Đích Nữ Truyện Ký

Chương 145: Không sợ cường quyền chính là thanh quan (hạ) (1)



Sự trừng phạt này kỳ thật không nghiêm trọng lắm, chung quy những đứa nhỏ đã chết trên tay Kỳ Hoài Húc không thể mắt mở ra nữa. Nhưng Kỳ Hoài Húc lại cảm thấy bản thân mình bị dối xử tệ, hắn cho rằng mình không nên nhận phải đối đãi như vậy, chẳng qua chỉ là mấy tiện dân mà thôi, sao phải quan trngj hóa như vậy?! Nhốt vào thiên lao, tù chung thân?? Hắn làm sai cái gì mà bọn họ lại tàn nhẫn với hắn như vậy?!

Hắn giận dữ hét lên: "Hoàng Thượng! Ta không phục! Ta không phục! Đây hết thảy đều là đám người Ngụy Hoài Dân hãm hại ta! Cầu xin Hoàng Thượng làm chủ cho ta, làm chủ cho ta a! Bọn họ đây là cố ý hãm hại ta! Ta căn bản chưa từng làm chuyện như vậy!"

Ngụy Hoài Dân mắt lạnh nhìn Kỳ Hoài Húc giãy dụa trước khi chết, nói: "Hoàng Thượng, nếu những chứng cớ này không đủ để thuyết phục ngài, vậy, thần khẩn cầu Hoàng Thượng tuyên triệu Lỗ thế tử tiến điện làm chứng!"

Hoàng Thượng ngẩn ra, Tề vương ngẩn ra, Kỳ Hoài Húc càng ngẩn ra.

"Người đâu, tuyên triệu Kỳ Ngọc Hà tiến điện!" Thái Hậu trầm giọng nói.

Rất nhanh, Kỳ Ngọc Hà một thân bạch y liền xuất hiện ở trong ngự thư phòng. Hắn vẫn anh tuấn như lần đầu Hạ Liên Phòng gặp, đáng tiếc sắc mặt quá tái nhợt, thân hình cũng gầy yếu đi rất nhiều, một đôi con ngươi đen câu hồn ảm đạm không ánh sáng, vừa nhìn liền biết trường kỳ bị vây trong trạng thái áp lực tinh thần, dẫn đến gầy gò tiều tụy.

Thấy Kỳ Ngọc Hà tiến vào, Kỳ Hoài Húc vô cùng kinh ngạc, hắn nhìn chằm chằm đối phương, không biết Kỳ Ngọc Hà tới đây là vì cái gì. Từ lúc chuyện kia qua đi, hắn cùng Kỳ Ngọc Hà cho tới nay chưa gặp lại nhau, nếu không phải Thái Hậu tuyên triệu, hắn thậm chí đều không thể tin được người gầy chỉ còn da bọc xương trước mắt lại là Kỳ Ngọc Hà ngọc thụ lâm phong đầy mặt mang cười kia!

Hai người bọn họ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, có thể nói mặc kệ đối phương đang suy nghĩ cái gì đều hiểu rõ. Ở trong trí nhớ Kỳ Hoài Húc, Kỳ Ngọc Hà chưa từng... chật vật sa sút như vậy, rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?

Kỳ thật rất đơn giản, đả kích giống nhau nhưng bởi vì tính cách bất đồng, phản ứng biểu hiện ra cũng sẽ khác nhau. Nói thí dụ như Kỳ Hoài Húc, hắn tính tình bạo liệt, cho nên khi đụng phải chuyện bị công kích bằng công luận thì điều trước tiên nghĩ đến không phải tránh đầu sóng ngọn gió, đợi cho lời đồn đãi rút đi rồi lại xuất hiện ở trước mặt thế nhân, mà là giơ quả đấm lên: ngươi dám cười ta sao? Vậy ta liền đánh cho ngươi không dám cười nữa mới thôi! Cho nên Tề vương càng đem hắn giam lại, cảm xúc bạo ngược của hắn lại càng lớn, càng muốn làm những chuyện có thể thu hút ánh mắt người khác —— cảm xúc không ổn định, căn bản sẽ không lo lắng hậu quả.

