Đích Tử Nan Vi

Chương 197: Minh phỉ (2)



Có tài nhưng không gặp thời là cảm giác gì.

Chỉ cần mở ra những áng thơ nổi tiếng của lịch sử Trung quốc, lang lảnh đọc thuộc lòng, hơn hẳn những người có tài nhưng không gặp thời.

Có tài nhưng không gặp thời sẽ làm ra chuyện gì, giống như Đỗ Phủ triêu khấu phú nhi môn, mộ tùy phì mã trần, giống như Trần Tử Ngang tạp cầm mại văn, giống như Lý Bạch thiên sinh ngã tài tất hữu dụng, thiên kim tán tẫn hoàn phục lai. (triêu khấu phú nhi môn, mộ tùy phì mã trần=nhà giàu sớm gõ cửa, ngựa béo chiều theo chân, tạp cầm mại văn = đập đàn phát văn, thiên sinh ngã tài tất hữu dụng, thiên kim tán tẫn hoàn phục lai= trời sinh thân ta ắt có dùng, nghìn vàng tiêu sạch rồi lại tới)

Minh Phỉ nay xuyên cổ, nàng tự nhận có nhiều hơn thế nhân mấy ngàn năm kiến thức, mấy ngàn năm văn hóa, Ở vô số thể loại văn xuyên không, cho dù xuyên thành nha đầu thì cuối cùng cũng có thể leo lên làm Hoàng hậu. Nàng xuyên không thành nữ nhi của Vương gia, chẳng lẽ cứ như vậy mà sống chui rúc trong hậu viện mãi hay sao? Mấu chốt là Vệ vương phi quản lý sự vụ vô cùng nghiêm khắc, hạ nhân trong phủ giống như đều bị cắt lưỡi, ngay cả một chút lảm nhảm cũng không dám nói.

Không phải nàng không nghĩ đến việc sẽ dựa vào phát minh bút máy của mình để đi ra ngoài mở vài cửa hiệu bán bút, chẳng qua mới nhắc đến thì đã bị Phượng Cảnh Nam cau mày bác bỏ, “Nực cười, đường đường là nữ nhi Vương gia, mà lại đi ra ngoài xuất đầu lộ diện làm thương nhân. Tốt nhất là ngươi cứ học tam tòng tứ đức dùm ta là đủ rồi.”

Ở trong Vương phủ, Phượng Cảnh Nam chính là ông trời.

Ngụy phi sợ nữ nhi chọc giận trượng phu, bèn khuyên tới khuyên lui Minh Phỉ. Minh Phỉ đành phải gạt bỏ ý niệm này. Bất quá nàng cảm thấy cho dù không thể ra ngoài nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc phát huy tài hoa của nàng, vì thế nàng bắt đầu quá trình sáng tác các tác phẩm nổi tiếng.

Được chọn đầu tiên đương nhiên là Hồng Lâu Mộng, tác phẩm này được đại đa số mọi người yêu thích, nữ nhân thích cái tình trong nó, nam nhân thích cái sắc trong nó, lưu truyền bao nhiêu năm mà sự yêu thích xưa kia vẫn không hề thuyên giảm, trải qua thời gian khảo nghiệm mới được xưng là kiệt tác.

Bất quá ngươi có thể viết thì cũng chỉ là khắc bản mà thôi.

Đối với người khác, như Minh Nhã, nàng sẽ không có bản lĩnh này. Bất quá đối với Minh Phỉ thì chuyện này chẳng hề khó.

Ngụy phi được Phượng Cảnh Nam coi trọng, hai người yêu nhau từ thuở thanh mai trúc mã, tuy rằng Ngụy phi là tiểu thiếp nhưng Phượng Cảnh Nam cũng không làm cho biểu muội uất ức, cũng cho Ngụy phi một ít sản nghiệp ở thành Côn Minh. Vì vậy tài lực trong tay Ngụy phi tuy rằng kém xa Vệ vương phi (đương nhiên cũng không phải nói Vệ vương phi giàu có cỡ nào, mấu chốt là Vệ vương phi ngoại trừ vốn riêng của mình thì nàng còn cầm giữ tư khố của Phượng Cảnh Nam, đương nhiên là giàu nhất Vương phủ), bất quá Ngụy phi cũng không nghèo nàn, cửa hiệu bên ngoài cũng có vài phần.

