Đích Nữ Truyện Ký

Chương 67: Thanh Vương rời kinh để lại ám lệnh



Được Hạ Liên Phòng cổ vũ, khuôn mặt nhỏ của Hạ Mạt hồi ửng đỏ, chấn định nhìn Hạ Liên Phòng, sau đó dùng sức gật đầu. Nàng cảm thấy, kia dù sao cũng chỉ là mộng, dù là sự thật đã từng phát sinh nhưng cuộc sống hiện tại của các nàng không phải còn tốt hơn không biết nhiều lần so với trong mộng sao? "Đại tỷ, hiện tại tủ ở bên người muội cùng Tiềm Nhi, thật tốt."

Tính cách Hạ Mạt hồi có hơi chút lãnh đạm, cũng rất ít khi biểu lộ tình cảm, nhưng giờ phút này nàng dựa vào đầu vai Hạ Liên Phòng, nhất phái dáng vẻ của tiểu nữ nhi, kiều tiếu động lòng người, đó là sự hồn nhiên mà Hạ Liên Phòng chưa từng được nhìn thấy từ khi mẫu thân qua đời. Nàng ôn nhu ôm vai muội muội, dưới đáy lòng âm thầm thề, dù kiếp này mình tạo tội nghiệt kiếp sau làm heo làm chó nàng cũng không để bụng. "Cho nên nha, sau này muội phải đọc sách đánh đàn cho tốt, đầu người là dùng để chứa trí tuệ, đầu của muội đừng để nó uổng phí."

Hạ Mạt hồi gật gật đầu, bộ dáng rất là ngoan ngoãn.

Lại nói tới bên này, khi Tần thị mang theo một đống nha hoàn bà tử trở lại khách viện, ngay từ đầu đại Từ thị cho rằng đây là Hạ Liên Phòng đưa cho, còn rất cao hứng, cảm thấy nha đầu Hạ Liên Phòng này còn tính biết điều, chỉ là chưa đủ hào phóng, sao lại chỉ cho ít người như vậy? Chỉ riêng Hạm Đạm trúc của nàng, hạ nhân còn nhiều hơn toàn bộ khách viện ấy chứ? Nhưng dù sao cũng đã cho, nói lên vẫn là người tốt, đợi sau này bà ta lại chậm rãi dạy dỗ nha đầu kia cũng được. Thân là trưởng nữ phủ Đại Học Sĩ, sao ra tay lại keo kiệt như thế?

Đại Từ thị lại không tự mình nghĩ, bà ta luôn miệng nói dời nhà tới Yến Lương, lúc đi vào Hạ phủ lại một cái bao lì xì cũng chưa từng tặng cho các tiểu bối, ăn của người ta ở nhà người ta còn muốn quản người ta, thật sự cho là ai cũng phải nhường mình à.

Nhưng sau lại nghe Tần thị nói là dùng bạc của chính họ mua, đại Từ thị cảm thấy trước mắt tối sầm, suýt nữa không chống đỡ nổi. Bà ta tức giận đến mức ngón tay chỉ vào Tần thị cung run rẩy, thật sâu cảm thấy đứa con dâu này thật là vô dụng, lúc trước bà ta đúng là mắt bị mù, cảm thấy Tần thị dễ khống chế, cho nên làm chủ cho Trương viên ngoại cưới nàng, đây căn bản chính là một kẻ ngu xuẩn!

Bà ta tức giạn vô cùng! Vì thế lập tức thi triển thủ đoạn mạnh mẽ, tác phong cứng rắn, đem toàn bộ ngân lượng trong nhà cầm vào trong tay, ngay cả trên người Trương viên ngoại cũng không cho giữ nhiều, Tần thị từ khi gả vào Trương gia vốn không được hưởng tư vị mấy ngày cầm quyền, hiện tại ngay cả bạc phòng thân giấu dưới đáy hòm cũng bị đại Từ thị đào đi, trong lòng bà ta làm sao có thể không hận? Đáng giận cũng vô dụng, trượng phu của bà ta, con trai của bà ta, tất cả mọi người Trương gia đều rất sợ hãi đại Từ thị, đại Từ thị chưởng quản mạch máu cả nhà, bà ta lại có thể làm cái gì đi?

