Bệnh dịch lần này thế tới rào rạt, kinh thành rất nhiều nhà quyền quý phú hào đều có người bị nhiễm, sốt nhẹ liên tục không ngừng, hôn mê, nôn mửa, thậm chí ngay cả quan viên triều đình cũng có một hai phần mười nhiễm bệnh dịch, ốm đau ở giường, khiến cho toàn bộ kinh thành chìm vào một mảnh hỗn loạn, lòng người hoảng sợ. Gần năm mới, kinh thành trọng địa lại đột nhiên xuất hiện nhiễu loạn, có rất nhiều người phú quý chuẩn bị tạm thời rời kinh, khiến cho kinh thành phồn hoa bịt kín một tầng bóng ma thật dày.
Hoàng đế giận dữ, luôn mãi giao trách nhiệm thái y viện phải nhanh chóng khống chế tình hình bệnh dịch, khiến cho các thái y cũng sứt đầu mẻ trán.
Xuân Dương cung không biết bên ngoài hỗn loạn, bởi vì trên dưới Xuân Dương cung cũng bị bao phủ áp lực nặng nề, thế nên mỗi người đều thở nhẹ, khắp nơi cẩn thận, sợ vô ý chọc phải mầm tai vạ, ai còn có tâm tư để ý chuyện bên ngoài?
Màn giường thấp thoáng, lộ ra dung nhan Bùi Nguyên Ca hôn mê bất tỉnh.
Vũ Hoàng Mặc canh giữ trước giường, chặt chẽ nắm tay Bùi Nguyên Ca, nửa điểm cũng không dám thả lỏng, giống như sợ hãi chỉ cần buông lỏng tay, Bùi Nguyên Ca sẽ bị thần chết dẫn đi. Nhìn mặt nữ tử tái nhợt ốm yếu trên giường, Vũ Hoàng Mặc cảm thấy tim như bị đao cắt, mấy năm nay, cho dù gặp được nhiều gian nan và suy sụp, cho dù tình huống khốn khổ cỡ nào, hắn cũng có thể một vai gánh hết, trong tuyệt cảnh cũng có thể đi lại tự nhiên, đánh trả xoay chuyển càn khôn. Mặc dù không đến mức cảm thấy chính mình không gì làm không được, nhưng tổng cảm thấy, trên đời này không có khốn cảnh gì có thể vây trụ được hắn?
Nhưng hiện tại, nhìn Nguyên Ca suy yếu hôn mê, nhìn người quan trọng nhất của hắn từng chút từng chút ốm yếu, hắn mới rõ ràng ý thức được, trên đời này thì ra cũng có việc hắn không thể khống chế!
Thậm chí, không chỉ không thể khống chế, căn bản chính là bất lực!
Hắn... không có biện pháp thay Nguyên Ca chịu khổ.
Vũ Hoàng Mặc thống hận loại cảm giác vô lực này, từ đáy lòng sinh ra thật sâu khủng hoảng và sợ hãi, giống như ngược thời gian về ba năm trước, hắn vọt tới Lãnh Thúy cung, nhìn thi thể mẹ đẻ lạnh như băng nằm trên đất, mặc hắn kêu gào như thế nào, lay động như thế nào đều không tỉnh lại, cảm giác gần như ngập đầu lật úp lại lần nữa vây quanh hắn... Hắn thật sự sợ hãi sẽ mất đi Nguyên Ca!
Khi Vương mỹ nhân bị hại, hắn cảm thấy tim chính mình muốn ngừng đập, là Nguyên Ca kéo hắn thoát ra.
Nếu hiện tại, Nguyên Ca có gì ngoài ý muốn... . Dù cho phong quang vinh hoa cỡ nào, nếu không có Nguyên Ca bên người, sóng vai thưởng thức cùng hắn, phồn hoa thịnh cảnh lại có ý nghĩa gì?
"Nguyên Ca, ta biết tính tình ta không tốt, lòng dạ hẹp hòi, thích ghen tuông, hay bãi sắc mặt với nàng, muốn nàng dỗ ta, cái gì cũng chiều theo ta, nếu nàng tức giận, đánh ta mắng ta đều được, nhưng nàng đừng làm ta sợ được không? Nàng tỉnh lại được không?" Vũ Hoàng Mặc đặt đôi tay nàng mềm mại nhưng lạnh lẽo hai bên má, lẩm bẩm: "Thật đấy, nàng đừng làm ta sợ, Nguyên Ca! Nàng như vậy, ta rất sợ hãi... . Ta thật sự sợ hãi... . Ta chưa từng sợ hãi như vậy bao giờ..."
