Đích Tử Nan Vi

Chương 90: Phụ tử tranh chấp (nhị)



Tuy rằng bị nói là bá đạo nhưng lúc này Minh Trạm đã hoàn toàn tỉnh táo trở lại, hắn đương nhiên sẽ không để cho Phượng Cảnh Nam thoải mái ôm trọn lấy đề tài này.

Hắn đã nói ra những lời cay nghiệt, nếu không được kết quả gì thì ngày sau hắn có thể nói cái gì nữa, e rằng Phượng Cảnh Nam trên căn bản sẽ không đặt trong lòng, hoàn toàn không bận tâm đến lập trường của hắn, vẫn làm theo ý của mình. Như vậy lần này Minh Trạm cần gì phải làm ầm ĩ như thế, thật vất vả mới tranh thủ được cơ hội, Minh Trạm làm sao lại dễ dàng buông tha cho được!

Minh Trạm không thích loại cảm giác bị khinh thường bị xem nhẹ bị an bài nhân sinh như vậy, cho nên hắn hỏi, “Như vậy, thỉnh phụ vương nói cho ta biết vì sao ngài lại một lòng muốn chọn Nguyễn Hồng Nhạn cho Minh Kỳ? Ta tin tưởng với trí tuệ của phụ vương thì đương nhiên có thể thấy được khả năng và dã tâm của Nguyễn Hồng Nhạn. Minh Kỳ thật sự hy vọng có một trượng phu như vậy hay sao?”

“Nam tử trên thế gian này nào có ai lại không có dã tâm.” Phượng Cảnh Nam nói, “Dã tâm của một kẻ ngu dốt càng đáng sợ hơn dã tâm của một kẻ thông minh. Minh Trạm, ta chọn Nguyễn Hồng Nhạn bởi vì hắn là người thông minh.”

“Ta hiểu được băn khoăn của ngươi, ngươi không thích quyền thế bị uy hiếp, bất luận kẻ nào cũng sẽ không thích, nhất là Hoàng thượng.” Phượng Cảnh Nam dựa vào ghế, cầm lấy chiếc quạt ở bên cạnh, nay Minh Trạm đã bị khí thế của hắn bức bách, chỉ cần một cái bậc thang thì tiểu tử này cũng sẽ không tiếp tục kêu to. Vì vậy Phượng Cảnh Nam ôn hòa nói, “Nơi này không có ngoại nhân, chúng ta lấy ngũ hoàng tử mà nói đi. Đương nhiên ngũ hoàng tử năm nay vừa mới mười một tuổi, tuổi còn nhỏ, bất quá nghe nói việc học hành cũng rất khá. Giả thiết ngũ hoàng tử được kế vị, ngươi cảm thấy Hoàng thượng sẽ thích quyền thế có thể uy hiếp đến ngoại gia của mình hay sao? Hoàng thượng đối với ngoại gia vĩnh viễn đều là vừa thương lại vừa nghi kỵ, hơn nữa với thân phận của Nguyễn Hồng Nhạn, Trấn Nam Vương phủ vì đời sau của Phượng thị đã đành, Hoàng thượng cũng sẽ vĩnh viễn không cho phép Trấn Nam Vương phủ bị ngoại nhân xâm chiếm! Đương nhiên, Nguyễn Hồng Nhạn là người thông minh, người thông minh sẽ không nghịch thế làm phản.”

