Nhanh chóng trở lại vị trí vốn có, Mộ Lam Yên nhanh chóng nhắm hai mắt lại giả vờ ngủ say.
Qua một lát nữa, cửa phòng đột nhiên cọt kẹt một tiếng mở ra một khe nhỏ, không bao lâu lại đóng lại. Cũng trong lúc đó, một đợt tiếng mèo kêu êm ái truyền vào trong tai kia, mở hai mắt ra thì nhìn thấy một con mèo Ba Tư toàn thân trắng muốt đi qua ở trước mặt nàng.
Mộ Lam Yên đột nhiên cảm thấy con mèo trước mặt này cực kỳ đáng ghét, nếu không phải nó làm sao nàng lại bị phát hiện! Có điều đột nhiên, khóe mắt lại một lần nữa xẹt qua một thoáng bóng dáng màu trắng, lại làm cho nàng dời lực chú ý đi.
Mới vừa rồi, khi nàng nghe được âm thanh ngoái đầu nhìn lại đã cảm thấy cách đó một bóng người thoáng qua không xa, nhưng gấp gáp trở về thì không nghĩ nhiều. Rồi sau đó thấy được con mèo này bèn cho rằng là nó, nhưng bây giờ nàng cảm thấy chung quanh đây, hệt như có người nào đang ngó chừng nàng!
"Vị tiểu thư này, sao ngươi ngồi ở chỗ này chứ?" Đột nhiên từ phía sau truyền tới một tiếng nói của cô gái.
Mộ Lam Yên quay đầu lại, thì thấy một cung nữ đang đi tới phía nàng. Cung nữ này ăn mặc cả người không giống như là cung nữ hầu hạ chủ tử bình thường, càng giống như là cấp bậc quản lý.
"Ta ấy vốn là muốn đi ra ngoài hóng mát một chút. Không biết làm sao, bây giờ tỷ tỷ ta đã ngủ rồi, ngại đi quấy rầy cho nên ngồi ở bên ngoài một lát." Mộ Lam Yên nói như thật, gương mặt vô tội giống như một đứa bé khéo léo hiểu chuyện.
Cung nữ đi qua bên cạnh nàng, khom người xuống về phía con mèo kia.
Mộ Lam Yên thấy con mèo Ba Tư kia bị bắt, trong lòng mới hiểu thì ra là đối phương là nhắm về phía con mèo này, quả nhiên là một phen hú vía. Con mèo này chắc hẳn nhất định là của vị tiểu chủ nào đó trong cung, không cẩn thận mới chạy tới nơi này.
Cung nữ cúi đầu dỗ con mèo trong ngực một lúc, mới ngẩng đầu lên áy náy cười nói: "Không biết mới vừa rồi có hù đến vị tiểu thư này hay không?"
Mộ Lam Yên vội vàng lắc đầu một cái, càng thêm lấy lòng duỗi tay ra phía trước xoa xoa mặt mèo.
Khuôn mặt con mèo Ba Tư chán ghét ngáp một cái mới chịu, một đôi mắt thăm thẳm y hệt hổ phách nhìn chằm chằm "Tập kích" người nàng, phát ra một đợt tiếng mèo kêu lười biếng.
Cung nữ thấy đối phương làm người vẫn xem như là dễ chung đụng, mắt đẹp đột nhiên chuyển một cái nhớ lại người kia dặn dò lúc trước, mở miệng nói: "Tiểu thư, bên ngoài trời đông giá rét, ta thấy các ngươi vẫn đợi ở bên ngoài cũng không tiện. Nếu ngươi đã lo lắng quấy rầy tỷ tỷ của ngươi, vậy đi theo ta, đến một sương phòng khác nghỉ ngơi một chút chứ?"
"Việc này......"
Thấy Mộ Lam Yên có chút chần chờ, chỉ vào Tố Quý đang ngủ say, lại nói: "Ngươi xem tiểu nha đầu này ngủ đến sâu, sợ là mệt muốn chết rồi. Đợi đến sau này các ngươi đến Ngự Hoa Viên, sợ là sẽ đông lạnh cảm mạo đấy!"
Nói tới chỗ này, trong lòng Mộ Lam Yên đột nhiên chợt rung động. Nha đầu Tố Quý này đâu phải là mệt chết, rõ ràng là tối hôm qua biết được hôm nay sẽ phải vào cung, kích động lôi kéo nàng nói chuyện tới nửa đêm. Nhưng tiếp tục như vậy nữa quả thật sẽ đông lạnh, xuất phát từ đau lòng người mình, Mộ Lam Yên vẫn là gật đầu đồng ý.
