Đích Nữ Truyện Ký

Chương 215: Hoa nở không tàn, phu thê hợp hoan



Vừa nghe là thư từ biên cương, mắt tất cả mọi người đều sáng lên, nhất là Hạ Mạt Hồi. Nàng tiếp nhận thư Hạ Liên Phòng đưa qua, nhẹ nhàng mở ra, mặt trên không có bao nhiêu chữ, lại vẽ một người thiếu nữ mặc chính phục. Thiếu nữ kia mày liễu mắt phượng, vẻ mặt lãnh đạm, rất sống động, chính là Hạ Mạt Hồi.

Bên trên lời gì cũng không có, nhưng Hạ Mạt Hồi lại có thể cảm thụ được đến, người nọ có bao nhiêu hy vọng có thể trở về tham gia lễ cập kê của nàng. Ngồi phía sau thiếu nữ là một thiếu niên mặc áo giáp, giờ này thiếu niên đang dùng tay che hai mắt, nhưng lại lặng lẽ lộ ra một khe hở, dường như muốn nhìn nàng, nhưng lại ngượng ngùng nhìn. Hạ Mạt Hồi nhìn hình ảnh trông rất sống động kia, nhịn không được bật cười. Nụ cười này của nàng, chọc mọi người đều nhìn lại, thấy thế, Hạ Mạt Hồi nhanh chóng bày ra dáng vẻ ngồi nghiêm chỉnh, giống như chuyện gì cũng không phát sinh.

Người khác không biết vì sao, Hạ Liên Phòng còn không biết sao? Nàng cười khẽ, liền đem chuyệ của Hạ Mạt Hồi cùng Thập Lục hoàng tử nói ra. Hạ Mạt Hồi nghe thấy, một khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên, nàng... sao nàng có cảm giác, lời này từ đại tỷ miệng nói ra, lại xấu hổ như vậy chứ?!

Đối với quan hệ của Thập Lục hoàng tử cùng Hạ Mạt Hồi, trên cơ bản, ngoại trừ Hạ Liên Phòng, mọi người đều như sắp té xỉu.

Không phải chứ, Thập Lục hoàng tử là hạng người gì, thế nhân đều biết, hoàn khố như vậy, cả ngày nghịch ngợm, trêu chọc người này khiêu khích người kia, không biết chừng mực như thế nào, đâu xứng đôi Hạ Mạt Hồi tài mạo song toàn nhu thuận nghe lời? Chớ nói chi là, Thập Lục hoàng tử ngay cả năng lực tự vệ cũng không có! Hiện tại hắn ở trên chiến trường cũng chỉ làm liên lụy đến người khác, lấy đâu ra bản lĩnh bảo hộ cùng chăm sóc Hạ Mạt Hồi? Bọn họ hi vọng Hạ Mạt Hồi có thể gả được cho một lang quân như ý chính nàng yêu thích, nhưng không đại biểu a miêu a cẩu gì cũng được! Chẳng sợ Thập Lục hoàng tử thân phận cao quý, nhưng nhân phẩm cùng năng lực không được thì còn không bằng chọn một thư sinh hàn môn đệ tử nhà nghèo có chí hướng có cốt khí còn hơn! Cuộc thi Hương năm nay, người trổ hết tài năng không phải ít, tùy tiện lấy ra một người cũng mạnh hơn Thập Lục hoàng tử nhiều nha!

"Không được! Tuyệt đối không được!" Hạ Lịch quả thực muốn điên rồi, thế giới của ông bị đả kích rất lớn. Ông tổng cộng có hai hòn ngọc quý trên tay, tuy nói con rể cả tuổi lớn một chút, nhưng tốt xấu còn có thể được xưng là vạn dặm mới tìm được một, nhưng Thập Lục hoàng tử này thì sao? Vừa vặn tương phản Thanh vương, trừ bỏ tuổi tác, thì không có gì đáng kể đến! Ông tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối không cho phép tiểu nữ nhi gả cho một người như vậy! Bằng không, ông phải giao phó cho thê tử đã qua đời thế nào? "Ta tuyệt không đồng ý!"

