Điểm Chí Manhattanhenge (Giới Đoạn)

Chương 12



Ninh Nhất Tiêu đội nón vào nhưng Tô Hồi vẫn vừa nhìn đã nhận ra hắn. Ánh đèn xe rọi lên những hạt mưa những điểm sáng lay động, giống như một sợi dây thừng trói bọn họ lại với nhau.

Ninh Nhất Tiêu dầm mưa đi lại gần cậu, theo thói quen nở một nụ cười trước, thân thiện hỏi, “Sao lại ở đây thế?”

Tóc của Tô Hồi ngắn hơn trước đó, bị thổi loạn lên trong gió, biểu cảm ngơ ngác, nhìn có một sự tự do của thiếu niên, một sự đẹp đẽ sáng nhấp nháy, đung đưa không ổn định.

Tốc độ nói của cậu chậm rãi: “Em đang chơi á, chạy trốn đi, đi rồi đi lại đi tới đây.”

Những lời nói hỗn loạn và lộn xộn của cậu được đối đãi rất khoan dung, Ninh Nhất Tiêu dừng lại trước mặt của Tô Hồi, lấy hết những chai nước rỗng bên cạnh cậu ra rồi ngồi bên cạnh cậu.

“Chơi gì thế?” Ninh Nhất Tiêu chỉ hỏi, không nhìn cậu.

Một cơn gió thổi tới, cuốn bay nước mưa. Tô Hồi nhắm mắt lại, giơ hai tay ra, mặc kệ cơn gió thổi áo cậu phồng lên, thổi kéo đi, để cho gió tiếp cận đến mỗi một tấc da.

“Em thích gió quá đi mất.” Cậu nhẹ nhàng nói.

Ninh Nhất Tiêu không có để ý thấy chủ đề cậu nói nhảy loạn xạ, “Vì sao?”

Tô Hồi căng bàn tay ra, cảm nhận gió thổi qua kẽ tay, mắt nhìn về phía bóng cây lung lay ở phía đối diện đường.

“Lúc có gió thì hình như thế giới này không còn thiếu sức sống vậy nữa, mọi người đều còn sống.”

Ninh Nhất Tiêu hiểu rõ ý cậu nói, cánh tay vốn đang rũ xuống cũng bỗng dưng giang ra, cảm nhận không khí và mưa chảy trôi qua kẽ tay.

Hắn nhìn về phía Tô Hồi, “Tóc cắt ngắn rồi à?”

“Ừm.” Tô Hồi mệt mỏi gật gật rồi rồi lại đột nhiên lại ngẩng đầu lên, cười nhìn Ninh Nhất Tiêu, “Nhìn đẹp không?”

Không biết vì sao, Ninh Nhất Tiêu nhìn thấy dáng vẻ cậu cười mà lại cảm thấy hơi buồn, hắn không biết được đây là sự ảnh hưởng của cảm xúc hay là hắn thật sự cảm ứng được điều gì đó.

“Ừm, trước đây cũng rất đẹp.” Hắn trả lời.

Tô Hồi lại nợ nụ cười, lần này cười rất thật lòng.

“Em cũng rất thích trước đây. Do bọn họ bắt em cắt, họ cảm thấy như vậy trông sẽ có tinh thần hơn.”

Nói xong, cậu đứng dậy nhưng ngay lập tức cảm thấy chóng mặt, cậu cúi người xuống, khuỷu tay chống lên đầu gối, đầu không có sức mà cúi xuống.

Vẫn rất là buồn nôn.

Cách một lớp áo bị ướt đẫm, Ninh Nhất Tiêu có thể nhìn thấy được xương hồ điệp nhô lên của cậu.

“Cậu uống rượu rồi à?” Ninh Nhất Tiêu cong lưng kiểm tra tình trạng của cậu, “Nhìn có vẻ uống không ít nhỉ.”

Nói xong, ánh mắt hắn dời đến những bình nước trên đất, trong lòng nghĩ, hóa ra con người này sau khi uống say sẽ rất khát.

Tô Hồi còn chưa nghĩ kĩ xem có nên nói ra sự thật hay không, cuối cùng lại không phủ nhận. Cậu vẫn rất khó chịu như cũ, trạng thái sau khi cúi người xuống còn tệ hơn nữa, vậy nên cậu lại định chống đầu gối đứng dậy nhưng kết quả suýt nữa là nôn ra.

