Phượng Cảnh Kiền dựa vào nhuyễn tháp, vẻ mặt từ ái mà vuốt ve đỉnh đầu của Minh Trạm, Minh Trạm đang cúi đầu lau nước mắt, Phượng Cảnh Nam ngồi bên cạnh, sắc mặt tái xanh.
Hoàng thượng! Vì sao ngài lại ở đây a!
Lý đại nhân vội vàng hành lễ, trong khi đó Minh Trạm đã đứng dậy từ nhuyễn tháp, không còn rơi lệ nữa, đôi mắt chỉ giống như con thỏ mà thôi. Lý đại nhân lại hành lễ với Phượng Cảnh Nam và Minh Trạm, Phượng Cảnh Nam vừa thấy Lý đại nhân liền nổi cơn thịnh nộ mà nói, “Lý đại nhân miễn lễ, ngươi là tam triều lão thần, là người nói chuyện rất đạo lý! Ngươi nói một tiếng công bằng xem, bổn Vương chỉ có một mình Minh Trạm là đích tử, chẳng lẽ Hoàng thượng nói một tiếng liền cho làm con thừa tự hay sao? Thiên hạ làm gì có đạo lý như vậy?”
Minh Trạm nhất thời há mồm lớn tiếng gào khóc, “Giết ta đi, bức tử ta đi, có chết ta cũng không làm thái tử đâu!”
Phượng Cảnh Kiền thấy Minh Trạm gào khóc như vậy, chấn động tâm mạch, suýt nữa đã nội thương, trong lòng cảm thán, hóa ra trên đời này còn có vũ khí giết người lợi hại như thế, hắn tái mặt, ôm lấy lồng ngực, ho một trận kinh thiên động địa, còn phốc một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi xuống đất, Lý đại nhân nhất thời kinh hãi, nhào lên hô to một cách đau xót, “Hoàng thượng, Hoàng thượng a, Hoàng thượng, ngài bị gì vậy?” Kinh nghi bất định, chẳng lẽ long thể của Vạn tuế gia có chỗ không ổn hay sao? Trời ạ, nên làm sao đây?”
Phượng Cảnh Nam dập tắt sắc mặt giận dữ, “Truyền thái y.”
“Không cần.” Phượng Cảnh Kiền ngăn lại, vươn ra một đôi tay được bảo dưỡng cực tốt rồi cầm lấy tay của Lý đại nhân, thở dài một tiếng thật sâu, “Ái khanh à….”
“Nếu ái khanh đã nhìn thấy thì trẫm cũng sẽ không giấu ngươi.” Khóe môi của Phượng Cảnh Kiền lộ ra một chút đỏ sẫm của máu tươi, nói một cách thê lương, “Trẫm vốn tráng niên, vốn không cần vội vàng lập thái tử, chẳng lẽ ái khanh không nghĩ đến hay sao?”
Nghe thấy lời ấy, Lý đại nhân cảm thấy điềm xấu, tấm lòng trung quân ái quốc rơi xuống tận đáy cốc, lão lệ tung hoành, “Hoàng thượng vẫn khỏe như long hổ, vốn không cần nóng lòng lập thái tử, thế tử điện hạ cho dù hiền lương, nhưng ngày sau nếu Hoàng thượng tiếp tục sinh nhi tử thì chẳng phải sẽ làm cho thế tử điện hạ khó xử, tiểu hoàng tử oán hận hay sao? Thần một lòng vì nước vì dân, cầu Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban!”
Phượng Cảnh Kiền lại thở dài một tiếng, trong mắt rưng rưng lệ, nói một cách bi thương, “Ái khanh có chuyện không biết, trong lúc bị Nguyễn tặc giam lỏng, trẫm đã bị trúng kịch độc, tuyệt đối sống không quá hai năm. Nay Hoàng tôn còn nhỏ, Thái hậu cũng chỉ là nữ nhân….”