Hạ Mạt Hồi đang muốn nói chuyện, Hạ Liên Phòng lại lấy ánh mắt ngăn nàng lại, "Phụ thân, ngài cũng chưa thấy Thập Lục đối với Hồi nhi thế nào, sao đã muốn phản đối?"

"Tuyệt đối không được!" Hạ Lịch như đinh đóng cột mà nói, thực rõ ràng cho thấy đã hạ quyết tâm. "Lúc trước để con làm Thanh vương phi đã là chuyện bất đắc dĩ chi, cho tới bây giờ, ta coi Thanh vương cũng chưa từng thuận mắt, nếu để Hồi nhi gả cho hoàng tử cái gì cũng không biết, chỉ biết gây chuyện thị phi, còn không bằng một đao giết ta đi!"

Hạ Liên Phòng bật cười: "Vương gia coi ta xem như mạng của ngài áy, lâu như vậy, phụ thân còn chưa tin sao?"

"Tín là một chuyện, hắn không xứng với con lại là một chuyện khác." Hạ Lịch như chuyện đương nhiên nói, nữ nhi của ông tất nhiên là tốt nhất trên đời, theo ông thấy, trên đời này bất kỳ một nam tử nào cũng không xứng với! Nếu không phải không nỡ để các nữ nhi tuổi già cô đơn, ông thật sự muốn giữ hai đứa nhỏ này ở bên người! "Nhưng Thập Lục hoàng tử này, còn không bằng Thanh vương đâu! Thanh vương từ nhỏ đã theo quân, tuổi còn trẻ, một trận chiến thành danh, nổi danh thiên hạ, vốn có danh xưng Chiến Thần, nhưng Thập Lục hoàng tử thì sao? Khi Thanh vương lớn bằng hắn sớm đã chấp chưởng hổ phù, lệnh tất cả địch tới đánh nghe tin đã sợ mất mật! Thập Lục hoàng tử hắn có bản lãnh gì? Lần này hắn cứng rắn muốn đi theo đến biên cương, ta còn sợ hắn bởi vậy liên lụy đến Tiềm Nhi cùng Thanh vương!"

Vid như thế! Vốn đã nắm chắc phần thắng, kết quả Thập Lục hoàng tử vừa đi, thắng lợi trăm phần trăm nháy mắt ngâm nước một nửa, Thập Lục hoàng tử đó chính là túi thuốc nổ không hẹn giờ đáng sợ nha! Biên cương không thể so với Yến Lương, ở đây hắn làm cái gì cũng có Hoàng Thượng làm chỗ dựa, biên cương hung hiểm vạn phần, hoàn cảnh hiểm ác, nếu ở chỗ đó gây ra họa, Thanh vương tính tình nghiêm túc quyết sẽ không có khả năng bỏ qua chô hắn! Đương nhiên, Thập Lục hoàng tử đến cùng sẽ xông ra họagì, chỉ cần không nguy cập đến quốc gia, Hạ Lịch đều không quá để ý.

Nhưng mà, khi Thập Lục hoàng tử cùng bảo bối nữ nhi cua ông nhấc lên quan hệ thì ông không có biện pháp bình tĩnh tiếp như vậy! Dựa vào cái gì hai nữ nhi của ông đều gả không tốt? Trên đời này rõ ràng không còn nữ tử tốt hơn nữ nhi của ông!

Thanh vương ít nhất trên mặt năng lực cùng nhân phẩm đều được, nhưng Thập Lục hoàng tử này thì sao? Đó, đó căn bản chính là một vô lại không học vấn không nghề nghiệp nha! Ngoại trừ khi còn nhỏ có vài năm đó thông minh, sau đó vẫn luôn gây chuyện thị phi, đọc sách luyện võ hắn không được, gây chuyện thị phi thì hắn nói thứ hai không ai dám xưng đệ nhất! Mà người như vậy... lại dám mơ tưởng nữ nhi của hắn!

Mắt thấy Hạ Lịch sắp tức muốn xỉu, Hạ Liên Phòng vội vàng nói: "Phụ thân, Hồi nhi cùng Thập Lục là lưỡng tình tương duyệt, chẳng lẽ ngài muốn gậy đánh uyên ương hay sao?"

