Đích Nữ Vô Song

Chương 333



Editor: Vy Vy 1505

Kinh quốc chính biến, hậu duệ tiền triều đoạt lại ngôi vị Hoàng đế, lại giao hảo với Đại Hạ, hơn nữa sự thật Hoàng Liệt đế binh biến chậm rãi truyền ra, đủ loại thị phi trở thành đề tài tán dóc say sưa của dân chúng. Nhưng nhiệt độ chuyện này cũng không kéo dài lâu, bởi vì đã dần dần vào tháng chạp, hơn nửa tháng nữa là đến năm mới, đúng là lúc nên mua hàng tết, may quần áo mới, mọi người cũng không để ý tới mấy chuyện khác nữa.

Mà đối với Xuân Dương cung, trước năm mới còn có một sự kiện quan trọng, chính là sinh nhật của Cửu điện hạ Vũ Hoàng Mặc.

Hai mươi ba tháng chạp, ngày lạnh nhất trong năm.

Ba năm trước Bùi Nguyên Ca quen biết Vũ Hoàng Mặc, nhưng năm đó còn chưa đến tháng chạp đã xảy ra đủ loại biến cố, Vương mỹ nhân bị giết, nàng cầu tình vì Hoàng Mặc, sau đó theo phụ thân bị biếm đến Quan Châu, không kịp mừng sinh nhật Hoàng Mặc. Ba năm rồi nàng đều ở Quan Châu, lại cẩn tuân ước định với Hoàng đế, suốt ba năm đều không gặp Hoàng Mặc.

Cho nên, đây là lần đầu tiên hai người cùng nhau trải qua sinh nhật của Hoàng Mặc, Bùi Nguyên Ca tự nhiên vô cùng xem trọng.

Nàng chuẩn bị quà sinh nhật cho Vũ Hoàng Mặc, Ôn Dật Lan cũng đúng dịp chuẩn bị thọ lễ cho mẹ chồng mừng thọ bốn mươi tuổi, hai người liền hẹn gặp nhau ở cửa cung, sau đó lại đến cửa hàng trong thành chọn lựa thọ lễ.

Ôn Dật Lan chuẩn bị thọ lễ cho mẹ chồng còn dễ tìm, chọn một tấm lụa Vân Cẩm mềm mại có hoa văn chữ ‘thọ’, Ôn Dật Lan tự tay may trang phục là được, nhưng chọn quà sinh nhật cho Vũ Hoàng Mặc, Bùi Nguyên Ca nhìn cái này không vừa lòng, nhìn cái kia cũng không vừa lòng, cuối cùng được chưởng quầy đề cử, ở một cửa hàng bí ẩn nằm sâu trong hẻm tìm được lễ vật hợp ý.

Ôn Dật Lan rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, nhịn không được trêu ghẹo: "Tỷ thấy nha, chỉ cần Cửu điện hạ biết tâm tư của muội, cho dù muội tặng hắn một cái lông ngỗng, hắn cũng sẽ thực vui vẻ, của ít lòng nhiều thôi!"

Sắc mặt Bùi Nguyên Ca ửng đỏ: "Chê cười muội phải không? Ba năm trước không biết là ai, vì một quyển thơ bản đơn lẻ, gửi thư hơn ngàn dặm tới Quan Châu nhờ vả, hại muội tìm hết hiệu sách lớn nhỏ ở Quan Châu, khó khăn lắm mới tìm được! Lúc này ngược lại tỏ ra không có việc gì đến cười muội? Sớm biết như thế, lúc trước cho dù thiêu hủy tập thơ cổ kia, cũng không phái người tám trăm dặm kịch liệt đưa cho người nào đó!"

"Nguyên Ca yêu dấu, là tỷ sai lầm rồi, muội tha tỷ được không?" Bị nắm nhược điểm, Ôn Dật Lan chỉ phải cầu xin tha thứ.