Nếu bình thường Nguyên Ca nghe hắn nói như vậy, tất nhiên sẽ đau lòng, đã sớm mềm giọng an ủi hắn.
Nhưng hiện tại, Nguyên Ca chỉ lẳng lặng nằm ở đó, căn bản không nghe được... .
Đã không có giọng của Nguyên Ca, noãn các vốn ấm áp như xuân giống như biến thành hầm băng, vừa trống vắng thưa thớt, vừa lạnh lẽo yên tĩnh.
Vũ Hoàng Hãn đi vào chính thất, vào cửa nhìn thấy tình hình như vậy, không khỏi ngẩn ra, vẫy vẫy tay với cung nữ đưa hắn vào, ý bảo nàng lui xuống trước, chính mình nhẹ nhàng đi đến bên giường, nhẹ giọng nói: "Cửu hoàng đệ."
Qua một hồi lâu, Vũ Hoàng Mặc mới phản ứng lại, nhìn hắn một cái, lại dời ánh mắt đến trên người Bùi Nguyên Ca.
Trong lòng Vũ Hoàng Hãn dâng lên tư vị không nói nên lời, phức tạp khôn kể.
Bởi vì nhiễm dịch bệnh, liên tiếp vài ngày sốt nhẹ hôn mê, nôn mửa, khó có thể ăn cơm, sắc mặt Bùi Nguyên Ca tái nhợt, thân hình gầy yếu, giống như một đóa hoa sen sắp tàn, làm cho người nhìn liền cảm thấy đau lòng. Mà tình hình của Vũ Hoàng Mặc cũng không tốt hơn bao nhiêu, đôi mắt vốn liễm diễm giờ phút này che kín tơ máu, hai gò má gầy yếu, vẻ mặt tiều tụy, thậm chí bên môi râu ria lởm chởm, vẻ mặt bi thương ai thiết. Nhìn bộ dáng hắn tiều tụy thưa thớt, mặc cho ai cũng không thể liên hệ hắn với Vũ Hoàng Mặc thường ngày hăng hái, phong tư tuyệt thế.
Vũ Hoàng Hãn biết Bùi Nguyên Ca và Cửu hoàng đệ ân ái tình thâm, nhưng hắn lại không ngờ hai người thế nhưng tình thâm đến mức độ này.
Nhìn nhìn, Vũ Hoàng Hãn cảm thấy vừa chua xót vừa hâm mộ, thậm chí ghen tỵ. Bùi Nguyên Ca và Cửu hoàng đệ yêu nhau như vậy, nay Bùi Nguyên Ca nhiễm bệnh, Cửu hoàng đệ cũng không quản công sự Kinh Cấm Vệ, nghe nói Bùi Nguyên Ca nhiễm bệnh dịch liền vội vàng chạy về Xuân Dương cung, canh giữ trước giường đã bảy ngày bảy đêm không chợp mắt. Nếu người sinh bệnh đổi thành Cửu hoàng đệ, có lẽ Bùi Nguyên Ca cũng sẽ ăn không ngon ngủ không yên, một lòng vướng bận hắn...
Nếu thay đổi là chính mình, liệu có ai quan tâm mình như vậy?
Nếu...
Ý niệm này vừa sinh ra, Vũ Hoàng Hãn lập tức lắc đầu, vứt vọng niệm xằng bậy này ra khỏi đầu, trên đời này không có nếu! Lần này hắn đến là có chính sự muốn thương lượng với Vũ Hoàng Mặc.
Thời gian qua, bệnh dịch đã càng nháo càng lớn, nhưng đến bây giờ vẫn không tìm ra nguyên nhân, cứ tiếp tục thế này, chỉ sợ kinh thành sẽ đại loạn, mà luận thông minh tỉnh táo, kéo tơ lột kén, không có ai lợi hại bằng Cửu hoàng đệ, hắn và Cửu hoàng đệ thương lượng có lẽ có thể tìm ra manh mối, miễn cho như ruồi bọ không đầu óc đâm loạn.
Từ trước gặp chuyện, hắn đều thương lượng với Vũ Hoàng Mặc, còn không cảm thấy gì.