Hạ Lịch vừa nghe vậy, nhìn về phía Hạ Mạt Hồi, thấy nàng quả nhiên đỏ bừng mặt, nhất thời cảm thấy phi thường tuyệt vọng..."Hồi nhi, con nói cho phụ thân, Thập Lục hoàng tử đến cùng có gì tốt?!"

Lão thái quân cũng nhìn không được nói: "Hồi nhi, con cũng không thể bởi vì nhất thời xúc động, sẽ phá hủy cả đời của bản thân mình nha! Ngoại tổ mẫu biết, Thập Lục hoàng tử kia sinh được đẹp mắt, nhưng sinh được đẹp mắt chẳng lẽ có thể xem cả một đời sao? Nếu muốn gả, phải gả cho người biết nóng biết lạnh, nhưng Thập Lục hoàng tử. này.. Hắn, hắn có ưu điểm gì đáng được con thích nào?"

Tĩnh quốc công hỏi: "Các con từ bao giờ..."

Mấy vị biểu ca cũng nhìn chằm chằm nàng. Hạ Mạt Hồi bị nhiều tầm mắt như vậy nhìn cho khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, thật lâu không thể nói được ra lời, cuối cùng, chỉ đành quẫn bách trốn đến phía sau Hạ Liên Phòng, nhẹ nhàng túm tay áo Hạ Liên Phòng, ấp úng kêu: "Đại tỷ..."

Hạ Liên Phòng vỗ vỗ lưng bàn tay của nàng trấn an: "Phụ thân, ngoại tổ mẫu, ngoại tổ phụ, mội người không cần hỏi nữa đau, tóm lại, nếu Hồi nhi thích, vậy thì để cho nàng thích là được. Cho dù mọi người không đồng ý, hiện tại Thập Lục hoàng tử cũng đang ở trên chiến trường, vô luận thế nào, cũng mời mọi người xem biểu hiện của hắn rồi hãy quyết định có muốn gả Hồi nhi cho hắn hay không."

"Hắn có thể có bản lãnh gì?" Tĩnh quốc công lắc đầu thở dài. "Đứa bé kia lúc còn nhỏ thật sự có thể nói là thiên tư thông minh, đọc nhanh như gió, học cái gì cũng nhanh, nhưng chỉ qua vài năm liền thay đổi tính tình hoàn toàn, khác trước một trời một vực. Qua nhiều năm như vậy, chuyện không biết chừng mực đã làm bao nhiêu, ai cũng nhìn ở trong mắt, chẳng lẽ hắn còn có thể lập xuống công lao gì hay sao?"

Hạ Liên Phòng cười: "Hắn đến cùng có năng lực hay không, chúng ta mỏi mắt mong chờ là được. Ngoại tổ phụ, ngài ngẫm lại xem, nếu Thập Lục thật sự không có bản lĩnh, vương gia sẽ đồng ý dẫn hắn đi ra ngoài lịch lãm sao?"

... Điều này ngược lại cũng đúng, nếu Thập Lục hoàng tử thuần túy là đi quấy rối, lấy tính tình của Thanh vương, tất sẽ không dẫn hắn lên đường. Tĩnh quốc công cùng Hạ Lịch nhìn nhau, đều tựa hồ nhận thấy được cái gì đó, nhưng xem biểu tình của Hạ Liên Phòng, việc này tựa hồ cũng không thích hợp nói ra khỏi miệng, liền đều không nói gì, trong lòng lại thầm nghĩ: chẳng lẽ trên người Thập Lục hoàng tử có ẩn tình khác?

Hạ Mạt Hồi cũng nói: "Phụ thân, ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu, mị người hãy tin Hồi nhi lần này đi!"

