Ninh Nhất Tiêu lúc nói câu này mang theo một tính công kích rất rõ ràng, khiến cho Tô Hồi cảm thấy rất mờ mịt.
Cậu không hiểu được vì sao Ninh Nhất Tiêu lại xuất hiện, cũng không hiểu hắn vì sao nhất định phải nhúng tay vào, càng không hiểu hắn vì sao phải nói chuyện như thế.
Thấy được ánh mắt xin lỗi của Lương Ôn, cái tay nắm túi giấy cũng nắm chặt lại, Tô Hồi không hề muốn anh phải áy náy, nên cậu thấp giọng nói: “Không sao cả, bây giờ tôi thích rồi, đưa cho tôi đi.”
Giọng điệu của cậu ôn hòa, dịu dàng cứ như lúc bình thường nói những chuyện rất bình phàm.
Ninh Nhất Tiêu chưa hoàn toàn rời đi nghe thấy được rõ ràng.
“Thật sao? Cậu không cần miễn cưỡng ăn……”
“Khẩu vị rồi sẽ đổi thôi.”
Âm thanh của những lời nói này rõ ràng rất nhỏ bé nhưng lại vọng lại mãi trong đầu Ninh Nhất Tiêu.
Từ lúc Tô Hồi từ lúc xuất hiện lại trước mắt hắn, hắn liền không thể nào cắt đứt một cách bình thường, chính xác được, hắn cứ luôn làm những chuyện không nên làm, nói những điều không nên nói, xuất hiện dục chiếm hữu cực đoan mà không có lập trường.
Cái này vốn đã không có một kết quả tốt.
Kết quả tệ trong ý muốn lại xảy ra, lòng tự tôn quá mạnh lại bắt đầu dày vò con tim hắn.
Về lại trong xe, tài xế hỏi hắn đi đâu, Ninh Nhất Tiêu mãi không trả lời. Hắn tháo găng tay ra, cứ dòng nước rửa tay rửa đi rửa lại, cho đến khi tài xế cản lại, lấy chai nước rửa tay của hắn đi.
“Shaw.” Tài xế quan tâm nói, “Cậu hình như đã lâu rồi không đi tái khám, nếu không thì giờ đi đi? Tôi hẹn trước giúp cậu.”
Ninh Nhất Tiêu cuối cùng vẫn không nghe theo lời khuyên của anh ta mà là bảo tài xế chở hắn đến bể bơi thường tới, cả một buổi tối không rời đi.
Carl lúc bận việc từ bệnh viện về xong, Ninh Nhất Tiêu vẫn đang bơi, anh ta cứ đứng nhìn ở bên cạnh, đưa cho Ninh Nhất Tiêu một ít đồ ăn.
Tư thế bơi của ntn rất chuyên nghiệp, cũng tạo ra được một thể hình rất đẹp. Nhưng Carl biết hắn thật ra không hề thích bơi lội, cũng không thích nước, lúc mới bắt đầu anh còn chưa quen, phát hiện thấy Ninh Nhất Tiêu sẽ từ chối hết những party ở bể bơi, hoạt động ở bờ biển hay là party du thuyền, anh còn tưởng là hắn sợ nước, sau này mới biết thật ra thủy tính của hắn rất tốt.
Ninh Nhất Tiêu chỉ khi nào lo âu hay mệt mỏi mới coi bơi lội như một cách thức để ph4t tiết.
Lần này là lần bơi thời gian dài nhất gần đây,
Những chuyện mâu thuẫn thế này không chỉ một hai chuyện, ví dụ như Ninh Nhất Tiêu rõ ràng rất không thích biển, không hề biểu hiện ra chút hảo cảm nào mới cảnh biển ở vùng vịnh, nhưng mỗi một căn nhà hắn mua đều ở cạnh biển, mỗi một căn nhà đều có thể nhìn thấy được biển lớn.
Hắn thích một mình ngồi trên bãi biển vào ban đêm, không làm một cái gì cả, để mặc cho sóng biển màu lam tối bao vây hắn, hoặc có khi sẽ ném những hòn đá trên bãi cát vào trong biển một cách không lưu luyến.