Lý đại nhân đột nghiên nghe thấy chuyện bí mật này, nhất thời kinh hoàng nói không nên lời, sắc mặt còn trắng hơn cả tờ giấy, cả người run rẩy, Phượng Cảnh Kiền nói, “Nhị hoàng tử vô tài vô đức, người như vậy không thể ngồi trên ngai vàng. Minh Trạm là thân điệt tử của trẫm, để hắn làm Hoàng đế thì mới có thể bảo đảm Đại Phượng vạn thế thái bình a….” Nắm chặt bàn tay nhăn nheo già nua của Lý đại nhân, Phượng Cảnh Kiền giống như chỉ còn một chút sức lực cuối cùng, khẩn thiết nói, “Trẫm, trẫm rất khổ tâm, trẫm rất khổ tâm khi hạ sát nhị hoàng tử, người khác không biết, chẳng lẽ ái khanh lại không hiểu hay sao?”
Mặc dù Lý đại nhân trải qua tam triều, nhưng chỉ có một minh quân trọng dụng hắn chính là Phượng Cảnh Kiền, cho nên xưa nay hắn vẫn luôn trung thành và tận tụy, nay thấy Hoàng thượng suy yếu tái nhợt như thế, nhịn không được mà thất thanh khóc rống, liên tục khuyên nhủ, “Vạn tuế gia đừng lo lắng, chúng ta dốc hết toàn lực, nhất định sẽ có người tài cán chế giải dược cho Vạn tuế gia, Vạn tuế gia là thiên tử, nhất định sẽ bình an!”
“Trẫm muốn là thiên hạ bình an! Dân chúng bình an!” Phượng Cảnh Kiền hô lên một câu như vậy rồi vô lực nằm xuống nhuyễn tháp, rốt cục không nói thêm lời nào.
Minh Trạm thấp giọng nức nở, Phượng Cảnh Nam lại tái mặt, không tình nguyện.
Lý đại nhân tràn đầy nhiệt huyết đến đây, kinh hoàng thất thố rời đi.
Minh Trạm đợi Lý đại nhân rời đi thì mới vỗ ngực, sụt sịt nói, “Ôi chao, Hoàng bá phụ, ngài đóng như vậy là bảo đảm đạt giải kim tượng đó nha. “
Phượng Cảnh Kiền cũng không biết cái gì là giải kim tượng hay giải ngân tượng, bất quá nghe có vẻ là lời hay, bèn khiêm tốn cười cười, “Không bằng Minh Trạm ngươi khóc lóc khẩn thiết một cách chân thành.”
Bá điệt hai người thổi phồng nhau một hồi, Phượng Cảnh Nam hầm hầm, nhắc nhở, “Con thừa tự kế thừa chứ có phải là huyết thống kế thừa đâu, có gì hay mà nói!” Hắn chỉ không thích Minh Trạm gọi người khác là cha mà thôi.
Minh Trạm cũng nói, “Ta chỉ làm đến khi hai tiểu tử kia trưởng thành, cho dù chỉ nhiều hơn một năm thì ta cũng không làm! Còn nữa, ta không tính thú thêm nữ nhân nào khác, hôn sự của Khang Quốc Công, Hoàng bá phụ giúp ta giải quyết! Với lại, khi nào thì Hoàng bá phụ mới đưa cho ta biết tung tích của tên Nguyễn đại lừa bịp kia!!!” Câu cuối cùng mới là lý do Minh Trạm thoải mái đồng ý làm thái tử, Phượng Cảnh Kiền tự xưng trong tay có tin tức của Nguyễn Hồng Phi, bất quá nếu Minh Trạm không chịu làm thái tử thì hắn sẽ không đưa ra.
Phượng Cảnh Kiền cười một cách ôn hòa, “Sau khi lập thái tử thì ta sẽ giao hành tung của Nguyễn Hồng Phi cho ngươi.”
Làm Hoàng đế hay là làm Vương gia, kỳ thật Minh Trạm cũng không kháng cự nhiều lắm, thay vì để Phượng Minh Lan làm Hoàng đế ngu xuẩn thì không bằng tự mình làm. Đương nhiên Minh Trạm cũng có điều kiện: Thứ nhất, không lập hoàng hậu; thứ hai, không lưu con nối dõi; thứ ba, làm nhiều nhất là hai mươi năm, đợi hai tiểu tử kia trưởng thành thì hắn sẽ thoái vị; thứ tư, hắn muốn đưa mẫu thân là Vệ vương phi đến đế đô.