Kỳ Ngọc Hà thì hoàn toàn ngược lại. Bởi vì từ nhỏ đã mang dáng vẻ thiên giai công tử cho nên khi thanh danh bị hủy, đả kích này đối với hắn không thua gì một khi cô nương vừa cập kê bị hái hoa tặc bắt đi một ngày một đêm. Kỳ Hoài Húc tràn đầy phẫn nộ nén giận, Kỳ Ngọc Hà lại là cực độ oán hận. Loại oán hận này dẫn đến tâm lý bài xích với cảm xúc cực kỳ mãnh liệt Kỳ Hoài Húc sinh ra trên người hắn ngày đó, cho dù ý thức được đây là huynh đệ tốt nhất của mình, tốt xấu đều là cùng nhau, nhưng hắn lại vẫn không cách nào khống chế.

Đây chính là hậu quả bị sủng lên trời, bọn họ ai cũng không thể nhân nhượng đối phương, chung quy... Từng "thân mật" như vậy.

Sở dĩ đến làm chứng một là bởi vì trên tay Ngụy Hoài Dân còn nắm chứng cứ có liên quan tới Kỳ Ngọc Hà, nếu Kỳ Ngọc Hà không ra đến chỉ chứng tội ác của Kỳ Hoài Húc, vậy hắn liền rơi vào kết quả giông Kỳ Hoài Húc. Lỗ thế tử từ nhỏ đã kiều sanh quán dưỡng đâu chịu đựng nổi? Trải qua nhiều lần cân nhắc, cùng với trong khoảng thời gian này trên tinh thần hắn bị đả kích rất lớn nên Kỳ Ngọc Hà lựa chọn nghe theo.

Lỗ vương xưa nay thân thể không tốt thế mà cũng xuất hiện ở ngự thư phòng. Ông ta ho kịch liệt, ngay cả một câu thăm hỏi cũng nói không hoàn chỉnh.

Hạ Liên Phòng đối vị Lỗ vương điện hạ này không có ấn tượng gì, tình huống thân thể ông ta trạng hồ rất kém cỏi, bất cứ lúc nào cũng như sắp chết đến nơi. Nhưng không tổn hao gì tới diện mạo tuấn mỹ của ông ta, hoàng tộc Kỳ thị ai cũng có dung mạo đẹp, cho dù là Tề vương lớn tuổi nhất đã mập lên rất nhiều vẫn mơ hồ có thể từ ngũ quan nhìn ra thời trẻ tuấn tú thế nào. Kỳ Hoài Húc giống cha, dung mạo tất nhiên không tầm thường. Lỗ vương lại gầy yếu hơn Tề vương nhiều, bởi vì sức khỏe không tốt cho nên vị Lỗ vương này căn bản không có thực quyền, ngay cả đất phong cũng không có tinh lực quản lý, bình thường ông ta chủ yếu nằm ở trên giường tĩnh dưỡng, nhưng nghỉ ngơi đã nhiều năm cũng vẫn là như vậy.

Khoảng thời gian trước, chuyên của Kỳ Hoài Húc cùng Kỳ Ngọc Hà ông ta cũng biết được, lập tức liền phun ra một ngụm máu tươi, một thời gian không xuống nổi giường, ngay cả cuối năm cũng không vào cung. Hôm nay, Lỗ vương xưa nay đóng cửa từ chối tiếp khách lại đột nhiên xuất hiện, sợ là có thâm ý khác.

Kỳ Ngọc Hà nguyện ý làm chứng, nhưng chính hắn cũng không sạch sẽ. Kỳ Hoài Húc là người động thủ, nhưng mỗi lần ở sau lưng bày mưu tính kế, không phải đều là Kỳ Ngọc Hà sao? Nhưng mà hôm nay ở trước mặt Hoàng Thượng, Kỳ Ngọc Hà quyết sẽ không thừa nhận. Lỗ vương sở dĩ sẽ xuất hiện, một là vì cho thấy bản thân mình có thẹn với hoàng ân, thứ hai, chỉ sợ cũng muốn mượn cớ để bảo vẹ Kỳ Ngọc Hà đi? Thân thể ông ta mắt thấy liền đã là dầu hết đèn tắt, nếu Hoàng thượng nhốt Kỳ Ngọc Hà vào thiên lao, nói không chừng không quá mấy ngày Lỗ vương sẽ về chầu trời, Lỗ vương đây là đang lấy mạng của mình để đánh cuộc cho Kỳ Ngọc Hà!

