Đích Nữ Truyện Ký

Chương 212: Quyền thế địa vị, tốt đẹp nguyện cảnh



Muốn có được tâm của Hạ Mạt Hồi, cũng không phải là chuyện dễ dàng. Nàng là thiếu nữ tính tình lãnh đạm, mặc kệ đối mặt với ai cũng đều có vẻ xa xôi như vậy. Dù cho thân phận của ngươi có cao quý, khi nàng nói chuyện với ngươi cũng đều là không nhanh không chậm. Giống như bề ngoài, gia thế, năng lực của ngươi đều không thể lọt vào mắt nàng.

Nhưng nhị hoàng tử rất có lòng tin. Vì vận mệnh, hắn luôn có cảm giác mình cùng Hạ Mạt Hồi có loại liên hệ không thể nói thành lời, giống như kiếp trước đã quen biết, mà nàng nên thuộc về hắn.

Ngoại trừ mê muội vì thế lực sau lưng Hạ Mạt Hồi cùng với mĩ mạo tài hoa của nàng, loại tình cảm nói không rõ tả không được kia mới là nguyên nhân lớn nhất nhị hoàng tử cố chấp với Hạ Mạt Hồi như vậy. Phảng phất như kiếp trước bọn họ bởi vì nguyên nhân nào đó không thể ở bên nhau, cho nên hắn liền muốn nương vào cả đời này một lần nữa vãn hồi nàng.

Nhưng Hạ Mạt Hồi lại không phải tiểu cô nương ngây thơ vô tri, trước đây nàng cũng không phải có tính tình lãnh đạm như vậy, nhưng từ lúc nàng gặp những giấc mộng kỳ quái kia... Giống như đó là ở trong một cái thế giới khác, bản thân mình phát triển dựa theo một loại khả năng khác. Mà trải qua những giấc mơ kỳ quái kia, nàng vô pháp sống vui vẻ giống trước đây, bản thân mình trong cái thế giới kia, dường như nàng đã thật sự trải qua. Sự thống khổ, tuyệt vọng, tan nát cõi lòng, oán hận trong mộng... Cho dù không có tái hiện toàn bộ, nhưng hoặc nhiều hoặc ít cũng ăn mòn linh hồn nàng.

Những thống khổ kia, là ai ban cho nàng chứ?

Tên hoàng tử ở trong một thế giới khác kia, cùng nàng định ra hôn ước, hắn từng ưng thuận lời hứa cùng nàng sống đến đầu bạc, nhưng cuối cùng lại tàn nhẫn cưới một nữ tử khác, sau đó cường ngạnh đem nàng giao cho một nam nhân hèn hạ vô sỉ.

Mà nam nhân kia cũng không đối xử tử tế với nàng. Tính cả đứa nhỏ trong bụng... Một dải lụa trắng, danh tiếng mất hết, thế nhân thóa mạ chán ghét, một thân một mình, một thi hai mệnh... Chỉ nghĩ thôi, Hạ Mạt Hồi đã sợ hãi run rẩy cả người!

Cho nên nàng tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ quan hệ gì với nhị hoàng tử! Thậm chí nàng căn bản còn không muốn nhìn thấy hắn!

Tuy rằng hắn anh tuấn, ưu tú, thông minh, có vô số nữ tử mến mộ. Tuy rằng hắn thâm thụ Hoàng Thượng coi trọng, nhìn như là người thích hợp nhất để làm trữ quân, sau này có thể trở thành tân đế. Hết thảy đối với Hạ Mạt Hồi mà nói đều không quan trọng, hắn càng từng bước tiến bộ, nàng lại càng sợ hãi.

Hắn hết thảy đều không hề có lực hấp dẫn gì đối với nàng, hắn càng đến gần, ngược lại khiến nàng càng thêm phản cảm. Vì sao nhanh chóng đính ước với Thập Lục hoàng tử như vậy, trong đó chiêm một phần rất lớn cũng là do nhị hoàng tử bức bách.

