Đích Nữ "Phế Vật"

Chương 3



7.

Từ sau khi gặp Tề Vương phi, ta mới biết năm đó khi mẫu thân ta gả cho phụ thân, hồi môn mà Tề Vương Phủ chuẩn bị cho bà phong phú đến nhường nào.

Mẫu thân ta đột ngột ra đi, trước khi lâm chung ta cũng không ở bên bà ấy.

Hơn nữa, khi đó tuổi ta còn nhỏ nên đồ cưới của mẫu thân ta vẫn luôn ở trong tay Triệu di nương.

Có lẽ là sợ ta sinh nghi, Triệu di nương không từ chổi trả lại đồ cưới của mẫu thân ta.

"Phủ quận chúa vừa mới tu sửa hai năm trước, đồ cưới của quận chúa phân tán khắp nơi, chờ mấy ngày nữa thu xếp xong, lại giao cho đại cô nương sau được không?"

Nghe vậy, ta tiếp tục hỏi: "Không biết di nương nói “mấy ngày nữa” chính xác là mấy ngày? Cho ta một cái kì hạn cụ thể đi."

Phụ thân ta hơi mất hứng nói: "Con còn chưa nói chuyện cưới xin, sao lại vội vã đòi của hồi môn của mẫu thân như vậy?"

Hắn nghiêm mặt nói: "Nguyên Chiêu, có người ở trước mặt ngươi nói gì à?"

Ta chớp mắt, nói: "Phụ thân, sao người lại nghĩ vậy? Con chuẩn bị cập kê rồi, con muốn lấy của hồi môn của mẫu thân con thì có gì sai ạ?"

Ta hơi dừng, giả vờ nghi ngờ: "Cha không chịu để Triệu di nương trở lại đồ cưới của mẫu thân cho con, chẳng lẽ là muốn lấy đồ cưới của nương con làm của hồi môn cho nhị muội ư?"

8.

Phụ thân ta cuối cùng cũng chịu nhượng bộ.

Ông ta yêu cầu ta cho Triệu di nương nửa tháng để bà ta thu xếp của hồi môn của mẫu thân, sửa sang lại rồi chuyển qua ta quản lí.

Chớp mắt đã qua nửa tháng.

Triệu di nương cũng mang theo danh sách đồ cưới và chìa khóa khố phòng như đã hẹn.

"Đồ cưới của quận chúa đã để riêng ở khố phòng này, đại cô nương có thể phái người đi kiểm lại."

Ta cũng chẳng vội xem danh sách đồ cưới kia mà lại hỏi: "Mẫu thân ta còn để lại mấy cửa hàng nữa cơ mà? Sao không mang theo sổ sách đến đây?"

Triệu di nương mỉm cười, thong dong đáp: "Bao năm qua sổ sách đều đặt ở khố phòng, đại cô nương nếu muốn nhìn, có thể tùy thời lấy xem."

Ta khẽ gật đầu, lúc này mới mở danh sách đồ cưới ra.

Chỉ cần nhìn thoáng qua ta đã biết được, tờ đơn Triệu di nương mang đến, là giả.

Ta trực tiếp ném tờ danh sách vào thẳng mặt Triệu di nương.

"Triệu di nương, có phải ta cho ngươi mặt mũi quá rồi không? Ngươi lại dám dùng một tờ danh sách giả đến để lừa ta?"

9.

Sau khi từ Tướng Quốc Tự trở về, Tề Vương phi liền sai người đưa cho ta danh sách đồ cưới của mẫu thân.

Vì tranh tai mắt mọi người, Thúy Châu phải mượng cớ đặt mua son phấn cho ta để xuất phủ, nhận danh sách do người của Tề Vương Phủ đích thân mang tới.

Có một số việc, lúc trước ta vẫn chỉ hoài nghi.

Nhưng hành động lần này của Triệu di nương đã xác nhận hoài nghi của ta.

Như phụ thân ta không đồng ý, Triệu di nương làm sao dám làm điều này?

Triệu di nương lập tức lộ ra vẻ ủy khuất: "Đại cô nương sao lại ngậm máu phun người như vậy?"

