Đích Tử Nan Vi

Chương 69: Bắt đầu



Cổ họng của Minh Trạm dần dần lành hẳn, qua tiết Trung thu thì nói chuyện đã hoàn toàn không thành vấn đề. Chẳng qua giọng nói có vẻ khó nghe một chút, vẫn là cạc cạc như cũ. Theo chẩn đoán của thái y: Sự thay đổi bình thường khi bước vào thời kỳ vỡ giọng.

Phượng Cảnh Nam đối diện với một sự lựa chọn: Có nên để Minh Trạm tham chính hay không?

Đương nhiên lựa chọn này rất dễ quyết định, địa vị của Minh Trạm cùng với tài cán của bản thân, cho dù là tâm phúc bên cạnh Phượng Cảnh Nam thì cũng hoàn toàn ủng hộ việc tứ công tử thảo luận chính sự.

Cũng không phải những người này có tâm tư gì khác thường mà là nay có muốn ngăn cản cũng cản không được.

Hoàng thượng ở đế đô thường xuyên phái người tặng lễ vật cho Minh Trạm, cho dù Phượng Cảnh Nam làm phụ thân thì cũng không thân thiết được như vậy.

Xem tứ công tử cùng vị kia thân cận như thế nào, người ta trước tiên làm tốt ngoại giao, Phượng Cảnh Kiền thích hắn, Minh Trạm lại mang danh là đích tử, tài cán của bản thân thì không cần nhiều lời, luận về phẩm đức thì chẳng phải vừa mới thú một cái bài vị về phủ đó sao? Ai lại có thể không tán thưởng tứ công tử là người nhân hậu cơ chứ. Sức khỏe à? Người ta đâu còn bị câm nữa.

Về phần vết thương trên mặt của Phượng Cảnh Nam thì liên quan gì đến tứ công tử, chỉ vì mèo của Ngụy đại nhân làm càn mà thôi.

Cộng tất cả các điểm lại với nhau thì Minh Trạm đã hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn thỉnh phong thế tử: Đích trưởng của chính phi, tài đức vẹn toàn, có giao hảo tốt đẹp với đế đô.

Đương nhiên Minh Trạm cũng có một điểm ương bướng chính là: Hắn không thích Phượng Cảnh Nam.

Kỳ thật những lời này cũng có thể nói ngược lại: Phượng Cảnh Nam cũng không thích Minh Trạm.

Chỉ cần Minh Trạm híp mắt cười thì trong lòng của Phượng Cảnh Nam lập tức vang lên vài tiếng cảnh báo: Đang bày mưu tính kế, cẩn thận a cẩn thận a.

Nhưng mà ở trên phương diện chính trị thì có khi phải vứt bỏ tình cảm và quan điểm cá nhân. Từ đó đến nay Phượng Cảnh Nam làm gì cũng đều hào phóng, lời này không đợi người khác mở miệng thì hắn đã nói với Minh Trạm, “Cổ họng của ngươi đã khỏi hẳn, buổi sáng cũng nên đến thảo luận chính sự đi.”

Minh Trạm thật sự giật mình, hắn há miệng thở dốc, vì bước vào thời kỳ vỡ giọng nên hơi khàn khàn một chút, “Tam ca vẫn chưa bắt đầu tham chính, ta lướt qua tam ca thì có lẽ không được tốt cho lắm.” Tuy rằng là nghĩ một đường nói một nẻo nhưng Minh Trạm vẫn phải nói, Minh Kỳ đã giáo huấn hắn, “Ngươi nay đã có thể nói chuyện, muốn làm thế tử thì cũng phải biểu hiện ra phong thái của thế tử. Đối với thứ huynh thứ muội thì không cần ngươi phải thân cận với bọn họ, nhưng ngươi phải tôn trọng bọn họ, ngươi đối với bọn họ luôn thờ ơ, toàn là khinh thường thì bảo sao mà phụ vương có thể yên tâm đối với ngươi. Cho dù ngươi là danh chính ngôn thuận nhưng chỉ cần phụ vương cảm thấy ngươi đối với thứ huynh thứ muội có một chút ác ý thì hắn sẽ không thỉnh phong cho ngươi. Ngươi khôn ngoan dùm ta một chút đi! Đừng vì vài chuyện cỏn con mà mất đi lợi ích lớn!”

Minh Kỳ nói những lời này là vì Minh Trạm liên tục ba bốn ngày cứ quấn quanh nàng mà hỏi thăm chuyện quân doanh, khiến cho Minh Kỳ cảm thấy bực mình, bèn đánh Minh Trạm mấy cái rồi mắng một chút. Minh Trạm quay về suy nghĩ lại, lời này của Minh Kỳ tuy rằng không quá xuôi tai nhưng cũng là lẽ phải, cho nên hắn nghĩ lại.