Hạ Mạt Hồi vẫn không nói cho Hạ Liên Phòng, nhị hoàng tử luôn lấy danh nghĩa thỉnh giáo Hạ Lịch đi tới Hạ gia, sau đó sẽ lấy ra đủ loại lý do xuất hiện ở trước mặt nàng, tuy rằng tuân thủ lễ nghĩa nhưng ánh mắt tràn ngập dục vọng đoạt lấy kia lại làm người ta cực kỳ không thoải mái. Chẳng sợ mỗi lần hắn đều là "Lơ đãng" xuất hiện, có đôi khi thậm chí chỉ là nói cùng nàng một đôi lời, khoảng cách phi thường thỏa đáng, nhưng đối với Hạ Mạt Hồi mà nói, đã tràn đầy cảm giác bị xâm lược.

Nàng chán ghét nam nhân này, chán ghét hơn cả mẹ con Thượng Quan thị. Sự hiện hữu của hắn tựa như một cái u ác tính, khiến nàng ngày đêm thống khổ khó chịu.

Nhưng nàng không biết nên nói cùng ai, cũng không biết nên nói như thế nào. Bởi vì nhị hoàng tử cái gì cũng không biểu hiện ra ngoài, hắn chỉ là thường xuyên xuất hiện ở trước mặt nàng, trước nay lại không biểu hiện ra ý tứ dư thừa gì, cho dù nàng biết hắn có ý đồ khác, nhưng nói ra thì có ai tin chứ.

Còn nếu nàng lựa chọn ra cửa, liền càng xuất hiện thêm cảnh "Tình cờ gặp được" như vậy. Nhị hoàng tử như âm hồn không tán, không chỗ nào không có mặt, chỉ cần chỗ có thể gặp là hắn luôn thần không biết quỷ không hay xuất hiện ở trước mặt nàng, sau đó mỉm cười, vấn an nàng, nói được mấy câu rồi lại như không có chuyện gì xảy ra rời đi.

Nếu nói nhị hoàng tử là thật lòng thích mình, Hạ Mạt Hồi cảm thấy, sợ là bản thân nhị hoàng tử cũng không tin. Nhưng nếu nói hắn thật sự có tâm đối với nàng, thì lấy đâu ra dục vọng chinh phục chứ?

Hắn thích, không phải nàng, mà là dung mạo của nàng cùng thế lực cường đại phía sau nàng.

Hắn không giống Thập Lục hoàng tử. Hạ Mạt Hồi tin tưởng, cho dù mình là một dân nữ bình thường, dáng vẻ cũng bình thường thì Thập Lục hoàng tử cũng vẫn sẽ thích nàng.

Tình yêu của Thập Lục hoàng tử với nàng không giống như nam tử khác. Bọn họ có yêu mến dung mạo xinh đẹp của nàng, có mơ ước gia thế hiển hách của nàng, duy độc hắn yêu linh hồn cô tịch thanh lãnh của nàng.

Trên đường đến phủ Bình Nguyên công chúa, Hạ Mạt Hồi vào Thiên Nhiên cư mua điểm tâm Hạ Liên Phòng thích ăn, vừa được Diêu Hoàng hầu hạ xuống xe ngựa, nửa bàn chân mới đạp vào cửa Thiên Nhiên cư liền nhìn thấy nhị hoàng tử dạo này không thấy hiện ra trước mặt nàng.

Hôm nay hắn mặc một bộ trường bào tuyết trắng, đầu đội khăn bịt trán vàng nạm ngọc, tóc dài đen nhánh thập phần chỉnh tề, cả người thoạt nhìn ngọc thụ lâm phong, hào hoa phong nhã, quả nhiên là một Ngọc diện lang quân. Giờ phút này hắn đang cười dài ngưng mắt nhìn Hạ Mạt Hồi, khóe miệng dắt tươi cười thập phần tuấn mỹ: "Nhị tiểu thư."

"... Thần nữ tham kiến nhị điện hạ." Cho dù cảm thấy không thích, Hạ Mạt Hồi cũng vẫn phải bảo trì cấp bậc lễ nghĩa.

Nhị hoàng tử cười khẽ, lấy một loại tư thái thập phần thân mật hỏi: "Muốn ăn cái gì? Hôm nay, để ta mượn hoa hiến phật một lần có được không?"