Trong hoạt động thương vụ ngày thường, Ninh Nhất Tiêu gần như sẽ không dùng đến hoa tươi, cho dù có nhận được cũng không mang về cắm mà đưa thẳng cho anh ta, nhưng mà lại thuê người chuyên nghiệp về trồng các loại hoa cỏ ở trong sân nhà, thiết kế thành một vườn hoa rất đẹp đẽ, nhưng lại không dừng chân lại trong vườn hoa quá lâu.
Những điều kì lạ này người ngoài đều không biết, chỉ có trợ lí sát bên như anh mới biết.
Ninh Nhất Tiêu không thích nói chuyện, chỉ bày ra hình tượng xã giao thành thục với bên ngoài, nhưng thật ra hắn có thể cả ngày không nói một chữ nào, rất xa cách. Carl đã sớm quen với việc phải suy đoán tâm tư của hắn, thậm chí còn coi đây thành một thú vui. Nhưng anh không ngờ tới hóa ra Tô Hồi cũng không thích nói chuyện, hơn nữa còn luôn duy trì khoảng cách và từ chối.
Nhưng mà anh nhanh chóng hiểu ra, nói cho cùng thì bọn họ cũng là anh em, chắc chắn là sẽ giống nhau.
Mới vừa bắt đầu Tô Hồi không hề chấp nhận sự giúp đỡ của anh, nhiều lần biểu thị rằng cậu có thể tự xử lí chuyện của mình, từ chối anh hết lần này tới lần khác, cho dù Carl thuyết phục bao nhiêu lần cũng vô dụng.
Cho đến khi Carl nhận được tin nhắn từ Ninh Nhất Tiêu.
[Shaw: Nói với em ấy nếu như chuyện này không hoàn thành được thì cậu có khả năng sẽ bị tôi từ chức.]
Những lời này toàn là để gạt người.
Carl cực kì tự tin với sự ổn định của công việc mình làm.
Nhưng anh vẫn làm theo lời của Ninh Nhất Tiêu, không ngờ tới thế mà thật sự rất có tác dụng, Tô Hồi vẫn luôn từ chối suy nghĩ lại, cuối cùng cũng đồng ý.
Đúng thật là anh em ruột, nếu không thì sao có thể hiểu rõ nhau như vậy?
Cách nghĩ của anh lại lần nữa được nghiệm chứng.
Vì để bà ngoại của Tô Hồi nhanh chóng được trú viện, hoàn thành công việc mà cấp trên giao cho, Carl đã lợi dụng rất nhiều mối quan hệ, nhưng trước đây những mối quan hệ với bệnh viện và phòng khám tư nhân đại đa số đều là khoa tâm lí, lần này để điều động vượt khoa thế này tốn không ít công sức, cuối cùng cũng giúp anh tìm được một bệnh viện ở Manhattan có bác sĩ ngoại khoa ung thư gan tốt nhất.
Lúc chuyển viện đã là đêm tối mười hai giờ, Carl nhắc nhở Tô Hồi mau về nghỉ ngơi rất nhiều lần nhưng đều bị từ chối. Tô Hồi cứ như vậy đi theo bọn họ, cho tới khi bà ngoại vào được bệnh viện mới. Hoàn cảnh ở đây tốt hơn bệnh viện trước đó rất nhiều, bọn họ được xếp vào phòng bệnh đơn, không gian rất rộng thoáng, sạch sẽ thoáng mát, đến cả nệm giường cũng rất thoải mái.
Tô Hồi trong lòng cứ cảm thấy dày vò, phần trợ giúp này đến từ bất cứ ai cậu cũng sẽ không như thế, nhưng cứ phải là Ninh Nhất Tiêu.
Cậu không biết bây giờ bản thân đang lấy thân phận gì để chấp nhận phần trợ giúp này.
Bạn học? Hay là người thuê của vị hôn thê của hắn.
