Dịch Vụ Thuê Trai

Chương 3



Là con Thảo bạn của tôi gọi đến, nhỏ này tính ra là đứa hay gọi nhảm cho tôi nhất. Tính cách nó cũng tốt nhất trong mấy đứa bạn chơi chung của tôi. Lúc nào cũng sợ tôi buồn, sợ tôi ế nên thường gọi nói chuyện với tôi, khuyên tôi yêu đương đi vui lắm. Còn hay rủ tôi đi chơi để kiếm bạn trai. Có con bạn như nó kể ra cũng mát mặt.

Nhưng mà đâu phải ai cũng may mắn như nó. Cha mẹ có tiền, nó thì xinh đẹp, kiếm được một anh người yêu cưng nó hơn trứng vàng. Nếu tôi kiếm được một anh như nó thì cũng tình nguyện yêu liền mười anh.

- Gì đấy bà? - Tôi lờ đờ bắt máy.

- Gì? Giờ này còn hỏi gì? Bà không nhớ nay sinh nhật tôi hả. Đã bảo qua sớm đi làm đẹp với tôi cũng không chịu. Bây giờ tới giờ tiệc cũng chưa qua. Bà có muốn tình bạn chúng ta chấm dứt từ đây không?

Nhỏ ra rả quát bên loa điện thoại khiến tôi phải đưa cái điện thoại ra xa tai một chút. Đúng là người như ở trên mây, sinh nhật bạn thân mà cũng quên. Tôi đành xoa dịu lòng nó bằng mấy câu xin lỗi rồi vội vàng đi tắm để tới cho kịp.

Mở tủ quần áo của mình để chọn đồ đi tiệc, chẳng có một chiếc nào ra hồn, đa số là quần jean áo phông. Có một đến hai cái váy dạ tiệc, cái đó là do mẹ bắt tôi mua để mặc trong đám cưới của bà ấy với dượng, chứ sức mấy người như tôi chịu mặc mấy cái đồ diêm dúa công chúa ấy. Cái thứ hai đó là chiếc váy trong đám cưới của cha…

Không phải tôi không thích mặc đầm váy mà từ bé cha mẹ đã không cho tôi mặc. Mong ước của họ là sinh ra một bé trai, ai ngờ lại sinh ra một bé gái. Mặc dù miễn cưỡng có một cái tên đầy nữ tính là Phi Yến nhưng một nửa trong tên tôi là tên của đứa bé nam mà cha mẹ mong cầu. Họ nói rằng nếu tôi là con trai họ sẽ bớt phải lo lắng, nhà nội tôi cũng không vì thế mà coi thường mẹ tôi. Họ cũng không nơm nớp lo lắng con gái bị xâm hại quấy rối. Một đứa con trai sẽ bớt được nhiều cái lo hơn, để họ còn chuyên tâm kiếm tiền.

Khi bắt đầu học lớp một tại trường quốc tế Vina, lúc ấy tôi mới biết hóa ra mấy bạn nữ ai cũng mặc đồ rất đẹp, được mặc đầm, được để tóc dài. Cha mẹ tôi lúc ấy vẫn bảo bọc và biến tôi thành một cậu nhóc cho đến khi tôi dậy thì lúc ấy tôi được tự do nuôi tóc, tự do mặc đồ mình thích. Nhưng đã một phần tư cuộc đời mặc đồ nam nhân, bây giờ thay đổi mấy đứa bạn tôi thể nào chẳng gào lên:

- Trời ơi dạo này biết điệu rồi, trời ơi yêu rồi phải không?

Tôi nghĩ thôi cũng thấy phiền, thôi thì cứ giữ nguyên như cũ, tôi chẳng muốn giải thích nhiều vì sự thay đổi của mình.

Tôi lao như tên bắn ra cổng, hai mẹ con chị Vinh vẫn đang lọ mọ trong bếp. Con chị ấy là một cậu bé lên mười vô cùng kháu khỉnh và thông minh. Nhóc tên Chung, thấy tôi đi ra ngoài bỏ bữa tối liền chạy theo hỏi:

- Anh tiểu thư! Anh không ăn cơm ở nhà ạ?

Cậu bé chưa kịp nói dứt câu đã bị mẹ nó phủ đầu:

- Gọi là chị! Sao lại gọi anh?… Nhắc bao nhiêu lần rồi.

Tôi xỏ giày xong, quay qua xoa cái đầu tóc mềm như tơ của nhóc và nói:

- Anh tiểu thư đi ăn sinh nhật với bạn. Em ăn cơm với mẹ đi nhé.



Nhóc Chung không coi tôi là chị gái, mà là anh trai của nhóc vì nhóc thấy tôi tóc ngắn, lại còn mặc đồ giống con trai nên luôn muốn tôi là anh trai nó. Chúng tôi mới gặp nhau có hơn hai năm như đã thân thiết như người nhà.

Tôi mặc một chiếc quần kaki màu đen, thêm một chiếc sơ mi trắng, một chiếc túi bao tử của Dior. Đừng nói tôi khoe của mà! Quần áo của tôi hầu như đều là của các thương hiệu nội địa. Chỉ riêng túi là muốn xài một cái thật tốt để xài cho được lâu. Như váy đầm, tôi cũng chỉ có hai chiếc túi mà thôi.