Ninh Nhất Tiêu lập tức dìu cậu, hai bàn tay nắm khuỷu tay gầy gò của cậu, “Có ồn không? Buồn nôn à?”

Tô Hồi không dám lắc đầu, nửa dựa lên vai của Ninh Nhất Tiêu, “Em……em muốn đến nhà vệ sinh.”

Hơi thở nóng ẩm phả lên cổ của Ninh Nhất Tiêu khiến cho cơ bắp hắn cứng lại, Ninh Nhất Tiêu thả Tô Hồi ra để cho cậu ngồi đàng hoàng lại. Còn mình thì cong lưng nhặt những chai nước rông lại vất vào trong thùng rác sau đó mới đỡ cậu đứng dậy.

Tô Hồi vừa đứng dậy, cổ áo bị lỏng ra rộ mả một mỏng da trắng như giấy, nhìn như có thể dễ dàng để lại dấu vết trên đó, nhưng dấu vết lưu lại rồi cũng sẽ biến mất nhanh chóng.

Bước chân của Ninh Nhất Tiêu đột nhiên dừng lại, lấy mũ lưỡi chai xuống đội lên đầu Tô Hồi.

Tô Hồi váng vất, có chút ngơ ngác, phát ra tiếng hừ hừ như mèo con, “Hừm?”

“Đội lên.” Ninh Nhất Tiêu đỡ cậu, “Ướt đầu thì sẽ dễ bị bệnh.”

Ở gần đó không có nhà vệ sinh công cộng nào cả. Hắn đỡ Tô Hồi đi được một lúc, mưa tuy không lớn nhưng đi dầm mưa mãi cũng không được, áo của Tô Hồi đã ướt đẫm. Hắn định tìm một quán ăn nào giải quyết vấn đề nhưng tay Tô Hồi lại chỉ về một hướng nói ở đó hình như có quán bar.

Nói là quán bar, không bằng nói là pub đêm, bên ngoài đứng không ít người, người Trung Quốc hay người nước ngoài đều có, trên mặt mỗi nguời đều là dáng vẻ nhàn rỗi không nơi nào để giết thời gian.

Nhìn thấy cậu quen thuộc mà chỉ về hướng đó, Ninh Nhất Tiêu không khỏi liên tưởng Tô Hồi và những người này lại với nhau, nhưng lại cảm thấy không giống lắm.

Ngoài cửa pub đêm có hai người đàn ông đang đứng, trong tay bọn họ cầm đồ để xăm lên tay một vết huỳnh quang trong thời gian ngắn cho bất cứ ai, mắt nhìn cái áo ngắn tay liêm giá trên người Ninh Nhất Tiêu và cả đồng hồ danh giá trên cổ tay Tô Hồi.

||||| Truyện đề cử: Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp |||||

“Chào ngài, vé quý ông là ba trăm, trả tiền mặt hay là qua Zhifubao của Wechat đều OK.”

(Zhifubao như là kiểu ví điện tử như Zalo Pay hay Momo gì đó…)

Ninh Nhất Tiêu nhất thời không biết nói gì, lời xin mượn WC nghẹn lại trong họng.

Tô Hồi lại ngẩng đầu lên, rất thẳng thắn những mà lời nói lại lắp bắp, “Mượn, mượn một tí……muốn tới nhà vệ sinh, xin làm phiền……”

Người đàn ông ở trước cửa nhìn thấy mặt của cậu, lập tức lộ ra biểu cảm khó mà nói được, nhìn lên xuống đánh giá, rồi nhìn liếc nhìn Ninh Nhất Tiêu một cái, “Yo, còn chưa vào chơi đã uống thế này rồi, cẩn thận bị người ta ‘nhặt xác’ đó nha câu trai đẹp.”

Sắc mặt của Ninh Nhất Tiêu thay đổi, não của Tô Hồi như bị ngừng lại, còn đang nghĩ đến ba trăm mà nhân viên nói, theo bản năng đi mò trong túi, nhưng không ngờ cánh tay bị kéo lại, vừa ngẩng đầu nhìn đã thấy Ninh Nhất Tiêu cau mày.

“Đi theo tôi.”

