Đích Tử Nan Vi

Chương 159: Địa chấn



Mùi vị của người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh sẽ như thế nào?

Người bình thường không thể hiểu hết, chỉ trong vòng ngắn ngủi một tháng mà đột nhiên mất đi hai nhi tử, Phượng Cảnh Kiền chỉ thở dài một tiếng rồi thôi.

Phượng Cảnh Kiền hỏi Nguyễn Hồng Phi, “Hồng Phi có con nối dõi hay không?”

Nguyễn Hồng Phi thổn thức, “Ta nhìn thấy tấm gương của Tiên đế, cũng thấy tấm gương của Hoàng thượng và Vương gia, nào dám lưu lại con nối dõi.”

“Hồng Phi thống hận huyết mạch Phượng thị, không chịu lưu lại con nối dõi cũng là hợp tình hợp lý.” Phượng Cảnh Kiền nói, “Làm vương làm đế thì hiển nhiên là để hưởng thụ phú quý nhân gian, nhưng cũng phải có được sức chịu đựng mà thường nhân không có. Năm đó khi ta là hoàng tử, tranh như thế nào, đấu như thế nào thì cả đời này cũng sẽ không quên được. Khi đó ta đã biết sẽ có ngày này, cho nên ta cũng không oán Hồng Phi, các nhi tử của ta sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra phân tranh mà thôi.”

“Bao nhiêu năm rồi, trong lịch sử không hiếm gì đế vương kinh tài tuyệt diễm, làm phụ thân thì đương nhiên phải bảo vệ tất cả tôn tử của mình.” Phượng Cảnh Kiền nói, “Bất quá ta lại phát hiện có một quy luật. Từ trước đến nay kẻ trải qua chém giết để leo lên ngài vàng, ngồi trên ngôi vị hoàng đế thì cũng sẽ không quá ngu ngốc. Có lẽ là vì biết được muốn chiếm cũng không dễ dàng, vì vậy phải trân trọng. Ngược lai, kẻ đăng cơ trong thế cục thái bình lại rất khó xuất sắc.”

Không có một trái tim sắt đá thì không thể làm được hoàng đế, Phượng Cảnh Kiền lắc đầu nhìn Nguyễn Hồng Phi, “Hồng Phi kinh tài tuyệt diễm, lại không có số làm đế vương.”

Nguyễn Hồng Phi lạnh lùng cười, “Ta cũng chẳng thấy có gì là lạ.”

“Đương nhiên.” Phượng Cảnh Kiền đồng ý, “Hồng Phi còn nhớ Tử Mẫn hay không?”

Nguyễn Hồng Phi cảm thán, “Ta đã dạy hắn không ít điều, đương nhiên là nhớ rõ, nghe nói hiện tại hắn có giao hảo với thế tử, hai người đã là phượng phượng hòa minh.” (vợ chồng hòa hợp)

Phượng Cảnh Kiền cau mày, nói một cách kinh ngạc, “Tử Mẫn xưa nay cẩn thận, không biết là làm sao có thể đáp lại Minh Trạm? Xem ra hắn tương đối kiêng dè ngươi.” Nói với Nguyễn Hồng Phi, “Hắn tự nhận là có lỗi với ngươi, nếu ngươi xuất thủ đối với hắn thì có lẽ hắn cũng sẽ không trách ngươi đâu.”

“Thật sự là hài tử ngốc, ta chưa từng trách hắn bao giờ cả.” Nguyễn Hồng Phi lắc đầu cười nhạt rồi thở dài, “Cho đến bây giờ Tử Mẫn vẫn đứng ở trung lập, hắn thận trọng, lại nghĩ nhiều, chữ Mẫn này thật ra rất hợp với tính tình của hắn.”

Phượng Cảnh Kiền nghe thấy những lời này của Nguyễn Hồng Phi thì bỗng nhiên cảm thấy vui vẻ, “Ngươi có thể thả cho hắn một lối thoát, thật sự không còn gì tốt hơn.”

“Hoàng thượng đúng là hữu tình hữu nghĩa với Tử Mẫn!”

