Mắt thấy liền sắp hết năm, bách tính thành Yến Lương từng nhà đều trở nrrn rộn rã, mua sắm chuẩn bị hàng tết, viết câu đối xuân nấu cháo cũng mồng 8 tháng chạp, toàn bộ Yến Lương đều đắm chìm trong một mảnh không khí hòa thuận vui vẻ. Mà Hạ Liên Phòng, cũng chuẩn bị một phần đại lễ muốn tặng cho Thượng Quan thị. Nghĩ đến cảnh Thượng Quan thị triền miên giường bệnh thu được phần lễ vật này, nhất định sẽ "Vui vẻ" nhảy dựng lên.
Bởi vì nàng đã là người trong hoàng thất, cho nên trừ tịch liền được Thái Hậu lưu lại trong cung. Có Từ thị ở đấy, Hạ Liên Phòng cảm thấy bữa cơm đoàn viên này ăn hay không cũng không có gì, còn không bằng ở lại trong cung làm bạn với Thái Hậu, ít nhất Thái Hậu đối với nàng thương yêu là chân tâm thực lòng, không có mục đích. Từ lúc nàng được phong là Bình Nguyên công chúa, Từ thị liền luôn có ý vô tình ở trước mặt nàng nhắc tới Hạ Hồng Trang cùng Hạ Lục Ý, nói tới nói lui đều là hi vọng nàng làm trưởng tỷ có thể "Khoan hồng độ lượng", "Phân một chút vinh dự cho bọn muội muội, dù sao thanh danh nàng tốt như vậy", "Giúp giúp muội muội có tính là gì", một lần hai lần, Hạ Liên Phòng còn có thể mắt điếc tai ngơ, nhưng mỗi khi gặp mặt, Từ thị đều muốn nói bóng nói gió một phen thì nàng liền cảm thấy phiền. Đồ của nàng, dù có ném, cũng quyết không để lại cho Hạ Hồng cùng Trang Hạ Lục Ý!
Có lẽ là nhìn ra Hạ Liên Phòng không muốn hỗ trợ, mấy ngày nay thái độ của Từ thị đối với nàng cũng trở nên lãnh đạm, dĩ vãng một ngày không có nàng bồi đều không được, nay Hạ Liên Phòng đi thỉnh an, bà ta lại đẩy lyd do nói thân mình không thích hợp, đóng cửa từ chối tiếp khách. Hạ Liên Phòng cũng không thèm để ý, làm cháu gái giữ cấp bậc lễ nghĩa nàng đều làm chu toàn, Từ thị tiếp thụ hay không, đó đều là chuyện của chính bà ta. Hơn nữa nàng cũng rất muốn xem thử xem, giờ phút này Từ thị vì hai cháu gái thứ xuất bày sắc mặt với nàng, đợi cho đại lễ dâng lên, không biết bà ta có hối hận hay không? Ôm ý nghĩ như vậy, Hạ Liên Phòng vô cùng khoái hoạt mà ngồi chờ năm mới đến.
Thái Hậu cũng lây nhiễm tâm tình tốt của Hạ Liên Phòng, cả ngày vui vẻ, ngay cả Thập lục hoàng tử đem bình hoa men Thanh Từ bà yêu mến nhất đánh nát cũng không phát giận.
Năm mới của Hoàng gia tất nhiên không hài hòa giống gia đình tầm thường, khắp nơi đều là quy củ, khắp nơi đều là thân phận, mỗi người đều muốn suy xét địa vị của mình, cẩn thận từng lời ăn tiếng nói, thay vì nói là bữa cơm đoàn viên, ngược lại càng như là một yến hội chỉ có người trong hoàng thất tham gia. Cũng may tâm tình mọi người đều tính tốt, cho nên cũng không đến mức giương cung bạt kiếm, chỉ là một bữa cơm đoàn viên ăn chưa xong mà Hạ Liên Phòng đã thấy bản thân mình eo mỏi lưng đau, nhưng nụ cười trên mặt không được ngừng nghỉ, suýt nữa tê cứng cả mặt.
