Đích Tử Nan Vi

Chương 37: Kết cục



Phượng Cảnh Nam đến đế đô, ngoại trừ vì chúc thọ cho mẫu thân thì còn vì hôn sự của Minh Diễm.

Phượng Cảnh Kiền chỉ hôn thất bại, Ngụy thái hậu mắt mù làm bà mối. Vì vậy Phượng Cảnh Nam nhắc đến việc này thì hai người hơi có chút mất mặt.

Vẫn là Ngụy thái hậu mặt dày, thở dài nói, “Diễm nha đầu đi theo ai gia mấy ngày nay, săn sóc nhu thuận, ai gia tuyệt đối không thể để cho nàng chịu nửa phần uất ức được.”

“Đây là phúc khí của Minh Diễm.” Phượng Cảnh Nam cười nói, “Trong lòng của mẫu hậu có chọn ai chưa, nếu không ngại thì nói cho nhi tử nghe thử.” Tuy rằng hắn hơi hoài nghi ánh mắt của mẫu thân, chẳng qua đây là hôn sự của tôn nữ, mẫu thân cũng muốn tôn nữ kết hôn với một nhà môn đăng hộ đối. Huống chi lần trước thất sách, mẫu thân và hoàng huynh chắc chắn có tâm lý bồi thường, như vậy lần này chọn người hẳn là không tệ. Phượng Cảnh Nam thật sự có chút chờ mong.

Ngụy thái hậu nói, “Nhân dịp tết Nguyên Tiêu vừa rồi ai gia có xem một chút, có một vị trưởng tử của Thái Dương công chúa tên là Phùng Thiệu Minh, một người là đích tôn của Vĩnh Yên công phủ, tên là Ôn Trường Phong. Ai gia đã hỏi thăm tinh tế về hai hài tử này, đều mười bảy tuổi, chưa thành thân. Nhất là ngay cả một nha đầu thông phòng cũng không có.” Tuyệt đối sẽ không đức hạnh như Đỗ Như Lan, Ngụy thái hậu lặng lẽ bỏ thêm một câu trong lòng.

“Không biết phẩm chất thế nào?”

Ngụy thái hậu cười nói, “Có gì khó, ngày mai ai gia triệu bọn họ tiến cung là được. Đều là hài tử đứng đắn trang nghiêm.”

Lần này Ngụy thái hậu thật sự hận không thể cầm kính lúp đi xem hiền tế cho Minh Diễm, Phượng Cảnh Nam rốt cục nhìn trúng Phùng Thiệu Minh, Phượng Cảnh Kiền cười nói, “Không sai, trẫm cũng chú ý đứa nhỏ Phùng Thiệu Minh này, chững chạc trầm ổn.”

Phượng Cảnh Nam cười nói, “Nhìn có vẻ là người tốt. Thần đệ nghe nói Đỗ Như Lan đang cầu phúc cho Phúc Xương tỷ trong chùa, Hoàng huynh lấy hiếu trị thiên hạ, một người hiếu tâm như vậy thì làm sao lại không đáng giá ban thưởng?”

Phượng Cảnh Kiền cười cười, nghiêng tai lắng nghe.

“Không bằng ban thưởng cho hắn một pháp danh.”

Ban thưởng pháp danh thì phải chân chính cắt tóc xuất gia, Phượng Cảnh Kiền cười khuyên, “Phúc Xương công chúa rốt cục cũng là Hoàng tỷ mà?”

Phượng Cảnh Nam nghiêm mặt nói, “Chuyện mà Hoàng tỷ làm mới càng khiến cho ta rét lạnh. Trong trong ngoài ngoài đều là đạo lý của nàng, chỉ là một ả tiện tì mà lại dám khi dễ Minh Diễm! Nếu để người ta noi theo thì về sau ta làm sao dám cùng phủ công chúa làm thông gia nữa?”

“Thôi thôi, cứ theo ý ngươi là được rồi.”

Phượng Cảnh Kiền ban thưởng hai chữ Hiếu Chân cho Đỗ Như Lan làm pháp danh, mệnh hắn ở tự cầu phúc. Phúc Xương đại công chúa nghe được thánh chỉ thì liền hôn mê bất tỉnh, lần này là bệnh thật.

Ngày hôm sau, trưởng tử của Thái Dương đại công chúa là Phùng Thiệu Minh được ban hôn cho Thục Nghi quận chúa, chọn ngày thành hôn.