Đây quả thật là những điều kiện hợp với suy tính của Phượng Cảnh Kiền, Phượng Cảnh Kiền làm sao lại không đồng ý, lúc này thật lòng chỉ hận Minh Trạm không phải là nhi tử của mình, vô cùng ghen tị vận mạng khốn kiếp của đệ đệ, quan sát Phượng Cảnh nam từ trên xuống dưới: Ngươi có chỗ nào tốt mà lại có phúc như thế? Sinh ra được một nhi tử như vậy?
Đối với việc đưa Vệ vương phi đến đây, trong lòng của Phượng Cảnh Kiền hơi kháng cự một chút, bất quá lập tức bình thường trở lại, theo hắn biết thì Minh Trạm do Vệ vương phi dạy dỗ, có thể thấy được bản lĩnh và công lực của nàng ta. Nếu giao hai hoàng tôn cho Vệ vương phi dạy dỗ thì cũng không tệ. Phượng Cảnh Kiền cười hỏi, “Minh Trạm, vì sao ngươi chỉ tính toán cho mẫu thân của mình, chẳng hề nhắc một tiếng đến phụ vương của ngươi như thế?”
“Phụ vương nhất định phải về Vân Nam.” Phượng Cảnh Nam làm sao lại cần người khác lo lắng cho hắn cơ chứ.
Phượng Cảnh Nam tự mình đa tình một câu, “Ừm, có rảnh ta sẽ đến thăm ngươi.” Thân phận của hắn không phải Thái thượng hoàng nhưng lại là phụ thân của Hoàng đế, quả thật không nên ở đế đô quá lâu.
Phượng Cảnh Kiền cảm thấy suông sẻ, cười nói, “Đợi sau khi lập thái tử, Cảnh Nam quay về Vân Nam cũng không muộn. Minh Trạm cũng thu dọn một chút, qua mấy ngày nữa thì vào cung mà ở, thủ hạ lâu năm mà ngươi tin cậy thì cứ mang nhiều một chút cũng không sao.”
Lý đại nhân trung thành và tận tâm nghiêng ngả lảo đảo ra khỏi Trấn Nam Vương phủ, một đám đồng liêu đều đang đợi tin tức của hắn.
Bởi vì Trấn Nam Vương phủ là Phiên vương phủ, dù sao cũng không nên kéo cả đám đến đó, dù sao tiếp xúc với Trấn Nam Vương phủ quá nhiều cũng không thỏa đáng. Vì vậy phái tam triều lão thần là tâm phúc của Hoàng thượng: Lý đại nhân xuất mã. fynnz.wordpress.com
Lý đại nhân vừa quay về thì khóc rống một trận, thuật lại tình hình của Hoàng thượng, mọi người thấy Lý đại nhân khóc thương tâm, nhịn không được mà cũng rớt vài giọt lệ.
Dù sao Lý đại nhân cũng không còn phản đối chuyện lập Minh Trạm làm thái tử nữa, hoàng tôn còn nhỏ như thế, nuôi có lớn khôn hay không thì vẫn chưa biết rõ, lập hoàng tôn làm thái tử quả thật không ổn! Nếu lập đại thần chấp chính thì trên đời này làm gì có nhiều Chu Công như vậy?
Mà Hoàng thượng lại không thọ mệnh a!
Lý đại nhân thương tâm suýt nữa đã bạc đầu chỉ sau một đêm, trong khi đó vẫn còn vài đại thần ủng hộ lập hoàng tôn làm thái tử. Lý đại nhân nghĩ là hoàng tôn tuy còn nhỏ nhưng cũng là hoàng tôn, hắn đang nghiên cứu sau này làm sao bảo Minh Trạm truyền ngai vàng lại cho hoàng tôn.