Nàng chớp chớp ánh mắt ngập nước, tội nghiệp nhìn bọn họ, khiến người ta cảm thấy, nếu cự tuyệt thỉnh cầu của nàng thì thật sự quá mức lãnh khốc vô tình. Vì thế mọi người nhất tề thở dài, cuối cùng, do lão thái quân mở miệng nói: "Đứa nhỏ này, giống y như mẫu thân ngươi, đều là kẻ cố chấp, năm đó mẫu thân con coi trọng phụ thân con, ta cùng ngoại tổ phụ của con trăm loại cản trở cũng không thể làm cho nó hết hy vọng. Hai tỷ muội các con đều giống như nó, đều giống như nó a..." Nói xong lại nhớ tới nữ nhi mất sớm, lão thái quân liền thấy xót xa. "Được rồi, con cháu đều có con cháu phúc, các con cố chấp như vậy, chúng ta làm trưởng bối còn có thể nói cái gì chứ?"

"Lại nói tới, Thập Lục đúng là vẽ không tệ." Hạ Liên Phòng vội vàng hoà giải, nàng từ trong tay Hạ Mạt Hồi rút thư ra, đem nó mở ra, sau đó giơ cho các thân nhân ngồi đây xem.

Thiếu nữ trên bức họa linh động mĩ lệ, rất sống động, không có bản lĩnh thâm hậu quyết sẽ không họa ra được. Hạ Lịch yêu nhất là tranh chữ, nghiên cứu sâu đậm tranh chữ, giờ ông nhìn bức họa này, kinh ngạc nói: "Đây... là Thập Lục hoàng tử vẽ?"

Hạ Liên Phòng gật gật đầu: "Vương gia sẽ không vẽ tranh, Tiềm Nhi xưa nay say mê tranh sơn thủy, thập phần không am hiểu vẽ chân dung, đây là Thập Lục đặt bút vẽ không thể nghi ngờ."

"Này..." Hạ Lịch tiếp nhận họa tác cẩn thận nhìn chăm chú, đều nói họa tốt có thể làm cho người ta cảm nhận được tâm ý cùng cảm xúc của tác giả, còn có thể thể hiện ra tình cảm chân thật mà tác giả muốn biểu đạt. Hạ Lịch nhìn một lát, rồi bỗng thở dài: "Nếu bức tranh này thật sự là xuất ra từ tay Thập Lục hoàng tử, chỉ cần hắn có thể kiến công lập nghiệp, không uổng công thân là nam nhi, bảo vệ quốc gia, mối hôn sự này, ta sẽ đồng ý."

Thái độ Hạ Lịch chuyển biến nhanh như vậy, ngay cả Hạ Liên Phòng cũng cảm thấy hơi kinh ngạc. Nhưng đây là chuyện tốt, cho nên nàng cũng không hỏi nhiều mà bình tĩnh cuộn tranh lại trả cho Hạ Mạt Hồi. Hạ Mạt Hồi cẩn thận cất đi, không hiểu nhìn nhìn phụ thân, không biết vì sao đột nhiên ông lại thay đổi thái độ, nhưng đây là chuyện tốt, nàng không dám hỏi, sợ vừa hỏi, phụ thân lập tức lại đổi ý ...

Tương phản với sự long trọng trong lễ cập kê của Hạ Liên Phòng, lễ cập kê của Hạ Mạt Hồi có vẻ ấm áp mà hạnh phúc, người một nhà cùng một chỗ vui vẻ ấm áp, làm người ta yêu thích ngưỡng mộ không thôi. Đường Thanh Hoan ở một bên nhìn, vừa hâm mộ, vừa chúc phúc.

Nàng không có chút lòng ganh tỵ nào, nhìn Hạ Mạt Hồi có thể có được hạnh phúc, nàng chỉ thay nàng cảm thấy cao hứng, dù cho cuộc sống của mình có gian nan mấy nàng cũng quyết sẽ không mơ ước những thứ tốt đẹp của người khác.

Sau lễ cập kê, Hạ Mạt Hồi giằng co một ngày liền đi nghỉ ngơi sớm, Đường Thanh Hoan lại bị Hạ Liên Phòng giữ lại, các nàng đã có một thời gian không gặp mặt, Hạ Liên Phòng vẫn bề bộn nhiều việc, thật vất vả mới rảnh rỗi.