Hạ Mạt Hồi mỉm cười, nhưng ý cười khong đạt tới đáy mắt: "Không nhọc nhị điện hạ phí tâm, thần nữ là mua cho đại tỷ, cũng không phải tự mình muốn ăn."

"Cho Hoàng thẩm thẩm?" Nhị hoàng tử càng cười tươi, tựa hồ vẫn chưa nghe ra ý cự tuyệt uyển chuyển trong lời Hạ Mạt Hồi. "Thập tam Hoàng thúc không ở đây, ta làm cháu, cũng nên đi thăm, vậy liền đồng hành cùng nhị tiểu thư, mong nhị tiểu thư chớ ghét bỏ."

Hạ Mạt Hồi: "..." Nàng còn có thể nói cái gì?

Vì thế, dưới con mắt nóng rực của nhị hoàng tử, nàng vẫn bình tĩnh chọn món Hạ Liên Phòng yêu thích, sau đó lên xe ngựa, biểu hiện giống như hoàn toàn không có nhị hoàng tử nào tồn tại ở đây.

Lúc mới bắt đầu, trừ bỏ chán ghét, nàng cũng từng cảm thấy sợ hãi. Người này ở thế giới kia có bao nhiêu tuyệt tình, nàng vẫn cảm thấy như ký ức còn mới mẻ, không thể quên. Nhưng theo thời gian trôi qua, Hạ Mạt Hồi liền không hề sợ hãi nữa. Nàng có gì mà phải sợ hãi chứ? Thế giới này, cũng không phải là thế giới trong mộng kia nha! Đại tỷ nàng còn sống, nàng có một tỷ phu lợi hại, phụ thân của nàng đã trở về nhà, tất cả những kẻ chán ghét đều đã biến mất. Ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu, đại cữu phụ, các biểu ca của nàng... đều thương yêu nàng, che chở nàng, thậm chí đệ đệ của nàng đã đoạt được danh hiệu văn võ Song trạng nguyên trong cuộc thi Hương, lên chiến trường giành lấy vinh quang cho quốc gia.

Cho nên, nàng cần gì bởi vì mộng cảnh hoang đường vô căn cứ mà sợ hãi nhị hoàng tử chứ? Nói đúng ra, hẳn là đối phương phải kiêng kị nàng mới đúng.

Đến phủ Bình Nguyên công chúa, Diêu Quang sớm đã chờ ở cửa. Xa xa nhìn thấy xe ngựa của phủ đại học sĩ liền liên tục phất tay. Nhưng chậm rãi, động tác phất tay của nàng chậm lại, thật kỳ quái, sao nàng cảm thấy... người cưỡi ngựa đi theo bên cạnh xe ngựa phủ đại học sĩ, hình như là nhị hoàng tử?!

Cùng với xe ngựa tới gần, Diêu Quang mới phát hiện bản thân mình không nhìn lầm, kia đích xác chính là nhị hoàng tử. Kỳ quái, sao nhị tiểu thư lại đi cùng nhị hoàng tử chứ? Hai người bọn họ có tiếp xúc từ bao giờ?

Hạ Liên Phòng đang ở trong lương đình đánh cờ cùng Ngọc Hành. Từ kỳ nghệ mà nói, Ngọc Hành hoàn toàn không phải là đối thủ của nàng, nhưng hắn lại hơn chỗ có đầu óc linh hoạt, không hề có quy tắc, luôn xuất bài không ấn theo lẽ thường, lối chơi quỷ dị hay thay đổi. Hạ Liên Phòng rất thưởng thức hắn ở điểm này, Ngọc Hành tiêu sái bất kham, vẫn luôn là điều nàng coi trọng, đây cũng là nguyên nhân vì sao nàng lựa chọn hắn làm thủ lĩnh huyền y vệ, có thủ lĩnh thủ đoạn linh hoạt như vậy, đám huyền y vệ cũ kỹ cố chấp kia mới có thể góp sức cho nàng nhiều hơn.

Khi Hạ Liên Phòng say mê chơi cờ, bình thường rất khó chú ý đến bốn phía có ai. Hạ Mạt Hồi thấy thế liền an tĩnh ngồi chờ ở một bên, nhị hoàng tử cũng đứng ở một bên.