Ai ngờ Lý đại nhân vừa mở miệng thì Phượng Cảnh Kiền đã nói, “Minh Trạm là người vừa hiền lương vừa hiếu thảo, trẫm phải ra sức khuyên bảo thì hắn mới chịu làm thái tử. Bất quá lại đưa ra vài điều kiện với trẫm, để trẫm nói ra cho các ái khanh tham khảo.” Sau đó liệt kê từng yêu cầu của Minh Trạm, đắp lên một lớp kim ngân, tráng lệ khoe khoang một hồi, làm cho Lý đại nhân cầm đầu một đám đại thần phải cảm động và hoàn toàn tin phục.
Phượng Cảnh Kiền cứ như vậy mà sấm vang chớp giật định ra việc lập thái tử, Nội vụ phủ bận tối tăm mặt mũi, Minh Trạm vẫn chưa vào cung mà Đại tổng quản của Nội vụ phủ cũng bất chấp kiêng dè, tiến đến thỉnh an để đo đạc cho Minh Trạm.
Từ sau khi Lệ thái tử mất thì Đông cung không còn ai ở, mười mấy năm bỏ trống, cũng phải trang hoàng. Nhưng Phượng Cảnh Kiền lại nói, “Không cần phí bạc.” Hắn vốn không thích tòa cung điện kia, chỉ nói một cách thản nhiên, “Để cho thái tử ở cùng với trẫm trong Chiêu Nhân cung đi, cũng tiện cho trẫm dạy hắn chấp chính, ngày sau hắn cũng phải ở trong Chiêu Nhân cung mà.”
Tình cảm của Phượng Cảnh Kiền và Minh Trạm rất tốt, thậm chí sử quan cũng nhịn không được mà đề một câu: Khi Võ đế còn nhỏ đã được Cảnh đế nuôi dưỡng, tình cảm sâu đậm. Sau khi Cảnh đế bỏ qua hoàng tôn mà lập Võ đế, Võ đế đã xưng Cảnh đế là phụ hoàng.
Cái nhìn của người đời sau đối với Phượng Cảnh Kiền cũng khách quan hơn một chút. Học giả lịch sử Từng Vận đánh giá Cảnh đế thế này, “Trong lúc tại vị, Cảnh đế có chiến tích thanh minh, dân chúng yên ổn, có thể xem là một thế hệ minh quân. Bất quá công tích lớn nhất của Cảnh đế đối với đời sau là ở chỗ hắn thoái vị lúc tráng niên, tuy rằng nguyên nhân thoái vị của Cảnh đế làm cho rất nhiều người khó hiểu, thậm chí có người nghi ngờ năm đó Cảnh đế bị phụ tử Võ đế uy hiếp, cho nên không thể không thoái vị. Bất quá ta không ủng hộ quan điểm này. Quan hệ của Võ đế và Cảnh đế rất hòa hợp, trong sách sử có ghi chép rất nhiều lần Cảnh đế quay về triều chính. Nhưng, đúng là vì Cảnh đế thoái vị cho nên mới có sự cải cách mang tính lịch sử của Võ đế, cùng với khoảng thời gian thịnh thế dài đến ba trăm năm.”
Từng Vận nói, “Không phải Hoàng đế nào trong lúc tráng niên cũng có thể quyết đoán thoái vị truyền ngôi cho điệt tử như vậy, Cảnh đế hưởng thọ bảy mươi tám tuổi, thậm chí hắn còn sống thọ hơn cả hoàng tôn Văn hoàng đế của mình. Đương nhiên, nguyên nhân cái chết của Văn hoàng đế vẫn chưa tìm ra, nó liên quan đến đủ loại ân oán thị phi giữa Văn duệ thái hậu và Văn hoàng đế. Bất quá chỉ vì chuyện thoái vị mà Cảnh đế không thẹn khi trở thành một trong những Hoàng đế vĩ đại nhất trong lịch sử.”
Minh Trạm ăn trái cây, nhìn Thanh Phong và Minh Nguyệt thu dọn mọi thứ, Phượng Cảnh Nam tiến đến nhìn qua một chút, trong lòng có tư vị là lạ, bèn gọi Minh Trạm ra ngoài nói chuyện.