Cho dù là thân phận thế nào, cậu cũng đã nhận được lợi ích mà Ninh Nhất Tiêu mang tới cho cậu, lợi dụng được giá trị của hắn.
Tô Hồi hiểu rõ, trên thế giới này cái gì cũng có cái giá phải trả của nó.
Nếu như Ninh Nhất Tiêu đòi lại, cậu sẽ trả lại hết khả năng mình.
Carl thấy Tô Hồi không vì thế mà vui lòng, biểu cảm cậu ngược lại lại có chút lo sầu, vì để giúp giảm bớt nghi ngờ của cậu, anh nói với Tô Hồi: “Bệnh viện này cũng không tồi, Shaw cũng chính là ở đây……”
Nói được một nửa thì anh khựng lại, nhớ tới lời mà cấp trên dặn dò liền nuốt sống nửa đoạn sau xuống.
Tô Hồi như hình muốn mở miệng, nhưng lại không nói ra được lời muốn nói đó.
Không khí tự dưng có chút khó xử, Carl lập tức hỏi thăm, “Cậu có mệt không? Để tôi đi mua cho cậu li cà phê nha.”
“Không cần đâu, cảm ơn anh.” Tô Hồi nhìn thấy phòng hút thuốc trên hành lang, “Tôi đi hút thuốc một chút.”
Cậu lấy hộp thuốc trong túi ra.
Carl đột nhiên cảm thấy bùi ngùi, “Hai người giống nhau thật đấy.”
“Gì cơ?” Tô Hồi khựng lại.
Carl lập tức lắc đầu, “Không gì cả, chỉ là Shaw cũng vậy, lúc mệt mỏi thì thích hút thuốc.” Anh cúi đầu nhìn hộp thuốc trong tay Tô Hồi, “Nhưng mà cậu ấy thích hút Marlboro cực quang hai viên hạt thơm cơ, có phải là không tương xứng với vẻ ngoài của cậu ấy chút nào không, trông cứ như vị của mấy đứa trẻ con.”
Anh coi chuyện này như một chuyện thú vị đi chia sẻ, dù gì thì mỗi lúc nói với người khác, mọi người đều sẽ cảm thấy kinh ngạc, không ngờ tới Ninh Nhất Tiêu thế mà thích loại thuốc lá ôn hòa dịu nhẹ như vậy.
Nhưng Tô Hồi dường như không cảm thấy thú vị, cậu có vẻ thất thần, cũng nắm chặt bao thuốc trong tay lại.
“Sao thế?”
Tô Hồi mở miệng, “Anh ấy hay hút không?”
“Ít lắm.” Carl nói, “Cậu ấy gần đây đang cai thuốc, cũng được một đoạn thời gian rồi.’
Tô Hồi gật gật đầu, không nói gì cả, im lặng đi tới phòng hút thuốc, lúc bước, cậu nhắc tới viện phí mà bản thân cậu muốn tự gánh vác với Carl.
Carl lại lòng vòng, “Để đợi ngày mai xem sao, không phải còn phải để bác sĩ chính họp thảo luận về phương án chữa trị cho bệnh nhân sao? Cậu nghỉ ngơi trước đi, ngày mai chúng ta gặp lại.”
Tô Hồi biết anh ta không thể nhất thời đồng ý yêu cầu của cậu được, chỉ đành tạm thời đồng ý, “Cảm ơn anh, Carl.”
Carl cười nói, “Đây là công việc của tôi, đừng khách sáo.”
Về tới bên cạnh Ninh Nhất Tiêu, Carl vốn định báo cáo công việc, nhưng trông Ninh Nhất Tiêu có vẻ mỏi mệt, anh liền không nói nữa, bảo tài xế đưa hắn về nhà nghỉ ngơi.
Ninh Nhất Tiêu biết Carl bận cả ngày, trên miệng cũng không nói gì nhưng không bảo anh ta về nhà thuê mà trực tiếp bảo anh ngủ ở phòng khách ở tầng một.
Có thể là do cà phê buổi sáng uống quá nhiều, Carl có chút không ngủ được, rời khỏi phòng định rót ly nước uống, phát hiện thấy đèn ở lầu trên vẫn đang sáng.