Hạ Liên Phòng bình tĩnh nhìn một màn trước mắt, chuyện triều chính, một nữ tử yếu đuối như hắn căn bản vô pháp nhúng tay. Cho nên hôm nay liền để nàng làm một người im lặng đứng xem đi, đợi khi cần nàng lên sân khấu, nói vài câu đi vào lòng Hoàng Thượng là được.

Kỳ thật Hạ Liên Phòng nhìn rõ hpn bất cứ ai, Ngụy Hoài Dân muốn điều tra hai Tề Lỗ thế tử, Tề Lỗ nhị Vương lại liều mạng cũng muốn bảo trụ con trai độc nhất, Thanh vương công chính vô tư, Nhiếp Hàng thuần túy là hữu tình tương trợ, Thái Hậu tuy rằng địa vị tôn quý, nhưng là nữ quyến, kết quả này cuối cùng vẫn là đều nằm ở trong tay Hoàng Thượng. Hoàng Thượng cho bọn họ sống, bọn họ liền sẽ không chết; nếu Hoàng Thượng muốn mạng của bọn họ thì vô luận là ai cũng không thể bảo vệ nổi. Cho nên nàng chỉ cần vào thời cơ thỏa đáng nói ra vài câu... Nhìn như đề nghị, nhưng có đôi khi, dưới tình huống toàn bộ đều là nam nhân sắc bén thâm trầm như vậy, lời nói của tiểu nữ tử như nàng ngược lại dễ dàng được tiếp thu nhất. Nhìn như là vô tâm đề nghị, kỳ thật nếu ngẫm kỹ sẽ thấy là nàng đang dắt mũi những nam nhân này đi nha!

Đương nhiên, nếu bị phát hiện thì rất nguy hiểm. Nhưng... Vậy thì thế nào chứ? Luôn có một người, sẽ đứng tại trước nàng, giúp nàng che mưa chắn gió không phải sao.

Hạ Liên Phòng mỉm cười, nhìn thoáng qua Thanh vương. Giống như mặc kệ vào thời điểm nào, chỉ cần nàng nhìn hắn, hắn đều có thể cảm giác được. Giống như hiện tại, Thanh vương quay đầu lại, thấy Hạ Liên Phòng đang nhìn mình, lặng lẽ chớp mắt với nàng.

"Người đâu, nhanh ban ghế ngồi cho Lỗ vương!" Thấy Lỗ vương hư nhược ngay cả đi đường cũng cần Kỳ Ngọc Hà nâng, Thái Hậu vội vàng sai người ban ngồi.

Ghế ngồi nhanh chóng được mang đến, Lỗ vương lại không chịu ngồi xuống, hắn đẩy tay Kỳ Ngọc Hà ra, run rẩy quỳ xuống: "Cầu xin Hoàng Thượng Thái Hậu khai ân, nể tình Ngọc Hà nguyện ý lập công chuộc tội, tha mạng cho Ngọc Hà đi!"

Giỏi cho một chiêu khổ nhục kế nha! Hạ Liên Phòng than thở trong lòng, nếu hôm nay Lỗ vương không đến, nàng vốn có thể một lưới bắt hết hai người này. Lấy tính cách Hoàng Thượng, tuy rằng không đến mức lấy mạng họ nhưng cũng quyết sẽ không để cho hai người này có cơ hội tiếp tục hại người, cho nên kết cục của Kỳ Hoài Húc cùng Kỳ Ngọc Hà hoặc là tù chung thân hoặc là bị biếm làm thứ dân lưu đày nơi đất hoang, đáng tiếc, đáng tiếc, quả nhiên là vô cùng đáng tiếc!

Quả nhiên gừng vẫn là càng già càng cay, chẳng sợ trước mặt là Hoàng Đế cửu ngũ chi tôn, Lỗ vương cũng có thể làm ra phán đoán, quyết định nên biểu hiện ra ăn năn hối lỗi thế nào mới có thể làm cho Hoàng Thượng tin tưởng ông ta, thương xót ông ta, bởi vì tình huynh đệ mà nhân nhượng ông ta.

Kỳ Ngọc Hà cũng quỳ xuống: "Tội thần làm nhiều việc ác, chỉ cầu ban chết! Chỉ là trước khi chết, kính xin Hoàng Thượng nghe một lời của tội thần!"