Trải qua mấy ngày suy nghĩ, Minh Trạm đã sớm bình tĩnh trở lại, dù sao Phượng Cảnh Kiền bảo rằng hắn có tin tức của Nguyễn Hồng Phi, Minh Trạm thầm nghĩ cách tra tấn Nguyễn đại lừa bịp như thế nào sau khi bắt được tên đó.
Phượng Cảnh Nam đi phía trước, Minh Trạm đi theo phía sau, cạp cạp trái táo.
“Trước kia ngươi ở trong cung vài năm, ta cũng không có gì phải lo lắng.” Bước lên vọng lâu, Phượng Cảnh Nam ngồi trên lan can trong đình, thấy Minh Trạm ngốn một họng nhai nhóp nhép, tư vị là lạ trong lòng nhất thời biến đâu mất, cơn tức lại trỗi dậy, chỉ vào mũi của Minh Trạm mà giáo huấn, “Kiếp trước ngươi bị chết đói hay sao? Ăn! Ăn! Chỉ biết có ăn mà thôi!” Cũng không biết Hoàng huynh coi trọng tiểu tử này ở chỗ nào! Lại có phúc khí làm thái tử như vậy!
Minh Trạm cắn mấy miếng, ăn xong trái táo, tùy tiện quăng lõi táo, thản nhiên nói. “Mắng đi, chửi đi, phụ thân cũng chẳng mắng ta được bao lâu đâu, còn không nhân cơ hội mà phát hỏa, về sau chẳng còn ai để phụ thân trút giận nữa đâu.”
Cái gì mà chẳng còn ai để trút giận! Phượng Cảnh Nam thịnh nộ, “Ngươi sai sót thì ta mới dạy ngươi như thế!”
Minh Trạm cười he he, nhào đến ôm lấy cổ của Phượng Cảnh Nam, nhẹ nhàng nói, “Phụ vương đang lo lắng cho ta phải không?”
Phượng Cảnh Nam đẩy Minh Trạm ra, chỉnh trang lại xiêm y, trong lòng có một chút cao hứng, nhưng vẫn bày ra bộ dáng hầm hầm, “Đang ở bên ngoài, đừng ngồi như vậy.”
Minh Trạm lại ôm lấy Phượng Cảnh Nam, nói một cách xảo quyệt, “Ta sắp làm thái tử rồi, ai dám nói ta cơ chứ? Ta ôm phụ thân thì chứng tỏ chúng ta là phụ tử tình thâm.” Lại buông Phượng Cảnh Nam ra, Minh Trạm ngồi nghiêm chỉnh, nháy mắt với Phượng Cảnh Nam, “Đây mới gọi là phong độ của thái tử điện hạ này.”
Phượng Cảnh Nam cảm thấy bản lĩnh của Minh Trạm thì rất bình thường, nhưng khôi hài vui vẻ thì lại là nhất đẳng, nhịn không được mà nở nụ cười, vịn vai Minh Trạm rồi thở dài, “Thật không ngờ ngươi lại có phúc như vậy.” Đương nhiên là có phúc, đâu phải ai cũng có thể làm thái tử?
Đây là số mệnh của ngươi!
Từ khi tranh chấp thế tử vị, các hoàng tử kêu đánh kêu sát, Minh Trạm kiên cường sống đến cuối cùng. Rất nhiều lúc, ngôi vị hoàng đế chỉ thuộc về người sống cuối cùng.
Không giống trong sách hay viết chỉ yêu mỹ nhân không yêu giang sơn, cái gì mà đời đời kiếp kiếp không muốn sinh trong nhà đế vương?
Theo quan điểm của Minh Trạm thì toàn là những lời cặn bã, không ăn trái nho mà đã nói trái nho chua!
Tựa như hiện đại, mọi người rốt cục là hâm mộ hay mỉa mai đám đại gia? Nếu cho ngươi chọn, ngươi sẽ chọn làm dân chúng bình thường hay là làm đại gia?
Quyền lợi là điều mà ở bất cứ thời đại nào cũng giống nhau. Sẽ không bởi vì xã hội phong kiến thờ phụng thánh nhân mà có gì khác biệt!