Hiện tại Cửu hoàng đệ vì Cửu đệ muội nhiễm bệnh, vứt bỏ công sự, cái gì cũng không quản, chỉ còn một mình hắn chống đỡ đại cục, Vũ Hoàng Hãn mới biết được cái gì gọi là một cây chẳng chống vững nhà, gặp chuyện ngay cả người có thể thương lượng cũng không có.
Nhưng mà, nay Cửu hoàng đệ lo lắng bệnh tình của Cửu đệ muội, muốn chuyển tâm tư hắn tới bệnh dịch, chỉ sợ còn phải phí chút tâm tư.
"Cửu hoàng đệ, tình hình của Cửu đệ muội thế nào?" Nhìn ra được, hiện tại tất cả tâm trí Cửu hoàng đệ đều trên người Bùi Nguyên Ca, sẽ không dễ dàng nghe lời hắn nói, lại càng không muốn bàn bạc gì khác. Bởi vậy, Vũ Hoàng Hãn chọn bệnh tình của Bùi Nguyên Ca làm điểm xuất phát, miễn cho nếm mùi thất bại.
Quả nhiên, Vũ Hoàng Mặc trầm mặc một lát, rốt cuộc mở miệng nói: "Vẫn là như vậy, tới tới lui lui, thái y trong thái y viện đều nhìn vài lần, có người nói là khí lạnh xâm nhập, có người nói phải điều dưỡng; có người nói trước tiên phải hạ sốt, có người nói là vấn đề về dạ dày... Có vài phương thuốc uống xong tình huống tốt hơn đôi chút, có đôi khi cũng sẽ hạ sốt, nhưng hạ rồi lại tăng, đều là trị ngọn không trị tận gốc."
Lời hắn nói rất chậm, trầm thấp áp lực, tràn ngập tức giận và phiền chán.
"Đó là vì không tìm được gốc rễ bệnh dịch, không biết lần này đến tột cùng vì sao xảy ra bệnh dịch, tìm không thấy nguyên nhân, không thể đúng bệnh hốt thuốc, tự nhiên không thể nào hoàn toàn khỏi hẳn." Vũ Hoàng Hãn nhẹ giọng nói: "Ta biết Cửu hoàng đệ lo lắng bệnh của Cửu đệ muội, việc khác không có cách nào lọt vào tai, nhưng đệ lại không hiểu y thuật, không có biện pháp bắt mạch chữa bệnh, chẳng bằng trước hết nghĩ biện pháp, xem có thể tìm được nguyên nhân bệnh dịch hay không, như vậy mới là thật cứu Cửu đệ muội. Cửu hoàng đệ thấy đúng không?"
Vũ Hoàng Mặc giống như có điều xúc động: "Nhưng mà, hiện tại ta... ."
Nguyên Ca như vậy, làm sao hắn có thể để nàng ở lại Xuân Dương cung không lo, chính mình đi ra thăm dò nguyên nhân bệnh dịch? Cho dù thật sự đi ra ngoài, cũng không thể tập trung tâm thần, chuyên tâm tra bệnh dịch.
"Ta biết hiện tại Cửu hoàng đệ không muốn rời xa Cửu đệ muội, ta cũng không cưỡng cầu. Trước mắt, bệnh dịch là chuyện lớn nhất trong triều đình, ta cũng tra xét không ít này nọ, nhưng vẫn cảm thấy suy nghĩ thực loạn, nhất thời không thể rõ ràng, hay là Cửu hoàng đệ và ta cùng thảo luận một chút?" Vũ Hoàng Hãn thấy hắn động lòng, rèn sắt khi còn nóng, lại bỏ thêm một câu: "Không dối gạt Cửu hoàng đệ, lần này bệnh dịch thật sự kỳ quái!"
Những lời này hoàn toàn gợi lên tâm tư Vũ Hoàng Mặc, đang muốn hỏi, dừng một chút lại nói: "Lục hoàng huynh đợi ta một lát, ta sẽ trở lại ngay."
Nhìn bóng dáng hắn sải bước rời đi, Vũ Hoàng Hãn biết, mấy ngày nay hắn vẫn canh giữ trước giường Bùi Nguyên Ca, không ngủ không nghỉ, chỉ sợ tinh thần cũng mệt nhọc, suy nghĩ có chút hỗn độn, nay chỉ là vì bệnh tình của Bùi Nguyên Ca nên mới có tâm tư dành cho bệnh dịch, có lẽ đi ra ngoài rửa mặt hoặc làm gì khác, để nâng cao tinh thần cùng hắn thảo luận.