Nửa nén hương sau, Ngọc Hành chắp tay nói: "Thuộc hạ thua rồi."

Hạ Liên Phòng mỉm cười: "Ngươi tiến bộ rất nhanh, qua một thời gian nữa, chắc chắn sẽ có tiến bộ lớn." Nói xong, nàng mới nhìn thấy Hạ Mạt Hồi, Hồi nhi đến rất bình thường, nhưng vì sao nhị hoàng tử cũng đến? "Nhị điện hạ, sao ngươi lại tới đây?"

"Trên đường tình cờ gặp được nhị tiểu thư, nghĩ đến sau khi Thập tam Hoàng thúc rời kinh, ta còn chưa từng tới thăm Hoàng thẩm, liền không mời tự đến, mong Hoàng thẩm chớ nên trách tội."

Đã nói thành như vậy, nếu Hạ Liên Phòng trách tội, ngược lại có vẻ bất cận nhân tình. Khẽ cười nói: "Sao lại nói như vậy, nhị điện hạ chịu đến thăm bản cung, sao bản cung lại cự tuyệt chứ?" Thấy ánh mắt nhị hoàng tử như có chút vô tình nhìn về phía Ngọc Hành, Hạ Liên Phòng liền liếc mắt nhìn Ngọc Hành, Ngọc Hành hiểu ý, đứng dậy hành lễ nói: "Vương phi, thuộc hạ xin được cáo lui trước."

"Đi đi."

Hạ Liên Phòng cũng không thèm để ý nhị hoàng tử có chú ý Ngọc Hành. thành Yến Lương có rất nhiều người hoài nghi huyền y vệ thần bí kia đang ở trong tay nàng, chắc nhị hoàng tử cũng là một thành viên trong đó. Nhưng mà nàng căn bản không lo lắng, bởi vì Ngọc Hành người này trên cơ bản chưa từng lấy khuôn mặt thật gặp ai, bất cứ lúc nào, xuất hiện ở trước mặt thế nhân luôn đều ngụy trang. Cho nên, dù cho sau khi nhị hoàng tử trở về sai người đi điều tra cũng không hề có thành quả.

"Vị thị vệ này, ta tựa hồ chưa từng thấy qua, Hoàng thẩm, chẳng lẽ đây cũng là một trong Bắc Đẩu thất ám vệ bên cạnh Thập tam Hoàng thúc sao?" Nhị hoàng tử tò mò hỏi —— hắn biểu hiện đích thật rất giống "Tò mò" đơn thuần.

Hạ Liên Phòng mỉm cười đáp lại, "Chỉ là một thị vệ bình thường có kỳ nghệ không tồi mà thôi, không đáng nhắc đến." Nếu hắn biết, Bắc Đẩu thất ám vệ này, có bốn người đang ở bên cạnh nàng thì không biết sẽ lộ ra cái dạng biểu tình gì?

Là người đều nghe ra được, Hạ Liên Phòng không nguyện ý nói cho hắn biết. Nhị hoàng tử cũng không cảm thấy xấu hổ, hắn nhìn về phía Hạ Mạt Hồi, lại dễ dàng chuyển dời đề tài: "Trên đường đến tình cờ gặp được nhị tiểu thư, nghe nói Hoàng thẩm yêu thích điểm tâm của Thiên Nhiên cư, liền cùng nhị tiểu thư chọn một ít, không biết Hoàng thẩm có thích hay không."

"Nhị điện hạ lao tâm rồi." Hạ Liên Phòng không dấu vết liếc Hạ Mạt Hồi một cái, bén nhạy nhận thấy được tâm tình của nàng tựa hồ có chút suy sụp, nhưng không biết là vì sao. Chẳng lẽ... Là bởi vì nhị hoàng tử?

Hạ Liên Phòng vẫn nhớ rõ chuyện phát sinh kiếp trước. Bây giờ Hồi nhi đã là người chạm tay có thể bỏng, người muốn có được nàng nhiều không kể xiết, nếu nói nhị hoàng tử ham muốn quyền thế như điên không động lòng thì Hạ Liên Phòng không tin. Người như hắn đối với quyền thế trời sinh đã có một loại đam mê cuồng nhiệt. Cho dù hắn mang mặt nạ ngụy trang, muốn lừa gạt thế nhân. Nhưng mà, hắn vĩnh viễn không lừa được nàng.