Khi hắn ở cùng Kỳ Hoài Húc, tuy rằng đa số là hắn sắm vai nhân vật trí giả này, nhưng ở trong mắt thế nhân Lỗ thế tử này không khỏi có phần yếu đuối, mặc kệ làm cái gì đều là Tề thế tử giành trước, đều muốn Tề thế tử mang theo hắn, nói khó nghe chút, nếu không phải Kỳ Ngọc Hà thân phận cao quý, nhất định sẽ có người cảm thấy hắn là con chó đi theo bên người Kỳ Hoài Húc ăn bám. Nhưng ai cũng không nghĩ tới, chính nhờ sự hiểu lầm này ngược lại thành cọng rơm cứu mạng của Kỳ Ngọc Hà.

Hình tượng hiêu trương bạt hỗ của Kỳ Hoài Húc sớm đã xâm nhập lòng người, nhưng thế nhân vẫn coi Kỳ Ngọc Hà là mĩ thiếu niên ôn nhuận như ngọc đi theo bên cạnh Tề thế tử. Xem dạng này, ai sẽ tin Kỳ Ngọc Hà mới là người xuống tay tàn nhẫn nhất chứ?

Nghe thấy Kỳ Ngọc Hà tự mình muốn chết, Kỳ Hoài Húc khiếp sợ, hắn cũng không phải người ngu, lập tức minh bạch hôm nay Lỗ vương thúc là muốn cùng Kỳ Ngọc Hà xướng một vở kịch khổ nhục kế nha! Hắn lập tức gầm hét lên: "Kỳ Ngọc Hà! Ngươi đây là có ý gì! Ngươi định đến hãm hại ta sao!"

"Vốn là sự thật, tại sao lại nói hãm hại?!" Kỳ Ngọc Hà lạnh lùng cười, thành khẩn dập đầu ba cái trước Hoàng Thượng, khi ngẩng đầu trán đã thấm ra tia máu, tôn thêm dung mạo gầy yếu tuấn tú, quả nhiên là khiến người nhìn vô cùng đau lòng. "Hoàng Thượng, tội thần nói từng câu đều là thật, những chuyện Tề thế tử gây nên, tội thần đều lưu giữ chứng cớ, chính là sợ tương lai có một ngày... nếu như Hoàng Thượng không tin, có thể lật xem vật chứng!"

Vốn trên tay Ngụy Hoài Dân có một đống chứng cứ Kỳ Hoài Húc phạm tội, hơn nữa còn có Nhiếp tứ phủ Tín Dương hầu làm chứng, lại có kết quả khám nghiệm tử thi, từng chuyện từng chuyện, tối nay còn bắt được tại chỗ. Mà khi Kỳ Hoài Húc hoành hành ở Yến Lương, Kỳ Ngọc Hà lại đều tại im lặng đóng cửa kiểm điểm, so sánh hai bên, ai đúng ai sai, cán cân trong lòng Hoàng Thượng cũng lập tức hướng sang cha con Lỗ vương không tranh với đời.

Nay Kỳ Ngọc Hà lại trình lên chứng cớ, Hoàng Thượng bị chọc tức, hắn chẳng thể nghĩ tới Kỳ Hoài Húc dám to gan như vậy! Tề vương dạy dỗ con như thế nào lại đem cái một đứa nhỏ ngoan ngoãn dạy thành kẻ coi mạng người như cỏ rác như vậy!

Thái Hậu ở một bên nghe được cũng thất sắc, ánh mắt bà nhìn Kỳ Hoài Húc không bao giờ hòa ái như ngày xưa, thường ngày bà đối đãi vãn bối đều là thập phần khoan hậu, nhưng nếu đối phương phạm sai lầm thì cũng sẽ không dễ dãi như thế đâu, riêng Thập lục hoàng tử, không biết bởi vì gặp rắc rối đầy trời đã bị bà đánh bao nhiêu lần, nhưng Kỳ Hoài Húc Kỳ Ngọc Hà hai đứa nhỏ này, bà thật sự là một đầu ngón tay cũng chưa từng chạm qua. Nhưng Thái Hậu có thế nào cũng không nghĩ ra, cuối cùng hai đứa nhỏ này lại biến thành cái dạng đó!

Bọn họ cũng từng chọc cho bà vui vẻ ra mặt, cũng từng thường tiến cung đến bồi bạn lão nhân này gia, trong Thọ Ninh cung cũng từng tràn ngập tiếng nói tiếng cười của bọn họ, nhưng từ bao giờ, đứa nhỏ nhu thuận như vậy đã biến thành dáng vẻ hiện tại?