“Có thể nói là ta đã nhìn Tử Mẫn lớn lên từng ngày.” Phượng Cảnh Kiền cũng không có gì để giấu diếm, “Tuy hắn có chút mềm lòng, lại có tật xấu là quá cẩn thận, bất quá cũng là một thần tử có năng lực hiếm có. Ngày sau tân quân đăng cơ, có hắn là một cánh tay đắc lực, như thế cũng không phụ tài học của hắn.”

Phượng Cảnh Kiền thật sự là một đế vương bại hoại, nhi tử sắp chết hết cả rồi, vậy mà vẫn còn cùng người ta quan tâm đến tân quân.

Sau khi ngũ hoàng tử chết yểu thì đế đô lại yên tĩnh một cách kỳ dị.

Phượng Minh Lan ngại điều tiếng cho nên chỉ an ổn xử lý triều chính, khi Minh Trạm đưa ra ý kiến triệu Bình Dương Hầu quay về triều thì Phượng Minh Lan cũng không phản đối, bất quá lại dốc hết sức ủng hộ phụ thân của Lâm Xuân Phong là Lâm Nghiệp đi tiếp nhận đại cục Tây Bắc do Bình Dương Hầu chủ trì.

Tuy có không ít triều thần phản đối điều này, nhưng Phượng Minh Lan vẫn khư khư cố chấp, có đại thần bèn hỏi Minh Trạm, “Thế tử điện hạ xưa nay anh minh ngút trời, không biết điện hạ cảm thấy chuyện này thế nào?” Đây cũng là lần đầu tiên khi lâm triều có thần tử hỏi ý kiến của Minh Trạm về quốc gia đại sự, hoàn toàn không như ngày xưa, đề phòng Trấn Nam Vương phủ như phòng cướp.

Trên mặt của Phượng Minh Lan lộ rõ buồn bực, Minh Trạm thản nhiên nói, “Ta không biết nhiều về đế đô, không tiện xen vào.” Cũng không phải hắn thanh cao đến mức không để ý đến chuyện của đế đô, nếu đã ngồi ở chỗ này thì hiện tại Minh Trạm sẽ không tính bứt ra. Chẳng qua hắn tập trung quyền lực ở đế đô chứ không phải ở Tây Bắc.

Bình Dương Hầu ở Tây Bắc nhiều năm, Lâm Nghiệp đi mười ngày nửa tháng, muốn tiêu hao thế lực của Bình Dương Hầu quả là chuyện nằm mơ giữa ban ngày!

Trong thời khắc mấu chốt này, Phượng Minh Lan không đem toàn thể nhân thủ tập trung ở đế đô để chờ ngày đoạt quyền mà lại đi dõi mắt về phía Tây Bắc xa tám trăm dặm ngoài kia, Phượng Minh Lan tự tước đi một tay của mình, Minh Trạm cần gì phải bận tâm đến, hắn còn vui nữa là đằng khác.

Minh Trạm đi đường rất đặt biệt, bước chân của thanh niên thường rất nhẹ nhàng, nhưng Minh Trạm đi đường lại giống như lão nhân, chậm rì rì a chậm rì rì, vì hắn đi chậm cho nên đám thần tử cũng không thể vượt qua mặt hắn, như thế chẳng phải là bất kính với thế tử Trấn Nam Vương hay sao?

Hà Ngọc ở phía sau che ô cho Minh Trạm, hắn sợ phơi nắng bị đen da.

Bởi vì Minh Trạm thường bị người ta chê cười là dung mạo khó coi, kỳ thật khi hắn soi gương vẫn luôn rất hài lòng với nhan sắc của mình, tuy rằng không phải khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng có thể xem như một tiểu hỏa nhi tuấn tú, bất quá bị cười nhạo nhiều cho nên hắn cũng tương đối để ý đến bản thân mình.

Có người nói rằng, một trắng che chín xấu, cho dù có chết thì Minh Trạm cũng không chịu phơi nắng. Hắn chậm rãi xuất cung đi về phủ.