Xem ra, có người lại bắt đầu động đậy tâm tư.

Muội muội của nàng, nam nhân ti tiện như vậy căn bản là không xứng với!

Rất nhanh sau đó, Hạ Liên Phòng liền tỏ vẻ có chút chóng mặt, muốn đi nghỉ một lát. Nhị hoàng tử rất có ánh mắt, cho nên hắn rất rõ ràng, đây là Hạ Liên Phòng uyển chuyển đuổi khách. Bản thân mình chủ động đưa ra lời cáo từ, dù sao cũng có thể diện hơn so với bị người ta đuổi đi.

Sau khi Nhị hoàng tử rời đi, Hạ Liên Phòng hỏi: "Hồi nhi, phát sinh chuyện gì rồi? Sao muội lại cùng nhị hoàng tử tới đây? Muội vẫn luôn rất ghét hắn, không phải sao?"

Hạ Mạt Hồi cắn môi một cái nói: "Đại tỷ, tỷ cũng nghe hắn nói rồi đấy. 'Tình cờ gặp được'. Muội còn có thể nói cái gì đây? Hắn luôn biểu hiện làm dáng vẻ trùng hợp, chẳng lẽ muộn có thể bắt hoàng tử cao quý cách xa muội ra hay sao?"

"Đây không phải là lần đầu tiên đúng hay không?" Hạ Liên Phòng nheo mắt. "Hắn dây dưa muội đã bao lâu rồi?"

Trong thanh âm của nàng bắt đầu có chút tức giận, Hạ Mạt Hồi nhanh chóng giải thích: "Không không không, cũng không xem như dây dưa, hắn... hắn luôn có lý do chính đáng xuất hiện ở trước mặt muội, hơn nữa còn là lý do muội vô pháp phản bác."

Hạ Liên Phòng cười lạnh: "Lý do chính đáng, hắn đương nhiên phải có, lòng muông dạ thú, hắn chắc chắn có ý đồ."

Hạ Mạt Hồi gật đầu: "Muội cũng cảm thấy như vậy. Hắn không phải thật lòng thích muội, hắn chỉ là đang trải đường cho vị trí Hoàng Đế của chính hắn. Theo đuổi muội là giả, muốn có được sự ủng hộ của đại tỷ cùng tỷ phu, còn có phụ thân, ngoại tổ phụ mới là thật."

Nghe đến đó, Hạ Liên Phòng thực sự có chút muốn cười nhị hoàng tử lòng tham không đáy. Chẳng lẽ hắn không biết, người có lòng tham, cuối cùng đều sẽ không có kết quả gì tốt sao? "Hồi nhi, muội có biết, nhị hoàng tử đã chiếm được sự ủng hộ của phủ Tín Dương hầu chưa?"

Nghe vậy, Hạ Mạt Hồi nhướn mày: "... Không biết." Nhưng mà nàng cũng không ngạc nhiên, bởi vì trong mộng nàng sớm đã biết. Dựa theo thời gian trong mộng, nhị hoàng tử đã sớm nhận dược sự ủng hộ của Tín Dương hậu, còn đã được Hoàng Thượng lập làm trữ quân.

Ở thế giới kia, giờ nhị hoàng tử sớm đã bởi vì được Tín Dương hậu ủng hộ, sớm được Hoàng Thượng ưu ái mà lập làm trữ quân.

"Nhiếp gia cùng Lam gia đã trở mặt mấy đời, cho dù Thần ca cùng tiểu thư Nhiếp gia lưỡng tình tương duyệt cũng không có cách nào khiến hai nhà tiêu tan hiềm khích lúc trước, nhị hoàng tử lòng tham như thế, chiếm được Nhiếp gia ủng hộ, còn vọng tưởng Lam gia cùng Hạ gia, quả nhiên là không sợ cuối cùng tiền mất tật mang."

Hạ Mạt Hồi cũng cảm thấy buồn cười: "Cho nên... Hắn mới muốn thông qua muội nha!"

