Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Chương 57: Quần Phương lâu quý nhân hội tụ



Tần Thư Dao cau mày, dღđ。l。qღđ nàng biết giờ phút này quyết không thể để Mạnh Như Hằng nói ra thân phận của mình, bằng không về sau lại muốn tiếp cận Tình Họa sợ sẽ khó khăn.

Nàng tự nhiên phóng khoáng mở quạt xếp ra, cười nói: "Tướng quân đã gặp được mỹ nhân, tại hạ tất nhiên phải cáo từ!"

"Ngươi cũng là..."

Lời còn chưa nói hết, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một trận âm thanh trong trẻo mà lạnh lùng.

"Mạnh tướng quân, sao ngươi lại đến đây sớm như vậy?"

Mộ Thành Hi cười đi vào, hắn liếc mắt nhìn Tần Thư Dao một cái, trong mắt thoáng qua kinh ngạc, chỉ là rất nhanh lại khôi phục bình thường. Hắn đi đến bên người Mạnh Như Hằng, nói: "Tướng quân là vì Tình Họa cô nương mà đến ư?"

Mạnh Như Hằng nhìn thấy Mộ Thành Hi thì hơi kinh hãi, chỉ là rất nhanh đã cười ôm quyền nói: "Ngũ hoàng tử cũng đến sớm như vậy." Nói xong lại cười nói: "Hắc hắc, cô nương đẹp nhất Quần Phương lâu này cũng chỉ có một mình Tình Họa cô nương, ta tự nhiên vì nàng mà đến. Chẳng qua..." Đôi mắt gian tà của Mạnh Như Hằng lại lướt qua nhìn về phía Tần Thư Dao.

Tần Thư Dao lập tức phát ra ánh mắt cầu cứu, Mộ Thành Hi thấy ở trong mắt, trong lòng cảm thấy thật thú vị, cũng không vạch trần, chỉ lập tức đánh gãy lời Mạnh Như Hằng, nói: "Mạnh tướng quân cảm thấy Quần Phương lâu của ta đây không có mỹ nữ khác? Xem ra bổn hoàng tử cần phải bồi dưỡng lại một ít mỹ nữ."

Mạnh Như Hằng nào dám đắc tội Mộ Thành Hi, cũng không dám nói thêm gì nữa, chỉ có thể bày ra khuôn mặt tươi cười.

Lúc này ngoài cửa lại đi vào vài người, Mạnh Như Hằng lập tức không dám đùa giỡn mượn rượu giả điên, vội vàng cung kính: "Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử, sao các ngài đều đến đây?"

Ban nãy, chuyện bản thân say mèm giả điên, sợ cũng bị bọn họ nghe thấy rồi. Lúc đầu chỉ một Ngũ hoàng tử Mộ Thành Hi thì hắn cũng không có gì phải sợ, dù sao Mộ Thành Hi chỉ được nuôi dưỡng ở bên người Hiền phi, lại không có một nhà bên cậu nào cường thế.

Nhưng Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử thì khác biệt. Tam hoàng tử là Hiền phi sở sinh, mà nhà mẹ đẻ Hiền phi lại là Trịnh gia, là trọng thần ở trong triều. Tứ hoàng tử là Hoàng hậu sở sinh, nhà mẹ đẻ lại là Anh quốc công, trong nhà cũng là cha truyền con nối, của cải dày.

Tuy rằng hiện tại Hoàng thượng chưa lập thái tử, nhưng người khác đều nói, Hoàng thượng định tuyển chọn một người trong hai người Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử.

Mộ Thiếu Dục và Mộ Tử Liệt đã nhìn thấy Tần Thư Dao từ xa, vừa mới bắt đầu cũng có một chút kinh ngạc, nhưng hiện tại thấy nàng đã khôi phục bình tĩnh, cũng chỉ cho rằng nàng ham chơi muốn được nhìn thanh lâu là ra làm sao.

Tần Thư Dao tự nhiên nhận ra đám hoàng tử này, chỉ là nàng đang cải trang thành thư sinh đi thi, cho nên vừa rồi luôn giả ngu, giả bộ không biết Mộ Thành Hi.

Hiện tại Mạnh Như Hằng cũng đã hành lễ, chính mình cũng không thể đứng ngây ở đó, nên cũng ra vẻ sợ hãi cung kính nói: "Các vị hoàng tử vạn phúc!"

Mộ Thiếu Dục lạnh lùng liếc mắt nhìn Tần Thư Dao một cái, sau đó cũng không nhìn lại nàng lần nữa. Mà Mộ Tử Liệt lại cảm thấy một nữ tử tự mình chạy đến thanh lâu thật sự kỳ quái, cho nên cũng không quan tâm đến nàng.

Chỉ có vẻ mặt Mộ Thành Hi vui vẻ, trêu chọc nói: "Vị công tử này sinh ra đã tuấn tú, khó trách Tình Họa cô nương chúng ta không đồng ý rời đi!"

Tần Thư Dao giả vờ kích động nói: "Hoàng tử nói đùa rồi, tại hạ còn có việc gấp phải đi trước!"

Nói xong liền muốn mang Tĩnh Nguyệt rời đi.di✣en✤danlequyd☼n☀c☼m

Nhưng Mộ Thành Hi ngăn lại ở cửa, cười nói: "Nếu đã hữu duyên cần gì phải đi vội vã như vậy, không bằng mọi người cùng uống vài ly rượu!"

Tần Thư Dao che kín cái trán đang phủ một tầng mồ hôi mỏng, nàng ra ngoài đã được một đoạn thời gian, nếu không quay về sợ sẽ bị vạch trần. Nếu bị Tần lão phu nhân biết mình đến loại địa phương này, bà nhất định sẽ không để cho mình ra khỏi cửa.