Kéo Tố Quý trong ngủ gật mơ hồ, hai người rốt cuộc trở về gian phòng ấm áp. Trong khi đó, ở trong phòng mà hoàng hậu sắp xếp nghỉ ngơi, Ngao Lôi và tỳ nữ đều là khuôn mặt căng thẳng nhìn đối phương.
Tiểu nha đầu có chút chột dạ: "Tiểu thư, ngươi nói lời của chúng ta có thể để cho Mộ Lam Yên nghe hết rồi hay không?"
Ngao Lôi nói không chột dạ là giả, dù sao chuyện nói xấu người ta sau lưng như vậy không tốt lắm, nhưng bây giờ chuyện nghiễm nhiên đã phát sinh đến mức này, lo lắng cũng vô dụng: "Cứ như vậy đi, nếu như nàng ta thật sự nghe được, có ý kiến khẳng định đã sớm xông vào. Ta nghĩ nàng ta thông minh như vậy, chắc chắn sẽ không vứt thể diện Ngao gia trước mặt mọi người."
Tiểu nha đầu nghe vậy, gật đầu một cái, bèn cũng không nói chuyện nữa.
Một cái chớp mắt, hai canh giờ lặng lẽ trôi qua.
Các cung nữ lần lượt gõ cửa phòng của các tiểu thư. Không có ai biết Mộ Lam Yên ở trong gian phòng kia, cho nên hai người bọn họ hoàn toàn là nghe được tiếng ồn ào phía ngoài, mới tỉnh lại.
Tố Quý dụi dụi con mắt, trạng thái cả mặt lờ mờ nhìn Mộ Lam Yên ngồi thiền: "Tiểu thư, sao chúng ta ở trong phòng rồi?"
Mộ Lam Yên nghe tiếng mở mắt ghét bỏ nhìn đối phương một cái, lười phải mở miệng giải thích.
Lúc ra cửa, trong phòng khách viện, lần nữa không có bất cứ người nào, bao gồm Ngao Lôi.
Trạng thái của Tố Quý còn có chút không có ở đây, muốn chất vấn tại sao đại tiểu thư vứt bỏ họ. Mộ Lam Yên chính là khóe mắt thấy nơi cửa ra vào, chỗ núi giả đó loáng thoáng xuất hiện hai bóng dáng thấp thoáng, cũng là lén lút đi ra từ bên trong.
Theo bản năng đưa tay bịt kín miệng của Tố Quý, ẩn thân dựa vào phía sau một cây cột.
Người đến là Phí Khuynh Thành.
Chỉ thấy đối phương lén lén lút lút quan sát đánh giá một vòng chung quanh không có ai, mới khom người bước đi tới cửa phòng của Ngao Lôi. Trước khi vào cửa, Phí Khuynh Thành lại dò hỏi một lần nữa: "Ngươi chắc chắn hai người của Ngao gia đều đi ra ngoài rồi, hơn nữa không có mang theo cây đàn của Ngao Lôi?"
Tiểu nha đầu bên cạnh gật đầu một cái, xác định nói: "Nô tỳ tìm người hỏi qua rồi. Sau khi hoàng hậu phái người đánh thức đám tiểu thư kia, Ngao Lôi phát hiện không tìm được Mộ Lam Yên, cho là đi ra ngoài chơi, bèn vội vàng đi ra ngoài tìm. Bên cạnh không có mang theo cây đàn kia."
Phí Khuynh Thành nghe vậy, trên mặt đột nhiên lộ ra một thoáng âm hiểm: "Hừ, muốn chơi trội, ta sẽ để cho ngươi ra mắt đủ!"
Dứt lời, chính là mở cửa, cứ quang minh chính đại tiến vào như vậy.
Nhìn đến đây, Tố Quý cũng cảnh giác đang xảy ra một chuyện không tốt, ngẩng đầu nhìn mặt tiểu thư nhà mình bình tĩnh, trong lòng đột nhiên dâng lên một thoáng bội phục! [email protected]#d#l#q#[email protected] Đã quyết định chủ ý muốn học tập với tiểu thư, chính là đi theo bước chân của đối phương, lặng lẽ đi tới phòng mà Ngao Lôi nghỉ ngơi lúc trước.