Tuy nhiên thái độ thận trọng của hắn lại làm cho không ít đại thần âm thầm tự an ủi, thế tử vững chãi như thế, trầm ổn như thế, đế đô nhất định cũng sẽ rất yên ổn.

Minh Trạm trở về phủ, hắn không có sự vụ để xử lý giống Phượng Minh Lan, bất quá chỉ là một chút công văn truyền đến từ Vân Nam để xem sơ qua, sau đó lại ở trong phòng tránh nắng.

Năm nay đế đô đã bước vào tháng tư nhưng vẫn chưa rơi giọt mưa nào, Sơn Đông, Sơn Tây, Hà Bắc đều dâng tấu chương báo đại hạn, nông dân dựa vào thời tiết để có bát cơm đều thất thu, đại thần trong triều đều bận rộn cứu trợ hạn hán.

Hà Ngọc bưng đến một bát ô mai ướp lạnh to, nếu để Hà Ngọc nói thì hắn phải công nhận thế tử gia nhà hắn là người rất có phúc, cũng không phải nói địa vị của Minh Trạm được tôn sùng như thế nào, mà là nói đến việc Minh Trạm có cái bụng đúc bằng sắt.

Trước kia Hà Ngọc nghe Ôn công công nói, các quý nhân trong cung tỷ như Phương hoàng hậu, kim tôn ngọc quý, cẩm tú lăng la chất chồng thành đống, muốn gì có đó, thế nhưng thân thể lại gầy yếu, mùa hè cho dù nóng thế nào, không nói đến nước ô mai ướp lạnh giống như vậy, mà ngay cả băng cũng không dám dùng, chỉ có thể để cung nữ vẫy nước xuống nền đất nhiều một chút mà thôi. Hoa quả hơi lạnh cũng ăn không được, cứ truyền Thái y ầm ĩ quanh năm suốt tháng.

Có phúc mà hưởng không được, như vậy chẳng phải là vô phúc hay sao?

Trong khi Minh Trạm cái gì cũng có thể ăn, cái gì cũng dám ăn, có một lần Minh Trạm cùng Phượng Cảnh Nam cãi nhau một trận, hắn đem luôn con khổng tước mà Phượng Cảnh Nam yêu thích đi nhổ lông rồi chưng cách thủy mà ăn, bị Phượng Cảnh Nam mỉa mai là lợn rừng đầu thai, chỉ biết ăn tạp.

Hà Ngọc cầm lấy cái chén nhỏ bằng ngọc phỉ thúy, từ bát to múc ra chén nhỏ rồi dâng lên cho Minh Trạm, màu tím trong suốt của nước ô mai chua chua ngọt ngọt rất hợp với cái chén xanh như bích thủy, thật là đẹp mắt. Minh Trạm tán thưởng một lúc, ngửa đầu uống một ngụm cạn sạch, cứ như thế uống liền ba chén mới cảm thấy đã.

Minh Trạm oán giận nói, “Thật sự là phiền phức, ngươi cứ đưa cho ta cái bát lớn để ta uống một lần cho xong, cần gì phải múc hết lần này đến lần khác, lắm chuyện, chỉ tổ mất công mà thôi.”

Hà Ngọc vừa cười vừa khuyên nhủ, “Điện hạ tuấn kiệt như vậy, nếu để người ta nhìn thấy điện hạ cầm cái bát còn to hơn cái mặt gấp ba lần để húp nước thì chẳng phải là chướng tai gai mắt hay sao? Thừa Ân Hầu là người lịch sự tao nhã, nếu để Hầu gia nhìn thấy thì chắc chắn sẽ chê cười điện hạ lỗ mãng cho xem.”

Minh Trạm hỏi một cách nghi hoặc, “Chẳng phải như vậy mới ra khí khái của nam tử hán hay sao? Ngươi có nghe qua câu nam tử hán đại trượng phu, mồm to ăn thịt, bát lớn uống rượu chưa?”