Thái Dương đại công chúa lớn hơn Phượng Cảnh Nam một tuổi, là một phu nhân thùy mị, nhu hòa dịu dàng. Mang theo nhi tử tiến cung tạ ơn, trước tiên để cho Phùng Thiệu Minh đi ra ngoài rồi ôn nhu nói, “Từ lúc đến đây thăm mẫu hậu đã được gặp qua quận chúa, chỉ là không ngờ Thiệu Minh lại có phúc phận này, đây đều là ân điển của mẫu hậu và Hoàng huynh.”

Thái Dương đại công chúa sau khi thành hôn chỉ được hai năm thì trượng phu là Thọ An Hầu lại qua đời vì bạo bệnh, nàng ở vậy một mình để nuôi nhi tử đến tận giờ, thật sự là không dễ dàng. Vì Thái Dương đại công chúa thủ tiết trinh nghĩa cho nên Ngụy thái hậu cũng nhìn bằng cặp mắt khác, cười nói, “Nay Thiệu Minh có tiền đồ, ngươi cũng hết khổ. Ai gia nghĩ, trước khi đại hôn thì ban tước cho Thiệu Minh, cũng coi như song hỷ lâm môn.”

Thái Dương đại công chúa nhất thởi ửng đỏ đôi mắt, vội vàng đứng dậy tạ ơn.

Năm đó Thọ An Hầu qua đời thì Phùng Thiệu Minh vẫn còn quấn tã, vì mẫu thân của Thái Dương đại công chúa bị Tiên đế ghét bỏ cho nên không được ban tước. Sau này Phượng Cảnh Kiền kế vị thì chỉ gia ân thành Thái Dương đại công chúa, vẫn chưa ban thưởng tước vị, vì vậy tước vị của Thọ An Hầu vẫn bị treo lơ lửng chưa được giải quyết.

Thái Dương đại công chúa thầm nghĩ Hoàng thượng sảng khoái ban tước như vậy nhất định là Trấn Nam Vương đã góp lời ở trước mặt Hoàng thượng, lại nghĩ đến kết cục của Đỗ Như Lan thì liền rùng mình, trở về nhất định phải dặn dò nhi tử, nhất định phải đối xử tốt với quận chúa.

Phùng Thiệu Minh ra khỏi Từ Ninh cung chưa được vài bước thì đã đụng phải một tiểu thái giám chính là Phương Thanh.

Phương Thanh cúi người hành lễ rồi cười nói, “Nô tài là quản sự của tứ công tử ở Thạch Lưu viện, phụng lệnh tứ công tử đi thỉnh Phùng công tử sang đó gặp mặt một chút. Tứ công tử nói, Phùng công tử được tứ hôn cho Thục Nghi quận chúa, mọi người vốn là cốt nhục chí thân, nay thân càng thêm thân, thỉnh Phùng công tử đừng từ chối.”

Gạch tứ gia! Muốn gặp hắn!

Trên trán của Phùng Thiệu Minh giật giật, vội vàng đáp lời, “Ta cũng đang định đi thăm hỏi biểu đệ.” Một cái hà bao thưởng cho Phương Thanh. Hắn cũng không phải là người chất phác, tương phản, Phùng Thiệu Minh lại là người rất có mắt.

Trong Thạch Lưu viện.

Hai người mặc thanh sam thiển bích giống nhau như đúc, trên đầu đều đội kim quan, chẳng qua một người hơi cao, một người hơi thấp, một người tuấn tú, một người khả ái, cùng ngồi trên trường kỷ ở hành lang, không nói lời nào, nhìn Phùng Thiệu Minh từ đầu xuống chân.

Trong lòng của Phùng Thiệu Minh thấp thỏm nhưng vẫn suy nghĩ ai là tứ công tử? Cũng không phải Gạch tứ gia sát khí tung hoành như lời đồn a! Nghĩ đến nơi này là nơi ở của các hoàng tử, nghe nói ngũ hoàng tử của Thánh thượng năm nay vừa mới bảy tuổi, nhưng nhìn lại hai ngươi này thì cảm thấy cũng không nhỏ như vậy. Hơi cân nhắc một chút, liền đứng giữa hai người mà hành lễ, “Bái kiến tứ công tử.”