Xuyên qua lỗ nhỏ chọt mở lúc trước, Mộ Lam Yên chỉ thấy Phí Khuynh Thành chỉ huy nha đầu dẫn tới mở cây đàn của Ngao Lôi ra. Tố Quý thấy tiểu thư nhìn say sưa ngon lành, trong lòng tò mò đột nhiên lập tức vọt thật cao, trúc trắc dùng ngón tay dùng sức chọt thủng tấm giấy dầu trước mặt.
Một tiếng "Sột soạt ——", Mộ Lam Yên quay đầu lại thấy đầu ngón tay út của Tố Quý chọt vào trong giấy dầu, dọa nàng sợ hết hồn, theo bản năng đưa tay khẽ đánh đối phương một cái, mới tiếp tục chú ý bên trong.
Cũng may Phí Khuynh Thành vốn là đang xâm phạm địa bàn của người khác, cho nên rất chột dạ, hoàn toàn không chú ý bên ngoài!
Trong lòng Mộ Lam Yên cảm thán cả ngày hôm nay đều đang rình coi người khác, mà Tố Quý chính nghĩa kề người thấy người ở bên trong đang cầm đồ của tiểu thư phủ mình, vội vàng hỏi thăm Mộ Lam Yên: "Tiểu thư tiểu thư, bọn họ đây là đang phá hư đồ của Đại tiểu thư đấy. Chúng ta có nên đi vào ngăn cản hay không?"
Mộ Lam Yên thu hồi tầm mắt, suy nghĩ một phen. Tố Quý nói không sai, dưới tình huống bình thường, nàng cũng nên ra mặt ngăn cản. Nhưng lại nghĩ đến lúc trước thấy Ngao Lôi tự mình phá hư, nếu như nàng kêu người đi tới, đối phương nhất định sẽ cảm thấy mình nhiều chuyện. Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là đều không thấy như hai lần trước được rồi.
Nếu Ngao Lôi đã lựa chọn bước ra bước này, nàng ta nhất định đã tính toán xong, về phần cây đàn kia, một lần phá hư cũng là phá hư, hai lần phá hư cũng là phá hư.
"Chớ xen vào việc của người khác, đi thôi đi thôi!" Cuối cùng, Mộ Lam Yên vẫn là đẩy Tố Quý tiếp tục lui về chỗ vốn ẩn núp.
Chỉ là một lát, Phí Khuynh Thành phá hư xong, cùng nha đầu bên cạnh rút lui ra khỏi phòng của Ngao Lôi. Họ chân trước mới vừa đi, Ngao Lôi dẫn theo tiểu nha đầu nổi giận đùng đùng bắt đầu chạy về từ bên ngoài.
"Ngươi nói nha đầu này cuối cùng đi đâu? Mắt thấy sắp bắt đầu rồi, đến bây giờ cũng không tìm được người!" Ngao Lôi tìm một vòng từ bên ngoài cũng không tìm được Mộ Lam Yên, giờ phút này dĩ nhiên cũng không để ý bộ dáng đại gia khuê tú, y như một người đàn bà chanh chua.
Tiểu nha đầu nhanh chóng đi theo ở phía sau, giờ phút này trên mặt cũng không có vẻ mặt thong thả nhàn hạ lúc tán gẫu với Ngao Lôi trước đó, thần kinh căng thẳng, chỉ sợ lúc nào đó tiểu thư sẽ tức giận với nàng.
Đi tới trước gian phòng, Ngao Lôi đột nhiên ngừng bước chân: "Ngươi vào bên trong ôm cây đàn ra cho ta. Chúng ta không đợi nàng ta, đến lúc đó nếu hoàng hậu hỏi tới cứ nói không biết!" Đúng rồi, nàng chính là không biết, nhưng chắc chắn sẽ không nói chuyện không để cho Mộ Lam Yên vào phòng.
Mộ Lam Yên và Tố Quý ẩn núp ở phía sau chủ nhân hơi liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên đi ra: "Tỷ tỷ!" Mộ Lam Yên đột nhiên kêu một tiếng lanh lảnh.