Tuy rằng chỉ là bề ngoài nhưng Phượng Cảnh Nam nghe thấy thì cũng cảm thấy thư thái, vài ngày không gặp mà tiểu tử này đã có tiến bộ như thế, bèn giải thích, “Tam ca của ngươi chưa thành hôn.”

Minh Trạm cố gắng uyển chuyển, bất quá uyển chuyện thật sự không phải là điểm mạnh của hắn, có trời mới biết hắn muốn can thiệp vào quân sự của Trấn Nam Vương phủ nhiều như thế nào, cho dù là bề ngoài cũng được. Nhưng Minh Kỳ đã nói thì hắn tạm thời cứ làm thánh nhân đi, gãi gãi đầu rồi từ chối, “Cái kia, lớn nhỏ có thứ tự, tốt nhất cứ đợi tam ca thảo luận chính sự thì ta đi theo học hỏi cũng được.” Phượng Cảnh Nam sẽ không lập tức giao thực quyền cho hắn, nói như vậy, còn không bằng cứ giả vờ ban ân huệ thì vẫn hơn.

Phượng Cảnh Nam liếc mắt nhìn Minh Trạm một cái, a, đôi mắt sáng ngời lấp lánh nha. Tiểu tử, đừng cho là ta không biết ngươi đang có chủ ý gì, lúc trước lão tử quả thực vẫn chèn ép ngươi, nhưng lúc ấy lão tử cũng có đủ lý do, ai bảo ngươi bị câm làm chi. Lão tử chèn ép ngươi là vì đại cục, nay nếu lão tử vẫn tiếp tục chèn ép ngươi thì sẽ có chuyện để nói, Phượng Cảnh Nam ngoài cười nhưng trong không cười, “Không sao, lúc trước ngươi thành thân cũng là vì tình thế bức bách, với lại đích thác thứ khác, ngươi chuẩn bị trước đi, ngày mai đừng dậy muộn là được.”

Minh Trạm suy nghĩ một chút bèn nói, “Vậy A Ninh làm sao bây giờ?”

A Ninh?

Lúc đầu Phượng Cảnh Nam thật sự không phản ứng kịp, không biết Minh Trạm đang nói đến ai, à, là Ngụy Ninh, Phượng Cảnh Nam cẩn thận quan sát khuôn mặt đã gầy đi khá nhiều của Minh Trạm, vẫn có phần tròn trịa, nhưng mà đã lộ ra đường cong nhu hòa hình trứng ngỗng, đôi mắt cũng lớn hơn một chút, môi đỏ răng trắng, có vài phần lanh lợi khả ái.

Phượng Cảnh Nam nhướng mày hỏi, “Ngươi đi thảo luận chính sự thì liên quan gì đến Tử Mẫn?” Minh Trạm từ đó đến nay đánh rắm cũng có mục đích, lúc này vì sao lại nhắc đến Ngụy Ninh?

“Bởi vì ta nghĩ là đang nhàn rỗi nên đã hứa sẽ đến Lệ Giang ở vài bữa với A Ninh. Nghe A Ninh nói phong cảnh nơi đó rất đẹp.”

Khá lắm Ngụy Tử Mẫn, Minh Trạm vừa biết nói chuyện thì đã bị ngươi mượn sức. Bất quá Minh Trạm cũng không phải kẻ lương thiện, hai người này đáng lý sẽ cấu kết với nhau mà làm việc xấu. Thậm chí ngay cả gian tình cũng chưa có, Minh Trạm nhất định biết hắn kiêng kị Ngụy Ninh, vậy mà còn cố tình nhắc đến Ngụy Ninh ở trước mặt hắn. Nhưng thủ đoạn châm ngòi thô bỉ như vậy thì hình như không phải xuất phát từ tay của Minh Trạm, như vậy Minh Trạm nhất định là có mục đích khác.

Phượng Cảnh Nam nói, “Ta phái người đi cùng với hắn là được rồi. Với lại luận về công thì Tử Mẫn là nhất phẩm hầu tước, luận về tư thì ngươi phải kêu hắn một tiếng biểu thúc, A Ninh, luận theo cái gì mà xưng hô như vậy hả?”

Ta còn gọi hắn là hồ ly nữa này, ai cần ngươi lo. Minh Trạm thầm mắng trong bụng, nhưng bề ngoài vẫn ngoan ngoãn nhận sai, “Biểu thúc cùng lắm chỉ lớn hơn ta vài tuổi, thỉnh thoảng nói đùa thì mới kêu như vậy mà thôi.”