"Hai nhà Hạ Lam trừ bỏ muội thì không còn tiểu thư đến tuổi kết hôn nữa, tương lai Hạ gia sẽ càng ngày càng thâm căn cố đế, Lam gia càng không cần nhiều lời, hai nhà này liên hợp lại, cộng thêm vương gia, xa xa vượt qua phủ Tín Dương hầu. Nhị hoàng tử ngược lại là nghĩ quá tốt đẹp, muốn được đến muội, lại còn muốn một mũi tên trúng ba con chim, đồng thời được đến tam phương ủng hộ. Nếu hắn có thể khiến Nhiếp gia, Hạ gia, Lam gia, cùng với Thanh vương phủ cùng ủng hộ, không hề nghi ngờ, hoàng vị sẽ là vật trong túi của hắn. Ta không biết hắn khiến Nhiếp Vô Tích lựa chọn hắn như thế nào, nhưng ta biết, nếu hắn có thể lấy được muội, đích xác có thể lấy được điều hắn mong muốn." Hạ Liên Phòng cảm thấy có chút buồn cười, nàng trước nay không biết nhị hoàng tử lại còn là kẻ không biết tự mình hiểu lấy như vậy. Chưa nói cái khác, chỉ nói hắn muối cưới Hồi nhi, đã đủ để cho hắn trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của những hoàng tử cùng thế gia khác.

Hắn cho rằng bản thân mình thông minh tuyệt đỉnh, xem người khác như ngốc tử. Chẳng lẽ người khác liền nhìn không ra, có được Hạ Mạt Hồi, liền được thiên hạ?

Hoàng Thượng ít nhất cũng còn có thể sống thêm hai ba mươi năm nữa, trong thời gian ngắn, chuyện lập không lập trữ quân căn bản không quan trọng. Vừa mới được phủ Tín Dương hầu ủng hộ, căn cơ của nhị hoàng tử căn bản là không ổn, ngoài phủ Tín Dương hầu, hắn chẳng có gì cả. Hắn không có một chút thực quyền, cũng không có cơ hội thi triển khát vọng của bản thân mình, thay vì nói hắn thành công thu nhận được phủ Tín Dương hầu thì chi bằng nói... Tín Dương hầu phủ thành công nắm hắn trong tay.

Chẳng lẽ hắn không phải đang đi theo ý của Nhiếp Vô Tích hay sao?

Tự cho là chơi cờ người, ai biết bản thân lại là quân cờ.

Hạ Liên Phòng không thể không bội phục phủ Tín Dương hầu, lại có thể khiến bạo quân lãnh khốc vô tình sát phạt quyết đoán kiếp trước biến thành con cừu nhỏ nhu thuận nghe lời trong tay mà bản thân hắn còn không tự biết.

Nghe xong lời Hạ Liên Phòng nói, Hạ Mạt Hồi cũng cảm thấy buồn cười: "Đại tỷ, tỷ nói xem... phải chăng hắn đang nằm mơ?" Những chuyện phát sinh ở thế giới kia, ở thế giới này quyết không thể tái hiện một lần nữa, trừ phi mọi người đều điên rồi.

"Giấc mộng Hoàng Lương, cứ để hắn mơ tiếp đi." Hạ Liên Phòng cười có chút tàn nhẫn. "Có như vậy, cuối cùng đến khi mộng đẹp vỡ tan, mới càng thống khổ."

Hạ Mạt Hồi cũng bắt đầu cười, hai tỷ muội tựa hồ bị chuyện này triệt để chọc cười.

Diêu Quang ở một bên âm thầm líu lưỡi, vốn cho là vương phi nhà bọn họ chính là người có ý chí sắt đá nhất trên đời, không nghĩ tới nhị tiểu thư cũng không kém bao nhiêu nha!

Nhưng mà nàng không cảm thấy có gì không ổn, nhị hoàng tử si tâm vọng tưởng, người khác không có nghĩa vụ phụ trách thành toàn nguyện vọng của hắn. Vô luận cuối cùng có kết quả gì đều là hắn tự tìm.