“Phụ vương, xin thứ tội cho ta vì đã xen mồm.” Giống như sự hiểu biết của Minh Trạm đối với Phượng Cảnh Nam, Phượng Cảnh Nam cũng không hiểu biết Minh Trạm đủ sâu, hắn không ngờ Minh Trạm không hề lùi bước mà còn cất lên giọng nói lạnh lùng, “Người thông minh bình thường đương nhiên sẽ thuận thế mà làm, nhưng người thông minh chân chính sẽ là anh hùng tạo thời thế! Hơn nữa chúng ta cũng không biết rõ Nguyễn Hồng Nhạn! Cho dù phụ vương ngút trời anh tài thì cũng không thể kết luận nhân phẩm của Nguyễn Hồng Nhạn. Chúng ta khoan hẵng lo lắng cho sau này, trước tiên nói ở hiện tại đi. Nếu một trong ba vị nhị, tam, tứ hoàng tử đăng cơ thì Nguyễn gia không có lợi ích gì, thậm chí còn có thể vì Nguyễn Hồng Nhạn mà bị tân đế nghi kỵ. Ta nghĩ ngũ hoàng tử ngày sau cho dù có nghị kỵ Nguyễn gia nhưng cũng sẽ không nghiêm trọng như các hoàng tử khác, đúng không? Như vậy so sánh với ba vị hoàng tử đăng cơ thì nếu ngũ hoàng tử đăng cơ, đối với Nguyễn Hồng Nhạn mà nói sẽ là có lợi nhất, đúng không?”

“Chỉ cần nhìn vào các vị hoàng tử thì cũng đã thấy Nguyễn Hồng Nhạn có một loại chờ mong với mức độ khác nhau, nếu phụ vương không có ý kiến đối với sự suy đoán của ta thì ta sẽ nói, Nguyễn Hồng Nhạn mới là người hy vọng ngũ hoàng tử được kế thừa ngai vàng nhất.”

Mặc dù Phượng Cảnh nam không chịu trả lời, bất quá trầm mặc chính là cam chịu. Lúc này Minh Trạm quyết đoán cắt ngang lời của Phượng Cảnh Nam, một mạch đoạt lại quyền chủ động, “Nguyễn Hồng Nhạn làm Quận mã, nếu để cho hắn cầm quyền, phụ vương, Trấn Nam Vương phủ không thể đứng trên lập trường này mà can thiệp vào chuyện tranh giành đế vị, cho nên ta nói, chỉ cần điểm này thì Nguyễn Hồng Nhạn đã không thích hợp!”

Minh Trạm nhếch môi một cách lạnh lùng cứng rắn, tiếp tục nói, “Vì sao phụ vương vẫn nói Nguyễn Hồng Nhạn là người thông minh, bởi vì phụ vương cũng biết dựa vào bản lĩnh của Nguyễn Hồng Nhạn thì hắn tất nhiên sẽ sinh ra ảnh hưởng nhất định đối với Minh Kỳ, đúng không? Hắn không thể nhúng tay vào sự vụ của Trấn Nam Vương phủ của chúng ta nhưng hắn sẽ thò tay vào Trấn Nam Vương phủ. Tuy rằng là Quận mã nhưng dù sao hắn cũng là nam nhân, nếu không phải Trấn Nam Vương phủ có tương lai rất tốt thì hắn cần gì gì phải buông tha cho chức vị Thám hoa, tiền đồ rộng lớn, để đi theo Minh Kỳ quay về nơi Vân Nam xa xôi vạn dặm này làm gì?”

“Bất quá là có lợi ích!” Khí thế của Minh Trạm dần dần ổn định, nhìn chăm chú vào ánh mắt của Phượng Cảnh Nam, niềm tin khó xác định, “Hắn cũng không phải là chỉ có một chút dã tâm, hắn là dã tâm bừng bừng! Mang theo dã tâm bành trướng như vậy đến đây, phụ vương, ta sẽ không yên tâm. Cho nên ta không đồng ý hôn sự này của Minh Kỳ, hơn nữa ta đã đem tất cả lý do của mình nói cho phụ vương, ta cũng có thể chắc chắn thuyết phục được Hoàng bá phụ buông tha cho hôn sự này.”

Minh Trạm nói một cách trịnh trọng, “Cho nên, ta thỉnh cầu phụ vương hãy cân nhắc lại hôn sự của Minh Kỳ một lần nữa.”

Minh Trạm có năng lực phản ứng cực nhanh cùng với nội tâm kiên định, miệng mồm lanh lợi, ý chí ương ngạnh, lòng tin không chịu thua thiệt.