Bùi Nguyên Ca liếc nàng một cái, nở nụ cười: "Quên đi, nể mặt tỷ hôm nay cũng theo muội chạy một ngày, muội liền đại nhân đại lượng, không so đo với tỷ! Nghe nói Xuân Thượng Cư mới ra bách hoa yến, không chỉ đẹp mắt, hương vị lại ngon, còn bỏ thêm rất nhiều dược liệu có công hiệu làm đẹp dưỡng nhan, nể mặt tỷ cũng vất vả một ngày, muội mời khách!"

"Được!" Ôn Dật Lan vui sướng không thôi, vỗ tay nói: "Tỷ cũng nghe danh bách hoa yến nổi như cồn, đang muốn đi nếm thử!"

Xe ngựa hai người đi không bao lâu, bỗng nhiên ngừng lại.

Tử Uyển khẽ nhíu mày, giương giọng hỏi: "Sao lại thế này?"

"Hồi Tử Uyển cô nương, phía trước hình như xảy ra chuyện gì, xúm lại rất nhiều người, chắn kín cả đường, trong chốc lát chỉ sợ không qua được!" Giọng nói của phu xe truyền qua màn: "Phu nhân, chúng ta đợi chút, chờ xong chuyện lại đi, hay là lùi về đi đường vòng?"

Bởi vì Bùi Nguyên Ca cải trang ra cung, vì không tiết lộ thân phận của nàng, phu xe không gọi "Hoàng tử phi", mà xưng là "Phu nhân".

Bùi Nguyên Ca khẽ nhíu mày, nàng coi như biết đường trong kinh thành, nếu lùi về, ít nhất phải lui một dặm mới có đường khác, nhưng lại vòng xa.

Nàng vén rèm cửa sổ nhìn ra ngoài, phía trước một hàng gần như đều là xe ngựa, toàn bộ đều bị kẹt ở nơi này. Nhìn len qua đội ngũ xe ngựa tới phía trước, quả nhiên thấy xúm lại một đám người.

Giữa đám người là một chiếc xe ngựa, tuy trang sức hoa lệ, nhưng không có phẩm cấp, hiển nhiên chủ nhân xe ngựa chỉ là một người giàu có tầm thường mà thôi. Trước xe ngựa là một nữ nhân trẻ tuổi quần áo tả tơi, ôm một đứa nhỏ, đang quỳ trên mặt đất khóc sướt mướt, phía trước nàng hình như còn nằm một người, bên cạnh là một người mặc quần áo nô bộc, giống như đang tranh chấp không ngớt với nữ nhân trẻ tuổi, thường thường truyền đến tiếng khóc của nữ nhân và đứa nhỏ.

Ôn Dật Lan cũng thấy được tình hình này, nhịn không được hỏi: "Sao lại thế này?"

"Sở Quỳ, ngươi đi nhìn xem sao lại thế này?" Bùi Nguyên Ca phân phó.

Sở Quỳ gật đầu, xuống xe ngựa, mang theo một tiểu nha hoàn, một tiểu thái giám cải trang đi tới trong đám người.

Một lát sau, Sở Quỳ trở về xe, nhỏ giọng nói: "Khởi bẩm phu nhân, nô tỳ hỏi thăm được, chủ nhân xe ngựa là nhị chưởng quầy Xuân Thượng Cư, nghe nói xe ngựa bọn hắn đi đến nơi này, đụng vào một nam tử trung niên quần áo lam lũ, khiến người đó hôn mê. Nữ nhân kia là thê tử của nam nhân, chạy ra khóc lớn, nói trượng phu nàng bị thương nặng, muốn người trong xe ngựa cho câu công đạo, nhị chưởng quầy lại nói là nam nhân trung niên lao tới, cố ý đụng vào xe ngựa của hắn ăn vạ, hai bên tranh chấp không ngớt, càng nháo càng lớn."