Theo bản năng, Vũ Hoàng Hãn chuyển dời ánh mắt đến trên người Bùi Nguyên Ca ...
Không bao lâu, Vũ Hoàng Mặc vội vàng gấp trở về, đúng như Vũ Hoàng Hãn đoán, hắn rửa mặt xong cũng có vẻ tinh thần hơn chút, nghiêm túc hỏi: "Vừa rồi Lục hoàng huynh nói, lần này bệnh dịch kỳ quái, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?"
"Ta không hiểu bệnh dịch lắm, cho nên cố ý tra tư liệu trước kia, phát hiện trước kia xảy ra bệnh dịch hoặc là do khí hậu biến hóa, hoặc là chứng bệnh lây lan như thiên hoa, hoặc là sau thiên tai hoàn cảnh không tốt nảy sinh ... Tuy vì các nguyên nhân khác nhau, nhưng tóm lại đều là dân chúng nghèo khổ bị bệnh nhiều, tử vong cũng nhiều." Vũ Hoàng Hãn vốn có chuẩn bị mà đến, nói trật tự rõ ràng.
Vũ Hoàng Mặc gật gật đầu: "Chuyện này thực bình thường, dân chúng nghèo khổ vốn không bằng người phú quý thường xuyên điều dưỡng tẩm bổ thân thể, cuộc sống lại khốn khổ, nhiễm bệnh cũng không có tiền mua thuốc, bị bệnh dịch rất khó trị tận gốc, hơn nữa càng dễ dàng lây bệnh, cho nên mỗi lần bệnh dịch đều là dân chúng nghèo khổ chịu tổn hại càng nhiều." Nói xong, bỗng nhiên như có chút nhận ra: "Chẳng lẽ lần này không phải vậy?"
Nói xong, vẻ mặt cũng kỳ quái, mày nhăn lại.
Vũ Hoàng Hãn gật gật đầu: "Vốn ta không nhận thấy được điểm ấy, sau đó lại có chút nghi ngờ, liền ra lệnh cho thủ hạ lập danh sách người nhiễm bệnh, kết quả phát hiện, tám chín phần mười nhiễm bệnh dịch đều là người phú quý, ví dụ như người quyền quý, thương gia, hoặc phú hoặc quý, ngược lại quan viên cấp thấp rất ít, dân chúng nghèo khổ lại càng ít hơn, còn lại một phần mười đa số đều là ăn mày. Tỉ lệ người nhiễm bệnh thật sự làm cho ta không nghĩ mãi mà không thể lý giải."
Nghe xong Vũ Hoàng Hãn nói, Vũ Hoàng Mặc cũng thấy kỳ quái.
Theo lý thuyết, người phú quý cơ bản đều định kỳ mời đại phu chẩn mạch bình an, điều dưỡng thân thể, hơn nữa hoàn cảnh sống cũng rất tốt, muốn thầy có thầy, muốn thuốc có thuốc, theo lý thuyết hẳn là an toàn hơn người nghèo, nhưng hiện tại người nhiễm bệnh lại đa số là người phú quý, ngược lại số lượng dân chúng nghèo rất ít, chuyện này rất kỳ quái.
"Điểm ấy xác thực có kỳ quái." Vũ Hoàng Mặc suy nghĩ sâu xa, lại hỏi: "Ngoài điểm đó còn gì nữa?"
"Tuy đến bây giờ còn chưa tìm được ngọn nguồn bệnh dịch, nhưng căn cứ thái y luận chứng, bọn họ cho rằng, lần này bệnh dịch cũng không lây lan, cái khác không nói, Cửu hoàng đệ và các cung nữ Xuân Dương cung hầu hạ Cửu đệ muội mấy ngày nay, không có một ai bị lây nhiễm bệnh dịch, cũng có thể chứng minh điểm ấy." Vũ Hoàng Hãn nói hết nghi hoặc trong lòng: "Nhưng kỳ quái là bệnh dịch rõ ràng không lây, nhưng người nhiễm bệnh lại càng ngày càng nhiều, mỗi ngày đều gia tăng rất nhiều bệnh nhân."