Anh thả nhẹ bước chân đi lên, rèm cửa của kính thủy tinh chưa có kéo đóng lại, bên trong chỉ mở cây đèn đứng. Dưới ánh sáng vàng ấm, Ninh Nhất Tiêu ngồi trước bàn làm việc, đồ chơi mèo con nhỏ lại bày ra trước mặt hắn. Hắn chạm nhẹ lên vuốt của mèo con, bóp một cái, sau đó lại sờ hoa văn trước trán của nó, sau đó là trái tim bằng đèn.
Carl nghĩ, đèn ở bên trong nói không chừng cũng đến lúc đổi pin rồi.
Mèo con không cẩn thận bị đổ, Ninh Nhất Tiêu lại đặt nó thẳng lại, dựa vào ghế yên tĩnh ngắm nhìn.
Carl không nói tiếng nào đi xuống lầu, nghĩ một lát rồi vẫn mở máy tính ra, thay Ninh Nhất Tiêu hẹn lịch tái khám.
Có thể là do một sự ăn ý nào đó, Tô Hồi ở phía bệnh viện xa xa cũng đang thử hẹn lịch khám qua trang web. Từ lúc nhìn thấy Ninh Nhất Tiêu, cậu cảm thấy trạng thái của mình tuột dốc, thuốc hình như cũng không cách nào khống chế được.
Cậu còn đang chăm sóc bà ngoại, nhất định phải bình thường một chút, kiên cường hơn chút nữa.
Carl không cho cậu biên lai, Tô Hồi chỉ đành dùng thẻ chứng minh của bà ngoại để tra dò, ghi lại những khoản phí dụng lại, nghĩ xem có cần đến ngân hàng vay tiền không.
Ở trong phòng bệnh đơn, Tô Hồi vốn định lấy một cái đệm, sáng ngủ dậy sẽ theo thời gian hẹn trước mở họp với bác sĩ chính, lúc quay lại thì thấy trong phòng bệnh có thêm một cái giường nhỏ mới, để ngay bên cạnh giường của bà ngoài. Màu chăn ga đều là màu xanh nhạt, ngửi thử thì có vẻ là đồ mới, nhưng trông rất quen thuộc.
Cậu bỗng dưng trở về lại sáu năm trước, cảnh tượng chật hẹp trong căn nhà thuê sống chung với Ninh Nhất Tiêu, đến cả hoa văn nhỏ màu trắng trên giường cũng rất giống.
Tô Hồi hỏi có phải do Carl chuẩn bị không, Carl nhanh chóng bảo đúng rồi, hơn nữa còn nói với cậu rằng nếu có chỗ nào không tiện thì nhất định phải nói với anh ta, anh sẽ mau chóng đi chuẩn bị.
Ngồi trên cái giường nhỏ nọ, Tô Hồi im lặng mà ngẩn người, tới nổi điện thoại rung lên cũng không phát hiện ra. Đợi đến khi cậu hắt xì một cái mới hồi thần, phát hiện thấy cuộc gọi nhỡ từ mười phút trước.
Cái số này cậu từng ghi chú lại, là thông tin liên lạc của Bella Jones cố ý gửi email đến cho cậu. Nhìn thấy cuộc điện thoại hối thúc của chủ thuê, ý thức của Tô Hồi nhanh chóng tỉnh táo lại, nghĩ thử xem đối phương có thể yêu cầu điều gì rồi gọi lại.
Nhưng tiểu thư Jones không lập tức bắt máy, qua một lúc, cho đến khi Tô Hồi định đợi sau đó gọi lại sau thì điện thoại bắt máy.
Còn chưa đợi tới khi cậu mở lời, đầu bên kia đã truyền tới âm thanh quen thuộc, giọng rất trầm, có một loại từ tính và cộng hưởng từ l0ng nguc từng bị cậu chê cười như là giọng trong bài thi tiếng anh. Tô Hồi gần như vừa nghe đã nhận ra được.