Tô Hồi có chút khó hiểu, bị hắn kéo đị cả mấy bước cũng vẫn không thể nhớ ra để hỏi đi đâu, chỉ nói một cách tốn sức: “Em muốn đến nhà vệ sinh…….”

Ninh Nhất Tiêu nói hắn biết rồi, nhưng vẫn kéo tay của cậu đi, còn dẫn cậu lên một chiếc xe buýt công cộng.

Tô Hồi không còn nhớ lần đầu tiên mình ngồi xe buýt công cộng là lúc nào nữa, trong đầu cậu nảy ra những từ — nguy hiểm, bệnh tâm lí và chen chúc, nhưng rất nhanh đã loáng qua. Bởi vì cậu phát hiện thấy trong dòng khách chen chen đẩy đẩy, Ninh Nhất Tiêu dùng cánh tay vây quanh cậu lại nhưng lại không đụng đến cậu, làm thành một vòng bảo vệ vừa an toàn lại rất có chừng mực.

Cậu nhất thời cảm thấy ba từ này không còn liên quan gì đến cậu nữa.

Trong lúc hỗn loạn, trước mắt Tô Hồi hiện ra những ảo giác. Cậu đột nhiên nhìn thấy dáng vẻ của biển trên mặt của Ninh Nhất Tiêu, một bãi biển sâu thẳm màu đen nhưng lại nhanh chóng biển hành một viên thuốc nhỏ bé, chuyển từ đen sang trắng.

Ảo giác này vẫn tiếp tục cho tới khi Ninh Nhất Tiêu dẫn cậu xuống xe, nửa ôm cậu lại như chăm sóc một đứa trẻ vậy dẫn cậu đến một tòa nhà cũ rách nát.

Ở đây không có thang máy, lầu một của tòa lầu đơn chiếc như một cửa vào mộ màu xám, bên trong tối mù mù, tỏa ra một mùi như hoa quả hay thịt thối nát, đi kèm đó là mùi mốc meo ẩm ướt, không nhìn thấy chút hơi người.

Sức chú ý nhỏ yếu của Tô Hồi bị hấp dẫn bởi biển quảng cáo nhỏ trong lối đi, rồi lại khói dầu màu đen làm mất tập trung, cậu nhìn vết dơ trên vách tường, còn xuýt chút nữa là bị túi rác trước cửa nhà người khác làm vấp ngã.

Cậu cảm thấy mình đang đi xuống dốc, cơ thể không khống chế được mà nghiêng về phía trước, nhưng lại bị Ninh Nhất Tiêu kéo lại.

Sau khi ổn định lại, cậu nghe thấy tiếng tra chìa khóa vào ổ khóa khẽ vang lên, một cánh cửa được mở ra, hòa vào với đen tối của con đường, Tô Hồi bị dẫn vào trong.

“Chắc là không cần tôi giúp cậu nữa đâu nhỉ?” Ninh Nhất Tiêu nói xong, kéo cổ tay cậu đến trước một cánh cửa rất nhỏ bé.

Bật đèn lên, không gian bên trong hẹp nhỏ, những đồ dùng tẩy rửa chỉ vài món đặt trên bồn rửa tay bằng sứ ám vàng, có vài cái đặt trên cửa sổ.

Tô Hồi chống vách tường đi vào, ảo giác vẫn chưa dừng lại, mỗi một thứ đều bị phóng đại lên, cậu là một người từ vương quốc tí hon xổng vào đây, rồi lại bị vấp khắp nơi, đầu gối vấp thẳng vào bồn rửa tay.

“Bỏ đi.”

Cậu nghe thấy giọng của Ninh Nhất Tiêu, tiếp đó khuỷu tay bị giữ lại, bản thân bị dẫn đến trước nơi đi vệ sinh, Ninh Nhất Tiêu lúc này mới buông tay ra.

Sau đó hắn liền rời đi, chỉ để lại một câu, “Tôi đứng ở ngoài đợi cậu.”

Tô Hồi rửa tay cũng rất phí sức lực, cứ nhìn lệch vị trí của vòi nước, ‘chơi rượt bắt’ cả nửa ngày mới xong. Lúc ra ngoài chân còn vấp phải bậc cửa, trên tay dính nước, bồ nhào vào lòng Ninh Nhất Tiêu đang thật thà đứng trước cửa, dấu tay ướt cũng dính lên người hắn.