Cầm Thi tri kỷ vì nắm bóp bả vai cho nàng, vừa nắn vừa nói: "Tiểu thư, sao làm công chúa lại càng làm càng thấy mệt vậy? Ngài xem mấy vị công chúa khác của Hoàng Thượng, có ai mà không vui vẻ không buồn không lo, chỉ có ngài, mỗi ngày đều bận động bận tây, danh công chúa này làm một chút cũng không khoái hoạt." Tiểu thư nhà nàng còn chưa cập kê đâu, mỗi ngày lại đều bận bịu, cầm kỳ thư họa, đọc sách viết chữ, việc bếp núc trong phủ, đồng thời còn muốn giành chút thời gian làm bạn nhị tiểu thư đại thiếu gia, thỉnh thoảng còn phải tiến cung bầu bạn Thái Hậu, càng miễn bàn lão phu nhân việc lớn việc nhỏ đều muốn làm phiền. Vốn cho là thành công chúa có thể thoải mái một chút, nhưng sao lại càng ngày càng vội càng ngày càng mệt mỏi chứ?
Hạ Liên Phòng nghe vậy, cười nói: "Ăn lộc vua, giải ưu giúp vua, chẳng lẽ ngươi cho rằng hai chữ Bình Nguyên này, ta là lấy không hay sao?" Trên đời này nào có chuyện ăn không phải trả tiền. Dù cho nàng xả thân quên chết cứu Thái Hậu, có cử chỉ đại nghĩa, nhưng phong làm công chúa khác họ đã là thiên lớn vinh diệu. Nhưng Hoàng Thượng lại ban thưởng cho nàng một tòa phủ công chúa, Thanh vương thậm chí còn đem Huyền Y vệ giao cho nàng, từng chuyện Hạ Liên Phòng đều rõ ràng, quyết không phải để cho nàng làm một công chúa thanh nhàn mới cho nàng những thứ đó. Nàng mượn thế, thì phải trả giá trung tâm, tiền trao cháo múc, thập phần công bình.
Cầm Thi có nghe nhưng không hiểu, nàng nháy mắt mấy cái, không rõ ý tứ trong lời nói của Hạ Liên Phòng. Cũng may nàng cũng không suy nghĩ nhiều, đối với nàng mà nói, chỉ cần hầu hạ tốt cho tiểu thư, cái gì khác cũng không trọng yếu.
Đêm dần dần sâu, Cầm Thi cùng Thiên Tuyền ở bên ngoài phòng khách nhỏ gác đêm, Hạ Liên Phòng nằm ở trên giường, đột nhiên nghe được có người gõ cửa sổ. Nàng khoác áo đứng dậy, cẩn thận đi qua nhìn lên, vốn là muốn mở cửa sổ, ai biết bên ngoài người nọ lại gắt gao ấn không cho nàng toại nguyện: "Có gió."
Đây chính là ở hoàng cung, còn là Thọ Ninh cung của Thái Hậu nương nương, "Thanh vương điện hạ thật là to gan, không sợ bị người khác gặp được, đem ngài coi như đăng đồ tử thâu hương thiết ngọc sao?"
"Ta chỉ là muốn nói vài lời với nàng, cũng không gặp mặt, không tính không hợp lễ nghĩa." Nam nhân cao lớn ngoài cửa sổ nói như thế, thanh âm trầm thấp dễ nghe, dễ nghe khiến nàng nhịn không được run lên. "Đêm nay xem thần sắc ngươi mệt mỏi, là thân mình không thoải mái sao?"
Hạ Liên Phòng lắc đầu, sau đó nhớ tới xem thường hắn, nói: "Không có, chỉ là cảm thấy có chút mệt mỏi." Bởi vì muốn lánh hiềm nghi, toàn bộ tiệc tối hai người trên căn bản ngay cả ánh mắt cũng không từng đối diện, chớ nói chi là nói chuyện. Mắt thấy cô nương ngưỡng mộ trong lòng đứng ngay trước mặt, lại không thể thân cận, trên đời này bất kỳ một nam tử nào đang sa vào bể tình đều không thể chịu đựng. Cho nên Thanh vương ngẫm nghĩ, vẫn bò lên, lặng lẽ đi tới Thọ Ninh cung, chỉ là muốn nghe thanh âm của nàng.
