Đích Nữ Trọng Sinh

Chương 93: Cung biến hoàng cung



Trong khi Lâm Kỳ Thần vui xướng vì kế hoạch sắp tới mà hắn không ngờ rằng vị tướng quân bị điều đi dẹp phản quân đã về đến gần kinh thành và đóng trại ở đó chờ hắn chui vào lưới.

Khi Phi Yến biết kế hoạch sắp tới nàng nằng nặc bắt Thiên Dương phải cho nàng vào cung chứng kiến mọi việc.

Nàng phải tận mắt nhìn thấy hắn sụp đổ như thế nào thì chấp niệm trong lòng nàng mới có thể giải thoát được.

Thiên Dương sợ trong lúc loạn nàng không may bị thương nên không muốn cho nàng đi nhưng nhìn biểu hiện của nàng chàng lại thôi.

Ánh mắt nàng như có ngàn tia lửa, thôi thì chàng sẽ âm thầm bảo vệ nàng vậy, chỉ cần nàng vui vẻ là được.

Khi được chàng chấp nhận Phi Yến vui mừng quá liền ôm chặt lấy chàng biểu hiện vui thích, Thiên Dương bất ngờ được giai nhâ ôm trong lòng liền nhẹ nhàng ôm lại.

Lúc sau Phi Yến mới thấy thất thố vội xấu hổ bỏ tay ra nhưng Thiên Dương ôm chặt nàng không buông, thế là họ cứ đứng ôm nhau như thế dưới ánh trăng, hình ảnh này thật là đẹp.

A Hoa và A Phù đứng ở ngoài khúc khích cười, bởi vì tiểu thư họ chưa thành thân nên bọn họ phải đứng ở đó tránh cho người khác lại nói ra nói vào.

Bỗng nhiên bọn họ thấy tiếng động phát ra từ phía cành cây bên kia, với thân thủ nhanh nhẹ của A Hoa liền phi tới lôi người đang nghe lén kia ra.

Lúc nhìn thấy người đó là ai thì Phi Yến có chút giật mình, hóa ra chính là Thượng Quan Lạc.

Hai người bất giác nhìn nhau, lo lắng vì không biết nàng ta đã nghe từ khi nào, kế hoạch có bị bại lộ không, hai người chưa kịp nói gì thì nàng ta đã lu loa lên nói:

"Ta chẳng nghe thấy cái gì cả, ta chỉ vô tình đi qua đây thôi, tỷ tủ người thả ta ra ".

Phi Yến lặng im nhìn nàng ta rồi lạnh lùng nói:



"Ngươi không thanh minh thì ta còn tin tưởng ngươi một chút, ngươi đừng có nghĩ rằng thời gian này ngươi liên lạc với tứ hoàng tử mà không ai biết ".

Nàng quay ra nhìn Thiên Dương rồi nói:

"Mọi việc đã đến giai đoạn này rồi khônng thể vì chuyện này mà phá hỏng được, cô muội muội này ta sẽ giao cho huynh canh giữ, đừng để lộ ra tin tức bên ngoài ".

Thiên Dương như hiểu ý, chàng chỉ phất tay một cái đã có ám vệ xuất hiện đưa nàng ta đi, trước khi đi nàng ta còn kêu gào và nói những lời rất khó nghe về Phi Yến nhưng nàng lại chẳng quan tâm.

Nàng quay sang nhìn Thiên Dương và nói:

“Huynh xem ta làm như thế có quá độc ác với muội muội ruột của mình hay không?”.

Thiên Dương xoa nhẹ đầu nàng và nói:

"Muội làm cái gì đều có lý của muội, muội thấy ổn là được đừng suy nghĩ đến miệng lưỡi thiên hạ, ta luôn luôn đứng về phía muội ".

Phi Yến phì cười rồi bảo chàng về đi không muộn rồi, Thiên Dương đành phải luyến tiếc trở về.

Khj chàng vừa khuất bóng thì nàng lẩm nhẩm trong lòng.

"Những gì ngươi làm với ta đời trước thì đời này ta đã quá nhân từ rồi, xét cho cùng đời trước ngươi vì lòng ganh gét cũng bị người ta lợi dụng nên đời này ta mới nể tình phụ thân mà tha thứ cho ngươi, ta không muốn để cho phụ thân đau lòng vì dù gì ngươi cũng vẫn là nữ nhi của người ".

Hai ngày hôm sau khi nhận được tin tức giả trong hoàng cung, Lâm Kỳ Thần dẫn toàn bộ quân lính, ám vệ và đội tử sĩ của mình và của nhị hoàng tử Sách Lục đưa cho để vào cung chuẩn bị kế hoạch bắt vua thoái vị nhường ngôi.



Nhưng bề ngoài là hắn vào hoàng cung để cứu phụ hoàng vì hắn nhận được mật chỉ của người nói là bị nhị hoàng tử hạ cổ trùng.

Kế hoạch hắn đã tính đâu vào đấy để chừa đường lui cho mình.

Hắn vào hoàng cung rất thuận lợi, các binh lính khi nghe thấy hắn nói lý do như thế liền mở cổng cho hắn vào.

Hắn cùng đội quân một mạch vào đến Càn Long điện, lúc này chỉ có cung nữ và thái giám ở đó, hoàng hậu và các vị phi tần đang hầu bệnh, một số người thì khóc nấc lên.

Lâm Kỳ Thần liền vui vẻ bước vào, hoàng hậu đứng ra can ngăn thì bị hắn hất ra ngoài may mà có cung nữ đỡ nên không ngã.

Hắn cho người giữ chân tất cả mọi người lại còn mình thì ung dung bước vào cung điện, vì theo như vu cổ nói thì tâm trí hoàng thượng lúc này đã bị cổ trùng gặm nhấm ăn mòn rồi.

Hắn là cổ mẹ thì nói gì hoàng thượng cũng sẽ nghe theo thôi, hắn vừa bước vào một mùi thuốc nồng nặc.

Hắn tiến tới và gọi:

"Phụ hoàng, người đang ở đâu ".

Không nghe thấy tiếng đáp lại, hắn liền bước vào thì thấy hoàng thượng thần sắc đang nhợt nhạt ngồi trên giường.

Hắn mỉm cười đắc ý và đưa ra một chiếu thư viết sẵn và nói:

"Người đã là hoàng đế đã lâu rồi, đã đến lúc nhường lại ngôi vua cho nhi thần rồi, đây là chiếu thư người chỉ cần đóng hoàng ấn vào người có thể yên tâm từ từ an nghỉ rồi ".

Hắn bước sát đến chuẩn bị thực hiện ý đồ thì bỗng cung điện sáng choang, hắn ta bị bao vây ở giữa, xung quanh có rất nhiều quân lính.