“Theo tính tình cẩn thận của ngươi thì cũng không phải thỉnh thoảng mới kêu như vậy.” Phượng Cảnh Nam trách cứ Minh Trạm một cách không lưu tình, “Tư bất hại công. Ngươi phải nhớ rõ điểm này, Tử Mẫn dù sao cũng là nhị phẩm Đại Lý Tự Khanh của triều đình. Hắn lớn hơn ngươi mười lăm tuổi, tuổi này cũng đủ làm cha của ngươi rồi. Ta rất hiểu hắn, ngươi nói hắn một câu thì hắn lại nghĩ câu đó thành ba nghĩa khác nhau, ngươi muốn chiếm được lợi ích từ trong tay của hắn thì trước tiên phải cho hắn lợi ích. Minh Trạm, ngươi phải biết có chừng có mực.” Lão tử mặc kệ các ngươi đang suy nghĩ chuyện gì, tốt nhất là thành thật với lão tử một chút, đừng để lão tử bắt được nhược điểm của các ngươi.

“Ta đã hiểu, ta và hắn là quân tử chi giao.” Minh Trạm nghiêm mặt nói, “Ta cũng không tính chiếm lấy lợi ích từ trong tay hắn.” Ta chỉ muốn hắn hiểu được một đạo lý, vị trí thế tử của Trấn Nam Vương tuyệt đối không thể rơi vào tay của huynh đệ Minh Lễ. Về phần hắn biểu hiện giao hảo với Ngụy Ninh ở trước mặt Phượng Cảnh Nam thì chẳng có vấn đề gì. Hắn không chỉ muốn Phượng Cảnh Nam biết hắn và Ngụy Ninh có giao hảo, hắn càng muốn người trong thiên hạ đều biết giao tình giữa hắn và Ngụy Ninh.

Phượng Cảnh Nam còn trẻ, nay binh quyền ở Vân Nam đều nằm trong tay của Phượng Cảnh Nam, duy nhất có thể can thiệp vào chiến sự là Minh Kỳ, hừ, cho dù Phượng Cảnh Nam tính toán như thế nào, Minh Kỳ chí công vô tư như thế nào thì cũng là có tư tình. Phượng Cảnh Nam muốn dùng Minh Kỳ cho nên chiếu cố tình cảm với Minh Kỳ, đương nhiên Minh Kỳ là ái nữ tâm phúc của Phượng Cảnh Nam, nhưng cũng là thân tỷ của hắn.

Minh Trạm tạm thời không suy nghĩ đến tâm tư của Minh Kỳ, theo góc độ quyền lợi mà nói, chỉ cần một ngày Minh Kỳ chưa nắm chắc binh quyền thì vẫn phải dựa vào thân phận đích tử của hắn, nữ nhân muốn sống yên ổn cũng không dễ dàng như vậy.

Minh Kỳ là đích nữ, điều này tuyệt đối không đủ, đương nhiên trên phương diện quân sự thì Minh Kỳ rất có khả năng, Phượng Cảnh Nam vẫn luôn chỉ đạo cho nàng, quan trọng hơn là Minh Kỳ có thân đệ như hắn là đích tử duy nhất của Phượng Cảnh Nam, lại được sự sủng ái và tín nhiệm của Phượng Cảnh Nam chống lưng, con đường bộc lộ tài năng của Minh Kỳ càng thêm thuận lợi.

Phượng Cảnh Nam muốn để cho hắn thảo luận chính sự thì Phượng Cảnh Nam đương nhiên phải làm như vậy.

Quân sự và chính trị không thể tách biệt.

Nhưng đến phiên Phượng Cảnh Nam thì lại hoàn toàn tách biệt, nếu Minh Kỳ đã vào quân doanh thì hắn tất nhiên sẽ giao thiệp với chính sự.

Nhưng sau này thì sao?

Sau này Phượng Cảnh Nam sẽ an bài đám người của Minh Lễ như thế nào. Còn có Minh Kỳ, chẳng lẽ cả đời Minh Kỳ không thành thân hay sao?

Bất quá hiện tại Phượng Cảnh Nam còn trẻ, hắn còn đủ thời gian để an bài về sau.

Minh Trạm cũng có đủ thời gian để thu hoạch quyền lợi.

Mỗi người đều đã có vị trí và cương vị riêng, đã đến lúc bắt đầu, Minh Trạm nhẹ nhàng mỉm cười.

…………