Minh Trạm cười cười nhìn về phía Minh Kỳ, Minh Kỳ cất lên giọng nói trong trẻo, “Không cần hành lễ, ngươi ngồi đi. Chúng ta nghe nói Hoàng bá phụ chỉ hôn, vì vậy cố ý thỉnh ngươi đến đây gặp mặt.”

Nghe giọng giống một cô nương, trong lòng của Phùng Thiệu Minh nói thầm, lén lút nhìn lại, Minh Kỳ trừng hắn, “Nhìn cái gì, móc mắt của ngươi bây giờ!”

Phùng Thiệu Minh cả kinh, quả thật là cô nương, nghĩ đến việc mình thất lễ trước mặt người thân của thê tử tương lai thì không khỏi ngượng ngùng, khuôn mặt ửng đỏ, vừa gãi đầu vừa đứng dậy thở dài, “Ta, ta, thật có lỗi, đã quá đường đột.”

Minh Trạm đứng dậy rồi dìu lấy tay Phùng Thiệu Minh, vỗ hai ba cái để trấn an, sau đó chỉ xuống ghế dựa.

Lúc này Phùng Thiệu Minh mới biết vị này chính là tứ công tử. Cố gắng trấn định mà giải thích, “Thật sự không biết đây là vị cô nương.”

Minh Trạm nhìn hắn dung mạo nhã nhặn, lúc này đã khôi phục vẻ ung dung, chẳng qua chỉ cúi đầu, không dám nhìn nhiều, xem ra người này cũng rất biết quy củ. Nhéo nhéo tay Minh Kỳ, nháy mắt vào phía bên trong, Minh Kỳ liền đứng dậy mà đi vào trong.

Minh Trạm viết nói, “Đó là tỷ tỷ của ta, ngươi đừng trách.”

Phùng Thiệu Minh bị dọa nhảy dựng, lập tức thốt lên, “Đó là Thục Nghi quận chúa?” Trời ạ, hắn ở đế đô cũng không phải người mù kẻ điếc, Đỗ Như Lan nhi tử của Phúc Xương đại công chúa vì đắc tội với Trấn Nam Vương phủ mà nay rơi vào kết cục xuất gia. Hắn, hắn chưa từng dưỡng tiểu lão bà, thiếu niên hâm mộ cái đẹp, khi nhận được thánh chỉ tứ hôn thì cũng từng ảo tưởng, có lẽ Thục Nghi quận chúa là một tiểu mỹ nhân dịu dàng gì gì đó.

Nào ngờ lại hung hãn lợi hại như thế, trực tiếp phái người gọi hắn đến đây. Sau này thành hôn thì phải sống như thế nào a?

Minh Trạm nhịn không được mà bật cười, viết nói, “Không phải đại tỷ, là nhị tỷ.”

Phùng Thiệu Minh thở phào một hơi. May quá, hóa ra là tiểu di tử. (cô em vợ)

“Đại tỷ ở đế đô bị không ít uất ức, ngươi đừng bắt chước Đỗ Như Lan, phải đối đãi tốt với đại tỷ.” Minh Trạm viết nói.

Đừng bắt chước Đỗ Như Lan!

Mọi người ở toàn đế đô đều thấy kết cục của Đỗ Như Lan! Phùng Thiệu Minh biết rõ bản thân hắn không thể trêu chọc Trấn Nam Vương phủ, chẳng qua hắn cũng không nguyện ý cúi đầu xưng dạ, làm cho vị tứ công tử này coi khinh, nghiêm mặt nói, “Nhân khẩu trong phủ của ta rất ít, mẫu thân thủ tiết nhiều năm dưỡng dục nuôi ta lớn khôn. Ta cũng trông mong sớm ngày thú thê để hiếu kính mẫu thân. Không ngờ lại có thể được ban hôn cho quận chúa, đây là phúc phận của ta. Ta đã sớm nghe nói Thục Nghi quận chúa là một người hiền đức ôn lương, ta sẽ không phụ lòng quận chúa.”

Lời này không nhuyễn cũng không cứng, lộ ra vài phần khí khái.

Minh Trạm nghĩ, người này tuy rằng mặt còn non một chút nhưng thật ra rất hiểu chuyện.

Người hiểu chuyện là tốt rồi.