Minh Trạm quả thật không muốn tranh chấp, hắn hoàn toàn không ngờ, bởi vì hắn đã là thế tử Trấn Nam Vương, ngày sau sẽ là thổ hoàng đế, hơn nữa Phượng Cảnh Kiền có cả đống nhi tử! Nào ngờ thời thế tạo anh hùng, ngai vàng ở trước mặt, hắn cũng sẽ không từ chối đâu.
Nếu nói thanh cao một chút thì biết vậy lúc trước hắn sẽ không tranh thế tử vị để làm gì!
Phượng Cảnh Nam lại là người chân thật, có phụ thân nào mà không hy vọng nhi tử làm hoàng đế cơ chứ? Bất quá dù sao cũng có chút lo lắng, thấp giọng dặn dò Minh Trạm, “Trong cung có người của chúng ta, ngươi cũng biết đúng không. Bất quá đừng dùng bọn họ quá nhiều. Thép tốt mới dùng làm dao, đợi ngày sau ngươi chân chính đăng cơ thì động vào cũng không muộn, biết chưa?”
Phượng Cảnh Nam liếc mắt nhìn Minh Trạm, rồi dõi mắt về phía nơi chân trời, “Ngươi chỉ cần ngồi an ổn trên ngai vàng, ta sẽ để Minh Lễ và Minh Liêm ở đế đô, về phần thế tử vị, cũng không cần vội, có Minh Kỳ ở Trấn Nam Vương phủ. Ta làm thêm hai mươi năm Vương vị cũng không sao, cứ đợi sau này rồi hẵng tính. Hoàng huynh nhường đế vị cho ngươi, nếu hoàng tôn xuất chúng thì cho làm con thừa tự cũng không có gì là không thể.”
“Phụ vương, nha đầu hầu hạ ta có vài người không còn nhỏ nữa, có nên thừa dịp này thả các nàng ra ngoài hay không?” Minh Trạm cảm thấy hai mươi tuổi đầu vẫn là còn nhỏ, bất quá ở thời này thì bằng tuổi ấy mọi người đã sớm thành thân, nếu tiếp tục trì hoãn thì Thanh Phong và Minh Nguyệt sẽ trở thành gái lỡ thì mất.
“Ta đề nghị ngươi giữ các nàng thêm một hai năm nữa.” Phượng Cảnh Nam nói, “Các nàng ở bên cạnh ngươi đã lâu, đợi đến khi ngươi được phong tước thái tử thì các nàng sẽ là nữ quan của ngươi, ngày sau ngươi tiếp tục dùng các nàng, hoặc là ban cho đại thần đắc lực bên cạnh ngươi đều rất ổn thỏa. Các nàng xem như có đường ra. Nay các nàng ra ngoài thì cao chưa hẳn mà thấp cũng không phải. Bất quá đây là chuyện nhỏ, ngươi hỏi ý kiến các nàng một chút cũng được! Hoặc là chờ mẫu thân của ngươi đến đây, để mẫu thân của ngươi xử lý, nàng rất am hiểu chuyện này.”
Nhắc đến Vệ vương phi, Phượng Cảnh Nam cau mày thở dài, “Có lẽ ngươi không thích nghe nhưng ta vẫn phải nói.”
Dường như Minh Trạm biết Phượng Cảnh Nam muốn nói gì, hắn bĩu môi rồi giương lỗ tai.
“Ngươi là người của Phượng gia, có tình cảm thâm hậu với mẫu thân của ngươi, nhưng không phải họ Vệ.” Phượng Cảnh Nam nói tiếp, “Mẫu thân của ngươi là người rất có bản lĩnh, nữ nhân giống như nàng, thật sự là đầu thai lầm thân phận. Nếu sinh ra là nam nhi thì nhất định sẽ thành đại nghiệp. Năm đó Phương hoàng hậu bị oán trách vì can dự vào chính sự, Vương phi là do một tay Phương hoàng hậu dạy dỗ, năm đó ta cũng được nàng tương trợ một phần. Sau này ngươi là Hoàng đế, mẫu thân của ngươi chính là Thái hậu, ngươi cũng nên kiên nhẫn với Hoàng tổ mẫu của ngươi một chút. Lão thái thái không hiểu chuyện, nhưng không xấu tính, ngươi không cần phải lo lắng, cứ lừa cho nàng thoải mái là được, coi như báo hiếu thay ta.”