"Tại hạ chỉ là một thảo dân, làm sao dám cùng ngồi cùng ăn với hoàng tử. Mà tại hạ còn có việc gấp, thật sự không thể ở lại lâu!"

Mộ Thành Hi thấy Tần Thư Dao như thế, thì càng thêm không muốn để Tần Thư Dao đi: "Chẳng lẽ bổn hoàng tử hạ mệnh lệnh, công tử cũng không dám không theo ư?"

Trong lòng Tần Thư Dao âm thầm kêu không tốt, trên mặt cũng lộ ra vẻ mặt nôn nóng và sợ hãi: "Lời hoàng tử nói, thảo dân nào dám không theo, chỉ là..."

Mộ Thành Hi đương nhiên biết vì sao Tần Thư Dao kích động, vì sao muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Nhưng thấy nàng như vậy, hắn lại càng không muốn để cho nàng rời đi, càng muốn trêu đùa một chút.

"Người đâu, mang lên một bàn rượu ngon đồ ăn ngon, hôm nay bổn hoàng tử muốn cùng với vị công tử này uống một chén thật vui vẻ!" Mộ Thành Hi cũng không quản nàng, chính mình tìm một vị trí ngồi xuống.

Mộ Thiếu Dục và Mộ Tử Liệt cũng biết Mộ Thành Hi lại muốn đùa lần nữa, cũng đi theo vào ngồi.

Mạnh Như Hằng chỉ cho rằng Mộ Thành Hi cũng nhìn ra Tần Thư Dao là một nữ nhi, cũng muốn đùa bỡn một phen. Cho nên trong lòng biết rõ ràng lại không lắm miệng, cũng cùng nhau ngồi xuống.

Mộ Thành Hi thấy Tần Thư Dao vẫn còn ngơ ngác đứng tại chỗ không nhúc nhích, liền vỗ vỗ vào vị trí bên người mình: "Tới đây ngồi bên này!"

Vẻ mặt Tần Thư Dao khó xử, vị trí bên cạnh chỗ đó là Mộ Thiếu Dục, chính mình lại ở giữa hai nam nhân. Nếu bị người biết mình đi dạo thanh lâu, lại còn ngồi chung một chỗ với nam tử, sợ là thanh danh của chính mình cũng bị hủy hoại trong chốc lát.

Tĩnh Nguyệt thấy nhóm người hoàng tử huyên náo có chút kỳ quái, thì hốt ha hốt hoảng quỳ trên mặt đất, cầu xin nói. "Các vị Hoàng tử cao cao tại thượng, công tử nhà thảo dân nào dám ngồi chung một chỗ cùng với các vị hoàng tử. Mà nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, cũng sợ sẽ làm các vị Hoàng tử mất thể diện!"

Mộ Thành Hi nghe xong sắc mặt cũng trầm xuống, mà Tần Thư Dao thấy Tĩnh Nguyệt không sợ chết giúp đỡ bản thân như vậy, trong lòng cảm kích một trận. Chỉ là cũng biết quyết không thể để Tĩnh Nguyệt lại càn quấy như vậy, dù sao bọn họ là hoàng tử, câu nói đầu tiên cũng có thể đòi tính mạng của bọn họ.

Tần Thư Dao cũng vội vàng quỳ xuống, thấp giọng nói: "Tôi tớ của thảo dân không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, kính xin các vị Hoàng tử thứ lỗi!"

"Ngũ đệ, nếu bọn họ đã có việc gấp, vậy đệ thả bọn họ đi đi!" Mộ Thiếu Dục luôn không nói gì bỗng nhiên lên tiếng nói.dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com

Bọn họ đều đã sợ thành như vậy, nếu Mộ Thành Hi cũng không dám lại làm khổ bức bách. Dù sao nhìn bộ dạng này của bọn họ, cũng là lén lút chuồn ra ngoài, nếu như bị truyền ra, thanh danh của bọn họ coi như là bị hủy.

Tần Thư Dao cảm kích liếc mắt nhìn Mộ Thiếu Dục một cái, sau đó cảm tạ nói: "Đa tạ hoàng tử, nếu ngày khác gặp lại, chắc chắn sẽ uống một ly cùng với các vị Hoàng tử!"

Nàng nói thế cũng chỉ là khách khí mà thôi, hơn nữa nàng cũng biết, làm sao có thể nói gặp các vị Hoàng tử là có thể gặp mặt được. Cho dù là gặp mặt, đến lúc đó khẳng định bên cạnh còn có người khác, bây giờ bọn họ không vạch trần thân phận của mình, về sau cũng sẽ không thể lại vạch trần.

Tần Thư Dao nói xong liền đứng dậy, chuẩn bị mang theo Tĩnh Nguyệt đi ra ngoài.

Nhưng giờ phút này Mộ Thiếu Dục lại bỗng nhiên đứng lên nói: "Bổn hoàng tử đưa công tử đi ra ngoài!"di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn

Tần Thư Dao kinh ngạc nhìn về phía Mộ Thiếu Dục, chính nàng và Mộ Thiếu Dục không quen biết nhiều, hơn nữa giờ phút này đưa nàng ra ngoài lại là vì sao?

Mộ Thiếu Dục đi đến trước mặt Tần Thư Dao, cũng không lại nhìn nàng, lập tức đi về phía trước.

Tần Thư Dao bất đắc dĩ chỉ có thể theo sau lưng Mộ Thiếu Dục, Mộ Thiếu Dục không mang Tần Thư Dao đi ra cửa chính, mà mang nàng đi cửa sau.

Cửa sau không có ai, thời điểm đi tới cửa, Mộ Thiếu Dục thăm dò, nói: "Sao Tần cô nương lại có hứng thú như vậy, cũng dám đơn độc một mình chạy đến thanh lâu!"