Rất rõ ràng, Tô Hồi cảm thấy cơ thể của Ninh Nhất Tiêu hơi hơi đơ cứng lại một lúc sau đó mới đẩy cậu ra.

“Này là uống biết bao nhiêu rượu mới thế này.”

Ninh Nhất Tiêu cảm thấy quái lạ, cũng không ngửi thấy mùi rượu trên người Tô Hồi, chỉ cảm thấy tay chân cậu mềm nhũn, tay còn đang khẽ run rẩy.

“Ninh Nhất Tiêu, còn nước không……”

Có thể là do tiêu hóa có tác dụng, thuốc dần dần được thải ra ngoài cơ thể, ảo giác dần biến mất, năng lực nhìn nhận của Tô Hồi dần được khôi phục, giờ mới nhìn rõ được bên trong căn nhà.

Đây là một căn nhà một phòng khách hai phòng nhỏ, không có cửa sổ, ánh đèn lù mù trong căn phòng, phòng khách hẹp dài nối với một phòng bếp còn hẹp hơn nữa, cứ như một lưỡi liềm vậy, hai cánh cửa sát nhau, miếng dán gỗ trên cửa đã bị rơi xuống loang lổ.

“Không có nước khoáng, bây giờ chỉ có nước đun sôi được không?”

“Ừm, được hết.” Tô Hồi gật đầu, theo bản năng nắm tay của Ninh Nhất Tiêu lại, “Em muốn uống nước muối.”

Dáng vẻ của cậu trông rất ngoan, trong mắt ư0t át khiến cho người khác không thể từ chối.

Ninh Nhất Tiêu chỉ đành dẫn cậu đến phòng của mình, đun một bình nước rồi đổ vào trong cái lý duy nhất của mình, theo lời cậu bỏ một chút muối vào đưa vào trong phòng.

Hắn hôm qua mới lấy được chìa khóa, hôm nay trước khi đi học mới dọn được một phần đồ. Ninh Nhất Tiêu có bệnh sạch sẽ, sàn đất quét cả ba lần, đồ dùng thì lau lại bốn lần bằng cồn khử khuẩn, thời gian còn lại chỉ kịp trải giường xong, vali còn đang chất lại trong căn phòng nhỏ không đủ mười mét vuông này chưa dọn xong.

Mà Tô Hồi ngồi trên sàn nhà nơi duy nhất không có những thùng đồ xếp đầy, đầu nghiêng tựa vào mép giường, quay lưng lại với hắn không nhúc nhích gì, giống như là một món đồ chơi tinh xảo không thuộc về nơi này.

Căn phòng dưới tầng hầm hai phòng một sảnh này không có cửa sổ, trong phòng nóng bít. Ninh Nhất Tiêu thấy tóc của cậu dính sát vào gáy, vậy nên tốn sức dọn vali đi rồi đi đến trước một cái bàn nhỏ, bật cái quạt cũ mà chủ trọ để lại, tiện thể để nguội nước luôn.

Quạt vừa bật lên, Tô Hồi như sống lại, mở mắt ra nhìn trân trân vào cánh quạt kẽo kẹt xoay vòng.

“Uống không?” Ninh Nhất Tiêu không có chỗ đứng, ngồi lên vali của mình, đưa ly nước sang, “Nóng, vừa mới đun xong.”

“Ừm.” Tô Hồi đưa tay ra, “Em không sợ nóng.” Nói rồi nhận lấy ly cái tay cầm ôm trong tay, uống từng ngụm nhỏ một. Những vẫn quá nóng, mỗi lần uống xong một ngụm Tô Hồi phải quay mặt với quạt thổi cho mát khuôn mặt cậu.

Tốn sức lắm mới uống xong, Tô Hồi cảm thấy mình như đang bị xông trong hơi nóng. Cậu nghe người dựa vào giường, mắt nhìn chăm chú Ninh Nhất Tiêu, giọng nói buông thả hơn bình thường, “Sao lại chuyển đi thế, không phải có kí túc xá sao?”