Mà đại Từ thị đem tất cả bạc tập trung đến trên tay mình cũng là có nguyên nhân. Tuy rằng hiện tại cả nhà bọn họ đều ở phủ Đại Học Sĩ, ăn mặc chi phí đều không cần tự mình xuất bạc, nhưng hai năm sau, Trương Chính Thư cần đi tham gia khoa cử, đến lúc đó trên dưới chuẩn bị, bạc khẳng định cần dùng nhiều, đứa con trai này của mình bà ta còn không hiểu biết hay sao? Tiêu tiền xưa nay ăn xài phung phí, mấy đứa con dâu cùng cháu gái cũng đều tiêu tốn trên chuyện trang sức cùng son phấn, nếu bà ta không giám sát chặt chẽ một chút, nói không chừng ngày nào đó của cải sẽ thật chả còn gì!

Đem đám người Tần thị đuổi đi, đại Từ thị một mình ở trong phòng vẫn không thể ức chế úc khí trong ngực, bà ta vừa giận vừa hận, cảm thấy mình tốt xấu cũng là tỷ tỷ Từ thị, Từ thị lại trơ mắt mà nhìn cháu gái khinh mạn bà ta nhe vậy? Ngẫm lại mấy trăm lượng bạc vừa mất, đại Từ thị đau lòng một trận. Cuối cùng bà ta ngồi không yên, vội vàng đứng dậy mang theo bà tử bên người cùng hai nha hoàn mới mua vội vàng mà đi tới phúc thọ viên của Từ thị.

Bà ta vốn tưởng rằng có thể dễ dàng khống chế Hạ Liên Phòng, kết quả lại vấp phải hố ngã đau như vậy, Hạ Liên Phòng chưởng quản chuyện trong phủ, bà ta quản không được, nhưng Từ thị quản được! Chỉ cần Từ thị nguyện ý mở miệng, đại Từ thị cảm thấy khi đó bà ta muốn cái gì còn không phải dễ như trở bàn tay? Từ nhỏ ở nhà cũ, Từ thị chính là bị bà ta đè nặng, bà ta xinh đẹp hơn Từ thị, cao quý hơn Từ thị, cái gì đều mạnh hơn Từ thị, ngoại trừ gả không bằng Từ thị ra có chỗ nào không bằng Từ thị?!

Đại Từ thị cho rằng Từ thị vẫn là năm đó Từ thị, đây là một cái sai lầm rất lớn của bà ta.

Tới phúc thọ viên, thấy Từ thị, ngữ khí sắc bén biểu đạt ý nghĩ của mình: Giúp Hạ gia quản sự, lấy được chìa khóa nhà kho (khố phòng), dạy dỗ Hạ Liên Phòng.

Từ thị nghe xong,m chỉ cảm thấy buồn cười. Bà nằm nghiêng ỷ ở trên giường, nhìn đại Từ thị vẻ mặt kiêu căng ngạo mạn ngồi ở phía đối diện. Đều khi nào rồi, vị tỷ tỷ này của bà còn cho rằng bà là kẻ đáng thương mặc bà ta khi dễ khi còn nhỏ kia? Thu lưu bà ta, đó là Từ thị làm muội muội một chút tình ý cuối cùng, nhưng thật muốn nói Từ thị nguyện ý cấp cho đại Từ thị làm cái gì thì không thể nhiều được, bởi vì bà cùng đại Từ thị trước nay đều quen ganh đua, nhiều năm như vậy không gặp, vốn dĩ thân tình đạm bạc nay còn thừa không có mấy. Nhưng đại Từ thị lại giống như còn sống trong quá khứ, trong tiềm thức liền đem bà trở thành muội muội đáng thương năm đó nén giận sinh hoạt ở dưới cái bóng của bà ta sao.