Trước đây xa ở biên cương, tuy rằng từ trong thư đối với nàng dần dần ái mộ, nhưng cũng có thể là bởi vì hai người vẫn chưa hểu rõ tâm ý của nhau, cho nên Thanh vương cũng chỉ là trong lòng có chút tưởng niệm, không nhất định muốn thấy nàng. Nhưng hôm nay không giống với, hắn luôn không nhịn được nhớ tới nàng, khi dùng bữa nhớ nàng, khi uống rượu nhớ nàng, khi đi ngủ nhớ nàng, đi đường luyện quyền xem binh thư... Không có lúc nào là không nhớ tới nàng. Sau đó liền điên cuồng muốn gặp nàng, hận không thể hiện tại có thể đem nàng cưới hỏi đàng hoàng mang về nhà, làm thê tử của hắn, trường tương tư thủ. Ở trước đây, Thanh vương trước giờ chưa từng có cảm tình như vậy, cường liệt đến mức tùy thời tùy chỗ đều có khả năng trào ra. Nếu hỏi hắn loại tưởng niệm này rốt cuộc là như thế nào, Thanh vương cũng nói không rõ, hắn chỉ có một ý niệm, muốn gặp nàng, nếu không thể gặp nhau thì nghe một chút thanh âm cũng có thể khiến hắn thỏa mãn.
"Đêm nay gió lớn, cần phải đắp chăn kỹ, chớ để bị cảm lạnh." Hắn nhẹ giọng dặn dò, nếu giờ phút này có người nhìn thấy biểu tình trên mặt hắn, nhất định sẽ bị dọa đến ngây ra như phỗng. Bởi vì biểu tình kia hết sức ôn nhu, mà "Ôn nhu" cái từ này, gắn trên người "Thanh vương", trước giờ đều là không hợp nhau. "Tthời tiết này nếu bị nhiễm phong hàn thì không tốt. Thân thể nàng vẫn luôn kém, phải tĩnh dưỡng cho tốt."
"Yên tâm đi, trong cung có đốt chậu than, rất ấm áp." Hạ Liên Phòng muốn mở cửa sổ ra, sau khi do dự chung quy không xuống tay được. "Bên ngoài lạnh, ngài cũng mautrở về đi."
Thanh vương thấp giọng nói: "Ta không muốn trở về, ta còn muốn nói vài lời với nàng."
"... Vậy cách cập kê cũng còn có một năm đấy. Hơn nữa, phụ thân cùng ngoại tổ tất nhiên không cho ta gả đi sớm như vậy. ngài muốn cưới ta, sợ là còn phải chờ ba bốn năm."
Thanh vương thở dài: "Ta tất nhiên là cam tâm tình nguyện chờ được, chỉ là càng chờ, tuổi tác càng lớn."
Hạ Liên Phòng nhịn không được mỉm cười: "Đây cũng là chuyện con người vô pháp làm chủ, chỉ có thể miễn cưỡng Đông Túc chấp nhận."
Thanh vương lại thật sâu thở dài, nay quan hệ của hai người chỉ có lẫn nhau biết được, tương lai có một ngày, nhất định sẽ nói cho thế nhân, hoàng huynh cùng mẫu hậu tất nhiên là cao hứng hắn nguyện ý đón dâu thành gia, nhưng Tĩnh quốc công cùng Hạ đại học sĩ bên kia thì khó nói, đến lúc đó con đường hắn cưới vợ chỉ sợ sẽ càng thêm dài lâu. "Ta chắc chắn sẽ cầu được trưởng bối đồng ý, để cho nàng phong cảnh gả cho ta."
Trưởng bối... Hạ Liên Phòng lại muốn cười, phụ thân nhà nàng thường ở trước mặt nàng nói nếu không phải Thanh vương thân phận tôn quý, nhất định muốn cùng hắn kết nghĩa kim lan, đến một ngày kia phụ thân biết được chyện của bọn họ, không biết sẽ có biểu tình gì? Chỉ là suy nghĩ một chút, Hạ Liên Phòng liền cảm thấy vô cùng chờ mong.