Anh người yêu của Thảo là một quản lý trẻ của một công ty danh tiếng. Anh ta tổ chức sinh nhật cho người yêu ở một nhà hàng năm sao view biển. Khi tôi đến mọi người đã đến rất đông rồi. Ai nấy đều xinh đẹp và lộng lẫy, tôi nhìn giống phục vụ bữa tiệc xa hoa này hơn là một khách mời.

Đang đứng lơ ngơ tìm cô bạn thân thì một cậu phục vụ tiến tới đặt một chồng chén dĩa bẩn lên tay tôi:

- Còn đứng ngơ ra đấy! Người mới phải không? Mau đưa chồng đĩa bẩn này vào trong đi!

Trời trời! còn không thèm hỏi tôi là ai. Ủa! cứ sơ mi trắng quần đen là phục vụ sao? Tôi còn chưa phản bác, mà nói đúng hơn là cái tính kiệm lời khiến tôi phản ứng rất chậm. Chưa kịp nói gì người đó đã đi mất rồi. Thôi dù sao cũng là sinh nhật bạn, giúp một chút cũng không sao. Tôi cầm chồng đĩa đi tìm phòng bếp.

Ở đâu nhỉ? Bên phải hay bên trái? Tôi đứng ngơ ngáo tìm căn bếp giữa chốn người phục vụ qua lại như nêm nhưng không ai thèm đếm xỉa đến tôi.

- Bếp ở bên trái.

Tiếng nói nam trầm vang lên từ phía sau thực sự là cứu cánh của tôi. Tôi định quay lại cảm ơn anh ta thì sét tiếp tục đánh ầm ầm vào mặt.

- Lại là anh ư? - Tôi mà không nhanh tay đưa lên miệng che thì chắc đã quát vào mặt anh ta khiến anh ta sợ xanh mặt rồi.

Ken! anh ấy đúng là Ken rồi! Anh ta nhìn tôi cũng ngạc nhiên không kém:

- Lại là cô? Cô cũng là phục vụ ở đây? Làm thời vụ đúng không?

Ken tỏ ra rất hào hứng khi một ngày gặp lại nhau tình cờ hai lần liên tiếp. Tôi cũng vui miệng trả lời:

- Vâng!

Chả hiểu sao lại trả lời như thế rồi tự biến mình thành phục vụ của bữa tiệc nữa. Có lẽ vì tôi không muốn Ken mất hứng, nhìn cậu ấy cười tôi thấy rất vui.



Một ngày gặp gỡ đến hai lần là duyên số. Nhưng đến ba lần như tôi thì chắc chắn là định mệnh rồi.

Ken cùng tôi vào bếp, anh lấy thêm món ăn lên cho khách, tôi nhanh chóng ngâm đĩa bẩn vào chậu rửa rồi đứng lóng ngóng chẳng biết nên làm gì tiếp theo.

- Mau lại đây giúp tôi!

Trong bếp không ít người, vậy mà khi Ken cất lời tôi tự giác ngẩng đầu nhìn. Anh ấy đúng là đang gọi tôi. Mắt anh nhắm tịt lại, hai tay bưng hai khay đồ nướng lớn cho quầy buffet. Tôi quên hết thân sơ vội vàng chạy lại nhướng lên nhìn vào khuôn mặt nam thần của Ken. Trong lúc nước sôi lửa bỏng vẫn không ngừng cảm thán trong lòng vì độ đẹp trai trước mặt.

- Anh làm sao vậy?

- Xem mắt dùm tôi. Hình như vừa có gì đó bay vào.

Anh hơi khum người mới vừa tầm nhìn của cô gái mét sáu. Được nhìn cận cảnh tuyệt tác của nhân loại làm trái tim già của tôi nhảy múa tứ tung. Tôi mím chặt môi vì sợ con tim hồi hộp quá lại nhảy cả ra ngoài thì toi. Mà người cứ hễ bất ngờ hay hồi hộp là toàn nói bậy như tôi thì càng cần phải ngậm chặt miệng mới được.

Tôi nhẹ nhàng mở mí mắt phải của Ken ra.

- Không! Bên trái.

Tiếng anh nhỏ nhẹ thế mà vẫn khiến tôi giật mình thon thót.

- Dạ!...

Tôi dạ ngọt một tiếng rồi lại mím môi đưa tay sang mắt bên kia xem xét. Một con bọ nhỏ xíu bay vào mắt anh. Thật muốn chửi cho tới chết con bọ khốn nạn này. Đường quang không bay lại bay vào mắt người ta.

Mắt anh đã dễ chịu hơn, anh mở mắt ra khi tôi còn chưa kịp thu tay về. Mặt hai chúng tôi đúng kiểu phim Hàn, cách nhau có một cái mũi mà thôi.

- Còn chưa biết cô tên gì?…

- Tóc Tiên, ạ.

Không phải cấu trúc câu thoại sai đâu. Mà tôi đã đáp y như thế với Ken đấy. Hên thật sự, lúc nước sôi lửa bỏng vẫn kiếm ra được một cái tên hay xỉu. Cảm ơn cô ca sĩ mà tôi hâm mộ ghê.