Có cửa hiệu đương nhiên cũng có nô tài tới lui.

Minh Phỉ tung ra mười chương trước rồi đưa cho đám nô tài, bảo bọn họ đóng thành sách, đem bán ra bên ngoài.

Tác phẩm nổi tiếng nên mị lực đương nhiên không phải nhỏ, tuy rằng Minh Phỉ cũng không thể sao y như đúc bản Hồng Lâu Mộng, bất quá những câu thơ và tình tiết trong đó thì nàng đại khái là nhớ hết, sau đó truyền ra cho các công tử tiểu thư nha đầu, mặc dù người thích đọc sách ở thành Côn Minh không nhiều bằng ở đế đô, bất quá Hồng Lâu Mộng đang nhận được sự ủng hộ của rất nhiều phàm phu tục tử thư hương tú tài. Thậm chí các nhóm nữ nhân còn luyện thành Bình thư, diễn cho các tiểu thư thái thái hào môn nghe. (bình thư = một hình thức văn nghệ dân gian của Trung Quốc, khi kể một câu chuyện dài dùng quạt, khăn làm đạo cụ)

Phượng Cảnh Nam thường không có hứng thú đối với những thứ hướng đến tình yêu gì gì đó, bất quá sau khi nghe nói là Minh Phỉ viết thì suýt nữa đã nghẹn họng tức chết, vội vàng vọt đến cư phòng của Minh Phỉ mà thóa mạ một chút, “Nghiệp chướng, nghiệp chướng! Vô liêm sỉ! Mới biết dăm ba chữ mà đã ra ngoài làm chuyện mất mặt! Ngươi có còn một chút rụt rè của khuê nữ hay không! Ngươi viết những thứ dâm diễm bôi nhọ tổ tông! Ngươi có biết ngươi mang thân phận gì hay không! Tất cả thể diện của bổn Vương đều bị ngươi đạp đổ hết rồi!”

Minh Phỉ đầy uất ức, liền biện bạch, “Phụ vương có xem kỹ hay không vậy, một chút thi từ như thế, nữ nhi chẳng cảm thấy có cái gì là mất mặt cả!” Nếu không phải Ngụy phi tìm cái chết để ngăn cản thì Phượng Cảnh Nam đã động thủ, cứ như vậy mà nổi cơn tam bành, không thể không cấm túc Minh Phỉ, giận đến mức còn tìm đến chỗ của Vệ vương phi để trút giận, “Nàng quản nội vụ, người gác cổng phải nghiêm một chút, những thứ mà Minh Phỉ truyền ra ngoài nhất định không thể có lần sau.”

Vệ vương phi còn không biết đã xảy ra chuyện gì, đương nhiên muốn hỏi đến tột cùng, Phượng Cảnh Nam thật sự thấy mất mặt, chỉ nói một cách giản lược. Vệ vương phi phái người lấy ra một quyển sách bìa trắng ở bên cạnh rồi đưa cho Phượng Cảnh Nam, “Có phải là quyển này hay không?”

Phượng Cảnh Nam lật sơ qua, Vệ vương phi nói, “Phía trên đề tên là Tào Tuyết Cần?”

“Nha đầu ngu xuẩn kia còn biết đổi cả tên, cuối cùng cũng không quá ngốc.” Phượng Cảnh Nam trả lại cho Vệ vương phi, nghiêm mặt nói, “Về sau tuyệt đối không thể để chuyện như vậy xảy ra.”

“Ta biết, ngày mai ta sẽ điều tra vì sao những quyển sách này lại tuồn ra từ trong phủ. Minh Phỉ là một khuê nữ, đại môn không ra, nhị môn không bước, chỉ viết một ít truyện tiếu lâm nho nhỏ, cũng là những thứ khuê các nhẹ nhàng, làm sao lại truyền ra ngoài cơ chứ?” Vệ vương phi xoa mi tâm, “Mấy thứ này ta chỉ xem để giết thời gian mà thôi. Nhưng ta thật sự phải nhắc nhở Vương gia, những thứ này không phải là tiểu thư khuê các nên viết, nếu để người ta biết là Minh Phỉ nặc danh viết ra, không nói đến nàng, ngay cả tỷ muội của nàng cũng bị nàng liên luy đến thanh danh. Vương gia nên nói với Ngụy phi một tiếng, chỉ điểm Minh Phỉ vài câu, vì sao càng ngày càng không phân biệt tốt xấu như vậy?”