Tuy rằng Đường Thanh Hoan thoạt nhìn sắc mặt hồng nhuận khỏe mạnh, thân hình cũng không yếu đuối giống trước đây, nhưng Hạ Liên Phòng vẫn có chút không yên lòng, bởi vì nàng hiểu rõ, người Đường gia có tính tình như thế nào, nói trắng ra là, Đường Thanh Hoan không giống nữ nhi của Đường Lý! "Thanh Hoan, dạo này muội có ổn không?"

Đường Thanh Hoan cười: "Đa tạ Liên tỷ tỷ nhớ mong, muội rất tốt."

"Ta nghe nói... Vị Kinh công tử kia đoạt được phần thưởng văn võ Song Bảng Nhãn, trong lòng muội nhất định cũng rất cao hứng nhỉ?"

Hạ Liên Phòng thật sự chỉ thuận miệng hỏi, lại không nghĩ rằng, khi câu hỏi này vừa ra khỏi miệng, sắc mặt vốn hồng hào của Đường Thanh Hoan nháy mắt trở nên cực kỳ tái nhợt! "Thanh Hoan?"

Đường Thanh Hoan vội vàng nói: "Muội, muội tất nhiên là cao hứng, Kinh đại ca vẫn luôn rất có tài hoa, huynh ấy có thể thi đậu văn võ song Bảng Nhãn, muội... muội một chút cũng không cảm thấy bất ngờ."

Hạ Liên Phòng nheo mắt lại, như đang tìm tòi nghiên cứu nhìn nàng. Đường Thanh Hoan bị nàng nhìn phát hoảng, một đôi con ngươi quay chung quanh không dám đối diện với nàng, sau một lúc lâu, mới nghe Hạ Liên Phòng nói: "Chúng ta quen biết cũng đã mấy năm, Thanh Hoan, ta vẫn coi muội như muội muội của mình, bởi vậy, rất nhiều chuyện muội không nói, ta cũng liền không hỏi, nhưng thế cũng không đại biểu cái gì ta cũng không biết."

Nghe xong lời này, thân mình Đường Thanh Hoan khẽ run lên, nhưng rất nhanh sau đó, nàng liền khống chế được tâm tình của mình, ra vẻ trấn định nói: "Liên tỷ tỷ, tỷ... sao đột nhiên lại hỏi tới chuyện này?"

"Từ vài năm trước ở Tề vương phủ, ta vẫn muốn hỏi, muội cùng Kinh công tử kia rốt cuộc là có quan hệ như thế nào?"

Đường Thanh Hoan há miệng thở dốc, nàng không muốn lừa dối Hạ Liên Phòng, nhưng bảo nàng kể ra, nàng cũng không biết nên từ nói đâu. "Ta cùng Kinh đại ca chỉ là bình thủy tương phùng. Huynh ấy ở tạm tại Đường gia, khi tỷ tỷ bắt nạt ta đã từng giúp ta vài lần, trừ chuyện đó ra, giữa chúng ta không còn gì khác."

Nàng đích xác không nói dối, nhưng chưa nói toàn bộ lời thật. Hạ Liên Phòng biết nàng không muốn nhiều lời, liền cười nhẹ nói: "Nếu muội không nguyện ý nói, vậy liền không nói, chỉ là muội phải nhớ kỹ, nếu sau này muội muốn tìm người tâm sự, ta vĩnh viễn sẽ ở nơi này."

Nghe vậy, hốc mắt Đường Thanh Hoan cảm thấy nhức nhối, sắp rơi lệ. Nàng nhẹ nhàng hít thở sâu, cúi đầu, ý đồ che giấu hốc mắt đã đong đầy nước mắt. "Liên tỷ tỷ, muội cũng sắp cập kê rồi." Cập kê, nghĩa là sẽ phải gả đi.

Đường Tinh Oánh không thích Đường Thanh Hoan, nhưng nàng ta là đích nữ, vô cùng được Đường lý sủng ái, cho nên, nếu nàng ta có ý đồ gian lận trên chuyện hôn sự của Đường Thanh Hoan thì thật đúng là cực kỳ dễ dàng. Hạ Liên Phòng biết Đường Thanh Hoan đang lo lắng cái gì: "Đừng lo lắng, ta sẽ giúp muội."