“Nô tài chưa từng nghe qua, điện hạ nghe được từ đâu vậy?” Hà Ngọc vừa cười vừa thu dọn, miệng thì nói với Minh Trạm, “Điện hạ cũng không phải lục lâm đ*o tặc, cần gì phải học theo mấy thứ đó. Vương gia của chúng ta từ trước đến nay luôn chú trọng quy củ, giơ tay nhấc chân chỉ hận không thể vẽ thành thước đo tiêu chuẩn, trong phủ có ai mà không tuân theo quy củ đâu? Với lại điện hạ có dung mạo nhã nhặn như vậy, có học theo mấy thứ kia thì cũng không giống.”

Minh Trạm bỗng nhiên từ trên nhuyễn tháp nhảy xuống, kéo Hà Ngọc đứng trước gương so chiều cao, tốt rồi, tuy rằng Minh Trạm tăng trưởng chậm nhưng Hà Ngọc còn tăng trưởng chậm hơn cả hắn. Thấy trong gương mình cao hơn Hà Ngọc hai đốt ngón tay, Minh Trạm thỏa mãn nở nụ cười, vỗ vỗ bả vai của Hà Ngọc, “Cần phải cố gắng a.”

Hà Ngọc rầu rĩ nghiêm mặt, giả bộ không vui, “Điện hạ cứ chê cười nô tài.”

“Có chê đâu…” Minh Trạm vui vẻ an ủi Hà Ngọc, bỗng nhiên Phương Thanh nhẹ nhàng tiến vào, thấp giọng bẩm báo, “Điện hạ, Lê đại nhân cầu kiến.”

Bàn tay của Minh Trạm dừng trên vai Hà Ngọc liền cứng đờ, hắn cười nói, “Để Lê Băng tiến vào.”

Hà Ngọc thi lễ, bưng chén bát xuống.

Lê Băng vừa vào cửa thì câu đầu tiên chính là, “Điện hạ, phụ thân của Vĩnh Định Hầu đã qua đời.”

Trong lòng của Minh Trạm đột nhiên căng thẳng, sắc mặt chậm rãi âm trầm, lạnh giọng hỏi, “Chuyện từ khi nào? Vì sao mà chết?”

“Lão nhân gia đã sớm không khỏe, bảo là trúng nắng nóng, nhất thời chịu không được mà ra đi.” Lê Băng tiếp tục trả lời, “Trước khi qua đời đã gọi Thái y, Thái y cũng bảo là không tốt, kê khai đủ loại thuốc, nhưng rốt cục vẫn không giữ được lão nhân gia.”

Minh Trạm nhanh chóng phân phó cho Phương Thanh, “Thay y phục cho ta, ngươi đi gọi Thái y trong phủ, bảo Lý Minh đến Thừa Ân Hầu phủ, không, đi Hộ Bộ thỉnh Thừa Ân Hầu lại đây, cùng ta đến Vĩnh Định Hầu phủ chia buồn.”

Ngụy Ninh đến rất nhanh, Minh Trạm đã thay đổi một bộ y bào màu xanh nhạt, cũng đã chuẩn bị sẵn xiêm y cho Ngụy Ninh.

Ngụy Ninh cởi ra quan phục, cau mày hỏi, “Vì sao trong lúc quan trọng như vậy mà lão nhân gia lại ra đi? Thật sự là phiền càng thêm phiền.”

“Thêm phiền?” Minh Trạm cười lạnh, “Không biết là thiên ý hay thật sự là thêm phiền.”

“Như thế, Vĩnh Định Hầu ắt là phải làm đại tang.” Muốn chọn người thay thế chức vị Cửu Môn Đề Đốc thật sự rất khó, Ngụy Ninh ngưng mày cân nhắc một lúc, để người hầu giúp thay thường phục.

“Để tang là được rồi.” Minh Trạm đã sớm có đối sách, trầm giọng nói, “Tuy nhị hoàng tử là trưởng tử, bất quá triều đình chưa lập thái tử, ta thì đã sớm được phong làm thế tử, Cao Tổ hoàng đế đã đích thân viết trong chương lễ nghi Thế tử Trấn Nam Vương, siêu phẩm, cao hơn thân vương, thấp hơn Hoàng thái tử. Hiện tại hắn vẫn chưa cao hơn ta đâu.”