Đại khái, đây cũng là nguyên nhân Từ thị sở dĩ không thích người con dâu Hạ phu nhân này. Lam thị có danh hiệu đệ nhất mỹ nhân Đại Tụng, xuất thân cao quý thiên kim đích xuất của phủ Tĩnh Quốc Công...... Ánh hào quang rực rỡ đó làm Từ thị căn bản sẽ không đi chú ý Lam thị ôn nhu cùng thiện giải nhân ý, bà ta chỉ biết, Lam thị xuất sắc cùng động lòng người như vậy, lại giống như tỷ tỷ đại Từ thị vẫn luôn đem bà ta đè ở phía dưới, đến tận khi gả đi ra ngoài mới có thể nhẹ nhàng thở ra!

Mà Thượng Quan thị ở dưới sự nổi bật của Lam thị, mỹ mạo, gia thế, tính cách đều thua một bậc, đây còn không phải là bản thân mình trước kia sao? Cho nên Từ thị tất nhiên một lòng thiên vị Thượng Quan thị, nghĩ đem Thượng Quan thị nâng lên quay lại áp đảo Lam thị. Lòng ghen ghét của nữ tử có thời điểm chính là kỳ quái mà lại đúng lý hợp tình như vậy, nếu Lam thị tướng mạo bình thường một ít, hoặc là gia thế bình thường một ít, Từ thị khẳng định sẽ thực thích nàng, cố tình Lam thị sinh ra ở nhà cao cửa rộng, lại sinh được mỹ mạo như vậy. Hạ Lịch lại đối nàng nhất vãng tình thâm, Từ thị tất nhiên liền nhìn không vừa mắt.

Người chết như đèn tắt, hết thảy đều là lời nói thoáng qua, nói hay không nói tới, Lam thị đều đã như khói tan mất đi, sẽ không trở về nữa.

Từ nhỏ ở trước mặt đại Từ thị, Từ thị liền không có tự tin. Sau này gả vào Hạ gia, trở thành đương gia chủ mẫu, thật vất vả sinh ra chút tự tin, nhưng sau khi Lam thị vào cửa lại bị hạ xuống. Nếu không phải lúc trước Hạ lão thái gia tự mình đi phủ Tĩnh Quốc Công cầu hôn, Hạ Lịch kiên trì thì Từ thị căn bản là không muốn để Lam thị vào cửa! Bà ta hy vọng nhi tử có thể trở thành người bề trên, cũng muốn giúp nhi tử cưới một thê tử có thể trợ giúp bản thân, nhưng Lam thị quá ưu tú, ưu tú đến mức Từ thị xem nhẹ hết thảy những thứ khác!

Mà bà ta sở hữu tự ti, bất an, sợ hãi...... Tất cả đều là do nữ nhân trước mặt này ban cho.

Nhưng hôm nay, nhiều năm như vậy đi qua, tái kiến đại Từ thị, Từ thị lại phát hiện mình một chút cảm giác đều không có. Bà ta thu lưu đại Từ thị, thay vì nói là bởi vì tình thân mỏng đến đang thương kia, chi bằng nói là vì cái loại cảm giác ưu việt cao cao tại thượng bây giờ.

Cố tình đại Từ thị đến nay vẫn chưa có thể ý thức được sự chênh lệch. Không nói cái khác, tính riêng cái nhẫn ban chỉ trên ngón cái Từ thị, hiện tại Trương gia táng gia bại sản cũng mua không nổi, càng miễn bàn các loại đồ sứ tinh mỹ đủ màu trong phòng Từ thị, trang sức trên đầu, gấm vóc trên người...... Đại Từ thị có thể lấy cái gì ra để so?

Lúc còn trẻ, đại Từ thị tất nhiên là đại tiểu thư cao quý mỹ lệ, nhưng bà ta vì cái gọi là tình yêu không màng tất cả gả vào Trương gia, vì địa vị của mình mà lục đục với nhà chồng, lại không được trượng phu thích, tâm thái liền chậm rãi giảm đi, nơi nào so được với Từ thị với Hạ lão thái gia bên nhau cả đời không có người thứ ba? Sau Trương gia lại xuống dốc, đại Từ thị vì gia sản càng phải tranh đoạt không thôi, dần dần, liền có vài phần phong cách của phụ nhân phố phường, sao có thể so sánh với Từ thị sống trong nhung lụa nhiều năm, vô ưu vô lự? Giờ phút này tỷ muội hai người ngồi đối diện nhau, tuy rằng đại Từ thị cũng coi như là châu quang bảo khí uy nghiêm hào phóng, nhưng nếu không nói ra, căn bản không ai tin tưởng hai người bọn họ là tỷ muội ruột chứ!