"Không, Liên tỷ tỷ, muội không phải là muốn tỷ tìm cho ta một nhà chồng tốt." Đường Thanh Hoan cắn cánh môi, tính cách của nàng từ trước đến giờ thiên về kiểu khiếp nhược ôn nhu, Hạ Liên Phòng đối với nàng quá tốt, đời này nàng sợ là không có cách nào báo đáp, nhưng mà, hiện tại nếu nàng lại đưa ra thỉnh cầu, chỉ nghĩ thôi Đường Thanh Hoan đã cảm thấy có chút xấu hổ. "Muội, muội chỉ là muốn nhờ Liên tỷ tỷ, nếu trong nhà ép muội xuất giá, có thể làm phiền Liên tỷ tỷ, để ta không đến mức sớm như vậy đã phải gả đi hay không?"

Hạ Liên Phòng nghe xong, nhíu mắt lại: "Muội muốn đợi ai sao?"

Đường Thanh Hoan vốn muốn muốn lắc đầu, nhưng sau một lúc lâu, nàng vẫn lựa chọn nói thật với Hạ Liên Phòng: "... Vâng."

Hạ Liên Phòng nhìn nàng: "Đáng giá không?"

"Cho dù, cuối cùng muội không đợi được hắn, muội cũng sẽ không hối hận." Đường Thanh Hoan nghiêm túc nói.

Nàng si tình như vậy, Hạ Liên Phòng lại có thể nói cái gì chứ?

Tuy rằng Kinh Thiếu Du không thể theo quân xuất chinh, nhưng lại được sắp xếp trong ngự lâm quân, phụ trách an toàn cho Hoàng Thượng. Đây là một vinh diệu rất lớn, Kinh Thiếu Du rời khỏi Đường gia, có phủ đệ riêng, hắn tựa hồ đã triệt để cắt đứt liên hệ với Đường gia. Có một lần Hạ Liên Phòng ở ngự hoa viên ngắm hoa nhìn thấy hắn, hắn mặc một thân y phục thị vệ màu lam nhạt, quả nhiên là anh tư hiên ngang vĩ ngạn bất phàm, cũng khó trách Đường Thanh Hoan sẽ tình căn thâm chủng với hắn như vậy. Nhưng điều Hạ Liên Phòng muốn biết là, Kinh Thiếu Du có dạng tình cảm gì với Đường Thanh Hoan?

Nếu nói thích, khi đó sẽ không trơ mắt nhìn Đường Lý đem nàng đưa đến trên giường của Kỳ Hoài Húc; nếu không thích, thì sao lại sẽ coi như nhìn không thấy, còn âm thầm trợ giúp các nàng cứu người đi? Trên người người này hiện ra một loại tình cảm cực kỳ mâu thuẫn, điều đó làm cho Hạ Liên Phòng rất hứng thú, giống như đáy lòng hắn thật sự thích Đường Thanh Hoan, nhưng lại bị một chuyện nào đó kìm hãm, không thể tùy tâm sở dục biểu đạt tình cảm chân thực của bản thân mình.

Nhưng mà... Vì sao chứ? Hắn là con bạn cũ của Đường Lý, tuy nói cha mẹ mất sớm nhưng cũng không có thâm cừu đại hận gì, ngoại trừ một thân một mình, còn có chuyện gì sẽ kích thích đến hắn?

Cùng là trang phục thị vệ, mặc trên người Kinh Thiếu Du lại nhiều hơn một phần ý nhị cùng tuấn mỹ nói không nên lời. Không ít tiểu cung nữ khi đi ngang qua bên người hắn đều nhịn không được nhìn lén, Kinh Thiếu Du lại hoàn toàn bất vi sở động, hắn mặt mày lạnh lùng, môi mỏng khẽ nhếch, tựa hồ cả người đều do một khối băng khắc mài mà thành, không có chút thất tình lục dục nào.

Kh iHạ Liên Phòng đi quá bên người hắn, lại lùi trở về: "Kinh công tử?"

"Vương phi." Kinh Thiếu Du nhìn không chớp mắt. "Thỉnh Vương phi gọi tên thuộc hạ."