Cho nên trong tình huống Phượng Cảnh Nam chiếm ưu thế thì hắn bình tĩnh tìm kiếm chỗ sơ hở của Phượng Cảnh Nam, hơn nữa còn đánh trúng vào nhược điểm, vãn hồi xu hướng suy tàn.

Bởi vì thủ đoạn của Minh Trạm dùng chính trên người Phượng Cảnh Nam cho nên Phượng Cảnh Nam càng thêm kinh hãi đối với sự bình tĩnh và lý trí của Minh Trạm, nói đến đây, Phượng Cảnh Nam nguyện ý lui từng bước, “Vậy ngươi nói xem, hôn sự của Minh Kỳ phải xử trí như thế nào?”

“Để cho Minh Kỳ quay về Vân Nam trước, tạm thời không cần đại hôn.” Minh Trạm bình tĩnh nói, “Phụ vương, Minh Kỳ muốn gì thì nàng sẽ trực tiếp lấy nó, nàng sẽ không hề khách khí. Hôm nay nàng để cho chúng ta thương nghị hôn sự của nàng, ta nghĩ, nàng đối với hôn sự này là có cũng được mà không có cũng chẳng sao.”

“Trong các nữ nhân, cá tính như Minh Kỳ rất hiếm gặp, nàng không tin nam nhân, nếu để cho nàng chọn một người ở trong quân doanh thì ta nghĩ sự lựa chọn của nàng sẽ tương đối rõ ràng hơn.” Minh Trạm thấy Phượng Cảnh Nam vẫn chưa đáp lại, vì vậy tiếp tuc nói, “Một khi đã như vậy thì chúng ta cần gì gấp rút chọn cho nàng một người nam nhân mà nàng không thích! Phụ vương, tạm thời không cần kén rể cho Minh Kỳ, đợi ngày sau hoặc là có người mà nàng chân chính thích hoặc là có người mà chúng ta cùng tán thành ý kiến, khi đó hẵng để Minh Kỳ đại hôn!”

“Nam đại đương khôn, nữ đại đương giá! Minh Kỳ không xuất giá thì người khác nhìn vào sẽ nói như thế nào!” (Trai khôn dựng vợ, gái lớn gả chồng)

“Phụ vương cố ý để cho một nữ nhân phân chia binh quyền của ta, bảo người khác nhìn vào sẽ nói như thế nào!” Minh Trạm trợn to mắt, hít sâu một hơi rồi nói thẳng, “Phụ vương ngay từ đầu đã đặt Minh Kỳ ở một vị trí đặc biệt, Đại Phượng chưa bao giờ có tiền lệ nữ nhân chấp chưởng binh quyền, vậy mà phụ vương có thể làm được. Nay chỉ là chậm lại thời gian đại hôn của Minh Kỳ thì có gì lại không được?”

Dừng lại một chút, Minh Trạm nói, “Ta cũng vì lo lắng cho Minh Kỳ, phụ vương, nam nhân và nữ nhân không giống nhau, nhất là nữ nhân như Minh Kỳ. Nàng cũng là nữ nhân, nhưng lại có sự mạnh mẽ và khát vọng quyền lực mà những nữ nhân khác không có. Không chỉ nói là nam nhân bình thường, cho dù phụ vương anh tài ngút trời như vậy, rốt cục là thích mẫu thân lý trí hay là Ngụy phi dịu dàng khả ái, đây chẳng phải là chuyện rất rõ hay sao? Ngài an bài một nam nhân cũng mạnh mẽ như Minh Kỳ, như thế có thích hợp hay không? Bọn họ có thể sống cùng nhau được hay không?”

“Ta cũng không muốn thao túng hôn sự của Minh Kỳ, bởi vì xác thực không có người nào thích hợp với Minh Kỳ, Minh Kỳ là tỷ tỷ của ta, là ái nữ của phụ vương, vì sao phải chọn cho nàng một người nam nhân không thích hợp trong khi Minh Kỳ cũng không có ý nguyện phải thành thân.” Minh Trạm nhìn Phượng Cảnh Nam, khẩn thiết nói, “Chúng ta khó xử như thế, ta tin Hoàng bá phụ cũng có thể thông cảm cho sự khó xử của chúng ta.”

