“Hoan Hỉ? Các ngươi nguyện ý cùng đi sao? Dọc theo con đường này rất buồn chán , đúng dịp chúng ta có thể làm bạn mà . . . . . .”
Nguyên Tịch rất thiện ý nói, Tiểu Hoan hoan gật gật đầu:
“Ta chưa từng đí tới cái chỗ đó đâu? Đúng dịp đi theo ngươi nhìn xem. . . . . .”
“Tốt, vậy đi thôi. . . . . .”
Nguyên Tịch vô cùng vui vẻ, hắn quay đầu nhìn Nguyên Bảo một cái, ý là, ngươi xem sức quyến rũ của bổn thiếu gia , vẫn không ai có thể ngăn cản như trước đấy.
Nguyên Bảo cười ngốc nghếch, thiếu gia này, tính tình đúng là một tiểu hài tử .
Hai người cùng nhau chạy đi bỗng nhiên thêm một người, dọc theo đường đi này cũng thật náo nhiệt không ít.
Có điều, xe ngựa của Nguyên Tịch không sai, so với cái của bọn Hoan Hoan , có lẽ nhanh hơn không ít.
Trên xe ngựa, ba người, có đôi khi vì chỗ ngồi, vậy đúng là tranh cãi . . . . . .
“Ngươi tới bên này. . . . . .”
Tiểu Nhạc Nhạc bĩu môi, kiên quyết không cho Tiểu Hoan hoan cùng cái tên Nguyên Tịch kia cách quá gần.
“Vì sao nha?”
Nguyên Tịch vô cùng vô tội, nhìn tiểu nam hài thở phì phì .
“Ngươi là nam nhân. . . . . . Không thể ngồi cùng với nàng. . . . . .”
Tiểu Nhạc Nhạc gạt thân thể của hắn ra, ngồi vào giữa bọn họ.
“Nhưng bây giờ ngươi chẳng phải nam nhân sao?”
Nguyên Tịch phản bác nói.
“Ta. . . . . . Ta là tiểu hài tử, không tính toán gì hết . . . . . .”
Mặc dù tiểu Nhạc Nhạc vô cùng thống hận thân thể của tiểu hài tử này, nhưng lúc này, cơ thể này , tuổi này , cuối cùng phát huy một chút tác dụng nhỏ.
“Ta cũng không phải nam nhân nha. . . . . . Ta cũng là tiểu hài tử mà . . . . . .”
Nguyên Tịch càng vô tội , hắn mới hơn mười tuổi một chút , cũng chưa lớn.
Tiểu Hoan hoan nháy mắt mấy cái, nhìn bọn họ náo loạn như vậy , cũng không khuyên can, ngược lại cảm thấy rất thú vị .
Haizzz, khi nào thì đến học viện Tinh Anh nha ——
“Tốt lắm, cuối cùng đại công cáo thành . . . . . .”
Nhìn đan dược luyện chế tốt , Đông Phương Ngữ Hinh thở ra một hơi thật dài, tuy rằng rất nhiều người, nhưng đan dược cấp bậc thấp này , luyện chế số lượng lớn, tốn nhiều thời gian nhất là tinh luyện, mà cái này, Đông Phương Ngữ Hinh có thể thao tác số lượng lớn, cho nên cũng không chậm trễ nhiều thời gian .
“Các ngươi ăn vào một viên trước. . . . . .”
Chia đan dược cho bọn họ ăn vào, nữ vương cười nói:
“Bây giờ không sợ độc khí kia , trước tiên chúng ta tìm đảo chủ chơi đùa?”
Tuy rằng mấy ngày nay bọn họ vẫn đang vội, nhưng mà chưa quên chú ý tin tức của Thiên Thương Đảo .
Trận pháp của tam trưởng lão kia quả nhiên lợi hại, nghe nói Mẫn Bá Thiên tìm một cao thủ trận pháp , nhưng một tuần lễ đã qua, vẫn chưa phá được trận.
Nghe nói, Mẫn Bá Thiên chẳng những chưa phá trận thành công, thậm chí. . . . . .
Người của hắn, không ít bị nhốt vào trong trận , không rõ sống chết.
Trận pháp nha. . . . . . Trận pháp lợi hại , cao thâm, ánh mắt của Đông Phương Ngữ Hinh sáng long lanh .
Nghe thấy mấy tin tức này, nàng càng xác định quyết tâm nhất định phải lén học trận pháp .
Mà chút tin tức, cũng đầy đủ chứng minh lúc trước Đông Phương Ngữ Hinh lựa chọn đúng ——
Bởi vì, bọn họ giống nhau nghe được, Mẫn Bá Thiên để cho phần lớn người đi ra ngoài tìn kiếm bọn họ, thậm chí phóng độc, để đề phòng ngộ nhỡ!
Chính là, dựa theo đầu óc của Mẫn Bá Thiên , hắn làm sao cũng không nghĩ ra, bọn họ đã sớm rời khỏi phạm vi của Thiên Thương Đảo, đến địa bàn của hắn.
“Ừ, khống chế được cái đảo chủ kia rồi nói . . . . .”
Đông Phương Ngữ Hinh gật gật đầu, lúc này là ban ngày, đương nhiên không dễ ra tay.
Có điều, gần đây Phác Dương Sơn rất nhiều người mất tích. . .