Từ thị mới vừa ngủ một giấc, là bị đại Từ thị tới chơi sinh sôi đánh thức, bà ta dùng canh tổ yến súc miệng xong ngước mắt nhìn đại Từ thị, nói: "Việc quản sự trong phủ là Lịch nhi giao cho Liên Nhi, Liên Nhi hiện giờ cũng đã mười ba tuổi, qua hai năm nữa sẽ cập kê, khi đó phải gả chồng. Vừa vặn trong phủ không có chính thất phu nhân nên mới để Liên Nhi quản sự, cũng để nó được rèn luyện, về sau chính là phải gả vào nhà cao cửa rộng làm chủ mẫu, ta còn ngại chuyện Hạ phủ này không đủ lớn, sợ là luyện không được tay nó ấy chứ."

Vô cùng đơn giản vài câu khiến cho đại Từ thị minh bạch, tưởng từ Từ thị nơi này đem quyền quản sự bắt được đó là không có khả năng. Bà ta vốn muốn phát tác, lại thấy dáng vẻ vân đạm phong khinh kia của Từ thị, vừa cao quý vừa uy nghi, đâu còn là muội muội năm đó bị mình tùy ý khi dễ, muốn cướp cái gì liền đoạt gì đó?!

Có chút lời nói Từ thị không tiện nói, nhưng Ngụy nương lại có thể. Bà ta tiến lên đem tổ yến Từ thị súc miệng mang xuống, sau đó khoanh tay đứng hầu, cười tủm tỉm nói: "Trương lão phu nhân sợ là không biết, Hạ phủ đại tiểu thư của chúng ta ấy mà, chính là có tiếng tài nữ, ngay cả đương kim Thái Hậu nương nương đều tán dương đại tiểu thư là người có linh khí, trong Yến Lương thành này sợ là tìm không ra người có thể sánh được với đại tiểu thư nhà chúng ta, mấy a miêu a cẩu a loạn tới cửa ấy à, ở trong mắt lão gia cùng lão phu nhân, xách giày cho đại tiểu thư còn không xứng đâu!"

Đại Từ thị làm sao có thể nghe không hiểu ý tứ trong lời nói Ngụy nương? Đây ngoài sáng là đang nói mấy người muốn đạp vỡ cửa Hạ phủ để cầu thân, nhưng ngầm ám chỉ còn không phải là đang châm chọc bà ta sao? Chỉ là đại Từ thị quen cường thế, thấy một cái lão nô tài cũng dám tranh luận vơid mình, tức khắc cả giận nói: "Ngươi đòi lắm mồm thích nói bậy! Chủ tử nói chuyện, ngươi một nô tài là ăn gan hùm mật gấu mới dám xen mồm! Người tới, đem lão mụ tử này kéo đi ra ngoài, đánh hai mươi cái cho ta!"

Bà ta ra lệnh một tiếng, bọn hạ nhân phúc thọ viên lại như là chưa từng nghe được cái gì, như cũ từng người làm chuyện của mình, Ngụy nương êm đẹp mà đứng ở bên cạnh Từ thị, cười nói: "Trương lão phu nhân hà tất phải tức giận chứ? Lão nô chỉ ăn ngay nói thật, hạ nhân trong phúc thọ viên này đều là trung tâm với chủ, trừ bỏ lão phu nhân của chúng ta, mệnh lệnh của ai cũng không nghe."

Đại Từ thị giờ xem như minh bạch, hoá ra Từ thị là đang mượn Ngụy nương nhục nhã mình, cho một cái ra oai phủ đầu đâu!

Cả đờ bà ta có từng uất ức như vậy đâu? Dù ở Trương gia không chiếm được trượng phu cùng cha mẹ chồng yêu thích nhưng bà ta cũng có bản lĩnh đem bọn họ khống chế trong tay. Cho nên ăn phải quả đắng này, phản ứng đầu tiên của đại Từ thị chính là muốn bỏ đi!

