Chết tiệt, Uất Trì Tà Dịch, ngoạn như vậy thật vui sao? Ngươi cũng dám gạt ta??
Đông Phương Ngữ Hinh muốn đánh người...... Phi thường muốn đánh người.
“Không đúng...... Mẫu thân thế nào liền bình tĩnh như vậy ......”
Hoan Hoan hồ nghi nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy có chút không thích hợp:
mẫu thân nàng không nên bình tĩnh như vậy, bé đã nghĩ tới trăm ngàn loại tình huống xảy ra khi mẫu thân biết thân phận thật của phụ thân, lại không nghĩ rằng, sẽ an tĩnh như vậy......
Hay là, mẫu thân cao hứng quá nên choáng váng?
Hoan Hoan lắc đầu, cảm giác khả năng này không lớn! Đó là vì sao?
Tiểu đầu thế nào cũng nghĩ không ra, bởi vì Đông Phương Ngữ Hinh quay lung với bé , bé căn bản thấy không rõ biểu cảm của Đông Phương Ngữ Hinh .
Bất quá, quá mức quái dị , cũng liền đại biểu cho tình huống lúc này rất không bình thường.
Tiểu nha đầu mắt to vừa chuyển, nảy ra ý hay.
“Ô ô, nương...... Hoan Hoan hảo đói a......”
Hoan Hoan làm ra một bộ dáng mơ mơ màng màng khi mới tỉnh lại , Đông Phương Ngữ Hinh nghe thấy Hoan Hoan tỉnh lại, thân mình nàng liền cứng đờ......
Theo bản năng chặn lại Uất Trì Tà Dịch, nàng chậm rãi quay đầu, nhìn nàng:
“Tỉnh??”
“Ân...... Mẫu thân, người sẽ không là không ngủ được đi? Còn có phụ thân thế nào ? đã khá hơn chút nào chưa mẫu thân?
Nhìn nha đầu thân thiết quan tâm, đối với ai cũng đều tốt.
“Không chết được ......”
Đông Phương Ngữ Hinh hừ lạnh một tiếng, lấy ra đồ ăn ngày hôm qua còn dư, quăng cho Hoan Hoan.
“Nương, người không ăn?”
Hoan Hoan đi qua, thời điểm nhìn thấy Uất Trì Tà Dịch còn quay đầu nhìn thoáng qua, đương nhiên, đã ở giờ phút này, phát hiện mặt nạ không ở trên mặt, mà là bị quăng ở trên đất.
“A...... Mẫu thân, đây là mỹ nam thúc thúc sao?”
Tiểu nha đầu kinh ngạc hô, Đông Phương Ngữ Hinh quét mắt liếc Uất Trì Tà Dịch một cái, âm thanh lạnh lùng nói:“Còn đói không?”