U Minh giới, có rất nhiều mỹ nữ, nhưng cậu cũng chưa cảm giác.
Khi tiểu Hoan Hoan gọi cậu là ca ca nói chuyện, tim của cậu, liền rung động kì lạ.
Sau đó, cậu biết, cậu động lòng .
“U Huyền, yêu không phải giữ lấy, là nhìn bé hạnh phúc. . . . . . Nếu như bé cũng thích ngươi, đương nhiên sẽ cùng một chỗ với ngươi, nhưng nếu như đến lúc đó bé không thích ngươi, ngươi đối với tiểu Hoan Hoan như vậy , vậy chẳng phải là, hại bé sao?”
Đông Phương Ngữ Hinh lời nói thấm thía nói, U Huyền sửng sốt:
“Thích của ta. . . . . .”
Cậu tin tưởng, tiểu Hoan Hoan vốn là thích cậu.
“Nhưng con bé mới năm tuổi, còn là một tiểu hài tử, tình cảm của tiểu hài tử , nói không chính xác . . . . . .”
May mắn , tiểu Hoan Hoan còn chưa lớn, bọn họ còn có thời gian để nghiên cứu cái chuyện kết ấn gì đó.
“Ta. . . . . . về sau bé cũng sẽ thích ta. . . . . .”
Chưa bao giờ nghĩ tới tiểu Hoan Hoan khả năng sẽ không thích mình, U Huyền cố chấp nói.
“Haizzz, vậy cũng chưa chắc, mười năm , nhiều thứ có thể biến đổi lắm. . . . . .”
Nhìn đứa nhỏ cố chấp này, Đông Phương Ngữ Hinh có thể đoán trước được chấp nhất của cậu sau khi lớn lên .
Nữ nhi à, nợ hoa đào của con , mẫu thân cũng không biết nên nói như thế nào .
“U Huyền, ngươi suy nghĩ thật kỹ lại đi, đi về trước, đừng để cho U Minh Vương nhìn thấy ngươi , nếu không, ngươi có thể sẽ bị mắng. . . . . .”
Một cái đứa nhỏ thật đáng yêu , lại di truyền tính bá đạo, cố chấp của U Minh Vương , nhìn từ điểm này, bọn họ là phụ tử, đúng vậy .
“Ta. . . . . . Được rồi. . . . . .”
U Huyền rời đi không bao lâu, U Minh Vương lại đi tới chỗ này:
“Đây đã là ngày thứ ba . . . . . .”
Hắn nhẹ giọng nói xong, hắn rất lạnh nhạt, bởi vì mất đi võ công , không phải là bản thân hắn.
“U Minh Vương, ngươi hỏi lại ta bao nhiêu lần cũng giống nhau, đáp án của ta không thay đổi. . . . . .”