"Hoàng Thượng ở bên trong nghị sự với đại thần, tại sao ngươi không ở bên trong bảo hộ?"

"Hoàng Thượng có mệnh, kêu thuộc hạ đứng gác ngoài cửa Ngự thư phòng, không cho người khác ra vào." Kinh Thiếu Du trả lời có nề có nếp.

Hạ Liên Phòng đánh giá hắn, không rõ trên người hắn đến cùng có gì đặc biệt, có thể khiến Đường Thanh Hoan nguyện ý trả giá hết thảy vì hắn. Nhìn một lúc lâu cũng không nhìn ra, cuối cùng phất ống tay áo một cái, rời đi, không nhìn lại, dù sao tốt hay không cũng chả liên quan đến nàng. Hơn nữa xem tình hình trước mắt, Kinh Thiếu Du cũng sẽ không xúc phạm tới Đường Thanh Hoan, nếu như vậy, Hạ Liên Phòng cũng có thể yêm tâm hơn một chút.

Cùng lúc đó, Hạ Liên Phòng vẫn rất lo lắng về Nhiếp Tĩnh. Đương nhiên, không phải lo lắng an toàn của Nhiếp Tĩnh mà là lo lắng người này có thể sau khi "Tuyên chiến" liền làm ra chuyện gì đó hay không. Nhưng từ sau ngày ấy gặp mặt, Nhiếp Tĩnh vẫn biểu hiện rất bình tĩnh, giống như bọn họ căn bản không biết. Đây là cục diện Hạ Liên Phòng muốn nhất, nhưng nàng cũng biết, Nhiếp Tĩnh quyết không thể nào cứ thế buông tha. Từ trên người Nhiếp đại Nhiếp nhị Nhiếp tứ, Hạ Liên Phòng biết, trong bản chất người Nhiếp gia có một loại cố chấp điên cuồng, phàm là thứ bọn họ muốn có được sẽ nhất định không từ thủ đoạn đi tranh đoạt. Nếu cuối cùng vẫn vô pháp có được thì sẽ dốc hết tâm cơ đi hủy diệt. Loại dã man lãnh khốc từ linh hồn cùng trong máu tiết lộ ra ngoài đó, làm người ta không rét mà run.

Một buổi tối nửa tháng sau, Hạ Liên Phòng nhận được một phong thư niêm phong kín.

Thư là Diêu Quang lấy vào, bên trên viết sáu chữ nhỏ thân gửi Bình Nguyên công chúa, không có lạc khoản cũng không có kí tên, nói là một đứa bé ở đầu đường đưa tới, vốn người gác cổng không muốn nhận, đứng bé đó cứ đứng ở cửa nhõng nhẽo nài nỉ nửa ngày cũng vô dụng, cuối cùng vẫn là Diêu Quang tình cờ đi qua, xác nhận phong thư không có vấn đề mới mang tới.

Mở ra, bên trong cái gì cũng không có, trừ bỏ một đóa hoa hợp hoan được khăn quyên mềm mại bọc lại.

... Đây là ai đưa?

Hạ Liên Phòng cầm lấy hoa hợp hoan cẩn thận ngắm nhìn, nàng cả đời này độc yêu hoa sen, đối với những loại hoa cỏ khác xưa nay đều là hưng trí thiếu thiếu, giờ phút này nàng cau mày ngẫm nghĩ, sau một lúc lâu, hỏi: "Ngươi có từng hỏi đứa bé kia, là ai bảo hắn đưa đến không?"

Diêu Quang gật đầu: "Nô tỳ có hỏi, đứa bé kia nói hắn cũng không biết, trời quá tối, người nọ hứa cho nó mười lượng bạc, nó mới đồng ý đến đây một chuyến. Vừa nãy nô tỳ thấy hỏi không ra cái gì liền cho nó đi, nhưng mà đã phái người đi theo, nếu đứa bé kia lai lịch không rõ, rất nhanh sẽ có tin tức truyền đến."

Hạ Liên Phòng gật gật đầu, tiếp tục ngắm nhìn đóa hoa hợp hoan đã bắt đầu héo rũ kia. Bông hoa này khi bỏ vào phong thư tất nhiên là vừa mới hái xuống, nhưng bây giờ, đóa hoa mềm mại đã bắt đầu héo vàng, một mảnh lá xanh biếc cũng đã thay đổi màu sắc.