Tuy rằng sắc mặt không có gì gọi là hay ho, nhưng Phượng Cảnh Nam vẫn đồng ý, thử đề nghị, “Không bằng bảo Minh Phỉ ở chỗ của nàng một thời gian xem sao?”

“Chỗ của ta đã có Minh Diễm đang học quản sự nội vụ, Minh Kỳ và Minh Trạm tuổi còn nhỏ, nhất là Minh Trạm, ta lúc nào cũng phải phân tâm chăm sóc hắn, hắn cũng không chịu nói chuyện, lòng ta thật sự cảm thấy không thoải mái. Còn có sự vụ ngày thường trong phủ, sợ là không có thời gian để dạy cho Minh Phỉ.” Vệ vương phi từ chối, ôn hòa nói, “Vương gia cũng biết nàng không thích nơi này của ta. Ngày thường chỉ đến đây một hai lần trong tuần là nhiều, còn không bằng Minh Nhã. Cứ bảo Ngụy phi quản giáo nghiêm ngặt đi, huynh đệ Minh Lễ rất biết cấp bậc lễ nghĩa.” fynnz.wordpress.com

Phượng Cảnh Nam chỉ đành nén xuống, không đề cập đến nữa.

Quyển Hồng Lâu Mộng của Minh Phỉ bị ném vách tường, Phượng Cảnh Nam thẳng tay xử lý đám nô tài truyền sách của Minh Phỉ ra ngoài, đưa đám cẩu nô tài kia ném vào thâm sơn cùng cốc, sau đó Côn Minh khởi xướng vận động quét sạch tà thư, cấm những quyển sách đó, như vậy Phượng Cảnh Nam mới chịu từ bỏ.

Cũng chẳng ngờ Minh Phỉ lại không hề phục

Hồng Lâu Mộng thất bại, đó thật sự là một kiệt tác, chẳng qua lại bị Minh Phỉ liên lụy, bị liệt vào dạng sách cấm, không được quảng bá lưu truyền. Kỳ thật Hồng Lâu Mộng là kiệt tác với văn tự tinh xảo, thi từ không tầm thường, tú tài bình thường đều không thể viết ra được, chẳng qua trong đó tràn đầy văn tự về tình và sắc, cũng không nên xuất phát từ một khuê nữ chưa đầy mười tuổi.

Minh Phỉ vẫn chưa nản lòng, nàng cắn răng bắt tay vào tác phẩm thứ hai của mình, Tây Du Ký, lần này có Vệ vương phi trấn áp, bản thảo của nàng dừng trong tay của Phượng Cảnh Nam, chẳng qua khi Vệ vương phi giao cho Phượng Cảnh Nam thì vẻ mặt có vẻ rất kỳ lạ, lắc lắc đầu, cảm thán một tiếng, “Vương gia, nếu không quản thúc Minh Phỉ thì sẽ gây ra đại loạn!”

Phượng Cảnh Nam cầm lên bản thảo thì nhìn thấy một câu của Tôn Ngộ Không “Thường nói hoàng đế thay phiên làm, năm nay đến phiên ta. Bảo hắn dọn ra ngoài, đem thiên cung nhường cho ta cũng không sao cả.” Phượng Cảnh Nam thật muốn ăn tươi nuốt sống Minh Phỉ.

Phượng Cảnh Nam nổi cơn tam bành, sau khi thiêu hủy bản thảo thì lệnh cho nhũ mẫu đánh sưng hai tay của Minh Phỉ, nắm cằm của Minh Phỉ rồi nhìn chằm chằm đôi mắt đang rơi lệ như mưa, cất tiếng dọa dẫm, “Nếu ngươi muốn chết thì cứ nói với bổn Vương, bổn Vương không thiếu nữ nhi như ngươi đâu!” Minh Phỉ bị dọa chết khiếp.