“Biết, biết, chỉ là Hoàng tổ mẫu không thích gặp ta mà thôi.” Minh Trạm nói, “Bất quá, ta nhịn một chút cũng được.”
Phượng Cảnh Nam cười cười, sờ đầu Minh Trạm, “Có lời này của ngươi thì ta mới có thể yên tâm. Khi ngươi ở Vương phủ cứ thích bàn chuyện sự vụ với mẫu thân của mình, tật xấu này phải sửa lại, có giới hạn thì mới có thể yên ổn lâu dài.” Lúc này Phượng Cảnh Nam lại cảm thấy may mắn khi Vệ gia đơn bạc nhi tử. Bằng không, theo như tình cảm của Minh Trạm đối với Vệ vương phi thì hậu đãi ngoại gia là chuyện tất nhiên.
“Tuy ngươi chỉ có một cữu cữu nhưng lại có sáu a di.” Phượng Cảnh Nam nói, “Ngươi phải xử lý quan hệ thân thích thật tốt. Còn có mấy vị công chúa của Hoàng huynh, ngươi cũng phải đối xử như thân tỷ muội của mình.”
Nếu hậu nhân biết Phượng Cảnh Nam dặn dò Minh Trạm như vậy thì chắc chắn sẽ cảm thấy Trấn Nam Vương cơ trí nhìn xa trông rộng.
Trong lịch sự, một nữ nhân làm Hoàng hậu, làm Thái hậu, thậm chí làm Thái hoàng thái hậu thì danh hào của nàng vĩnh viễn sẽ gọi chung là Hoàng hậu.
Như Văn Duệ thái hậu là cực hiếm, là một trong những nữ nhân được gọi danh hào chung là Thái hậu. Trượng phu của nàng không phải là Hoàng đế, nàng đương nhiên không thể làm Hoàng hậu, bất quá nhi tử của nàng làm Hoàng đế, cho nên nàng lướt qua mấu chốt điểm thứ nhất, trực tiếp thăng cấp lên Thái hậu nương nương.
Văn Duệ thái hậu là một nữ nhi kiệt xuất, bất quá trong mắt của các thần tử triều Đại Phượng, mặc dù vị Thái hậu này có tác dụng củng cố cải cách của Võ đế, mặc dù trong lúc nàng chấp chính kinh tế của quốc gia đạt tăng trưởng nhanh chóng, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy lúng túng khi nhắc đến cái tên Văn Duệ thái hậu.
Đời sau nói như thế này: Văn Duệ thái hậu là một người rất phức tạp, tài năng chính trị của nàng làm cho các nam nhân ghen tỵ mà hổ thẹn, thậm chí nguyên nhân cái chết của Văn hoàng đế cũng không thoát khỏi can hệ với vị Thái hậu này. Kỳ thật chuyện đó cũng không ảnh hưởng đến thanh danh vĩ đại của Văn Duệ thái hậu, có lẽ vì thế mới làm cho nàng trở thành một nữ nhân có mị lực truyền kỳ. Cho dù nàng có những điểm khắc nghiệt nhưng sử quan cũng không thể gạt bỏ công trạng của nàng, tuy có nhiều nam nhân không thích nàng nhưng có rất nhiều nữ nhân xem nàng là thần minh.
Bởi vì Văn Duệ thái hậu mở ra thời đại nữ nhân chấp chính Đại Phượng, quyền lực của nam nhân bị uy hiếp cực kỳ nghiêm trọng. Thậm chí sau khi Văn hoàng đế qua đời, nếu Văn Duệ thái hậu nhất định muốn đăng cơ làm nữ vương thì có lẽ rất nhiều đại thần cũng không có năng lực để ngăn cản.
Có người nói, sau thời Văn Duệ, không còn Văn Duệ.