Hơn nữa, U Minh giới và địa phương khác không giống, hắn tất nhiên sẽ đối phó mình cuối cùng.
Tới lúc đó, tất cả mọi người không còn, một mình hắn càng không thể nào là đối thủ của người kia .
Hiện tại, lúc này, chỉ có. . .
Liên hợp ở cùng một chỗ ——
“Còn chưa tỉnh lại sao?”
Nhìn Đông Phương Ngữ Hinh vẫn hôn mê, mà Uất Trì Tà Dịch cũng không trở về, đan dược chưa luyện chế xong, Chích lão cách ngày sang đây xem Đông Phương Ngữ Hinh một lần.
Mỗi một lần đều nói không thành vấn đề, nhưng mỗi một lần đều. . .
Hiệu trưởng cũng thường sang đây xem Đông Phương Ngữ Hinh, trong mắt của ông cũng mang theo lo lắng rõ ràng.
“Không có. . .”
“Đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì a? Thân thể Đông Phương Ngữ Hinh không phải là vẫn luôn rất tốt sao?”
Đông Phương Ngữ Hinh này. . .
Hắn nhớ tới lúc tranh tài lần đó, thật hung hãn nha, với lúc này thì quả thực không giống một người.
“Cái này, hiệu trưởng. . .”
Đảo chủ cũng rất gấp, nhưng hắn lúc này cũng không có cách gì.
“Hiệu trưởng, có người xông tới rồi. . .”
Chợt nghe hồi báo, thân thể hiệu trưởng cứng đờ:
“Là người của Hắc Phong Cốc ?”
Hắn đã để cho người ta đề phòng, nhưng Hắc Phong Cốc, vẫn tới như cũ , thực sự là đủ. . .
“Không phải là. . . Là U Minh giới. . .”
U Minh vương. . .
Hắn không phải là đi rồi sao? Hiệu trưởng vưa mới định đi ra ngoài, U Minh vương lại sải bước đi tới rồi.
Tay hắn vung lên, những người muốn ngăn trở kia liền ngã sấp xuống một bên.
Chỉ có điều, có thể thấy được lần này hắn có khống chế lực độ , cũng không có hạ sát thủ.
“U Minh vương, tại sao ngươi trở lại. . .”
“Bản vương, thì không thể trở về sao. . .”
U Minh vương thẳng tắp đi về phía Đông Phương Ngữ Hinh, Nữ vương, quốc sư và tiểu Hoan Hoan đi đã đi tới, đứng ở trước người của Đông Phương Ngữ Hinh , chặn U Minh vương.
“Ha ha, cứ sợ bản vương như vậy ?”
U Minh vương cười ha ha, Nữ vương lạnh lùng nói:
“Nàng đã hôn mê, ngươi còn muốn làm gì?”
Hừ, U Minh vương, nếu như ngươi dám xúc phạm tới Hinh nhi, ta đây tất nhiên. . .
Cho dù chết, cũng sẽ không để cho ngươi xúc phạm tới một cọng tóc gáy của Hinh nhi . ,
Tuy rằng, Nữ vương biết võ công của U Minh vương , nhưng nàng cũng sẽ thề sống chết bảo hộ Đông Phương Ngữ Hinh.
“Chớ khẩn trương, ta tới cứu nàng?”
U Minh vương lạnh nhạt nói, tất cả mọi người cảm thấy có chút bất khả tư nghị, U Minh vương tới cứu người?
Này. . .
Điều này có thể sao?
“Ngươi sẽ tốt bụng như thế ?”
Nữ vương nghi hoặc nhìn U Minh vương, U Minh vương khoát khoát tay, một bộ cũng có vẻ rất bất đắc dĩ:
“Bản vương cũng không muốn a, thế nhưng bây giờ không có biện pháp. . .”
Không có biện pháp?
Cái này mọi người càng không hiểu:
“Cái gì không có biện pháp?”
“Hắc Phong Cốc, các ngươi có nghe nói qua?”
Tên này. . .
Hiện tại, dường như không có mấy ai không biết cái tên này.
“U Minh vương, ngươi có ý gì?”
“Cũng không có ý gì, ha ha, hiệu trưởng, bản vương chỉ nói một lần, Hắc Phong Cốc, muốn thống nhất thế giới này, bản vương cảm giác, Đông Phương Ngữ Hinh tỉnh lại có phần tác dụng, cho nên cứ tới đây hỏi các ngươi một tiếng, có cần bản vương cứu nàng?”
U Minh vương, có biện pháp cứu người, bọn họ vẫn luôn biết.
Nhưng dược hoàn của U Minh giới . . .
Mà cái Hắc Phong Cốc kia , đích thật là việc cấp bách quan trọng nhất bây giờ .
Thiên Thương Đảo đã thành của hắn, lúc này hắn vậy cũng đang trên đường chạy tới.