Cũng may Phượng Cảnh Nam vì danh dự của cả phủ, cũng không công khai xử lý Minh Phỉ, vì vậy người biết chuyện này thật sự không nhiều lắm.

Trải qua hai lần, Minh Phỉ chẳng những bị đả kích nặng nề về tinh thần mà làm cho người ta có thể thở phào nhẹ nhõm là hy vọng sáng tác những tác phẩm nổi tiếng của nàng rốt cục đã bị dập tắt.

Phượng Cảnh Nam lại thay đổi nữ tiên sinh nghiêm khắc, quản thúc Minh Phỉ thật nghiêm ngặt Minh Phỉ bị phụ thân quở trách, mẫu thân khuyên bảo, rốt cục mới tiếp nhận sự thật bi thương này. Nàng chỉ hận vì sao mình không xuyên không thành một nha đầu bình dân, sống trong Vương phủ này, trên có phụ thân lãnh khốc, dưới có đích mẫu lãnh đạm, mẫu thân thì nhu nhược, thân huynh thì nhát gan, một đôi huynh tỷ đích tử đích nữ nham hiểm độc ác, Minh Phỉ hoàn toàn không có nửa điểm tự do.

Minh Phỉ cứ như vậy mà an phận qua hai năm, cho đến khi Minh Lễ Minh Trạm rời khỏi Côn Minh để đến đế đô.

Không thể không nói Minh Phỉ là người hiện đại có chút trí tuệ, Minh Trạm vốn là kẻ câm, đi đế đô thì có thể làm được cái gì, mấy năm nay nàng thăm dò được một chuyện, phụ vương của mình hoàn toàn là một Vương gia nắm thực quyền, phụ vương cũng đã nhiều lần thể hiện ý tứ muốn sớm lập thế tử với mẫu thân.

Minh Phỉ quả thật mừng như điên, nếu ca ca Minh Lễ được lập làm thế tử thì thân phận của nàng sẽ trở nên khác biệt, ngay cả mẫu thân và mình cũng không cần phải nể mặt Vệ vương phi. Đương nhiên đây hoàn toàn là suy nghĩ của một nhà Minh Phỉ, cũng không đại biểu cho quan điểm của mọi người.

Ngụy phi và Minh Phỉ mỗi ngày ở trước mặt Phật tổ thắp nhang thơm ngát mà cầu nguyện, ai ngờ ông trời trêu ngươi, tiểu câm Minh Trạm lại trổ tài nổi bật ở đế đô. Sau đó là xảy ra chuyện ly kỳ, tiểu câm mở miệng, Minh Trạm bỗng nhiên có thể nói chuyện.

Phượng Cảnh Nam sét đánh không kịp bịt tai mà đã thỉnh phong cho đích tử, thánh chỉ ban tước đến cực kỳ nhanh.

Minh Phỉ nhìn huynh trưởng, trong lời nói không phải không có ý xúi giục, Minh Lễ chỉ nói một câu, “Minh Trạm là đích tử, khi hắn bị câm ta còn tranh không lại hắn, huống hồ hiện tại hắn đã lành lặn. Tam muội, nữ nhân các ngươi không hiểu chuyện này, ngươi để đại ca yên lặng đọc sách một lúc đi.”

Hầy, thật là bất hạnh, đúng là không có tiền đồ.

Có một đại ca như vậy, Minh Phỉ dù có chí khí nhưng khó thành, lại bất hạnh không phải thân nam nhi. May mà còn có nhị ca Minh Nghĩa và chính mình có cùng chung mối thù, Minh Phỉ cuối cùng còn có một tri âm: tài cán của nàng vẫn chưa thi triển, làm sao có thể mai một như vậy!

Nhất là khi Minh Phỉ xác định được Minh Trạm và nàng đến cùng một thời đại thì nàng càng không phục và đố kỵ khi thấy Minh Trạm vui vẻ hạnh phúc! Nàng nhất định phải làm nên sự nghiệp, làm cho mọi người nhìn mình bằng con mắt khác, phải tôn thờ nàng.