Bà ta ngồi xuống, nhặt tờ danh sách đồ cưới cố ý làm ra vẻ cũ kĩ lên, nhẹ nhàng phủi đi lớp bụi đất vốn không tồn tại.

"Ta tuy chỉ là một tiểu thiếp, nhưng cũng quý thiếp do phụ thân ngươi cưới về, sao ngươi dám vu khống ta?"

Ta vừa định nói lại thấy thứ muội Lục Nguyên Tích cùng một thị nữ từ cổng chậm rãi đi tới.

Nàng vẻ mặt nghi hoặc nói: "Nương, không phải người đến đưa danh sách đồ cưới cho đại tỷ à? Sao còn chưa đưa danh sách cho tỷ ấy?"

Triệu di nương hừ lạnh một tiếng, nói: "Đại tỷ cảm thấy danh sách đồ cưới này là giả, không thèm nhận."

Lục Nguyên Tích quay đầu nhìn ta: "Đại tỷ, mẫu thân ta gả vào Lục gia nhiều năm, vẫn luôn tuân thủ bổn phận, chưa bao giờ vi phạm quy củ, sao dám động đến hồi môn của quận chúa? Hẳn là có hiểu nhầm gì đó ở đây?"

"Ngươi cảm thấy ở đây có hiểu lầm gì?" Ta hỏi ngược lại.

Mặt Lục Nguyên Tích lộ vẻ do dự: "Nơi có thể giấu đồ ở trong phủ cũng không nhiều, đại tỷ nếu nghi ngờ mẫu thân ta động vào đồ cưới của quận chúa thì kêu người lục soát đi."

Nói đến đây, Lục Nguyên Tích nở một nụ cười nhạt.

"Chỉ là, nếu như đại tỷ không thể tìm được gì thì phải xin lỗi nương ta."

Ta không nhịn được muốn vỗ tay cho Lục Nguyên Tích.

"Lục Nguyên Tích, ngươi thực biết cách đánh tráo khái niệm." Ta tiến lên mấy bước, đến khi cách Lục Nguyên Tích mấy bước thì dừng lại.

Ta lạnh lùng nói: "Ta nói tờ danh sách này là giả, cũng đâu có nói Triệu di nương trộm lấy đồ cưới của mẫu thân ta đâu."

Lục Nguyên Tích sắc mặt tái nhợt, chậm rãi nói: "Đại tỷ hoài nghi tờ danh sách này là giả, vậy có gì khác nghi ngờ mẫu thân ta trộm chuyển đồ cưới của quận chúa ư?"

10.

Khi phụ thân ta đến, Lục Nguyên Tích vẫn đang tranh luận.

Mà Triệu di nương vốn dĩ thỉnh thoảng còn âm dương quái khí nói một câu, lúc này lại cúi đầu lau nước mắt, bộ dáng giống như chịu rất nhiều oan ức nhưng không nói ra.

Cha ta lập tức cau mày nhìn ta: "Nguyên Chiêu, tờ danh sách Triệu di nương đưa cho ngươi là do mẫuthân ngươi ngày xưa lưu lại, ta có thể làm chứng."

Ta nhàn nhạt liếc mắt nhìn ông ta: "Phụ thân vừa bước vào viện tử liền biết đã xảy ra chuyện gì ư? Chẳng lẽ trong viện của con, còn có tai mắt của phụ thân?"

Trong mắt Lục Nguyên Tích hiện lên vẻ vui mừng, nhẹ giọng nói: "Đại tỷ, ngươi hiểu lầm phụ thân rồi, là ta phái người đi nói cho phụ thân."

Nàng cố ý chắn trước mặt Triệu di nương: "Ngươi làm nhục nương ta như vậy, ta thân là nữ nhi, há có thể ngồi yên không tới?

"Nhưng đích thứ khác biêt, ta lại là muội muội, cũng không tiện nhiều lời, chỉ có thể phái người đi mời phụ thân đến chủ trì công đạo cho mẫu thân."

Phụ thân ta trừng mắt nhìn ta: "Đều là lỗi của ta, do ta ngày thường quá nuông chiều con đến mức tính khí ngang ngược vô pháp vô thiên như vậy."

Đôi mắt ông ta dừng lại trên người Triệu di nương và Lục Nguyên Tích một lát, rồi lại lập tức nhìn ta.