Ở cổ đại này trọng nam khinh nữ, Minh Trạm cũng không muốn nói những lời uy hiếp, bằng không có thể phản tác dụng, sẽ làm cho Minh Diễm sau này khó sống. Vì vậy chỉ hàn huyên một chút đề tài thoải mái, chưa được vài lời thì Vạn tuế gia ban thưởng yến tiệc, tuyên tứ công tử, nhị tiểu thư và Phùng công tử đến Từ Ninh cung.

Sau khi Thái Dương đại công chúa hồi phủ, tuy rằng có một chút mệt mỏi nhưng không giấu được sắc mặt vui mừng.

Kéo lấy tay nhi tử rồi ôn hòa nói, “Mẫu thân đã gặp qua Thục Nghi quận chúa, bộ dáng rất khá. Cư xử không có chỗ nào là không ổn, gia đình bình thường làm gì có được nữ nhi tiền đồ như vậy.” Vui mừng nhìn nhi tử rồi cười nói, “Nhi tử của ta quả là có phúc khí.”

Phùng Thiệu Minh có một chút ủ rũ, Thái Dương đại công chúa vội hỏi, “Minh nhi sao vậy, tiến cung mệt à?”

“Nhi tử không mệt. Chẳng qua hôm nay nhìn thấy Trấn Nam Vương, rất uy nghiêm.” Chẳng những Trấn Nam Vương uy nghiêm mà đám hài tử của Trấn Nam Vương cũng rất lợi hại. Phùng Thiệu Minh đã nghe danh Gạch tứ gia, hôm nay được diện kiến, quả nhiên danh bất hư truyền! fynnz81o

Thái Dương đại công chúa cười nói, “Nhạc phụ gặp hiền tế thì phải uy nghiêm một chút. Huống chi đó là Trấn Nam Vương. Nhi tử của ta, con cứ yên tâm đi, ta đã tinh tế hỏi thăm, mẫu thân của Thục Nghi quận chúa là trắc phi ở Vương phủ, khi còn bé thì mẫu thân đã qua đời, vẫn luôn được nuôi dưỡng bởi Vương phi. Vệ vương phi nhỏ hơn ta hai tuổi, khi còn bé chúng ta đã từng chơi cùng nhau, là một người rất thỏa đáng. Năm đó vì Trấn Nam Vương tuyển chính phi, trước khi Trấn Nam Vương tuyển Vương phi thì đã đến đế đô vài lần mới chọn được Vệ vương phi, Nàng dạy nữ nhi tuyệt đối không tệ. Lúc trước ta cứ nghĩ Đỗ lão tam có phúc, nhưng không ngờ lại bị dụ dỗ mà gánh lấy tai họa.”

Thấy mẫu thân từ trước đến nay luôn lãnh đạm lại trở nên hớn hở vui mừng, Phùng Thiệu Minh rót một tách trà nhỏ rồi dâng lên, Thái Dương đại công chúa uống một chút để thông cổ, cầm tách trà mà thở dài, “Nhi tử của ta, Thục Nghi quận chúa là thân điệt nữ của ta, cũng là biểu muội của ngươi, đây là hôn sự thân càng thêm thân. Có thể lấy được quận chú là phúc khí của chúng ta, chúng ta phải biết tích phúc. Đợi đến khi quận chúa vào phủ thì ngươi phải hảo hảo đối xử với nàng. Với lại, trong vòng mười năm, nếu quận chúa vẫn không mang thai thì mới nạp thiếp.”

“Mẫu thân yên tâm đi, nếu quận chúa giống như lời của mẫu thân thì đừng nói là mười năm, cả đời nhi tử không nạp thiếp cũng không sao.” Phùng Thiệu Minh nghĩ đến nhị tiểu thư của Trấn Nam Vương phủ lợi hại như vậy, e rằng Thục Nghi quận chúa cũng không quá hiền lành.

Thấy nhi tử hiểu chuyện, Thái Dương đại công chúa đương nhiên vui mừng. Quý nữ của hoàng thất không phải dễ đối phó, đã được chỉ hôn cho quận chúa mà còn dây dưa với một tỳ nữ, kết cục của Đỗ Như Lan hôm nay cũng đã là nể mặt của Phúc Xương đại công chúa rồi.

…………..

P/S: lúc bạn Thiệu Minh hô lên *Gạch tứ gia! Muốn gặp hắn!”, giống như nghe tên đại ma đầu giết người không gớm tay muốn gặp =)).

Cái vụ bạn Như Lan rốt cục là do bác Nam chơi ác, em Trạm là nhân văn lắm rồi.