Cao Tổ hoàng đế thường làm những chuyện khiến người ta không ngờ được, việc hắn định nghĩa phẩm cấp của Trấn Nam Vương càng chứng minh điểm này. Năm đầu tiên Cao Tổ, bởi vì Lễ bộ phải làm ra đại lễ phục cho Trấn Nam Vương cùng một loạt lễ nghi tiêu chuẩn, khiến cho bọn họ phải mất cả năm trời đấu võ mồm với nhau.

Ngụy Ninh quay lại nhìn Minh Trạm rồi hỏi hắn, “Ngươi nghi ngờ là nhị hoàng tử làm ư?”

“Không, ta cũng không phải nghi ngờ nhị hoàng tử, chẳng qua chuyện này tất nhiên sẽ khiến cho Vĩnh Định Hầu làm đại tang, nhị hoàng tử tuyệt đối không thể buông tha cho cơ hội này, hắn sẽ để chức vụ Cửu Môn Đề Đốc của Vĩnh Định Hầu thay thế bằng người của hắn. Mà ta thì tuyệt đối sẽ không ngồi xem chuyện này xảy ra.” Minh Trạm đã tỉnh táo trở lại, hắn ngồi trên nhuyễn tháp ngắm nhìn Ngụy Ninh thay thường phục, miệng thì giải thích, “Về nguyên nhân cái chết của lão Vĩnh Định Hầu, có lẽ thật sự chết vì tuổi già, có lẽ là do kẻ ủng hộ nhị hoàng tử gây nên, hoặc là thế lực thứ ba muốn châm ngòi tranh chấp giữa ta và nhị hoàng tử. Tất cả đều có khả năng. Chẳng qua cho dù nguyên nhân có là gì thì trước tiên lưu lại Vĩnh Định Hầu vẫn là quan trọng nhất.”

“A Ninh, ngươi ở Đại Lý tự nhiều năm, đối với tra án cũng có kinh nghiệm.” Minh Trạm nhìn vào mắt của Ngụy Ninh một cách nghiêm túc, “Lần này ta muốn nhờ ngươi.” Hơn nữa thân phận quốc cữu của Ngụy Ninh cũng rất có sức thuyết phục.

“Ngươi yên tâm, có gì kỳ lạ thì ta sẽ nói ra.”

Vĩnh Định Hầu từ nha môn chạy về phủ, trong phủ nam nữ già trẻ đã khóc xuyên thấu trời xanh, tuy Vĩnh Định Hầu đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng lúc này sắc mặt vẫn trắng bệch, thân hình bị kiềm hãm, bi thương trỗi dậy, hai hàng lệ tuôn khỏi đôi mắt hổ.

Vĩnh Định Hầu vừa mới quỳ xuống bên cạnh thân xác của phụ thân mà khóc rống vài tiếng thì nữ quản gia đã hoang mang chạy đến truyền lời, “Hầu gia, thế tử điện hạ của Trấn Nam Vương phủ và Thừa Ân Hầu dẫn thái y đến quý phủ của chúng ta. Đại quản gia đang nghênh đón, truyền lời thỉnh Hầu gia sang đó nói chuyện.”

“Ta biết rồi, để ta chỉnh trang lại một chút rồi lập tức sang đó.” Vĩnh Định Hầu gạt lệ, sửa sang lại dung nhan, Trịnh phu nhân cũng đứng dậy, nức nở hỏi, “Hầu gia có muốn thay đổi xiêm y hay không?”

Vĩnh Định Hầu lắc đầu thở dài, “Không cần, không nên để điện hạ đợi lâu.”

Vĩnh Định Hầu dốc sức vì triều đình đã nhiều năm, làm sao lại không biết phụ thân của hắn qua đời rất trùng hợp? Minh Trạm cấp tốc đến đây hiển nhiên là biết được tin tức. Kỳ thật Vĩnh Định Hầu cảm thấy Minh Trạm không tệ, ít nhất thế tử Trấn Nam Vương thật sự có lòng muốn cứu giá. Vì vậy hắn chỉ hơi chỉnh trang lại một chút rồi nhanh chóng ra ngoài đại sảnh.