Ninh Nhất Tiêu không có ý kiến gì với câu hỏi đột nhiên của cậu, trên mặt nở một nụ cười theo thói quen, “Tôi nhận được offer thực tập của một công ty, mà cả mùa hè còn phải ở lại trường làm dự án viết luận văn, bên túc xá chưa kịp đăng kí nên chỉ có thể dọn ra ngoài.”

Hắn vừa trả lời vừa tìm một cái khăn lông mới dùng vài lần trong vali ra đưa cho Tô Hồi, ý bảo cậu lau nước trên người đi.

“Chắc là một công ty tốt lắm nhỉ, ở đâu thế? Đi làm có xa hay không?” Tô Hồi nhận lấy khăn lông, nụ cười trên mặt rất rõ ràng, hàng mi trầm nặng bình thường cũng rung rung theo đôi mắt cong lên.

“Xa lắm.” Ninh Nhất Tiêu chỉ trả lời câu hỏi cuối cùng.

“Sao lại không ở gần một chút?”

“Bởi vì chỗ này rẻ tiền.” Ninh Nhất Tiêu cũng khá có kiên nhẫn trả lời câu hỏi, thẳng thắn hỏi vị tiểu thiếu gia này, “Nhà vệ sinh đi rồi, nước cũng uống rồi, về nhà chưa? Tôi đưa cậu về.”

Vốn tưởng rằng Tô Hồi sẽ nghe lời, ai mà biết được cậu lại lắc đầu, “Em không về đâu.”

Tô Hồi chôn cằm vào cánh tay, hít sâu một hơi, “Ninh Nhất Tiêu, em không còn nơi nào để đi nữa.”

Nhưng câu này nghe không đáng tin chút nào cả.

Trong đầu Ninh Nhất Tiêu đột nhiên vang lên giọng nói của bàn cùng cùng, những lời lời châm chọc trông như đúng mà lại sai hoàn toàn hiện lên.

Cậu sao có thể là người không có nơi để đi được chứ?

Tô Hồi đột nhiên quay đầu lại, sát đến gần Ninh Nhất Tiêu hơn, dùng một đôi mắt có thế dễ dàng có được mọi thứ mà nhìn hắn, xin hắn, “Em có thể ở lại chỗ anh một đêm không?”

Giữa bọn họ chỉ cách mười mấy centimet, Ninh Nhất Tiêu có thể thấy rõ được giọt mồ hôi trên đầu mũi cậu, biểu cảm của cậu rõ ràng rất nhạt nhẽo, thậm chí còn hơi xa cách, nhưng trong đôi mắt ướt át lại có một sức quyến rũ của sự yếu đuối.

“Chỉ một đêm thôi, anh cho em ở lại đi mà.” Tô Hồi quỳ có chút không vững, cậu dừng lại, ngẩng đầu lên, “Thật đó, em cũng không ngủ giường của anh, không chen lấn với anh, chỉ nằm trên đất thôi, không……em không cần ngủ đâu.”

Trong biểu cảm của cậu có một chút hưng phấn nhưng không rõ ràng.

“Anh giúp em đi mà, em hôm nay cho dù thể nào đi chăng nữa cũng không muốn về……” Tô Hồi đang nói đột nhiên dừng lại, sát gần tới đưa tay ra bắt lại một vố trước mặt Ninh Nhất Tiêu.

Ninh Nhất Tiêu khựng lại, theo bản năng bắt lại tay của cậu.

“Có con bọ……” Tô Hồi nhỏ giọng nói.

Ninh Nhất Tiêu rất chắc chắn, “Không có bọ.”

Tô Hồi cảm thấy bản thân nhìn không lầm, đột nhiên đổ người tới, giữa hai người chỉ còn lại khoảng cách mười cen-ti-mét.

“Có đó, có con bọ bay nhỏ…….” Cậu nhìn chăm chú khuôn mặt của Ninh Nhất Tiêu, chớp mắt một cái, đột nhiên đưa tay ra sờ bên mắt phải của hắn, sau đó cười, “Sai rồi không phải, là nốt ruồi của anh.”

Ninh Nhất Tiêu bị cậu nói vậy không biết làm sao, một lúc bắt lại cả hai tay của cậu, nắm chặt cổ tay bắt chéo lại như bắt phạm nhân vậy, “Đừng có cựa quậy lung tung.”