Từ đó về sau, nhị hoàng tử cùng phủ Tín Dương hầu càng thêm thân cận. Tuy rằng bọn họ tận lực che dấu tai mắt người khác, nhưng trên đời nào có bức tường không lọt gió, nhị hoàng tử gần đây mặt mày hớn hở, ai mà không nhìn ra?

Trước khi không có được hoàng vị, hắn vẫn là người cực kỳ cẩn thận, nhưng từ khi có phủ Tín Dương hầu ủng hộ, tựa hồ hắn có... thay đổi rõ ràng.

Đầu tiên, trước đây hắn trên cơ bản không gần nữ sắc, nhưng mà gần đây hắn lại thường xuyên lâm hạnh cung nữ dung mạo mĩ lệ bên người—— nhất là mặt mày có bóng dáng của hai tỷ muội Hạ Liên Phòng.

Chuyện tề nhân chi phúc (hưởng phúc nhiều thê thiếp) này, người bình thường có thể không hưởng nổi, còn hắn cảm thấy sắp nắm chắc phần thắng. Hắn muốn Hạ Mạt Hồi, cũng muốn Hạ Liên Phòng, hai tỷ muội này, một người hắn đều không muốn bỏ qua. Cho đến lúc đó, hắn chính là người tôn quý nhất thiên hạ này, tất nhiên muốn cái gì đều có thể được đến. Có lẽ trước mắt hắn vô pháp được đền bù mong muốn, nhưng cuối cùng hắn nhất định sẽ thành công.

Liền giống như... hắn đã từng mong ước cái kia vị trí, cho nên, lúc này đây hắn cũng nhất định có thể lấy được. Đó vốn chính là thứ thuộc về hắn, không phải sao? Hạ Mạt Hồi cũng vậy, Hạ Mạt Hồi cũng giống như vị trí kia, nên thuộc về hắn, mang danh nghĩa của hắn, dính nhiễm mùi của hắn.

Đối với việc nhị hoàng tử thay đổi, Tín Dương hậu cũng có phát giác. Hắn ẩn ẩn cảm thấy người này tựa hồ có chút không giống khi mình lựa chọn, nhưng nhìn kỹ lại nói không nên lời là thay đổi ở chỗ nào. Hắn tuyệt đối không cho phép kế hoạch xuất hiện một chút lệch lạc, lúc cần thiết, hắn sẽ vứt bỏ nhị hoàng tử, lựa chọn một hoàng tử khác để ủng hộ —— cuối cùng ai lên làm Hoàng Đế, đối với Tín Dương hậu mà nói cũng không khác nhau bao nhiêu, chỉ cần dễ khống chế mà thôi.

Nhị hoàng tử thông minh có năng lực là chuyện không thể nghi ngờ chút nào, nhưng người như hắn có một nhược điểm trí mạng, đó chính là tự phụ. Hắn quá có lòng tin với hoàng vị, loại tự tin này rất có khả năng hủy hoại chính hắn, thậm chí sẽ liên lụy đến phủ Tín Dương hầu.

Nhưng Tín Dương hậu lại vẫn lựa chọn hắn. Bởi vì so với những hoàng tử khác, nhị hoàng tử đích xác càng dễ đối phó, hơn nữa còn dễ dàng khống chế. Trong số các hoàng tử cùng ưu tú xuất sắc, hắn tất nhiên muốn chọn kẻ tương đối dễ cải tạo nhất.

Cầu phú quý trong nguy hiểm, không phải sao? Muốn đạt được mục đích, tất phải chịu mạo hiểm nhất định, đây là chuyện không thể nghi ngờ.

Tín Dương hậu có sáu nhi tử, trong đó năm nhi tử đều bị hắn đưa lên chiến trường, duy độc tiểu nhi tử, là người hắn yêu quý nhất. Cho dù kiêu hùng như Tín Dương hậu cũng là một phụ thân bình thường, hắn thập phần coi trọng các nhi tử, nhưng được hắn yêu thích cùng kỳ vọng nhiều nhất, chỉ có tiểu nhi tử Nhiếp Tĩnh. Nhiếp Tĩnh là niềm kiêu ngạo của hắn, cũng là cả niềm kiêu ngạo của Nhiếp gia, nếu không phải do thân thể Nhiếp Tĩnh không tốt, Tín Dương hậu sớm đã giao Nhiếp gia cho hắn.