Nhưng ngay sau đó bà ta lại nghĩ, không được! Bà ta còn cần mượn sức Hạ Lịch để giúp bảo bối tôn tử! Cuộc đời bà ta đã huỷ hoại, tôn tử này là hy vọng cuối cùng cũng là duy nhất của bà ta! Bà ta hy vọng Trương Chính Thư về sau có thể đỗ Trạng Nguyên, làm đại quan, để mình làm lão phu nhân giống Từ thị —— không, là cao quý hơ cả Từ thị.

Vì thế đại Từ thị từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên đem lời châm chọc mỉa mai trở thành gió thoảng bên tai, chỉ cười nói: "Ta đây làm trưởng bối cũng chỉ là quan tâm một chút, ta thấy Liên nha đầu quản sự cũng khá tốt, ta xương cốt đã già, đâu còn có thời gian rảnh rỗi đi chỉ trích nha!"

Từ thị nghe xong, cũng không tiếc bồi bà ta tiếp tục xướng tuồng tỷ muội tình thâm này, Liên Nhi làm được có kém, đó cũng là cháu gái bà, là hòn ngọc quý trên tay nhi tử bà, huống chi, những ngày qua bà là càng thêm không nỡ rời đi Hạ Liên Phòng, so với đại Từ thị không có cảm tình gì, bà đương nhiên là hướng về cháu gái.

Tới ngày Thanh Vương cùng Tĩnh Quốc công xuất binh rời kinh, Hạ Liên Phòng dưới sự dãn dắt của Hạ Lịch cùng đi tới cửa thành vui vẻ đưa tiễn. Trong doanh trướng, nàng đem hà bao (túi tiền) mình thêu xong tặng cho ngoại tổ phụ, Đại cữu phụ cùng với tứ ca Lam Vãn, sau đó mở to một đôi mắt phượng hắc bạch phân minh, tình ý chân thành nói: "Ngoại tỏi phụ, các ngài nhất định phải mau chóng trở về nha!"

Tĩnh Quốc công đem túi tiền cẩn thận cất vào trong lòng ngực, sau đó cười ha hả mà xoa đầu nàng, nói: "Ngoại tổ nay còn chưa đi, con đã nhớ rồi?"

Hạ Liên Phòng hờn dỗi, Lam Vãn cũng lên tiếng trêu ghẹo: "Nếu là luyến tiếc nha, vậy ta sẽ không đi nữa, Hoàng Thượng hỏi vì cái gì, liền nói thiên kim tiểu thư nhà chúng ta luyến tiếc!"

Trong doanh trướng tức khắc một mảnh tiếng cười.

Thời gian hạnh phúc luôn trôi qua phi thường nhanh chóng, thời điểm ly biệt rốt cuộc đã đến.

Thanh Vương cùng Tĩnh Quốc công cũng không ở cùng một doanh trướng, cho nên nàng không có cơ hội nhìn thấy hắn, cái hà bao kia...... Vốn dĩ cũng không tính có thể tặng đi, chỉ là biểu đạt chút tâm ý thôi. Hạ Liên Phòng đem hà bao nắm chặt ở trong tay, vì tỏ vẻ đối xử bình đẳng, trên hà bao mỗi người đều thêu giống nhau, chỉ là chỗ ký tên tự bất đồng mà thôi.

Nàng đeo khăn che mặt lên đi ra doanh trướng, Thanh Vương một thân kim giáp, đầu đội khôi giáp lưu kim phượng cánh sư tử, cưỡi một con Đạp Tuyết ô long câu, quả nhiên là phấn chấn oai hùng, tuấn mỹ vô trù. Hắn vốn sinh ra cực kỳ anh tuấn, sau khi mặc áo giáp vào càng thêm uy phong không thôi, tràn ngập khí khái nam tử. Làm người ta cảm thấy, vạn dặm thổ địa dưới chân, vô hạn núi sông của Đại Tụng, có nam nhân này liền có thể truyền lưu thiên cổ, vĩnh cửu không suy!