Hoa hợp hoan, Hạ Liên Phòng không rõ, đây là ai đưa của nàng?

Nàng nhíu mày, suy nghĩ kỹ trong mãi cũng nghĩ không ra sẽ có người vào nửa đêm đưa nàng một phần "Lễ vật" như vậy.

Bỗng dưng, nàng cảnh giác nghĩ đến, chẳng lẽ là Nhiếp Tĩnh bắt đầu hành động?

Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có hắn khả nghi nhất.

Hạ Liên Phòng vội vàng đem hoa hợp hoan lăn qua lộn lại kiểm tra, nhưng cái gì cũng nhìn không ra đến. Chân mày nàng càng chau càng chặt, liền lệnh Sắt Từ đi gọi Lục nương tới.

Lục nương đã ngủ, giờ liền khoác áo đến. Hạ Liên Phòng thấy thế, không khỏi áy náy nói: "Lục nương, nửa đêm canh ba đánh thức ngài, thật xin lỗi."

Lục nương nhanh chóng lắc đầu: "Tiểu thư nói gì vậy, lão nô vốn là hẳn cần canh giữ bên cạnh tiểu thư."

Mọi người đều gọi Hạ Liên Phòng là vương phi hoặc là công chúa, chỉ mình Lục nương không sửa miệng được, có đôi khi không để ý liền gọi thành tiểu thư, Hạ Liên Phòng bị gọi thành quen, nàng không quan trọng chuyện xưng hô, hơn nữa, bất kỳ danh hiệu gì cũng chỉ là hư danh mà thôi, bởi vậy cũng cứ để Lục nương gọi thoải mái. "Lục nương xưa nay thường nghiên cứu hoa cỏ, nhanh tới nhìn một cái, xem đóa hoa hợp hoan này liệu có chỗ dị thường gì hay không?"

Lục nương để sát vào, lấy ra đóa hợp hoan kiều diễm kia, cẩn thận xem tường tận. Sau một lúc lâu, thần sắc ngưng trọng nói: "Tiểu thư, ngài không cảm thấy bông hoa này có chút quỷ dị sao?"

Hạ Liên Phòng hỏi: "Chỉ giáo cho?"

"Đây là giọt máu người!" Lục nương nói chắc như đinh đóng cột!

"Cái gì?!" Hạ Liên Phòng quả thực hoài nghi bản thân mình có nghe lầm hay không!

Nàng khiếp sợ nhìn Lục nương, Lục nương vội vàng giải thích: "Tiểu thư, lão nô nói là sự thật, hoa này bị bôi máu người mới có thể đỏ rực như vậy! Hoa hợp hoan không sinh trưởng ở Yến Lương, chỉ có bên trên núi cao mới có, huống chi hoa này cực kỳ khó hầu hạ, sau khi hái xuống phải cần trình tự bảo tồn cực kỳ phức tạp mới có thể khiến cho hoa nở mãi không tàn, một đóa hợp hoan này của tiểu thư, đã hái xuống mấy ngày rồi."

Hạ Liên Phòng chợt lóe linh quang: "Quả nhiên là Nhiếp Tĩnh!" Chỉ có hắn mới có loại hoa hợp hoan kỳ quái này! Chỉ là, hắn tặng nàng đóa hợp hoan này, là có ý gì chứ?

Nàng nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra được, giữa nàng với Nhiếp Tĩnh vẫn chưa xé rách mặt, khi hắn thấy nàng, cũng luôn tuân thủ nghiêm ngặt cấp bậc lễ nghĩa, tối nay lại đột nhiên tặng đóa hợp hoan lại đây...

"Tiểu thư, có lẽ chỉ là người khác đùa dai thì sao?" Lục nương suy đoán.

Hạ Liên Phòng lắc đầu: "Không có khả năng. Nhiếp Tĩnh quyết không phải là người như thế, hắn tặng hoa hợp hoan cho ta, trong đó tất nhiên là có điều ám chỉ."