Nhìn khuôn mặt dữ tợn của Kỳ Hoài Húc, cùng với miệng đầy nhục mạ, Thái Hậu thậm chí suy nghĩ, rốt cuộc là phát sinh chuyện gì mới có thể làm cho đứa nhỏ đang tốt thay đổi thành xa lạ như vậy chứ?

Bà vô lực thở dài, vươn một bàn tay ra, Hạ Liên Phòng lập tức nâng dậy, thanh âm Thái Hậu ấm ách: "Ai gia mệt mỏi, ai gia muốn trở về nghỉ ngơi, Liên nhi, bồi ai gia trở về Thọ Ninh cung đi."

Hạ Liên Phòng ôn nhu đáp ứng.

Thấy Thái Hậu muốn đi, Kỳ Hoài Húc liền luống cuống, mọi người ở đây trừ phụ thân Tề vương gia của hắn, còn lại mỗi người đều muốn hắn chết, nhưng hắn không thể chết được, hắn không thể chết được! Hắn còn muốn ra tiền tuyến đánh nhau! Hắn còn muốn kiến công lập nghiệp, làm một tướng quân lợi hại hơn Thanh vương đấy! Giấc mộng của hắn còn chưa thực hiện được thì làm sao có thể chết chứ?

Trong nháy mắt khi Kỳ Ngọc Hà đem những chứng cớ kia tất cả đều lấy ra, Kỳ Hoài Húc liền tuyệt vọng. Tuy rằng hắn cũng không cảm thấy bản thân mình giết chết vài người có lỗi gì, nhưng hắn có thể từ trong ánh mắt Hoàng Thượng nhìn thấy vận mệnh của bản thân.

Hạ Liên Phòng cũng không đặc biệt muốn lưu lại xem cuộc vui, kết cục trước sau gì nàng cũng biết, chỉ cần Kỳ Hoài Húc không chiếm được chỗ tốt nàng liền rất cao hứng.

Sớm ngày hôm sau, từ chỗ Thanh vương biết được Hoàng Thượng cuối cùng phán Kỳ Hoài Húc sẽ bị vấn trảm vào mùa thu năm sau, Hạ Liên Phòng cười. Kỳ Ngọc Hà thì từ đó bị xếp vào sổ đen lại bộ, chung thân không được bước vào sĩ đồ, hơn nữa từ nay về sau, trừ phi có Hoàng Thượng cho phép, nếu không hắn không được bước ra khỏi Lỗ vương phủ một bước. Có thể nói, cũng là bị cấm vận chung thân. Nhưng đối với Lỗ vương cùng Kỳ Ngọc Hà mà nói, đây thật sự là một thiên đạ việc vui, ít nhất mạng vẫn còn.

Nhưng Tề vương lại không vui vẻ như vậy. Nhi tử hắn tuy rằng chưa chết, nhưng hết thảy đều là do Lỗ vương! Nếu ông ta không để Kỳ Ngọc Hà làm chứng, nay nhi tử hắn cũng vẫn có thể sống thật khỏe mạnh! Nói là vấn trảm vào mùa thu, nhưng đã sắp lập hạ, cách mùa thu lại còn bao lâu?!

Vì thế, hai thế lực vốn chặt chẽ tương liên, bất tri bất giác liền lệch khỏi quỹ đạo vốn có.

Theo như lời Hoàng Thượng, chiêu cáo thiên hạ những tội lỗi của Kỳ Hoài Húc, dân chúng ai ai cũng thóa mạ, Kỳ Hoài Húc ở trong thiên lao, thậm chí còn có dân chúng xúc động lúc nửa đêm vụng trộm dùng trứng thối cải thảo hỏng ném vào cửa Tề vương phủ, buổi sáng ngày hôm sau gia đinh thủ vệ vừa mở cửa, một đống hỗn độn, còn có vật dơ bẩn, thanh danh Tề vương phủ xem như triệt để mất hết. Những gia đình đau mất ái tử ái nữ kia, căm thù Tề vương phủ đến tận xương tủy, dẫn đến trong một đoạn thời gian rất dài Tề vương cũng không dám ra khỏi cửa.

Hắn đích xác có thể bắt mấy dân chúng đến trị tội, nhưng dân chúng kích động như vậy tất cả đều là bởi vì hắn dưỡng ra một nhi tử không có nhân tính! Hắn lại có thể thế nào, chẳng lẽ muốn đem người khắp thiên hạ giết sạch sao?