Ôn Dật Lan nhíu mày: "Nhị chưởng quầy Xuân Thượng Cư cũng quá kiêu căng rồi? Nếu đụng vào người thì nên bồi thường, sao ngược lại nói người ta ăn vạ chứ? Nào có ai vô duyên vô cớ đâm vào xe ngựa? Cũng không phải chán sống!"

"Nam tử bị đụng thương thế ra sao? Đã chết sao?" Bùi Nguyên Ca hỏi.

"Vậy thì chưa ạ." xưa nay Sở Quỳ kín đáo cẩn thận, sẽ không bỏ qua chi tiết gì, nghe vậy lập tức đáp: "Nô tỳ xem qua, đầu nam nhân kia chảy máu, hôn mê bất tỉnh, hình như bị thương không nhẹ."

"Sắp mừng năm mới rồi, nhị chưởng quầy Xuân Thượng Cư thật sự là tội lỗi!" Ôn Dật Lan vốn thích bênh vực kẻ yếu, nghe vậy càng bất mãn.

Bùi Nguyên Ca xa xa nhìn tình hình trong đám người, lại lắc lắc đầu: "Ôn tỷ tỷ nói lời này hình như còn quá sớm, đến tột cùng ai đúng ai sai còn rất khó định luận! Muội thấy nữ nhân kia cũng có chút vấn đề, sự cố này chỉ sợ có nội tình khác, không đơn giản như vậy."

"Sao lại nói vậy?" Ôn Dật Lan lại nhìn ra ngoài.

Nhưng cho dù nhìn thế nào, nàng cũng cảm thấy nữ nhân kia mặc đơn bạc, khóc gần như hụt hơi, cộng thêm đứa nhỏ trong lòng nàng oa oa khóc lớn đều có vẻ vô cùng đáng thương, mỏng manh yếu đuối như cây cỏ héo rũ trong mùa đông, vô cùng làm cho người ta thương tiếc.

"Vừa rồi Sở Quỳ nói, đầu nam nhân kia chảy máu, hôn mê bất tỉnh, hiển nhiên thương thế thực nghiêm trọng, nếu hắn thật là trượng phu của nữ nhân kia, theo đạo lý, nam tử là trụ cột trong nhà, cho dù như thế nào, nữ nhân hẳn ưu tiên đưa trượng phu nàng đến y quán chẩn trị, miễn cho quá trễ mới đúng! Tỷ xem, phía sau nàng có một y quán, nhưng mặc dù nàng khóc thương tâm, trời lạnh như thế, nàng lại để trượng phu bị thương nặng nằm giữa đường, cũng không chịu đưa hắn đến y quán chỉ cách vài bước, không phải rất kỳ quái sao?" Bùi Nguyên Ca nhẹ giọng nói một câu chỉ đúng chỗ trọng yếu: "Nếu trượng phu nàng bị đâm chết, nàng làm như vậy xem như hợp tình lý, nhưng nay chỉ là bị thương nặng chưa chết, vậy có vấn đề."

Bị nàng nhắc tỉnh, Ôn Dật Lan cũng phản ứng lại.

Đúng vậy, tình huống bình thường, lúc này nữ nhân bận tâm trước hết hẳn là trượng phu sống chết, phải cứu người trước chứ không kéo dài thời gian như vậy.

"Nguyên Ca muội nói đúng, nữ nhân này làm việc xác thực không hợp với lẽ thường, chẳng lẽ sự thật đúng như nhị chưởng quầy Xuân Thượng Cư nói, là nam nhân này cố ý đụng vào, sau đó nữ nhân khóc lóc ăn vạ?" Ôn Dật Lan nhíu mày, tuy bộ dáng nàng kia làm người ta đáng thương, nhưng lấy mạng người để đòi tiền quá bỉ ổi.

Bùi Nguyên Ca lắc lắc đầu: "Không biết tình hình rốt cuộc là chuyện gì, nhưng mà muội thấy nữ nhân này hình như là muốn ầm ĩ lên."