Ngao Lôi nghe vậy đột nhiên cả người ngẩn ra, hiển nhiên không nghĩ tới ở bên ngoài lượn một vòng không thấy người, lại vẫn là trốn ở trong sân. Nhớ tới lời mới vừa nói, mắt sắc đột nhiên có chút lóe lên, cố ý không nhìn đối phương nói: "Các ngươi, tại sao các ngươi lại ở chỗ này? Mới vừa rồi, ta đi bên ngoài tìm một vòng cũng không tìm được các ngươi."
"Trước đó chúng ta nghỉ ngơi ở bên ngoài, sau lại đột nhiên cảm thấy lạnh quá, trùng hợp một cô cô đi qua, bèn dẫn chúng ta đến một gian phòng khác. Khi chúng ta đi ra, tất cả mọi người đều đi rồi."
Mộ Lam Yên vừa dứt lời, tiểu nha đầu ôm đàn ra ngoài cũng thấy được họ. Chống lại ánh mắt của các nàng thì đột nhiên thoáng qua một chút kinh ngạc, sau đó lại khôi phục lại bình thường, đi tới bên cạnh Ngao Lôi.
Mắt thấy thời gian sắp không còn kịp rồi, Ngao Lôi cũng không muốn gây thêm chuyện, phất tay áo xoay người ra lệnh một tiếng chính là dẫn ba người cùng nhau đi theo cung nữ bên ngoài, đi tới Ngự Hoa Viên.
Ở phía sau, Mộ Lam Yên nhìn chằm chằm cây đàn bị phá hư hai lần kia, trong lòng chẳng biết nguyên do tại sao có chút lo lắng. Vì quẳng đi ý nghĩ như vậy, dọc theo đường đi cố ý nhìn tới chung quanh, phân tán lực chú ý.
Đi tới Ngự Hoa Viên, nàng đã bị một màn khí thế hùng vĩ trước mắt làm cho giật mình. Hoàng đế đương triều là một người cực kỳ hưởng thụ, thường ngày Ngự Hoa Viên làm cho người ta thưởng thức dĩ nhiên là vô cùng xa hoa.
Đã là mùa đông, thế nhưng chung quanh lại vẫn là đóa hoa tranh nhau khoe sắc như ngày xuân vậy. Hơn nữa giờ phút này bên trong tụ tập đầy người, trên mặt mỗi người cũng như vui vẻ phảng phất, quần áo vô cùng tươi đẹp.
Tố Quý nhìn có chút hoảng hốt, đụng đụng về phía Mộ Lam Yên, rất sợ chỉ chớp mắt đã tan biến. Ngao Lôi liếc nhìn hàng ngũ thuộc về các nàng, ba bước cũng thành hai bước đi qua. Vậy mà còn chưa đi đến, thì bị cô gái cả người diễm lệ đi qua chặn lại.
"Ôi chao, người nào không có mắt như vậy chứ!"
Quả nhiên là không phải oan gia không đụng đầu, Ngao Lôi ngẩng đầu lên lại phát hiện trước mặt lại là Phí Khuynh Thành không bị lưu lại trước đó: "Làm sao ngươi ở chỗ này?"
Phí Khuynh Thành ngạo mạn cười một tiếng, nghiễm nhiên không không coi đối phương vào đâu: "Sao ta không thể xuất hiện ở chỗ này? Tiểu di của ta lại là Lạc quý phi trong cung, cũng không giống như các ngươi."
Nói tới nơi này, đột nhiên lại gần nhỏ giọng nói ở bên tai Ngao Lôi: "Dựa vào danh tiếng tuyển phi cho Tam hoàng tử tới tranh thể diện gia tộc." Nói xong, rời khỏi bên tai Ngao Lôi thì trên mặt hài lòng, Mộ Lam Yên nhìn cũng rất là rõ ràng.
Giờ phút này trên mặt Ngao Lôi vẫn treo nụ cười như cũ, lòng bàn tay lại bị móng tay hung hăng cắm vào. Không ngừng lại chút nào, nàng đi qua từ bên cạnh Phí Khuynh Thành.
Mộ Lam Yên bắt đầu có chút đồng tình cảnh ngộ của Ngao Lôi, vậy mà lúc ngẩng đầu lên, bất ngờ không kịp đề phòng lại thấy một con mèo Ba Tư có ánh mắt y như hổ phách gặp trước đó. Giờ phút này, nó lại yên tĩnh nằm ở trong ngực một cô gái quần áo tươi đẹp. Nữ nhân kia, lại là nữ nhân mà Tư Không Thận dẫn về!