Nàng mím môi cười: "Vậy tiểu nữ tử liền chậm đợi kiệu hoa của vương gia tới đón."
"A Phòng..." Thanh vương ở bên ngoài khẽ giọng hô tên của nàng, "Ta thật sự muốn gặp nàng."
Nghe vậy, Hạ Liên Phòng liền muốn mở cửa sổ, lại vẫn bị Thanh vương ngăn lại. "Đêm khuya nói với nàng như vậy đã thực thất lễ, nếu mở cửa sổ gặp nhau, lại thành khinh mạn nàng, cứ để ta nói như vậy đi!" Hắn nói xong, lại cười nhẹ không thôi: "Ta đây thật là làm điều thừa."
Lời hết, hai người đều cảm thấy thú vị, không hẹn mà cùng bắt đầu cười khẽ.
Sau khi cười xong một trận, Hạ Liên Phòng nhẹ giọng nói: "Ta vừa đáp ứng ngài, đời này sẽ chỉ gả ngài, quyết không gả cho người khác. Sau này... Dù cho trưởng bối không đồng ý hôn sự của chúng ta, tâm ta cũng vẫn như giờ phút này."
Thanh vương nao nao, sau đó lại là cảm khái: "Thế nhân đều nói Thanh vương Kỳ Đông Túc một lời nói đáng giá ngàn vàng, bọn họ thật sự nên tới gặp gặp nàng."
Hạ Liên Phòng cười: "Tiểu nữ tử sao có thể được sánh với vương gia nha."
Hai người cách một cánh cửa sổ, nhìn không thấy mặt nhau, lại không có một chút cảm giác ngăn cách. Loại cảm giác này đối với Hạ Liên Phòng mà nói kỳ thật rất kỳ diệu, bởi vì trừ bỏ người nhà, nàng trước nay không từng ở trên người bất luận kẻ nào cảm thấy ấm áp như thế.
Trầm mặc một lát, Thanh vương hỏi: "Năm sau nàng có tính toán gì? Nhiều ngày nay thấy tâm tình nàng khá tốt, chẳng lẽ là lại có người rơi vào trong tay của nàng?"
"Sinh ta là cha mẹ, người hiểu ta là Đông Túc." Đáy mắt Hạ Liên Phòng chợt lóe lên vẻ giảo hoạt. "Chẳng qua đây xem như là chuyện tốt, ta cũng có thể được xưng với tận tâm tận lực."
Hắn trầm thấp bật cười, cô nương này lại cũng dám nói nàng sẽ tận tâm tận lực vì người khác. "Tùy tâm ý của nàng, nàng cao hứng là được. Chỉ là cần phải chú ý quanh thân an toàn, chớ bị người khác chui chỗ trống."
Ý tứ trong lời nói này là: làm chuyện xấu đi, ta cũng tin tưởng nàng có bản lĩnh này, nhưng nhất định phải nhớ rõ đừng lưu lại chứng cớ.
Hạ Liên Phòng làm sao có thể không hiểu ý tứ của hắn? Lập tức che miệng mỉm cười: "Đây là đương nhiên." Nàng không chỉ sẽ không lưu lại chứng cớ, thậm chí còn có thể làm cho đối phương mang ơn nàng. Cái gọi là bị người bán còn giúp người đếm tiền, chính là cái này.
Tuy rằng trò chuyện thật sự vui vẻ, nhưng Hạ Liên Phòng cần nghỉ ngơi, Thanh vương lại cùng nàng ôn hòa nói thêm vài lời, cuối cùng lưu luyến không rời rời đi. Nhắc tới cũng làm người ta bật cười, hai thanh niên nam nữ thân phận tôn quý như thế, lại giống như tình nhân nhỏ bình thường trong dân gian, trong bóng đêm thâm trầm như mực, một người đứng ở ngoài phòng, một người dựa cửa sổ, nhẹ giọng tâm sự, ôn nhu vô hạn. Có thể thấy được tình đến chỗ sâu, thế nhân cũng vô pháp cao thấp, tất cả tâm tình đều là một dạng.