Đích Thứ Nữ

Chương 16



31

Ba tháng sau đại hôn, ta có thai.

Hoàng đế và hoàng hậu rất vui mừng, ban tặng cho ta vô số vàng bạc ngọc ngà, Thái tử càng vui mừng hơn, phái ma ma tới chăm sóc ta, đặc biệt dặn dò phải cẩn thận trong việc ăn uống.

Mang thai bốn tháng, thai nhi đã ổn định, chàng không chịu được lời nài nỉ của ta, dẫn ta đi săn thu.

Còn trêu chọc ta rằng: "Phu nhân nhà khác mang thai đều xem hát nghe nhạc, nàng thì ngược lại, ngày nào cũng ôm cuốn “Chiến quốc sách” đọc không ngớt.

"Nếu như sinh con trai thì còn dễ, nhưng nếu là con gái, sau này làm sao mà gả đi được?"

“Con cái của điện hạ, dù là nam hay nữ, đều được mọi người yêu thích.”

Ta đáp lại bằng một nụ cười.

Sân săn rộng lớn, ta dựa gối mềm, ngồi dưới Hoàng hậu, lười biếng liếc nhìn mọi người bên dưới.

Ta nhìn thấy Trưởng tỷ.

Tỷ ấy đang ngồi dưới với mẹ, sắc mặt tái nhợt, thỉnh thoảng lại ho.

Thỉnh thoảng, ánh mắt chạm mắt ta, chúng lặng lẽ như một vũng nước đọng.

Mấy ngày trước, tỷ ấy vừa theo sự sắp đặt của cha và huynh trưởng, đính hôn với một quận vương.

Ta đắm đuối ngắm tỷ ấy trong chốc lát, quay đầu đi, lòng có chút ngổn ngang.

Từ nhỏ đến lớn, tỷ ấy dựa vào sự yêu thương nuông chiều của người nhà, cướp đi của ta rất nhiều thứ.

Quà sinh thần của cha, huynh trưởng tặng ta, lễ cập kê của mẹ tặng, hoa sen A đệ hái tặng…

Tỷ ấy như thể đã lờ mờ biết rằng rồi mình sẽ trở thành Hoàng hậu, nên lúc nào cũng hành sự kiêu ngạo hơn người, nhìn ta tự nhiên lộ vẻ khinh thường.

Mà bây giờ.

Chính là vị trí của ta.

Ta vuốt chén trà không biết vui hay buồn, ta chỉ nghĩ:

“Nếu có thể, ta cũng mong tỷ ấy có thể sống tốt.”

Quá nhiều người đã bắt nạt ta nên tỷ ấy không đáng là gì.

Suy cho cùng,tỷ ấy chưa bao giờ muốn lấy mạng của ta.

32

Buổi tối, mẹ ta đến bưng cho ta một bát canh hoa quế thơm.

nắm tay ta trìu mến nói:

“Đây là do mẹ tự tay làm, nhớ hồi bé con rất thích ăn mấy thứ này, nếm thử xem có hợp khẩu vị không?”

Ta mỉm cười, nói với giọng rất nhẹ nhàng:

“Thì ra mẹ ta vẫn còn nhớ hồi nhỏ ta thích ăn gì.”

“Đã lâu rồi ta không ăn món mẹ nấu, thậm chí mùi vị cũng không nhớ nổi, ta chỉ nhớ là mẹ ta làm cho Trưởng tỷ, ta cắn một miếng liền bị mẹ mắng suốt ba ngày. "

Bầu không khí rất ngại ngùng.

Tay mẹ run rẩy.

Lúc sau, nhẹ nhàng nói:

“Trước kia ta có hơi thiên vị, nhưng đó cũng là ý của cha và huynh trưởng, nào ngờ rằng ngày nay lại là con ngồi trên vị trí này.”

"A Sênh, con vẫn còn cần nhà ngoại giúp đỡ, chúng ta chấm dứt ân tình lúc trước, hãy hòa thuận với mẹ con nhé?"

Sống hoà thuận?

Ta thấy thật mỉa mai:

“Nếu ta không phải là thái tử phi, mẹ sẽ không bận tâm tới ý nghĩ của ta, cũng không quan tâm ta có bị ấm ức hay không.”

“Nói cho cùng, tình yêu của mẹ đối với ta, chẳng qua là vì bây giờ ta lợi hại hơn trưởng tỷ, có thể mang lại nhiều lợi ích hơn cho cả nhà mà thôi.”

"Vì mối quan hệ được duy trì bởi lợi ích, tại sao chúng ta lại phải nói đến việc hòa thuận?”

Ta giơ tay nhấp một ngụm trà nóng rồi nói rõ ràng với bà ấy:

“Ta không so đo chuyện cũ, bà mãi mãi là mẹ của ta, mọi vinh hoa ta đều sẽ cho bà.”

“Về phần khác, xin mẹ đừng đến làm phiền con nữa.”

“Ta và mẹ ta, giờ đây chỉ còn là quân thần, không còn là mẹ con nữa.”

“Nếu không có chuyện gì thì mẹ hãy quay về đi.”

Bà ấy chán nản bước đi.

Khi bước ra khỏi lều, vô tình bị ngã, làm trò cười trước mặt người ngoài.

Ta lặng lẽ nhìn bóng bà ấy đi xa, một lúc lâu,ta quay lại nhìn chiếc bàn, bà ấy quên mang chén canh hoa quế.

Suy tính một hồi, ta sai cung nữ bế con chó trắng mà ta nuôi đến rồi cho nó ăn.

Nhìn nó liếm láp thích thú, ta vuốt bụng, lơ đãng nói với Thu Đàn:

“Thái tử đi săn về nhất định sẽ mệt mỏi, nhất định phải chuẩn bị trước tắm rửa…”

“Nương nương.”

Cung nữ ôm chó đột nhiên hét lên.

“Chó…Canh hoa quế này có độc!”

33…..