Kim Tử rất bất đắc dĩ gục đầu xuống, nếu như là đầy đủ bản thân hắn , cũng chưa chắc đúng đối thủ của Long vương .
Mà lúc này, hắn chỉ là một luồng linh hồn, càng không thể nào đối phó Long vương.
Bọn họ bảo hộ Hồ vương, nhưng đại trưởng lão không nghĩ tới Long vương cũng ở bên này a.
“Tiểu Hoan Hoan, ta muốn cứu nàng. . .”
Tiểu Nhạc Nhạc bất đắc dĩ nói ngay, theo tính tình của hắn , nhưng hắn không thể. . .
Hắn không sợ chết, hắn chỉ sợ tiểu Hoan Hoan không để ý tới hắn.
“Hồ vương, nàng không có việc gì. . .”
Không có việc gì sao? Long vương, dường như cũng không dễ nói như vậy đi? ——
“Không nói có đúng không? Vậy bản vương sẽ. . .”
Trong tay của Long vương bỗng nhiên sinh ra một thanh chủy thủ sắc bén , chủy thủ kia tiến đến bên người, trên mặt tiểu Hoan Hoan.
Chủy thủ sắc bén , cảm giác lạnh như băng, tiểu Hoan Hoan cảm thụ rất rõ ràng.
“Long vương, mẫu thân ta đang luyện đan, nếu như ngài dám giết ta, mẫu thân nhất định sẽ làm hỏng đan dược kia . . .”
Tiểu Hoan Hoan nhớ lại đã nghe Đông Phương Ngữ Hinh nói chuyện nhiều, bé biết Long vương rất lưu ý đan dược kia .
Long vương cười ha hả:
“Ha ha, ngươi nói đúng, đúng đạo lý này, chỉ là. . .”
Chủy thủ di động về phía gương mặt của tiểu Hoan Hoan , mặc dù không thương tổn được tiểu Hoan Hoan, nhưng cảm giác kia, so với tự mình cắt lên còn khó chịu hơn.
“Bản vương có thể không giết ngươi, nhưng lại có thể trừng phạt ngươi một chút xíu. . .”
Trong lúc nói chuyện, hắn lấy ra chủy thủ, nhìn thịt lộ ra ngoài lưới , tàn nhẫn nói:
“Tiểu nha đầu, ngươi có nghe nói qua có loại hình phạt, gọi lăng trì. . .”
Tiểu Hoan Hoan lắc đầu, bé chưa nghe nói qua.
“Ha hả, hôm nay tâm tình của bản vương không tệ, sẽ giải thích cho ngươi hiểu ngươi lăng trì đi. . .”
Trên mặt của Long vương , bỗng nhiên thay bằng nụ cười rực rỡ ——
Chỉ có điều, mặt của hắn đúng là mặt âm dương , tuy rằng ngũ quan không tệ, nhưng. . .
Nụ cười này, chẳng những không có bất kỳ vẻ đẹp nào, sẽ chỉ làm người ta cảm thấy càng kinh khủng hơn ——
“Bản vương lại tốt bụng nói cho ngươi biết một tiếng, nếu nói lăng trì, chính là lấy hết y phục của người ta, sau đó mặc bộ một lưới, mắt lưới rất nhỏ rất nhỏ , sau đó xiết chặt, thịt người vẫn là xuyên thấu qua khe võng lộ ra ngoài, dùng dao nhỏ, hoặc là chủy thủ, cắt bỏ thịt từng chút một . .”
“A a a. . .”
Tiểu Hoan Hoan vẫn luôn sinh hoạt dưới ánh mặt trời, bé đã khi nào nghe qua chuyện tàn nhẫn như vậy ?
Bây giờ vừa nghe, bé sợ hãi kêu thét lên.
Nhưng U Minh vương mới mặc kệ sợ hãi của bé?
“Bản vương tốt bụng, sẽ không lấy hết y phục của ngươi, nhưng ngươi xem một chút. . .”
Ngón tay thon dài chỉ vào thịt của tiểu Hoan Hoan lộ ra , mặc dù có y phục bao bọc, vẫn thấy rõ như cũ :
“Thịt của ngươi nha, bản vương cũng cắt lấy chút thử xem?”
“Không, không nên. . .”
Nghĩ đến cắt bỏ thịt của mình , tiểu Hoan Hoan sợ đến cả người run run.
Bé chưa bao giờ nghĩ tới có hình phạt như vậy , quá tàn nhẫn.
“Bản vương thích nha. . . Để mẹ ngươi giúp ta luyện đan, bản vương sẽ không giết ngươi, nhưng cắt lấy chút thịt sẽ không có chuyện đi? Trở lại hiện thực, y thuật của mẫu thân ngươi không sai, đan dược gì cũng không thiếu, nàng nhất định sẽ giúp ngươi trị liệu tốt, sẽ không lưu lại vết rạch. . .”