Trước tiên Minh Trạm chia buồn vài câu với Vĩnh Định Hầu, Vĩnh Định Hầu cũng khách khí lại vài câu, sau đó Minh Trạm nói, “Không dối gạt Hầu gia, ta ở phủ biết được chuyện của lão Hầu gia, thật sự bi phẫn. Đế đô đang ở trong hoàn cảnh nào, ta nghĩ Hầu gia đương nhiên biết rõ hơn ta, lúc này lão Hầu gia lại qua đời, có lẽ có người muốn cho Hầu gia phải đại tang. Nếu Hầu gia có gì nghi ngờ, ta đã dẫn theo thái y của Trấn Nam Vương phủ đến đây, Hầu gia cứ yên tâm, tổ tiên của Lâm thái y đã phục vụ cho Vương phủ chúng ta bao nhiêu năm qua, bản lĩnh không thua gì ngự y trong cung.”

“Thừa Ân Hầu ở Đại Lý tự nhiều năm, rất có kinh nghiệm trong tra án xử án. Nếu Hầu gia tin tưởng thì có thể để chúng ta đến trước mặt lão Hầu gia mà bái biệt được không?”

“Thần đa tạ điện hạ.” Ai cũng không muốn phụ thân của mình chết oan mạng, Vĩnh Định Hầu đương nhiên phải làm cho ra lẽ, nhẹ giọng phân phó đại quản gia truyền lời, bảo nữ quyến bên trong lui ra ngoài. Qua một lúc, hắn mới khom người thỉnh Minh Trạm và Ngụy Ninh đi trước.

Xưa nay Minh Trạm rất cẩn trọng đối với những chuyện xảy ra ở đế đô, cho dù chết bao nhiêu người thì lông mày của hắn cũng không hề cau lại, nhưng lần này phụ thân của Vĩnh Định Hầu qua đời, mọi người đang kinh ngạc, chưa kịp khép miệng lại thì Minh Trạm đã âm trầm mặt mày bước ra khỏi Vĩnh Định Hầu phủ. Tốc độ cực nhanh đến mức làm cho quan viên lớn nhỏ của đế đô đều ngạc nhiên muốn rớt cằm.

Phượng Minh Lan ở phủ mắng to Minh Trạm là gian xảo, hoàn toàn không để ý đến thể diện của thế tử. Minh Trạm phỏng tay trên như vậy, cho dù hắn có đến Vĩnh Định Hầu phủ thì cũng đã mất hết ý tứ, vì vậy chỉ phái người dâng tang lễ rồi thôi.

Quả nhiên đúng như Minh Trạm suy đoán, ngày hôm sau Vĩnh Định Hầu dâng tấu chương bẩm báo trong phủ có đại tang, Phượng Minh Lan thuận thế định chấp thuận thì bị Minh Trạm lập tức cản bước.

“Nhị hoàng huynh, ta đã có kế sách vẹn toàn để cứu Hoàng thượng và phụ vương thoát khỏi khốn cảnh, Vĩnh Định Hầu thống lĩnh Cửu Môn nhiều năm, thuần thục đối với binh mã, nếu đổi người khác thì e rằng binh tướng sẽ không quen, đến lúc đó sợ rằng sẽ trì hoãn việc cứu viện Hoàng thượng và phụ vương, như vậy chẳng phải là quần thần chúng ta đều mang tội nghiệt hay sao!” Minh Trạm ôn hòa nói, “Mặc dù chuyện của lão Hầu gia làm cho người ta thương tâm, bất quá quân như phụ, nếu vì một chút tiểu hiếu mà làm cho Hoàng thượng và phụ vương lâm nguy thì Vĩnh Định Hầu xem như đã mất đi đại hiếu. Theo ý của ta, tạm thời cứ để tang là được. Ta có thể nói thẳng, nội trong hai tháng, ngự giá nhất định sẽ trở về.”