Phượng Cảnh Nam rất ít khi bị người ta thuyết phục, cho dù là Phượng Cảnh Kiền cũng chưa từng có ý muốn thay đổi suy nghĩ của Phượng Cảnh Nam.

Đương nhiên là vì có sự thành lập trên nền tảng hiểu biết sâu sắc lẫn nhau.

Phượng Cảnh Nam nguyện ý cùng người khác thảo luận ý tưởng, do đó được tặng cho cái mỹ danh hữu nghị. Nhưng chuyện này cũng không có nghĩa hắn nguyện ý thay đổi suy nghĩ của mình, thảo luận và thay đổi là hai chuyện khác nhau.

Trên thực tế, đã nhiều năm như vậy, Phượng Cảnh Nam chưa bao giờ bị ai thay đổi suy nghĩ, hắn có thói quen thay đổi suy nghĩ của người khác hơn.

Để kẻ khác lót sẵn đường cho mình đi xuống, cơ hồ đây đã là bệnh chung của người đương quyền. Bởi vì bọn họ đều nguyện ý đi làm Thượng đế của kẻ khác.

Phượng Cảnh Nam cũng thế.

Bất quá hôm nay lời nói của Minh Trạm xác thực làm cho hắn động lòng.

Minh Trạm chưa bao giờ biểu lộ quan điểm của mình về việc Minh Kỳ được phân chia quân quyền, vì vậy Phượng Cảnh Nam cũng không biết được hóa ra trong lòng của Minh Trạm từ lâu đã ẩn giấu một ngọn núi lửa, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Gạt lại chuyện này sang một bên, Minh Trạm giải quyết hôn sự của Minh Kỳ như thế cũng có thể xem là một biện pháp tốt. Hơn nữa Minh Trạm cũng không quá mức yêu cầu, điểm này vẫn làm cho Phượng Cảnh Nam có một chút vui mừng. Tuy rằng có rất nhiều chuyện cũng không tiện để Minh Trạm biết được, bất quá hắn cũng không hy vọng tỷ đệ hai người trở mặt nhau.

Minh Trạm nguyện ý lui nửa bước, Phượng Cảnh Nam cũng biết chính mình không thể quá phận, chỉ có thể làm ra quyết định thay đổi lần đầu tiên trong đời, lạnh lùng nói, “Nếu ngươi thích ba hoa chích chòe thì việc này ngươi cứ đi nói với Hoàng thượng đi! Nếu ngươi không có bản lĩnh thì lần sau trước khi la to ở trước mặt ta, ngươi tốt nhất nên cân nhắc một chút.”

Hôm nay cho dù Minh Trạm có thể gác lại hôn sự của Minh Kỳ, đáng tiếc vẫn chưa thể thay đổi cách làm của Phượng Cảnh Nam, Minh Kỳ vẫn phải về Vân Nam. Hơn nữa nhiều lần Minh Trạm bị Phượng Cảnh Nam đàn áp, vô cùng uất ức, lúc này nhịn không được mà trả lời một cách mỉa mai, “Không có khoan dùi thì ta sẽ không đi điêu khắc đồ sứ đâu, phụ vương cứ chờ tin tốt đi là vừa.”

Phượng Cảnh Nam sầm mặt, đang định đánh cho một trận thì Minh Trạm đã nhân cơ hội bỏ chạy.

Cửa cạch một tiếng liền bị khép lại, sau đó lại tự nhiên đẩy ra một chút khe hở, vài tia nắng mặt trời chiếu vào, Phượng Cảnh Nam bưng lên tách trà nhỏ, chậm rãi xuất thần.

…….

P/S: em Trạm đâu có dễ thua bác Nam :>, ko chọc cho ông cha hộc máu thì chịu ko nổi.