"Nói như vậy, chỉ có bệnh dễ lây mới có thể xuất hiện tình huống càng ngày càng nhiều người nhiễm." Vũ Hoàng Mặc trầm tư nói: "Chứng bệnh hoàn toàn giống nhau, có thể xác định là cùng một loại bệnh, nếu bệnh này không lây, lại càng ngày càng nhiều người nhiễm, như vậy, những người bệnh nhất định có điểm nào đó giống nhau, đây là ngọn nguồn dịch bệnh! Càng ngày càng nhiều người nhiễm bệnh, thuyết minh căn nguyên dịch bệnh còn chưa tiêu trừ, nếu không ngăn chặn kịp thời... ."
Còn tiếp tục như vậy, nói không chừng toàn bộ người trong kinh thành đều bị nhiễm.
Nhưng hiện tại quan trọng nhất vẫn là tìm được ngọn nguồn dịch bệnh, chỉ có như vậy, các thái y mới có thể đúng bệnh hốt thuốc, cứu trị Nguyên Ca!
"Nhưng ta đã tra tất cả những người nhiễm bệnh, chỗ ở của những người này phân tán khắp nơi, cũng không có quy luật gì, hơn nữa trong một nhà cũng không phải tất cả mọi người đều nhiễm bệnh. Cho nên, ta nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được, đến tột cùng ngọn nguồn dịch bệnh ở nơi nào?" Vũ Hoàng Hãn buồn rầu nói, hắn chính là nghĩ không thấu điểm ấy, cho nên mới muốn tìm Vũ Hoàng Mặc thương lượng.
"Vừa rồi huynh nói, huynh đã lập danh sách những người bị nhiễm dịch bệnh, huynh có mang theo danh sách này không? Ta muốn nhìn một cái." Vũ Hoàng Mặc hỏi.
Vũ Hoàng Hãn gật gật đầu, đứng dậy đến ngoài cửa, lấy một danh sách trong tay tùy tùng, trở về giao cho Vũ Hoàng Mặc.
Tuy ba năm này, trên triều đình hắn đã biểu lộ bản lĩnh, nhưng hơn mười năm trước đó, hắn đều ở hoàng cung làm người vô hình, không thể so với Cửu hoàng đệ từ nhỏ đã thường xuyên ra ngoài, quen thuộc kinh thành. Có lẽ Cửu hoàng đệ nhìn danh sách này, có thể nghĩ đến cái gì.
Nội dung trên danh sách xem như tường tận, tên, chức quan, chỗ ở… tin tức cơ bản đều có.
Vũ Hoàng Mặc lật xem danh sách, sau đó dần dần lâm vào trầm tư, hồi lâu mới nói: "Chỉ nhìn danh sách, lần này bệnh dịch xác thực kỳ quái, người nhiễm bệnh ở bốn phương tám hướng của kinh thành, hơn nữa đa số là chủ nhân nhiễm bệnh, hạ nhân rất ít; đúng như Lục hoàng huynh nói, người phú quý nhiều, dân nghèo ít... . Chuyện này xác thực rất kỳ quái!" Nghĩ nghĩ, bỗng nhiên giương giọng nói: "Người đâu, gọi Tử Uyển đến cho bản điện hạ."
Tử Uyển rất nhanh đến noãn các, hỏi: "Cửu điện hạ tìm nô tỳ có chuyện gì sao?"
Nàng biết y thuật, mấy ngày nay vì bệnh tình của Bùi Nguyên Ca, nàng phí hết tâm huyết, lật xem rất nhiều sách thuốc, nhưng vẫn không tìm thấy nguyên nhân bệnh.
"Ta hỏi ngươi, trong khoảng thời gian trước khi Nguyên Ca nhiễm bệnh, nàng đã đi qua những nơi nào?" Vũ Hoàng Mặc hỏi.
Tử Uyển biết, Cửu điện hạ hỏi như vậy, tất nhiên là vì tìm ra ngọn nguồn dịch bệnh, liền cẩn thận nhớ lại, bắt đầu kể ra.
Nàng vừa mới mở miệng, đã bị Vũ Hoàng Mặc ngăn lại: "Trong cung chỉ có một mình Nguyên Ca nhiễm bệnh, thuyết minh nguyên nhân dịch bệnh không ở hoàng cung, nếu không cũng không có khả năng khuếch tán trong dân gian. Cho nên, Nguyên Ca ở trong cung không cần nói, trong khoảng thời gian này, nàng có ra cung hay không? Nếu có ra cung, nàng đã đi những nơi nào?"