Những nhi tử khác đương nhiên cũng ưu tú, nhưng mười đầu ngón tay còn có dài ngắn chứ huống chi là lòng người?

Cố tình vô luận hắn cố gắng thế nào tựa hồ Nhiếp Tĩnh cũng không thể quá mức thân cận với hắn. Nhi tử của hắn đối với hắn cũng như đối với những người khác. Tín Dương hậu nhìn không ra Nhiếp Tĩnh muốn cái gì, cũng không biết hắn cảm thấy hứng thú với thứ gì, thậm chí bởi vì Hoàng Thượng thường xuyên giao nhiệm vụ, hắn cũng không có thời gian trò chuyện với Nhiếp Tĩnh.

Đối với Nhiếp Tĩnh mà nói, Tín Dương hậu đối với hắn thế nào, kỳ thật hắn căn bản là không thèm để ý. Hắn thiên tính lạnh bạc, dù là sư phụ dưỡng dục hắn thành người, lại dạy hắn biết chữ đọc sách thì Nhiếp Tĩnh cũng không có cảm tình gì. Hắn trời sinh đã lãnh đạm với người khác, loại lãnh đạm này cũng không phải là trên ngôn ngữ hay ánh mắt, mà là đến từ linh hồn.

Điều duy nhất làm cho hắn nổi ý đoạt lấy, chỉ có Hạ Liên Phòng.

Đó là một người trên bản chất rất giống hắn, nhưng lại cũng không giống. Trong đó tình yêu nam nữ chiếm không nhiều, cảm giác gặp đồng loại mới chiếm tỉ trọng lớn nhất. Nhiếp Tĩnh cũng là người, hắn cũng sẽ cảm thấy cô độc, cho nên hắn vẫn hi vọng có thể tìm được một người bồi bạn. Người nọ là nam hay là nữ đều không quan trọng, nhưng hắn tin tưởng vững chắc, lần đầu tiên nhìn thấy người kia sẽ nhận ra.

Hạ Liên Phòng chính là người hắn muốn có được đó.

Tuy rằng Hạ Liên Phòng rất lãnh đạm với hắn, tựa hồ cũng không có lòng trung thành như hắn đối với nàng, nhưng mà không sao, Nhiếp Tĩnh tin tưởng mình sẽ được đền bù mong muốn. Hắn cũng rất chờ mong khi làm đối thủ cùng Hạ Liên Phòng, cuối cùng ai là người thắng, hươu chết vào tay ai, chỉ nghĩ thôi đã khiến hắn cảm thấy hưng phấn. Nếu như có thể giết chết Hạ Liên Phòng, hoặc là bị Hạ Liên Phòng giết chết, đối với Nhiếp Tĩnh mà nói, đều là một loại hưởng thụ cực hạn.

Thứ hắn không thiếu nhất chính là kiên nhẫn. Một người ở trên núi sống mười mấy năm, hắn còn chịu được chứ nói gì đến vài ngày như vây? Trước mắt Hạ Liên Phòng không có hảo cảm với hắn, đây là chuyện rõ ràng có thể thấy, trước mắt điều hắn phải làm chính là lấy được cơ hội gặp mặt cùng nàng.

Hạ Liên Phòng thích hợp làm bạn lữ, càng thích hợp làm đối thủ hơn.

Nói tới đây, hắn ngược lại hẳn phải cảm tạ cảm tạ đại tỷ của hắn, nếu không phải nàng suốt ngày ghé vào lỗ tai hắn nhắc tới Hạ Liên Phòng, khen Hạ Liên Phòng thì hắn cũng sẽ không có hứng thú nồng hậu với Hạ Liên Phòng như vậy, lại càng sẽ không nhất kiến chung tình với nàng. Ở dưới tình huống biết nàng đã có phu quân còn muốn hắn như thiêu thân lao đầu vào lửa. Đại tỷ của hắn ấy nha, hắn nên cám ơn nàng như thế nào mới không uổng công một mảnh khổ tâm của nàng ta đây?