"Con luôn ỷ vào thân phận con vợ cả, tùy ý khi nhục Triệu di nương và Nguyên Tích, ta vốn cho rằng con lớn lên sẽ thay đổi nhưng hôm nay xem ra, tính tình này của con sợ là không đổi được."

Phụ thân ta phất tay áo, tiếp tục nói: "Đã vậy, ta sẽ lập Triệu di nương làm chính thê, sau này Nguyên Tích cũng sẽ là con vợ cả như con, miễn cho con luôn ỷ vào thân phận con vợ cả mà cảm thấy mình cao hơn người khác một bậc."

Nếu không phải nhìn thấu bộ mặt thật của ông ta, chắc giờ này ta sẽ thương tâm đ ến chết mất.

"Phụ thân, Triệu di nương cầm tờ danh sách giả để lừa con, người không những truy cứu trách nhiệm của nàng ta mà lại còn giội nước bẩn lên đầu ta?"

Ta mặc dù không thích mẹ con Lục Nguyên Tích, nhưng cũng chưa hề làm khó bọn họ.

Huống hồ những năm gần đây, Triệu di nương vẫn luôn chưởng quản việc nhà.

Làm sao ta có cơ hội bắt nạt bọn họ?

Ta biết phụ thân ta cố ý tìm lý do để lập Triệu di nương làm chính thê.

Nhưng ta không ngờ ông ta lại không biết xấu hổ như vậy, trực tiếp giội nước bẩn lên đầu ta.

Phụ thân trừng mắt nhìn ta: "Ngươi vẫn không biết hối cải? Vậy thì..."

Không chờ ông ta nói xong, ta đã vẫy tay với Thúy Châu.

Thúy Châu vội vàng đưa tờ danh sách của hồi môn đã được sao chép sẵn cho ta.

"Chẳng lẽ các người nghĩ, trong tay ta không có danh sách của hồi môn của mẫu thân ta?"

11.

Nhưng ta vẫn đánh giá thấp độ mặt dày của phụ thân ta.

Ông chỉ là sửng sốt một lát rồi lạnh lùng nói: "Lục Nguyên Chiêu, ta không ngờ ngươi lại như vậy. Chỉ vì vu khống Triệu di nương, vậy mà không tiếc bịa ra một tờ danh sách của hồi môn giả."

Ta lập tức cười.

Ngay lúc này, Chu ma ma một mực yên lặng không lên tiếng từ trong nhà chậm rãi đi ra.

Bà ấy là người là Tề vương phi phái tới.

Hiển nhiên, cha ta cũng nhận ra Chu ma ma.

Ngay khi bà ấy xuất hiện trong viện của ta, sắc mặt của phụ thân ta thay đổi ngay lập tức.

"Nhiều năm không gặp, Lục đại nhân thật là uy phong." Chu ma ma dừng lại sau lưng ta.

Nàng lạnh lùng liếc mắt nhìn Triệu di nương bên cạnh: "Vương phi nhà chúng ta nghe nói của hồi môn mà quận chúa lưu lại mấy năm này đều bị một tiểu thiếp chưởng quản, cho nên cố ý phái lão nô mang danh sách của hồi môn đến cho đại cô nương, để nàng khỏi bị mấy người kiến thức nông cạn kia lừa gạt..."

Chu ma ma hơi dừng lại mới tiếp tục nói: "Thật không ngờ, việc Triệu thị làm lại được Lục đại nhân đồng ý."

Phụ thân ta đỏ mặt cãi lại: "Chu ma ma, đây là chuyện của Lục phủ ta, ngươi tuy là người của Tề Vương Phủ, nhưng cũng không thể......"

"Không thể làm sao?" Chu ma ma cắt ngang cha ta, "Lục đại nhân hình như quên mất, nơi này là phủ quận chúa, chứ không phải Lục phủ."

Phụ ta mặt tái mét: "Phủ quận chúa phủ thì sao? Tề Vương Phủ với tay cũng xa thật đấy."

Chu ma ma thẳng lưng: "Lục đại nhân bây giờ đã lên như diều gặp gió, nhưng sao của hồi môn của vong thê cũng muốn chiếm, không chịu trả cho nữ nhi của quận chúa?"

