“Gia gia, kỳ thật bọn họ đều nói con thiên phú không sai, bất quá, cho dù có thiên phú tốt nhưng chính mình không nỗ lực thì cũng vô dụng......”
Tiểu Hoan Hoan hiểu chuyện nói xong, Địch Thêm vừa nghe lại càng thêm thích tiểu nha đầu này :
“Ha ha, ngươi nói không sai, mấu chốt là phải dựa vào nỗ lực của chính mình ......”
“Kia gia gia, Tiểu Hỏa Cầu của con...... Kỳ thật, Hoan Hoan cùng Tiểu Hỏa Cầu là bằng hữu rất tốt ......”
Ưu điểm lớn nhất của Hoan Hoan, là không đem sủng vật của mình coi là sủng vật, bọn họ chính là bằng hữu của bé, cho nên, mặc kệ là Tiểu Nhạc Nhạc hay là Tiểu Hỏa Cầu, đều thật thích đi theo bé.
“Gia gia muốn nó cũng vô dụng, nó đã cùng ngươi hữu duyên, tự nhiên chính là của ngươi ......”
Tiểu Hỏa Cầu bỗng nhiên vọt ra, không có ai nhìn thấy nó lúc đó ẩn tàng ở chỗ nào .
“Tiểu Hỏa Cầu, nếu ngươi đã lựa chọn chủ nhân mới thì ta cũng không có gì để nói , hi vọng ngươi hãy hảo hảo đi theo tiểu nha đầu này......”
Địch Thêm đối với Tiểu Hỏa Cầu dặn dò, Tiểu Hỏa Cầu vội vàng gật đầu:
“Ân...... Biết......”
“Tiểu nha đầu, ngươi có thế để cho Tiểu Hỏa Cầu đi theo ngươi, chúng ta cũng xem như là hữu duyên, nhưng ta là lão nhân đã qua đời, cũng không có lễ vật gì tặng ngươi, vậy ta liền đưa người hai quyển sách này đi ......”
Địch Thêm nói xong, đưa tay điểm đến mi tâm của Tiểu Hoan Hoan, vừa muốn phát công, hắn bỗng nhiên nhíu mày:
“Trong thân thể ngươi......”
Thế nhưng có một kết ấn......
Một kết ấn rất biến thái......
“Như thế nào, gia gia?”
“Ha ha, không có việc gì......”
Này là ai dám cấp tiểu nha đầu hạ kết ấn ? Bất quá kết ấn tuy rằng biến thái, nhưng cũng không làm khó được hắn, muốn cởi bỏ kết ấn, cần tìm được người hạ ấn, nhưng hắn có thể áp chế, áp đến cả đời nó đều phát tác không được.
“Sách này ngươi có thể chậm rãi tìm hiểu, bất quá hiện tại tuổi ngươi còn quá nhỏ, không xem được, chờ ngươi lớn một chút, tự nhiên có thể biết......”
Sách này cũng chẳng phải thực thể , Tiểu Hoan Hoan gật gật đầu, bé chỉ cảm thấy Địch Thêm ở trong đầu bé phóng một cái gì đó --
Lúc này, vòng sáng trên người Đông Phương Ngữ Hinh cùng Uất Trì tà dần dần nhạt đi , Đông Phương Ngữ Hinh cũng tỉnh lại: