Nhiếp Tĩnh ngạc nhiên phát hiện, có như trong nháy mắt, Hạ Liên Phòng trước mặt tựa hồ không phải là Hạ Liên Phòng mà hắn quen thuộc. Nhưng loại cảm giác này chỉ trong thoáng chốc, một giây sau nàng liền khôi phục dáng vẻ bình thường, phảng phất vừa mới chứng kiến, chỉ là ảo giác của Nhiếp Tĩnh. "Đã gặp qua thì thế nào, dù là lệ quỷ, ở trước mặt ta cũng phải phục tùng xưng thần."
Tự tin của hắn khiến Hạ Liên Phòng phải cười, nhưng nụ cười kia chưa đạt tới đáy mắt. Nàng liếc mắt nhìn ra phía ngoài, bắt đầu uyển chuyển hạ lệnh trục khách: "Sắc trời đã tối, Lục công tử chắc cũng mệt mỏi rồi?"
"Nói cũng đúng." Nhiếp Tĩnh gật gật đầu, đứng lên. "Hôm nay đích thật là mệt mỏi, không biết phủ công chúa có khách phòng, có thể tạm thời thu lưu ta một đêm hay không?"
Hạ Liên Phòng nheo mắt lại, hắn quá kiêu ngạo, tựa hồ đã chắc chắn nàng chính là vật trong túi của hắn, bởi vậy ngay cả công phu ở mặt ngoài cũng không thèm làm, xem tư thế kia, như là muốn đem nàng ăn vào trong bụng. "Lục công tử nói gì vậy chứ, miếu nhỏ đâu chứa nổi vị Tôn đại Phật như ngài, vẫn là mời lục công tử quay về Phủ Tín Dương hầu nghỉ ngơi đi thôi."
Nhiếp Tĩnh đâu chịu đi: "Dù sao sớm muộn gì ta cũng sẽ vào đây ở, cần gì phải để ý lúc này chứ?"
Hắn không có chút nào tôn trọng nàng, càng không có đem nàng đặt ở cùng đẳng cấp đối thủ với hắn. Tựa hồ đối với Nhiếp Tĩnh mà nói, Hạ Liên Phòng đã là vật trong túi của hắn, trốn không thoát được. Từ thái độ của hắn cũng có thể thấy được, phủ Tín Dương hầu bây giờ ở Yến Lương là tồn tại như thế nào. Sợ là ai cũng muốn gọi bọn hắn một tiếng thổ hoàng đế rồi đấy! "Lục công tử, ngươi lưu lại, chẳng lẽ sẽ không sợ sau này vương gia nhà ta trở về sẽ thanh toán nợ cũ với ngươi sao?"
Nghe nói lời ấy, Nhiếp Tĩnh đầu tiên là nhướn mày, rồi sau đó cười tủm tỉm nói: "Nàng có lòng tin với Thanh vương như vậy?"
Hạ Liên Phòng chỉ cười không nói.
Nhiếp Tĩnh nhìn ra ý nàng, tươi cười nơi khóe miệng càng thêm thâm: "Vậy thì không hẳn, nói không chừng Thanh vương không có biện pháp sống sót từ trên chiến trường trở lại đâu? Còn có bảo bối đệ đệ kia của nàng, cùng với vị Thập Lục hoàng tử chả ra sao kia, nói không chừng, bọn họ đều sẽ da ngựa bọc thây, ai cũng không về được."
Hạ Liên Phòng ẩn ẩn cảm thấy trong lời nói của hắn có thâm ý, nhưng lại không thể xác định: "Ngươi đây là ý gì?"
"Có ý gì, ta đã nói cho nàng biết rồi không phải sao?" Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve mép chén tinh xảo, ánh mắt thâm thúy của Nhiếp Tĩnh vẫn luôn ngắm nhìn Hạ Liên Phòng, "Liên nhi băng tuyết thông minh như vậy, chẳng lẽ thật sự cho rằng Nhiếp gia sẽ mặc cho Thanh vương ở biên cương ác chiến cùng Đại Nguyên mà lại không gây thêm phiền sao? Nay toàn bộ Yến Lương đã bị ta khống chế trong tay, còn có chuyện gì mà ta không thể làm được chứ? Nên biết, tất cả quyết sách trọng đại đều muốn từ chỗ ta phát ra ngoài nha!" Nói xong, hắn trầm thấp cười rộ lên, "Chỉ mong Thanh vương có thể dưới tình huống không có lương thảo dược liệu cùng với viện quân mà vẫn bảo vệ được tánh mạng của mình."
Nhiếp gia lại chặn mất lương thảo của đại quân?!
Hạ Liên Phòng minh bạch, trong một cuộc chiến tranh, lương thảo binh cần trọng yếu cỡ nào, có đôi khi chiến thắng không phải dựa vào sức chiến đấu của hai bên mà là trình tự hậu cần phía sau cùng với tốc độ. Nếu theo lời Nhiếp Tĩnh nói... Đại quân cũng đã bắt đầu bị cạn kiệt lương thực!
"Nàng xem, đơn giản nha cỡ nào, không mất người nào, chỉ cần nắm chặt lấy lương thảo, mặc cho Thanh vương có khả năng thông thiên cũng không phải không thể đánh bại?" Nhiếp Tĩnh trầm thấp thở dài. "Mọi người đều cảm thấy, nếu muốn khoác hoàng bào thì phải nắm giữ binh quyền, kỳ thật đâu cần phiền phức như vậy chứ? Người thông minh mới không phí công phu như vậy, chỉ cần khống chế được quân nhu, dù là Chiến Thần cũng có một ngày phải bại trận." Hắn ở Yến Lương, thật sự rất an toàn, biên cương có thể đúng hạn nhận được quân nhu chỉ có Nhiếp gia quân, so sánh với nhau, Thanh vương cùng Phủ Tĩnh quốc công đều quá thiếu thốn, so sánh với Nhiếp gia, bọn họ căn bản không chịu nổi một kích. Thanh vương đích thật là lợi hại, đích thật là có bản lĩnh, nhưng chẳng lẽ hắn sẽ lựa chọn vứt bỏ các tướng sĩ, một mình trở về sao? Nam nhân kia tự xưng là đỉnh thiên lập địa, vậy thì quyết sẽ không cho phép mình làm ra chuyện một mình lẩn trốn như vậy. Hơn nữa còn có Thập Lục hoàng tử cùng Hạ Lan Tiềm, cho dù Thanh vương không chết cũng phải mất nửa cái mạng!
Cho đến bây giờ, Nhiếp Tĩnh cảm thấy, hắn thật đúng là rất chờ mong nhìn đến vẻ tuyệt vọng trên mặt Hạ Liên Phòng!
Nhất định phi thường, phi thường, phi thường tuyệt vời.
Kế hoạch hắn đã bố trí tốt, ba năm rõ mười nói cho Hạ Liên Phòng nghe, hài lòng nhìn sắc mặt Hạ Liên Phòng càng ngày càng trắng, càng ngày càng khó coi, trong lòng nhịn không được dâng lên một trận khuây khoả.
Hạ Liên Phòng minh bạch, một khi Nhiếp Tĩnh đem toàn bộ sự tình nói cho nàng biết, liền cho thấy chuyện này hắn đã nắm chắc chín phần, hơn nữa còn có thể cam đoan nàng không có cách nào ngăn cản. Nói cách khác, phủ Tín Dương hầu sẽ nhanh chóng có động tác!
Mà khi chiến sự biên cương báo nguy, lương thảo khô kiệt nhưng đến nay lại không có viện trợ, chỗ hổng lớn đó nếu không nghĩ ra được biện pháp, đến cuối cùng chính là muốn toàn quân bị tiêu diệt! "Ngươi thân là con dân Đại Tụng triều, chẳng lẽ chỉ vì tư dục của bản thân liền muốn chôn vùi sinh mệnh trăm vạn tướng sĩ cùng dân chúng sao?" Hạ Liên Phòng không dám tin hỏi, vì chuyện hoàng tử đoạt vị, có hi sinh là không thể tránh được, nhưng nếu bởi vậy lấy hi sinh người khác làm cái giá phải trả thì không khỏi cũng quá tàn nhẫn.
Nhiếp Tĩnh ha hả cười: "Con dân? Ta không thừa nhận. Ta từ nhỏ đã sống ở trên núi giao giới giữa Đại Tụng cùng Đại Nguyên, cho nên ta vừa không phải người Đại Tụng, cũng không phải người Đại Nguyên, tại sao lại nói là không yêu nước chứ? Huống chi, thiên hạ này vốn nên chính là kẻ có năng lực cai trị, ta không cảm thấy chuyện ta làm có chỗ nào không đúng."
Hạ Liên Phòng lẳng lặng nhìn hắn, ý đồ từ trong lời hắn tìm ra chút dấu vết để lại, nhưng Nhiếp Tĩnh lại ngậm miệng không nói chuyện chiến tranh, hắn ném cho Hạ Liên Phòng một tin tức có tính bùng nổ rồi tựa hồ trong nháy mắt lại biến về thánh nhân Nhiếp lục kia: "Nếu sắc trời đã tối, vậy thì tại hạ không quấy rầy công chúa nghỉ ngơi nữa. Ngày mai tại hạ còn có chuyện quan trọng cần làm, sợ là không thể tiến đến thăm công chúa, nhưng mà công chúa yên tâm, đợi cho mọi chuyện hoàn thành xong, tại hạ sẽ lập tức chạy tới, quyết không khiến công chúa cảm thấy cô độc tịch mịch."
Tựa hồ cũng là trong nháy mắt, hắn từ trích tiên di thế độc lập, biến thành đăng đồ tử lỗ mãng lang thang.
Hạ Liên Phòng lại vẫn nhìn hắn, thẳng đến khi Nhiếp Tĩnh rời đi, trong mắt mới lộ ra vẻ lo âu. Nhiếp Tĩnh sẽ không lừa nàng, biên cương có khả năng thật sự đã xảy ra vấn đề, nhưng mà, bởi vì chiến sự báo nguy, Thanh vương đã rất lâu không dùng bồ câu đưa tin trở về —— nghĩ ra được dù có gửi cũng bị người của phủ Tín Dương hầu nửa đường đoạt mất. Nay Yến Lương đều bị bọn họ nắm trong tay, một phong thư nho nhỏ kia, sao có thể trốn được tai mắt của bọn họ chứ?
Sáng sớm ngày hôm sau, Hạ Liên Phòng lợi dụng danh nghĩa thăm Thái Hậu tiến cung, trong cung cũng không thiếu người phủ Tín Dương hầu, chẳng biết từ lúc nào bọn họ đã đem nanh vuốt nằm vùng không chỗ nào không có mặt. Trong cung dùng người cô cùng nghiêm khắc cẩn thận, có thể sắp xếp người vào, quyết không phải chuyện một sớm một chiều có thể làm được, ý định tạo phản của Nhiếp gia, sợ là đã sớm có. Chẳng qua cho tới bây giờ bọn họ mới bắt đầu hiển lộ ra khuôn mặt thật, trước đó luôn cẩn thận, cũng là vì giờ phút này mà thôi. Chỉ cần Nhiếp gia tướng quân bắt lấy Thanh vương cùng nam nhi Lam gia, lấy được hai phần hổ phù, khống chế trụ sở binh quyền, bọn họ liền khởi sự ở Yến Lương, trực tiếp ủng hộ nhị hoàng tử lên làm Hoàng Đế, khiến đương kim hoàng thượng "Nhường ngôi".
Rõ ràng là bọn họ muốn làm Hoàng Đế, nhưng lại muốn dùng nhị hoàng tử để làm ngụy trang, chẳng lẽ sau này còn muốn nhị hoàng tử lấy lý do "Người có năng lực ngồi lên bảo tọa" đem hoàng vị để lại cho Nhiếp Vô Tích hay sao? Rõ ràng đã làm loạn thần tặc tử, lại còn luyến tiếc thanh danh kia, trên đời này nào có chuyện tốt như vậy?
Đối với nghi vấn của Hạ Liên Phòng, Hoàng Thượng không có giấu diếm. Tuy rằng trên danh nghĩa Hạ Liên Phòng là đệ muội của hắn, nhưng trên thực tế, Hoàng Thượng vẫn coi Hạ Liên Phòng như vãn bối, Thanh vương trước khi rời kinh đã nói, có chuyện có thể thương lượng cùng Hạ Liên Phòng, Hoàng Thượng căn bản là không để ở trong lòng. Hắn thấy, Hạ Liên Phòng đúng thật là băng tuyết thông minh, nhưng cũng chỉ là một tiểu cô nương, dù đã làm vợ người ta, những chuyện đánh đánh giết giết kia, nàng một nữ tắc thì có thể hiểu được gì chứ? Nhưng mà nay tình thế nguy cấp, hắn cũng không hề câu nệ về chuyện tuổi tác này. Phàm là chuyện Hạ Liên Phòng hỏi, Hoàng Thượng đều nhất nhất giải đáp.
Hạ Liên Phòng không nghĩ tới tình huống biên cương đã nguy cập đến vậy. Bày mưu nghĩ kế, mang binh đánh giặc, Thanh vương không nói chơi, nhưng nếu không đủ quân nhu, lửa cháy phía sau thì dù là Đại La thần tiên cũng không có biện pháp cam đoan mười phần mười giành được thắng lợi. Cơm còn ăn không đủ no, xiêm y còn mặc không đủ ấm, các tướng sĩ lấy đâu ra khí lực giao chiến với địch nhân chứ?
Đáng cười nhất là, chặt đứt lương thảo dược liệu của bọn họ, lại là phủ Tín Dương hầu cũng là con dân của Đại Tụng triều!
Bọn họ chặt đứt liên hệ giữa triều đình cùng biên cương, hai bên nếu có việc lui tới, nhất định phải thông qua bọn họ. Cho nên, tin tức bọn họ muốn Hoàng Thượng biết, liền có thể truyền đến trong lỗ tai Hoàng Thượng, còn tin tức bọn họ không muốn bị Hoàng Thượng biết, thì liền che dấu nghiêm kín, ở mặt ngoài còn muốn làm ra một bộ trung thần lương tướng.
Hoàng Thượng không khỏi có chút hối hận vì sao muốn để Tín Dương hậu ở lại kinh thành. Cứ tưởng rằng đem người này vây ở kinh thành thì sự tình liền dễ xử lý rất nhiều, sẽ có thời gian cùng năng lực chấn trụ hắn, không nghĩ tới đối phương lại là kẻ giả heo ăn lão hổ, ngụy trang rất sống động, phảng phất như thật sự bởi vì bị nhốt mà cảm thấy lo âu. Nhưng sự thật lại vừa lúc tương phản, Hoàng thượng giữ Tín Dương hậu lại, vừa vặn cho hắn một cơ hội tuyệt diệu, điều động toàn bộ kẻ nằm vùng sắp xếp vào Yến Lương những năm gần đây, đem đại thần đã bị thu mua toàn bộ nhét vào dưới trướng, sau đó vô cùng dễ dàng nắm toàn bộ Yến Lương trong tay!
"Ý của Hoàng Thượng là, biên cương sớm đã cạn lương thực?"
Hoàng Thượng gật đầu, hắn tựa hồ đã già đi rất nhiều, ánh mắt cũng không còn thần thái sáng láng giống như ngày thường: "Việc này đến bây giờ trẫm vẫn không dám nói cho Thái Hậu, sợ Thái Hậu lo lắng, một Đông Túc, một Thập Lục, hai người này nếu xảy ra chuyện gì, Thái Hậu đã lớn tuổi, nhất định không chịu nổi đả kích."
Hạ Liên Phòng mím môi: "Chẳng lẽ không còn biện pháp khác sao?"
"Lương thảo đã đều bị lão hồ ly Nhiếp Vô Tích kia lấy mất, vốn bản trẫm cho rằng chỉ có hắn, không đủ gây sợ hãi, nhưng không nghĩ tới, tên nhi tử hòa thượng kia của hắn lại là kẻ lợi hại, chuyện Nhiếp Vô Tích vốn không thể làm được, đến trong tay hắn liền dễ dàng hoàn thành." Nhắc tới Nhiếp Tĩnh, Hoàng Thượng hận đến mức cắn răng, nếu có thể, hắn thật sự muốn cho người đi chém đầu Nhiếp Tĩnh! Vốn lúc Nhiếp Tĩnh vừa trở về, Tín Dương hậu tự mình tiến cung đến bẩm báo hắn, lúc ấy Hoàng Thượng còn cảm thấy, đó chỉ là thiếu niên từ nhỏ ở trên núi lớn lên, ngay cả phụ thân cũng không gặp qua vài lần, vì thế liền vung tay lên, rất khẳng khái gật đầu đồng ý cho Nhiếp Tĩnh vào kinh thành, hơn nữa không cần hắn lưu lại làm con tin. Cũng không nghĩ tới, gia hỏa này lại là kẻ âm hiểm, nhìn như ôn hòa vô hại, trên thực tế lại có tâm kế thâm trầm nhất. "Việc này, đúng là sơ sót của trẫm, trẫm không nên khinh thường người Nhiếp gia..."
Nếu giang sơn của Kỳ thị mất trong tay hắn, hủy hoại cơ nghiệp trăm năm của tổ tiên, Hoàng Thượng cảm thấy, bản thân mình thật sự không có mặt mũi đi xuống hoàng tuyền gặp tiên đế.
Hắn thở dài, Hạ Liên Phòng lại trầm tư một lát, rồi nói: "Hoàng Thượng, chuyện lương thảo này, cứ giao do ta đi."
Hoàng Thượng nghe xong, không khỏi sửng sốt: "Ngươi có biện pháp?"
"Ta cùng gia chủ Yến gia chính là bạn thân chí giao, Yến gia là đệ nhất hoàng thương của Đại Tụng ta, nếu dốc túi bỏ ra hẳn là có thể bù lại chỗ hổng cái này. Chỉ là..." Hạ Liên Phòng có chút lo lắng. "Phải né qua tai mắt của phủ Tín Dương hầu thế nào đây? Phủ Bình Nguyên công chúa vẫn bị người của Nhiếp Tĩnh giám thị, vô luận ta đến chỗ nào bọn họ cũng biết."
Nghe vậy, Hoàng Thượng cũng cảm thấy khó giải quyết. Sau một lúc lâu, hắn nói: "Nếu lén lút không được, chi bằng quang minh chánh đại đi."
Hạ Liên Phòng khẽ sửng sờ, lập tức hiểu ý của Hoàng Thượng, liền hành lễ nói: "Thần phụ đã hiểu, chỉ là nếu việc này là có thể thành công, chỉ riêng việc triệu tập vật tư từ các nơi ở Giang Nam đã gây ra động tĩnh rất lớn, trong thời gian này, liệu Hoàng Thượng có chuyện gì có thể hấp dẫn lực chú ý của phủ Tín Dương hầu, làm cho bọn họ không nhìn chằm chằm vào ta?"
"Ngươi hãy yên tâm to gan làm đi, chuyện làm vướng chân Nhiếp Vô Tích liền giao cho trẫm."
"Vâng."
Sau khi rời khỏi hoàng cung, Hạ Liên Phòng quả nhiên làm theo như lời, quang minh chánh đại đi đến Yến gia.
Nhiếp Tĩnh cũng biết nàng cùng gia chủ Yến gia là bạn tốt, bởi vậy khi nghe hạ nhân bẩm báo xong cũng không để ý. Bởi vì hắn biết rõ ràng, Yến gia mặc dù là đệ nhất hoàng thương của Đại Tụng, nhưng cũng không có thế mạnh ở lương thảo, cho nên, cho dù Hạ Liên Phòng có thể cầu xin được Yến gia trợ giúp thì cũng xa xa không đủ. Như muối bỏ biển, có thể tạo được ích lợi gì chứ? Nhưng mà, nếu nàng muốn liều mạng như vậy, liền để nàng tự do chơi đùa đi, chỉ cần nàng vui vẻ, làm cái gì cũng được.
Trước sau như một, Hạ Liên Phòng được mời vào phòng khách.
Đây là lần thứ hai nàng nhìn thấy Yến Huy Âm.
Yến Huy Âm chân chính.
Trên mặt hắn vẫn mang mặt nạ màu bạc, một phần nhỏ dung mạo lộ ra ngoài lại vô cùng giống Yến Vân Kỳ. Nếu không phải thân hình hai người có khác biệt, Hạ Liên Phòng thật sự cho rằng Yến Vân Kỳ đã trở lại. Nàng nhìn Yến Huy Âm, tựa hồ muốn từ trên mặt hắn tìm kiếm bóng dáng của Yến Vân Kỳ.
Thiếu niên anh tuấn tên là Yến Kỳ Vân đứng bên người Yến Huy Âm, hai cha con dùng ánh mắt tương tự nhìn nàng, đều đang đợi nàng mở miệng.
Vì thế Hạ Liên Phòng nói rõ ý đồ mình đến, kết quả lại đổi lấy sự trầm mặc của Yến Huy Âm. Qua thật lâu hắn mới nói: "Vương phi có biết, nếu là đáp ứng đồng ý giúp ngươi chuyện này, Yến gia sẽ bởi vậy rước lấy nhiều đại phiền toái không? Nay phủ Tín Dương hầu rõ ràng đang chiếm ưu thế, ta muốn giúp ngài, trăm năm cơ nghiệp của Yến gia ta, nếu hủy trên tay ta, sau này xuống dưới cửu tuyền ta có mặt mũi gì đi gặp tỷ tỷ của ta?"
Hạ Liên Phòng thản nhiên nói: "Kỳ thị vốn là chính thống, Nhiếp thị lại nổi dị tâm, làm thần dân, chúng ta hẳn là nên tận hết khả năng mà chúng ta có để bảo trụ quốc gia này mới đúng. Nếu Vân Kỳ còn sống, nàng nhất định cũng sẽ nghĩ như vậy."
Yến Vân Kỳ tuy rằng ru rú trong nhà, nhưng lại có tâm địa thiện lương, nhân nghĩa y quán không ít dược liệu đều là nàng đưa tặng, nếu không phải là thân con gái, Hạ Liên Phòng cảm thấy, thành tựu của Yến Vân Kỳ sẽ không thua bất kỳ một nào nam tử trên đời này.
Yến Huy Âm nghe xong lời này, tựa hồ có xúc động. Sau một lúc lâu, bờ môi của hắn giật giật, một đôi ánh mắt đen như mực thẳng trân trân nhìn Hạ Liên Phòng: "Làm sao ngài biết, tỷ tỷ của ta nhất định sẽ giúp ngài?"
"Không phải giúp ta." Hạ Liên Phòng trầm tĩnh nói. "Là giải cứu vạn dân dang trong nước sôi lửa bỏng, tránh cho sinh linh đồ thán. Nhiều năm qua, Yến gia chủ vào Nam ra Bắc, chắc cũng từng thấy cảnh tướng sĩ Đại Nguyên đối xử với con dân Đại Tụng ta thế nào đúng không? Gian dâm phóng hỏa giết người, cưới đoạt giết hại, trước giờ đều chưa từng ngừng nghỉ, đứa nhỏ mất đi cha mẹ, thê tử mất đi trượng phu, huynh tỷ mất đi đệ muội... hết thảy đều là Đại Nguyên ban tặng, chẳng lẽ Yến gia chủ cảm thấy, khi bọn họ đánh vào Yến Lương sẽ không nhiễu dân, Hoàng Đế Đại Nguyên kia táo bạo thành tính, chẳng lẽ còn có thể làm giống như đương kim hoàng thượng, là một minh quân hay sao? Đến lúc đó, dân chúng sống trong nước sôi lửa bỏng, không biết Yến gia chủ còn có mặt mũi gì đi gặp Vân Kỳ chứ?"
Yến Huy Âm nhất thời nghẹn lời. Yến Kỳ Vân thấy thế, mở miệng hỏi: "Bình Nguyên cô cô, ta muốn hỏi ngài một vấn đề."
"Ngươi nói đi."
"Ta muốn biết, ngài đến tìm phụ thân, cứ thế chắc chắn phụ thân sẽ tin tưởng ngài, hơn nữa sẽ không nói hai lời trợ giúp ngài sao?"
Nhìn ra được hắn là thật sự rất nghi hoặc, bởi vì hắn chớp một đôi mắt đen, hoàn toàn không giống ông cụ non như thường ngày, rốt cuộc cũng lộ ra chút dáng vẻ bồng bột nên có của thiếu niên mười mấy tuổi.
Hạ Liên Phòng cười nói: "Đó là tất nhiên."
Nàng tự tin như vậy, lúc này ngay cả Yến Huy Âm cũng cảm thấy tò mò: "Xin chỉ giáo cho?"
Hạ Liên Phòng vẫn mỉm cười đáp lại: "Bởi vì Vân Kỳ tin tưởng ta."
Nghe vậy, sắc mặt Yến Huy Âm nhất thời thiên biến vạn hóa, hắn nhớ tới sau khi mình về nhà, lúc chỉnh lý di vật của tỷ tỷ thì phát hiện những bình nhỏ tinh xảo kia mới biết được, tỷ tỷ ốm đau quấn thân kỳ thật hẳn đã sớm chết, hoàn toàn dựa vào linh đan diệu dược của Hạ Liên Phòng mới treo một hơi thở, nhưng cuối cùng cũng không thể đợi được hắn về nhà. Vì sợ bản thân mình quên, Yến Vân Kỳ cố ý tại dưới mỗi một bình nhỏ đều dùng tiểu đao khắc tên người Yến gia đáng giá tín nhiệm, làm cho khi hắn chấp chưởng Yến gia không đến mức bị lộ, trong đó, luôn có một cái tên được sếp thứ nhất, chính là Hạ Liên Phòng.
Bởi vì tỷ tỷ tin tưởng nàng, cho nên Yến Huy Âm cũng tin tưởng nàng. "Vương phi quả nhiên là thông minh hơn người, nhưng mà, nếu muốn bổ sung đủ lương thảo dược liệu cho đại quân, chỉ dựa vào Yến gia thì không đủ , bởi vì Yến gia cũng không chú trọng con đường lương thảo này, chỉ riêng vận chuyển đổi lương thực, sợ là sẽ khiến cho người bên ngoài chú ý."
Hạ Liên Phòng lắc đầu: "Không, không cần Yến gia, gia chủ trước khi chưa trở về chẳng phải cũng đã sáng lập đế quốc buôn bán thuộc về mình sao?" Tuy rằng trong đó Yến Vân Kỳ xuất ra không ít lực, nhưng nếu Yến Huy Âm không đủ thông minh thì cũng không có khả năng làm lớn đến như vậy.
Đúng rồi, nếu như lấy thân phận lúc trước của hắn âm thầm gom góp vận chuyển, đích xác sẽ an toàn hơn rất nhiều. Nghĩ đến đây, Yến Vân Kỳ gật gật đầu: "Như thế rất tốt. Chỉ là, phải liên lạc với Thanh vương điện hạ thế nào? Nếu không liên lạc được, sợ là chờ lương thảo vận chuyển được đến biên cương cũng không vào được quân doanh. Huống chi chiến sự tiền tuyến căng thẳng, vương gia nhất định vô cùng bận rộn, người báo tin không thể xuất phát cùng với lương thảo, phải kịp thời báo cho biên cương, gặp mặt vương gia, báo cho vương gia biết, từ tiếp ứng cho nhau mới có thể bảo đảm thành công."
Yến Vân Kỳ nói đúng , nhưng mà... Phái ai đi chứ? Ba người bên người nàng khẳng định đi không được, bọn họ đi theo bên người nàng lâu như vậy, đều rất dễ thấy, đến lúc đó nàng thật sự lo lắng Nhiếp Tĩnh sẽ đột nhiên xuất hiện, hỏi một câu: người trước đây hầu hạ nàng đi đâu rồi, tại sao lại để nàng một mình ở chỗ này, đợi một hồi ta định thay nàng dạy dỗ hắn!
Thiên Tuyền Diêu Quang Thiên Xu không thể đi, Ngọc Hành chưởng quản huyền y vệ, cũng không thể rời khỏi kinh thành. Cho nên, hiện tại trong tay Hạ Liên Phòng lại không có ai có thể dùng.
Thấy nàng trầm tư một lát cũng không thể nghĩ ra đáp án, Yến Kỳ Vân lại hỏi: "Vương phi nương nương, ngài có thể nói cho ta biết, cô cô ta là người như thế nào hay không?"
Đề tài lại trở về trên người Yến Vân Kỳ, Hạ Liên Phòng hơi sững sờ, rồi nói: "Nàng... Là một người rất si tình."
Vừa nói đến si tình, ba người ở đây đều biết là chỉ ai. Chuyện ngày đó, cho đến bây giờ Yến Huy Âm vẫn thấy thực mạc danh kỳ diệu, không biết Liên Sinh rốt cuộc nhìn trúng bản thân mình thế nào mà không để ý tới Yến Vân Kỳ tuấn mỹ ôn nhu lại làm người khác động tâm đây? Mà Yến Vân Kỳ có dạng nam tử gì chưa từng gặp qua, cố tình chính là cuồng dại một mảnh với Liên Sinh này? Có thể thấy được giữa người với người, hai chữ duyên phận kia quả thật là không thể hiểu nổi.
Yến Kỳ Vân tuy rằng từ nhỏ đến giờ chưa gặp vị cô cô này lần nào nhưng vẫn thường xuyên từ trong miệng phụ thân biết được mỗi tiếng nói cử động của cô cô, biết cô cô là một người rất lợi hại, một người có thể chống đỡ được nửa bầu trời, qua nhiều năm như vậy, Yến gia ở trên tay nàng chẳng những không suy yếu, ngược lại còn phát triển không ngừng, nàng không giống với bất kỳ cô gái nào trên đời này. Nếu sau mình muốn cưới vợ thành gia, nhất định phải tìm nữ tử như cô cô hoặc là Bình Nguyên cô cô. Loại như Liên Sinh, dù ôm đùi khẩn cầu hắn thì hắn cũng quyết sẽ không thỏa hiệp!
"Người nọ, không phụ bạc một mảng tình thâm của nàng." Khi Yến Huy Âm nói lời này có chút nghiến răng nghiến lợi, nghĩ đến chắc vẫn đang canh cánh trong lòng về chuyện lúc còn trẻ. "Tỷ tỷ của ta vì hắn, ngay cả mệnh cũng không cần, nhưng hắn thì sao? Trái tim kia, dù làm từ cục đá, qua 20 năm cũng có thể mềm ra! Người sống trên đời có thể có mấy cái 20 năm chứ?"
Hạ Liên Phòng thản nhiên nói: "Đây là lựa chọn của Vân Kỳ, ngươi không nên có ý đồ thay đổi hoặc là sửa sai." Bởi vì người cũng đã đi rồi, còn rối rắm chũng chuyện đó thì có tác dụng gì chứ?
Yến Huy Âm ngồi trên chủ vị, ánh mắt ảm đạm: "Ngài cứ đi về trước đi, đợi cho ta chuẩn bị tốt, sẽ sai người đi báo cho ngài."
"Phụ thân, không bằng để con đi đi! Vừa vặn đi ra ngoài trải nghiệm sự đời, cũng thuận tiện học hỏi chút kinh nghiệm." Yến Kỳ Vân đột nhiên nói.
Yến Huy Âm cùng Hạ Liên Phòng đều sửng sốt. Một lát sau, Yến Huy Âm mới có chút kinh ngạc nói: "Ngươi muốn rời nhà?"
"Cũng không phải là rời nhà, là đi ra ngoài trải nghiệm một phen, mở mang kiến thức." Yến Kỳ Vân nói vô cùng trấn định. Tuổi của hắn còn lớn hơn Hạ Lan Tiềm, nay Hạ Lan Tiềm nhỏ hơn hắn mấy tuổi cũng có thể tòng quân, vậy thì dựa vào cái gì hắn không thể? Chẳng lẽ hắn còn có chỗ nào kém hơn Hạ Lan Tiềm sao?
"Không được." Yến Huy Âm không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt : "Nếu cô cô con còn sống, tất nhiên sẽ không hi vọng con đến nơi nguy hiểm như vậy. Con còn nhớ, năm con bảy tuổi bị rắn độc căn, là thần y bói toán cứu con."