Phụ thân ta tức giận vô cùng.

Triệu di nương và Lục Nguyên Tích vội vàng thấp giọng trấn an.

Ta đúng lúc lên tiếng: "Phụ thân, con chỉ muốn lấy lại của hồi môn của mẫu thân mà thôi nhưng người lại che chở Triệu di nương như vậy, con thật sự không ngờ tới... "

Ta thở dài, lại nói: "Mẫu thân để lại đồ vật gì ai cũng biết rõ, nếu như con không thể lấy lại đồ vật của mẫu thân, vậy đành phải mặt dạn mày dày đi tìm quan phủ vậy.

"Người bên ngoài chắc hẳn rất hứng thú với loại chuyện này."

12.

Sau khi vạch mặt phụ thân, ta chuyển đến Tề Vương Phủ.

Chu ma ma cho phụ thân ta ba ngày để chuẩn bị tất cả những gì mẫu thân ta để lại.

Nhưng ta biết, có rất nhiều thứ, bọn hắn không tìm về được.

Đồ cưới của mẫu thân ta có không ít vật quý hiếm, tất cả đều bị phụ thân và Triệu di nương mang đi tặng.

Thậm chí ngay cả khi lão phu nhân qua đời, đồ vật bồi táng cũng lấy từ đồ cưới của mẫu thân ta.

Nếu muốn góp đủ, trừ phi phụ thân ta có thể hạ quyết tâm đi đào phần mộ của mẹ ruột mình.

Khi đó ta còn ngây thơ nghĩ rằng những vật kia được mua sau khi phụ thân ta làm quan.

Mãi cho đến khi nhìn thấy danh sách đồ cưới của mẫu thân, ta mới biết được, hóa ra Triệu di nương và Lục Nguyên Tích ngày bình thường đeo những cây trâm cài tóc kia, đều do mẫu thân ta lưu lại.

Hơn phân nửa vật bồi táng của lão phu nhân, cũng là đồ của mẫu thân ta.



Ba ngày kỳ hạn chớp mắt đã tới.

Vì phòng ngừa cha ta và Triệu di nương làm ra việc gì cá chết lưới rách, Tề vương phi cố ý phái hộ vệ của vương phủ và Chu ma ma tiễn ta về phủ quận chúa.

Năm đó khi mẫu thân ta xuất giá mang theo những thứ gì, Chu ma ma đều biết rõ.

Phụ thân ta lúc này quả thực đã góp lại đủ của hồi môn của mẫu thân ta.

Chỉ là trong đó có thật nhiều thứ đều là giả.

Có mấy đồ trang trí thậm chí thô ráp như thể chúng vừa được làm tạm thời.

Coi như không có Chu ma ma, ta cũng có thể phân biệt được đồ giả trong nháy mắt.

Chu ma ma nhanh chóng lấy ra toàn bộ đồ giả.

Sắc mặt phụ thân ta lúc xanh lúc trắng, đoán chừng không nghĩ đến Tề Vương Phủ có thể làm đến bước này.

Chu ma ma mặt không đổi sắc nói: "Những vật này cũng không phải là đồ cưới của quận chúa, Lục đại nhân đây là bắt nạt đại cô nương tuổi nhỏ đã mất mẫu thân, cảm thấy nàng không có ai nương tựa, cho nên mới dùng mấy đổ này để đuổi nàng đi ư?"

Ta cố ý lộ ra vẻ buồn bã khổ sở.

Trước khi trở lại phủ quận chúa, Tề vương phi đã nói với ta.

Chuyện hôm nay để Chu ma ma ra mặt là được, nếu có thể không cần mở miệng thì không cần mở miệng.

Người đàn ông trước mặt dù sao cũng là phụ thân ta, mà ta chỉ là một tiểu cô nương chưa đến tuổi cập kê.

Một chữ hiếu áp xuống, ở trong miệng những người ngoài, cho dù ta có lý, cũng sẽ biến thành không hiểu chuyện.

Huống chi thanh danh của ta vốn cũng không tốt.

Nếu lại truyền ra ta bất hiếu, sẽ bị mọi người đàm tiếu sau lưng, trở thành câu chuyện trà dư tửu hậu, thanh danh không thể cứu vãn.