Hàn lệ chợt lóe lên trong mắt của Phượng Minh Lan, hắn cười hỏi, “Trạm đệ có thượng sách gì, nếu không ngại thì có thể giảng cho ngu huynh biết có được hay không, bá quan văn võ cùng tiếp thu ý kiến, có lẽ sẽ giúp được Trạm đệ một tay. Đến lúc đó phụ hoàng và Vương thúc bình an thì Trạm đệ chính là đại ân nhân của hoàng thất chúng ta.”

Minh Trạm cười một cách thần bí, “Nhị hoàng huynh chỉ cần chờ tin lành từ ta là được rồi. Nếu qua hai tháng cứu không được Hoàng thượng và phụ vương thì ta lập tức quay về Vân Nam, cả đời này nhất định sẽ không đặt chân đến đế đô nửa bước!”

Lời này của Minh Trạm vừa vang lên thì tất cả quần thần đều không có ai dám phản đối, một số quần thần vốn có tính cẩn thận cũng tạm thời dập tắt sự cẩn thận này qua một bên. Vì thế Vĩnh Định Hầu chỉ cần để tang là được.

“Hầu gia vì Hoàng thượng, vì an nguy của đế đô, ngươi nhất định phải bảo trọng thân thể.” Minh Trạm ở ngay kim loan điện trịnh trọng bày tỏ sự quan tâm sâu sắc đối với Vĩnh Định Hầu.

Phượng Minh Lan cúi mắt xuống, âm thầm suy nghĩ đối sách.

Lần này tan triều, Minh Trạm đi nhanh hơn tất cả mọi người, vừa chớp mắt một cái liền thấy vút qua một cơn gió xoáy, sau đó là biến mất tăm hơi.

Quần thần không khỏi xoa mắt, thầm hoài nghi có phải thế tử điện hạ tu luyện võ công tuyệt thế gì hay không.

Ngụy Ninh rời khỏi nha môn liền đi gặp Minh Trạm, cười nói, “Lần này ngươi được như ý rồi. Có thể lưu lại Vĩnh Định Hầu thì chẳng còn gì tốt hơn. Hắn cùng với Hoàng thượng là quân thần nhiều năm, nói đến trung thành thì miễn bàn.”

Minh Trạm cười híp mắt, “Còn phải cứu Hoàng bá phụ và phụ vương ra nữa thì mới tính là viên mãn.”

“Trong lòng của ngươi đã có diệu kế, còn lại chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.” Ngụy Ninh có vài phần tin phục bản lĩnh của Minh Trạm, người này mưu trí đầy bụng, người khác cùng lắm là thuận thế, còn Minh Trạm lại là người tạo ra xu thế. Tuy rằng Minh Trạm luôn thẳng thắn tuyên bố rằng mình là người không thích âm mưu quỷ kế, nhưng trên thực tế, hắn là người có thiên phú khi dùng âm mưu quỷ kế hơn bất kỳ kẻ nào khác, cho nên nói như vậy quả thật là khiêm tốn.

Minh Trạm cười một cách chắc chắn, “Đêm còn dài, chúng ta chơi một ván đi.”

Ngụy Ninh thật sự đau đầu đối với kỹ thuật chơi cờ thối tha của Minh Trạm, đang muốn mở lời từ chối thì Hà Ngọc thấp giọng tiến vào, “Điện hạ, Lê đại nhân có việc gấp muốn bẩm báo.”

“Ngươi đi làm chính sự trước đi.” Có sẵn lý do để viện cớ, Ngụy Ninh không thể không cần.

Minh Trạm đưa tay trùm lên mu bàn tay của Ngụy Ninh rồi nắm lấy, vuốt tới vuốt lui, tâm tình của hắn xem như không tệ, thuận miệng phân phó, “Để Lê Băng tiến vào bẩm báo.”

Lê Băng tiến vào, sắc mặt chán nản, khi nhìn thấy Ngụy Ninh thì hắn sửng sốt một chút, thấp giọng nói, “Điện hạ, Vĩnh Định Hầu gặp chuyện, đang bị nguy hiểm.”