"Mặc kệ như thế nào, trời lạnh như vậy, nam nhân kia lại bị thương nặng, nếu tiếp tục nháo chỉ sợ thật tai nạn chết người!" Ôn Dật Lan có chút không đành lòng, bỗng nhiên đội mũ che mặt, lao xuống xe ngựa. Bùi Nguyên Ca cản lại không kịp, chỉ có thể đội mũ che mặt xuống xe, đi theo coi chừng tình hình, miễn cho Ôn Dật Lan vô ý bị cuốn vào trận thị phi này.

Tuy mang theo mũ che mặt, nhưng không che lấp được khí phái quanh thân Bùi Nguyên Ca và Ôn Dật Lan, hơn nữa nha hoàn tùy tùng bên cạnh cũng không giống người thường, mọi người vốn đang vây xem, không tự chủ được nhường đường cho hai người.

"Vị phu nhân này, trước tiên mặc kệ sự thật đến tột cùng như thế nào, hiện tại trượng phu ngươi bị thương nặng nằm trên mặt đất, thời tiết lại rét lạnh, nếu không nhanh chạy chữa, nói không chừng thật sự nguy hiểm sinh mệnh! Chẳng lẽ ngươi không bận tâm trượng phu ngươi sống chết sao? Nếu hắn xảy ra chuyện, ngươi và hài tử làm sao sống tiếp?" Ôn Dật Lan chất vấn.

Dù sao Ôn Dật Lan cũng đã thành thân có con, tuy khinh thường việc làm của phụ nhân này, nhưng vẫn thông cảm nàng là nử tữ chân yếu tay mềm, chậm lại giọng điệu.

Bị Ôn Dật Lan nhắc tỉnh, mọi người đồng tình, đều nói nên chạy chữa nam nhân trước.

Nàng kia sửng sốt, lập tức khóc nói: "Phu nhân kim tôn ngọc quý, nào biết chúng ta bình dân dân chúng khó xử? Chẳng lẽ ta không muốn đưa trượng phu đi chạy chữa sao? Nhưng thân ta không một đồng dính túi, cho dù muốn đưa trượng phu đi y quán cũng không có tiền! Thời buổi hiện nay, y quán nào chịu nhận bệnh nhân không có tiền?"

"Ngươi cũng rất không biết điều!" Nô bộc mặc quần áo màu xám cũng nói: "Vừa rồi lão gia nhà ta rõ ràng nói, nguyện ý đưa ngân lượng cứu trị cho ngươi, ngươi lại không cần!"

Nghe được lời hắn nói, trong đôi mắt nàng hiện lên thê lương, tê thanh hô: "Đừng tưởng rằng có mấy đồng tiền dơ bẩn liền rất giỏi! Ai biết tiền của các ngươi dính bao nhiêu mạng người? Ta không cần tiền dơ bẩn như vậy! Đừng tưởng chuyện gì đều có thể giải quyết bằng tiền, thiện có thiện báo, ác có ác báo, sớm muộn gì có một ngày, các ngươi sẽ có báo ứng!"

"Vừa rồi rõ ràng chính là nam nhân này tự mình chạy đến, đụng vào xe ngựa chúng ta, lão gia nhà ta tâm tính thiện lương, nghĩ nếu làm người ta bị thương, mặc kệ ai đúng ai sai, đều nguyện ý đền tiền! Nhưng ngươi lại không muốn, một hai khóc kêu, nói lão gia nhà ta thương thiên hại lý, bắt nạt các ngươi mẹ góa con côi, mắng lão gia nhà ta máu chó đầy đầu không nói, còn chắn đường rất nhiều người!" nô bộc áo xám cũng giận: "Hiện tại thoạt nhìn, ngay cả mạng của trượng phu ngươi cũng không quan tâm, cố ý dây dưa lão gia nhà ta, ngươi rốt cuộc rắp tâm gì?"