Vũ Hoàng Hãn thế này mới phản ứng lại, trước đó hắn cũng từng đoán, người nhiễm bệnh có lẽ đều đến cùng nơi nào đó, tiếp xúc nguyên nhân dịch bệnh, cũng từng hỏi rất nhiều bệnh nhân, nhưng thái y nói chứng bệnh này có thời kỳ ủ bệnh, lúc hỏi phải hỏi đến hành tung nửa tháng trước, cho nên cuối cùng tra ra manh mối loạn thất bát tao, hoàn toàn không có quy luật, cuối cùng Vũ Hoàng Hãn cũng chỉ có thể bỏ qua.
Nhưng Nguyên Ca không giống họ, phần lớn nàng đều ở hoàng cung, mà căn nguyên dịch bệnh hiển nhiên không ở hoàng cung, như vậy, chỉ cần truy tra nàng ra cung từng đến nơi nào, có lẽ có thể được manh mối có ích, phạm vi nhỏ hơn người khác nhiều lắm.
Sao trước đó hắn lại không nghĩ ra điểm ấy chứ? Vũ Hoàng Hãn âm thầm ảo não.
"Ra cung? A, từng có một lần!" Tử Uyển rất nhanh đã nghĩ ra, kể lại tóm tắt chuyện hôm đó.
Nghe được Bùi Nguyên Ca vì chọn quà sinh nhật cho Vũ Hoàng Mặc mà ra cung, vì tìm kiếm lễ vật hợp ý đã đi rất nhiều nơi, Vũ Hoàng Hãn hơi nhíu mày, nhưng rất nhanh liền giãn ra, giống như không muốn bị ai nhìn thấy.
Vũ Hoàng Mặc lại chăm chú lắng nghe, ngẫu nhiên hỏi một ít chi tiết, mãi đến khi nghe Tử Uyển nhắc tới Xuân Thượng Cư, bỗng nhiên trong lòng vừa động, mở ra danh sách trong tay, lật rất nhiều trang, giống như đang tìm cái gì, đột nhiên dừng lại, đưa danh sách đến trước mặt Vũ Hoàng Hãn, nói: "Lục hoàng huynh, huynh xem nơi này, Nhị chưởng quầy Xuân Thượng Cư, Tam chưởng quầy và phó dịch, gã sai vặt bên người đều nhiễm bệnh, còn có ăn mày chung quanh Xuân Thượng Cư nữa... Hơn nữa, mấy quan viên này ta biết, bọn họ thường xuyên đến Xuân Thượng Cư dùng bữa, quan viên này cũng vậy, còn có này... Lục hoàng huynh, huynh nói, ngọn nguồn dịch bệnh có thể ở Xuân Thượng Cư hay không?"
Trong lòng Vũ Hoàng Hãn nhảy dựng, nếu căn nguyên dịch bệnh ở Xuân Thượng Cư, có lẽ có thể giải thích, vì sao người nhiễm bệnh dịch phân tán bốn phương tám hướng, bởi vì bọn họ đều là ngẫu nhiên đến Xuân Thượng Cư dùng bữa mà thôi. . . . Nhưng mà ——
"Hình như cũng không rất hợp, ta hỏi qua rất nhiều hành tung người nhiễm dịch bệnh, trong đó có người chưa bao giờ đi Xuân Thượng Cư, nhưng cũng nhiễm bệnh." Vũ Hoàng Hãn có chút do dự nói.
"Không, Xuân Thượng Cư nhất định có vấn đề!" Vũ Hoàng Mặc lại không lay chuyển, kiên trì nói: "Nếu thái y nói, bệnh này sẽ không lây nhiễm khi tới gần người bệnh, như vậy hẳn là không phải cứ đến gần sẽ nhiễm, khả năng lớn nhất chính là thức ăn ăn vào bụng. Xem từ hành tung của Nguyên Ca, ta cảm thấy Xuân Thượng Cư khả năng lớn nhất!"
"Nhưng vì sao có người không hề tới gần Xuân Thượng Cư cũng sẽ nhiễm bệnh dịch chứ?" Vũ Hoàng Hãn vẫn không thể tiêu tan điểm ấy nghi hoặc.