Minh Trạm nhất thời không kịp phản ứng, thật lâu sau mới vang lên một tiếng rít gào sắc bén xuyên thấu bầu không khí yên tĩnh của Trấn Nam Vương phủ, “Cái gì!!!”

Lửa giận trong lồng ngực nổ mạnh, Minh Trạm hất tung chiếc bàn vuông đặt trà quả xuống đất, chiếc bàn vuông bằng gỗ hoa lê lăn vài vòng trên mặt đất rồi dừng lại, tách trà và hoa quả vang lên vài tiếng lộp bộp!

Cho dù Lê Băng hay là Ngụy Ninh cũng chưa từng thấy Minh Trạm tức giận như thế, Lê Băng quỳ xuống, trầm giọng nhận tội, “Thuộc hạ vô năng!”

Hắn khó khăn lắm mới lưu lại được Vĩnh Định Hầu, không ngờ lại bị người ta áp chế, Minh Trạm thở dốc thật mạnh, một lúc lâu sau mới nói, “Không, chuyện này không thể trách ngươi. Ngày hôm qua ta đã đề cập với Vĩnh Định Hầu, phái thị vệ bảo hộ an nguy cho hắn. Là hắn quá bướng bỉnh, hiện tại còn lo lắng thanh danh chó má gì nữa! Đúng là ngu xuẩn! Tên hồ đồ chết tiệt! Hắn là…” Không biết vì sao trong mắt của Minh Trạm có cái gì cay cay, nước mắt chảy xuống, hắn cực lực ức chế hô hấp, nhẹ giọng thở dài, “Hắn đáng bị kiếp nạn này. Ngươi đứng lên đi.”

Lê Băng thấy Minh Trạm đau buồn vì chuyện của Vĩnh Định Hầu như thế thì lại càng cảm thấy hổ thẹn. Minh Trạm hít sâu hai hơi, đưa tay lau lệ rồi phân phó, “Vĩnh Định Hầu là một trung thần hiếm thấy, trung tâm lại bị ám sát, thiên lý khó dung. Hoàn cảnh ở đế đô gian nan như thế, ta mất đi Vĩnh Định Hầu, thật sự rất thương tâm. Ngươi phái người đem thái y trong phủ sang đó, muốn dược liệu gì thì cứ quay về mà lấy, tùy cơ ứng biến, phái một đội thị vệ sang đó bảo hộ Vĩnh Định Hầu, đừng để hắn gặp chuyện bất trắc nữa.”

“Dạ. Thần sẽ bảo vệ Hầu gia chu toàn, nếu tiếp tục xảy ra bất trắc thì sẽ tự mang đầu của mình đến cho điện hạ.”

Cảm xúc của Minh Trạm xem như đã vững vàng một chút, Lê Băng lĩnh mệnh rời đi, trong nháy mắt lại vòng vèo trở về, sắc mặt khó coi đến cực điểm.

Trong khi Minh Trạm đang ngồi trên nhuyễn tháp, nhẹ nhàng thở dài, bình tĩnh hỏi, “Lại có tin xấu gì hay sao?”

Tuy rằng rất khó mở miệng, cũng không thể không nói, Lê Băng nói, “Điện hạ, tứ hoàng tử gặp chuyện bỏ mạng.”

Cùng với câu này của Lê Băng, giữa trời đêm, đế đô vang lên một tiếng sét đánh khủng khiếp, ngay sau đó là trời đất chao đảo, sắc mặt của Ngụy Ninh đại biến, dưới chân bước ra một bộ pháp huyền ảo, thân mình trầm xuống, ổn định một chút, hắn đưa tay đỡ lấy Minh Trạm rồi kéo vào trước lòng ngực, lao ra ngoài cửa như tia chớp, đồng thời quát to, “Địa chấn! Mau chạy ra ngoài!”

……….

P/S: Bác Vĩnh Định Hầu bị thương thôi mà em Trạm làm như là bác bị giết rồi vậy -.-