Hạ Liên Phòng mạc danh cảm thấy có chút tim đập nhanh, nàng vội vàng cúi đầu bình phục hô hấp, vốn không tính toán đi gặp hắn, nhưng Thanh Vương lại tựa hồ thấy nàng, phóng ngựa lại đây, cong lưng, vươn tay với nàng, đáy mắt có một mạt ý cười: "Phải chăng có lễ vật chia tay muốn tặng bổn vương?"

Khẩu khí kia, tuy rằng vẫn là lãnh đạm trước sau như một nhưng lại ẩn ẩn có cảm giác sủng nịch. Hạ Liên Phòng rối rắm giữa chuyện muốn đưa hay không đưa. Cuối cùng, nàng ngẩng đầu lên nhìn tướng quân phong thần tuấn lãng giống như vị tiên trong tranh trước mặt, dâng lên hà bao đã dùng từng đường kim mũi chỉ thêu thành.

Trên hà bao là một mảnh trúc xanh, bên dưới góc phải là một chữ Kỳ nho nhỏ. Thanh Vương lúc này là thật sự cười, hắn nhẹ giọng nói: "Nàng có biết tặng hà bao đại biểu cái gì không?"

Nàng tất nhiên là biết, nếu không cũng sẽ không do dự muốn đưa hay không. "Ta cũng tặng ngoại tổ phụ, đại cữu phụ cùng với biểu ca, Vương gia là trưởng bối của ta, tất nhiên cũng muốn đưa."

Nàng nói được thực đương nhiên, lại quang minh chính đại, ngược lại làm Thanh Vương vốn có ý định đùa nàng như bị nghẹn.

...... Trưởng bối?

Thôi được rồi, hắn vốn không nên đùa nàng. "Liên Phòng, bổn vương lần này rời kinh, không biết khi nào có thể về, nếu có việc liền kêu Thiên Toàn liên hệ với ta. Mặt khác, cái này cho nàng." Nói xong, đưa ra một lệnh bài màu đen, mặt trên là một cái chữ Thanh lớn. "Đây là một chi ám vệ của bổn vương lưu ở trong kinh, nàng có thể tùy ý điều động."

Cái này cũng quá quý trọng rồi! Hạ Liên Phòng nào dám thu —— tuy rằng nàng muốn nhận, có chi ám vệ này nàng muốn làm gì cũng dễ dàng hơn! "Cái này sao được chứ? Nếu là ám vệ, tất nhiên không thể để cho người khác biết được, sao ta có thể dễ dàng vận dụng ——"

"Liên Phòng, nàng với bổn vương, là tri kỷ. Bổn vương tin nàng, chi ám vệ này giao cho nàng sẽ phát huy tác dụng lớn xưa nay chưa từng có, tốt xấu gì bổn vương đã nuôi bọn họ nhiều năm như vậy, cũng nên cho bọn họ hoạt động gân cốt một chút." Đem lệnh bài linh hoạt để vào trong áo choàng của Hạ Liên Phòng, không để ai nhìn thấy, sau đó Thanh Vương ghìm cương ngựa, đối với Hạ Liên Phòng lộ ra một cái tươi cười thẳng thắn thành khẩn nhất, thiệt tình nhất, ngay thẳng nhất từ trước đến nay. "Chớ có xem nhẹ bản thân, nàng chính là người bổn vương lựa chọn, muốn cùng bổn vương sóng vai!" Nói xong, cũng không quay đầu lại đánh ngựa mà đi.

Trong không khí chỉ để lại một câu cuối cùng nhẹ cơ hồ nghe không rõ ràng lắm của hắn: Hà bao của nàng, bổn vương sẽ bảo quản thật tốt.

Hạ Liên Phòng nhìn thân ảnh vĩ ngạn cao lớn của hắn, ở trong đội quân cũng rất bắt mắt, nàng siết chặt nắm tay, đột nhiên cũng cười.

Thanh Vương hay nói nàng là tri kỷ hắn tìm mãi mới gặp, kỳ thật, hắn không phải cũng là tri kỷ của nàng à?