Vốn hắn đã cảm thấy hành vi nữ nhân này khả nghi, bị Ôn Dật Lan nhắc tỉnh, càng cảm thấy kỳ quái.

Nữ nhân này hình như không phải đòi tiền, mà là cố ý nhằm vào lão gia nhà hắn.

Nữ tử bị nghẹn nói không ra lời, lập tức vừa khóc vừa kêu: "Ông trời ơi, người giàu có ức hiếp dân chúng cùng khổ chúng ta, đáng thương ta mẹ góa con côi, không có ai dựa vào, trượng phu ta bị đâm bị thương nặng, ta chỉ cầu một câu công đạo, lại bị nói thành ăn vạ đòi tiền, đổi trắng thay đen, trên đời này còn thiên lý hay không?"

Vốn mọi người thấy bọn họ quần áo rách nát, lại là mẹ góa con côi, tình hình đáng thương, đều thực đồng tình nàng, nhưng bị Ôn Dật Lan nói như vậy, lại bị nô bộc áo xám nói tỉnh, cũng phát giác không thích hợp. Bởi vậy, nhìn nữ tử này lại khóc hu hu, nhưng không đồng tình nàng như trước, mà là sôi nổi khuyên giải, trong lời nói nhiều hơn vài phần hoài nghi.

"Chờ một chút lại luận ai đúng ai sai, chuyện quan trọng bây giờ là cứu người!" Ôn Dật Lan không kiên nhẫn dây dưa với nàng, liền nói ngay: "Tử Uyển, kêu hộ vệ phía sau giúp một tay, nâng người bị thương đến y quán cứu trị, tiền thuốc men ta ứng ra trước!"

Thấy Bùi Nguyên Ca gật đầu đáp ứng, bọn thị vệ đều ra tay, nâng nam tử kia đến y quán.

Vẻ mặt nàng kia nhất thời bối rối, giống như muốn cản lại, nhưng một nữ tử yếu đuối làm sao cản được hộ vệ Xuân Dương cung? Huống chi trong lòng nàng còn ôm một đứa trẻ, hành động càng không tiện. Trong nháy mắt, nam tử hôn mê bất tỉnh đã được đưa đến y quán.

Đại phu trong y quán lập tức bắt mạch cho người nọ, bỗng nhiên vẻ mặt ngẩn người, nhìn về phía ngoài cửa, ngơ ngác nói: "Kỳ quái, ngoại trừ có chút suy yếu, nam tử này mạch tượng cũng không có gì khác thường!"

Nữ tử cuống quít nhào vào, thất kinh nói: "Ngươi này lang băm đừng nói hươu nói vượn! Rõ ràng trượng phu ta bị xe ngựa của nhị chưởng quầy Xuân Thượng Cư đâm bị thương nặng, mắt thấy hấp hối, làm sao có thể không có gì khác thường? Rõ ràng ngươi y thuật ngu ngốc, đồ lang băm, ta cũng không dám giao trượng phu cho ngươi chẩn trị, ta lập tức dẫn hắn đi!"

Lão đại phu tức giận đến râu run run: "Mạnh Đức Tĩnh ta mở y quán vài chục năm, y thuật như thế nào, mọi người đều rõ rành mạch, làm sao có thể không phân rõ mạch đập suy yếu và bị thương nặng? Nam tử này chỉ là có chút thể nhược, chắc là thường xuyên chịu đói mà nên, ngoài ra căn bản không có trở ngại gì! Cho dù ngươi tìm một trăm đại phu xem, cũng là mạch tượng này!"

Mọi người không khỏi thắc mắc, rõ ràng nam tử này vỡ đầu chảy máu, làm sao có thể không có việc gì?

Nô bộc áo xám nhìn ra không đúng, bỗng nhiên vọt vào trong điếm, múc gáo nước lạnh bên cạnh rót xuống đầu nam tử kia.