Nghe Vũ Hoàng Hãn khẳng định như vậy, Vũ Hoàng Mặc biết hắn tất nhiên đã điều tra qua, nhất thời cũng có chút nghi hoặc, lại lật xem danh sách, muốn tìm ra manh mối khác trong đó. Nhìn nhìn, bỗng nhiên trong đầu hiện lên một ý niệm: "Lục hoàng huynh, nếu ta nhớ không lầm, người này là khách quen của Vân Yên Lâu, thường xuyên dùng bữa ở Vân Yên Lâu; người này cũng vậy, còn người này là khách quen của Lâm Giang Tiên... ." Hắn từng bước từng bước tìm, trong đầu cố gắng suy tư: "Hơn nữa, đám ăn mày quanh Vân Yên Lâu, Lâm Giang Tiên cũng đều nhiễm bệnh dịch... ."
"Chẳng lẽ ngọn nguồn bệnh là từ các tửu lâu?" Vũ Hoàng Hãn đột nhiên cảnh giác: "Nhưng vì sao đột nhiên nhiều tửu lâu đồng loạt xuất hiện vấn đề như vậy?"
"Xuân Thượng Cư, Vân Yên Lâu, Lâm Giang Tiên... . Mấy tửu lâu này hình như đều ở Tây Nam kinh thành, nếu ta nhớ không lầm, nguồn nước mấy tửu lâu này dùng đều là giếng của chính mình, mà giếng nước mấy tửu lâu này lại thông nhau ..." Vũ Hoàng Mặc bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Chẳng lẽ vấn đề ở nguồn nước? Việc này không nên chậm trễ, Lục hoàng huynh, chúng ta lập tức đi thăm dò, xem có phải nguồn nước xảy ra vấn đề hay không!"
Vũ Hoàng Hãn cũng hiểu được Vũ Hoàng Mặc nói rất có đạo lý, vui sướng nói: "Được, chúng ta lập tức đi!"
"Tử Uyển, ngươi cũng đi theo!" Vũ Hoàng Mặc kêu Tử Uyển biết y thuật đi theo, đồng thời lại phái người đi thái y viện mời viện chính đến.
Đoàn người đi vào Xuân Thượng Cư, có hai vị hoàng tử, người tạm thời chưởng quản Xuân Thượng Cư tự nhiên không dám chậm trễ, hỏi gì đáp nấy. Lập tức chứng thật Vũ Hoàng Mặc suy đoán, giếng nước của mấy tửu lâu này thật sự tương thông, đều là phân lưu nước ngầm từ Xích hà, cứ như vậy, Vũ Hoàng Mặc đoán khả năng nguồn nước xảy ra vấn đề càng lúc càng lớn.
Lập tức, Vũ Hoàng Mặc thu thập nước giếng mấy tửu lâu này cho tử tù trong thiên lao uống, kết quả những người này quả nhiên cũng lần lượt xuất hiện bệnh trạng giống dịch bệnh, hiển nhiên Vũ Hoàng Mặc đoán một chút cũng không sai, vấn đề xác thực ở nguồn nước.
Nhưng mà, nguồn nước đang yên đang lành, vì sao đột nhiên có vấn đề, làm cho mọi người nhiễm dịch bệnh chứ?
Về điểm ấy, Vũ Hoàng Mặc và Vũ Hoàng Hãn nghĩ mãi không ra, chỉ có thể mệnh lệnh mấy tửu lâu này tạm thời ngừng kinh doanh, đồng thời niêm phong tất cả giếng thông với nguồn nước ở đây, không cho phép bất luận kẻ nào sử dụng. Cứ như vậy, dịch bệnh quả nhiên được khống chế, gần như không có người nhiễm bệnh mới. Tuy khống chế được dịch bệnh lan tràn, nhưng vì sao xảy ra dịch bệnh, làm sao cứu trị lại vẫn như cũ mờ mịt không rõ ràng.
Mà hôm nay, có tin dữ truyền đến, trong số những người nhiễm dịch bệnh, có ba người tử vong ...
Nghe được tin tức này, Vũ Hoàng Mặc chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen.
Bởi vì chậm chạp tìm không thấy căn nguyên dịch bệnh, cũng bởi vậy tìm không thấy biện pháp cứu trị, những người nhiễm bệnh đã chiếm hai phần ba trong kinh thành, một khi truyền đến tin tức bệnh dịch này sẽ chết người, toàn bộ kinh thành, nhất là người bị bệnh lại lâm vào khủng hoảng...
Đúng lúc này, đột nhiên có người đứng ra, góp lời với Hoàng đế, nói ông ta biết căn nguyên dịch bệnh và cách cứu trị, lập tức chấn động kinh thành.