“Dạ vâng……” Tô Hồi nhỏ tiếng lẩm bầm mấy câu.

Dưới khoảng cách gần như vậy, lúc Tô Hồi mở miệng ra nói chuyện, Ninh Nhất Tiêu đột nhiên chú ý thấy đ4u lưỡi của cậu.

Trên đó hình như có một viên thuốc màu hồng.

Ninh Nhất Tiêu nhướng mày, “Cậu đang uống thuốc à?”

“Hả?” Tô Hồi đầu tiên là ngẩn ra, nghiêng đầu suy nghĩ một lúc mới cười lên, cậu đang định xua tay thì mới nhận ra tay mình bị bắt lại, vì thế nên lắc đầu, “Không phải đâu.”

Mắt của cậu sáng ngời, xen lẫn một chút nghịch ngợm, ngẩng đầu lên há miệng ra, lè lưỡi ra cho Ninh Nhất Tiêu xem, “viên thuốc” màu hồng được đính lên trên lưỡi, đ4u lưỡi ướt át lướt qua răng môi, hơi hơi động đậy rồi lại cong lên để lộ phần dưới của khuyên lưỡi ra.

Khóe miệng giương lên, Tô Hồi dùng răng cắn phía trên lại như là căn cắn viên thuốc đó vậy.

Đưa ra như vậy có hơi ái muội, ái muội tới rất rõ ràng cũng rất ngắn ngủi, nhưng lại dung hóa thành một ống kính chậm trong mắt Ninh Nhất Tiêu.

Nhưng điều đáng sợ là phản ứng của hắn đầu tiên lại là đây sẽ là một xúc cảm thế nào nhỉ?

Muốn đưa tay vào sở thử quá.

Những phản ứng đột nhiên nhảy ra này khiến cho Ninh Nhất Tiêu tự giật mình một cái, lí trí lập tức bảo dừng lại. Tim đập nhanh, nhưng vào giây tiếp theo, ý chí lại thử ép bản thân bình tĩnh lại.

Tác dụng của thuốc có lẽ thật sự đang phát tác, vị đắng lan đi.

Với Tô Hồi mà nói, cái này không là gì cả. Ninh Nhất Tiêu nghĩ, có thể cậu không chỉ bày ra lần đầu với người khác, lại có thể là do uống say rồi làm gì cũng rất tự nhiên.

Điều này chẳng liên quan gì với đối phương là ai, chỉ là hắn đúng lúc phát hiện thôi.

Tô Hồi cười lên thu đầu lưỡi lại, còn giải thích nói, “Là khuyên lưỡi đó. Tâm trạng hôm nay em không ổn lắm, cho nên mới đeo lên.”

Câu nói này của cậu không có logic gì cả.

Ninh Nhất Tiêu hơi xuất thần mà suy tư một lát, nhìn cậu một lúc thế mà cũng hỏi một câu không hợp lí chút nào, “Có tác dụng không?”

Tô Hồi cảm thấy cực kì mới lạ với phản ứng của hắn, đây là lần đầu tiên có người có thể loại hết được những đáp án mà cậu không thích, bỏ cái kiểu phải đánh giá này đi,

Một người kì lạ như cậu, thế mà cũng có thể cùng tần sóng được với một người khác.

“Ừm……” Tô Hồi nói năng nhỏ nhẹ, giọng điệu và nội dung lại khác nhau hoàn toàn, “Vốn chỉ là định chọc tức người khác một chút thôi. Nếu như mà em đeo cái này bị phát hiện thì bọn họ sẽ đau đầu lắm, em không muốn trở thành một món đồ trưng bày bị đặt ở đó cho mọi người xem, em là một con người mà, đâu phải đồ chơi đâu. Nhưng tiếc là những người lớn đó chỉ quan tâm đến xã giao, còn chưa kịp nhìn thấy……”

“Nhưng mà, người đầu tiên phát hiện là anh, tâm trạng đột nhiên trở nên tốt hơn nhiều rồi.”

Lúc nói chuyện, “viên thuốc” đầu lưỡi cậu lúc ẩn lúc hiện.

Một viên thuốc mãi mãi không tan đi.

Tô Hồi nhìn về phía Ninh Nhất Tiêu, nụ cười đơn thuần, “Thế này có phải cực kì có tác dụng hay không?”