Mùa đông khắc nghiệt, gáo nước lạnh lẽo xối lên đầu, nam tử vốn hôn mê bất tỉnh đột ngột nhảy dựng lên, cuống quít lấy ống tay áo lau đi nước lạnh trên mặt, miễn cho bị gió thổi đau như dao cắt. Lau hai ba cái, vết máu trên trán đều dính vào ống tay áo, lập tức lộ ra trán hoàn hảo không tổn hại gì, căn bản không có vết thương, càng không cần nói máu.

Thấy thế, mọi người ồ lên.

Chuyện đến nước này, còn có cái gì không rõ ràng? Nam nhân này rõ ràng không bị thương, xem ra nhị chưởng quầy Xuân Thượng Cư nói rất đúng, căn bản chính là đôi vợ chồng này hợp mưu, cố ý đụng vào xe ngựa để ăn vạ đòi tiền.

Nô bộc áo xám cười lạnh nói: "Vừa rồi còn hôn mê bất tỉnh, lúc này lại tung tăng nhảy nhót, thoạt nhìn, gáo nước lạnh của lão đại phu này quả nhiên là linh đan diệu dược! Hừ, lại dám lừa bịp tống tiền Xuân Thượng Cư chúng ta, thật to gan! Phúc, Thọ, mau bắt hai kẻ lừa bịp tống tiền giả dối này, chúng ta đến trước mặt Kinh Triệu Doãn đại nhân nói rõ ràng!"

Nghe nói bị bắt đưa lên quan, nam nhân kia nhất thời kích động, lập tức kêu oan: "Đừng, đừng, đừng đưa quan! Chuyện này không quan hệ với ta, là nữ nhân này cho ta một lượng bạc, để cho ta tới đâm xe ngựa, sau đó làm bộ bị thương! Hiện tại ta trả bạc cho nàng, các ngươi có gì tính sổ với nàng, ta còn có việc, đi trước!"

Nói xong, cuống quít lấy ra bạc vụn, ném vào lòng nữ nhân, chạy không thấy bóng dáng, sợ chậm một bước sẽ bị đưa đến Kinh Triệu Doãn.

Xem lời nói và hành vi nam nhân mười phần vô lại, hơn nữa căn bản không phải chồng của nữ nhân này, rõ ràng là cố ý thiết cục lừa gạt! Ôn Dật Lan tức giận đến dậm chân: "Sớm biết như thế, nên cho hộ vệ trực tiếp bắt hắn đến Kinh Triệu Doãn trừng trị một phen!"

"Đừng nóng vội, chuyện còn chưa xong!" Bùi Nguyên Ca cầm tay nàng: "Chúng ta tiếp tục xem."

Theo nam nhân nói, nữ nhân này cho hắn một lượng bạc, hiển nhiên không phải hạng người bần cùng, hơn nữa nghe lời lúc nãy nữ nhân này nói, hình như cũng biết chữ, còn có thể nói thành ngữ, chỉ sợ không phải người thường. Nàng như vậy khổ tâm thiết kế, chặn xe ngựa nhị chưởng quầy Xuân Thượng Cư, lại ầm ĩ mọi người đều biết, hiển nhiên có thâm ý khác. Không biết trong chuyện này có nội tình gì?

Mắt thấy chuyện bại lộ, nữ tử cũng không có vẻ xấu hổ, ngược lại ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm xe ngựa nhị chưởng quầy Xuân Thượng Cư, vẻ mặt thê lương dữ tợn.

"Ta nhận ra ngươi!" Đột nhiên, một gã sai vặt đứng sau nô bộc áo xám hô lên: "Ta nhớ ra rồi, ngươi tên Phùng Hương Hoa, mấy ngày trước ngươi từng đến quý phủ của lão gia gây chuyện! Hôm nay ngươi lại cố ý hãm hại lão gia nhà ta, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

Ai cũng thật không ngờ, nữ tử này và Nhị chưởng quầy Xuân Thượng Cư lại biết nhau, mọi người nhất thời càng tò mò.

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?