“Xin lỗi, Jones hiện không ở đây, có chuyện gì không?”
Tô Hồi khựng lại, nhất thời quên mất phải nói gì.
Nghe thấy giọng của hắn, Tô Hồi lần đầu tiên cảm nhận thấy rõ quan hệ bây giờ giữa Ninh Nhất Tiêu và Bella Jones, hắn sắp trở thành chồng của người khác rồi, không biết vì sao, cảm giác trong khoảnh khắc này còn mãnh liệt hơn lúc bọn họ cùng nhau đứng trước mặt cậu.
Cậu không thể kiểm soát được mà đoán xem bọn họ bây giờ đang ở đâu, là ở khách sạn làm tiệc đính hôn? Hay là nhà mới?
Thời gian im lặng quá lâu, Ninh Nhất Tiêu bên kia đã mất đi kiên nhân, giọng lạnh nhạt.
“Nếu như không có chuyện gì quan trọng thì nửa tiếng sau cậu có thể gọi lại lần nữa, nếu như có chuyện quan trọng thì gọi điện thoại cho trợ lí của cô ấy.”
Ninh Nhất Tiêu định cúp đi cái số lạ lẫm này, nhưng vừa đời điện thoại đi, hắn liền khựng lại.
“Tôi không có số của trợ lí cô ấy.”
Hắn còn tưởng rằng mình nghe lộn, nhìn lại số điện thoại lần nữa, sau đó ghé đến bên tai, “Tô Hồi?”
“Ừm.” Giọng Tô Hồi lúc nói một chữ rất nhẹ, nói chữ không rõ ràng, có một kiểu dính rất dịu dàng, giống như là trẻ con vậy. Nếu khi cậu có thể trả lời mãi như thế này khiến cho Ninh Nhất Tiêu có một ảo giác như bọn họ chưa từng chia tay.
Ninh Nhất Tiêu bỗng dưng thấy đau trong bụng, hắn cúi đầu xuống lấy điện thoại của mình từ trong túi ra, đối chiếu theo nhập số điện thoại của Tô Hồi vào lưu lại.
Hắn nói: “Tôi sẽ gửi thông tin liên lạc trợ lí cô ấy cho cậu.”
Giọng của Tô Hồi rất nhẹ, “Cảm ơn, vậy tôi cúp máy đây.”
Nhưng Ninh Nhất Tiêu không cho cậu cúp máy, “Cô ấy nói không chừng chút nữa sẽ trở lại, vừa rồi thuận đường nên mới chở cô ấy về, không ngờ tới cô ấy là để quen điện thoại trên xe tôi.” Hắn nói xong rồi lại hạ cửa sổ xe xuống, tiếng còi xe từ ngoài đường truyền vào, phá vỡ sự im lặng giữa bọn họ.
Bên ngoài rất lạnh, tài xế nhìn kính hậu một cái, nhìn thấy cổ áo khoác ngoài của Ninh Nhất Tiêu bị gió thổi dựng lên.
“Ý của tôi là nếu như cậu vẫn còn muốn liên lạc với cô ấy thì hãy đợi đã.”
Cảm giác như bản thân càng tô càng đen, nói thế nào cũng rất kì cục, Tô Hồi không trả lời hắn một câu nào.
“Bà ngoại cậu sao rồi?” Ninh Nhất Tiêu chuyển chủ đề một cách cứng nhắc.
Tô Hồi mở miệng, giọng nói qua loa điện thoại trở nên hư ảo và xa cách, “Chuyển viện được rồi, thứ tư phẫu thuật, rất cảm ơn anh.”
“Đừng khách sáo.” Ninh Nhất Tiêu rũ mắt xuống, “Hôm qua là do tôi nhiều lời, đừng để ở trong lòng.”
“Ừm.” Tô Hồi im lặng một lúc, muốn kết thúc cuộc gọi này nhưng cậu không nói tạm biệt, cũng không nói để lần sau gặp lại.
Nghĩ mãi, vẫn là dùng lời chúc phúc thay cho lời tạm biệt.