Điểm Hoa Đăng Nơi Đuôi Lông Mày Của Nàng

Chương 100



“Áp lực tim…… tốt, huyết áp, nhịp tim, đều bình thường.”

“Được rồi.” Bác sĩ khép lại bệnh án, ngẩng đầu nói với bệnh nhân trước mặt, “Ký tên, có thể xuất viện.”

Bệnh nhân này trước đó luôn hôn mê. Mấy ngày trước tỉnh lại, cả người tựa như hơi thất thần, luôn đờ đẫn trong phòng bệnh một mình, không muốn gặp người nhà và người chăm sóc. Cho đến hôm qua mới tỉnh táo một chút, câu đầu tiên là: “Khi nào tôi có thể xuất viện?”

Hắn vốn dĩ bị bệnh tim bẩm sinh, nhập viện là vì bị tai nạn xe khi đang lái xe trong cơn bão, khiến máy điều hòa nhịp tim bị lệch vị trí, hơn nữa không uống thuốc lợi tiểu kịp thời, sau khi uống thuốc đã bị phù nề, hiện tại tình hình cơ bản đã ổn định.

Thấy hắn ký tên vào giấy xuất viện, bác sĩ lại nói: “Về nhà nên nghỉ ngơi nhiều hơn, tuy rằng có thể lái xe khi mang máy điều hòa nhịp tim, nhưng trước đây anh đã làm cầu nối, có bệnh nền, nếu điều kiện đường xá không tốt, đừng lên đường.”

“Vâng.”

“Hai ngày nay, giường bệnh viện không thiếu, nếu anh không thoải mái chỗ nào, có thể theo dõi thêm hai ngày nữa. Phòng làm việc của tôi ở khoa ngoại tim mạch trên lầu bảy, phòng thứ nhất bên trái, có vấn đề gì thì anh có thể đến tham khảo ý kiến bất cứ lúc nào.”

“Vâng, cảm ơn bác sĩ.”

Bác sĩ Lưu vừa đi, Trình Sưởng ngồi một mình trên giường bệnh một lúc, sau đó cầm quần áo sạch ở đầu giường, vào toilet thay đồ bệnh nhân.

Hắn tỉnh lại ba ngày trước.

Khoảnh khắc mở mắt ra, hoàng hôn sáng rực và ngọn lửa hừng hực vẫn ở trước mặt hắn.

Hắn cả đời không làm hại người khác, cho dù thời gian và không gian xoay chuyển, nhất thời vẫn không thể thoát khỏi ngọn lửa thiêu đốt của Hoàng Thành Ty.

Nỗi hận trong lòng khó tiêu tan, hắn không muốn gặp ai, ngoại trừ những lần điều dưỡng và kiểm tra cần thiết mỗi ngày, hắn yêu cầu được ở trong phòng một mình.

Mãi cho đến khi lòng bàn tay chạm vào một vật ấm áp, tinh thần mới chậm rãi hồi phục.

Đó là chiếc trâm bằng đồng mà Vân Hy đã đưa cho hắn.

Lần trước là bùa bình an, lần này là trâm đồng, Trình Sưởng không biết có ý nghĩa gì, hắn chỉ nhớ đến cuối cùng, hắn nhìn thấy bướm đốm màu vàng trong màn sương mù mênh mông, bướm đốm nhẹ nhàng vỗ cánh, giống như lần hắn rơi xuống vách núi.

Trình Sưởng cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ, nhưng hiện tại không có lối thoát, như vậy phải tiếp tục như bình thường.



Đoạn Minh Thành đã về Thượng Hải vì có việc. Trước khi đi, anh mang notebook lại cho hắn, Trình Sưởng bình tĩnh mở notebook, kiểm tra email công ty, trả lời những email quan trọng, sau đó ngồi yên lặng thật lâu. Hắn nghĩ, có lẽ hắn đoán được vì sao mình về lại thế kỷ 21 —— một mạng đôi đường, tình huống cận kề cái chết xuyên qua thời gian và không gian. Nhưng hắn vẫn muốn hiểu rõ xem chuyện gì đang xảy ra, vì thế quyết định xuất viện sớm một chút.

Mấy ngày nay Liêu Trác đều ở ngoài phòng bệnh để chăm sóc, hình như sáng nay có chuyện gì đó nên đi ra ngoài. Trình Sưởng thay quần áo xong, bước ra khỏi toilet, nhìn thấy WeChat của cô: Em đi một lát, sẽ về mau lắm.

Trình Sưởng suy nghĩ một chút mới trả lời: Anh có việc gấp cần làm, xuất viện trước, em làm xong việc thì về nhà đi, hy vọng mọi chuyện suôn sẻ với em. Sau đó bỏ điện thoại vào túi, đi đến trạm y tá để thanh toán.

Y tá trưởng tiếp đãi Trình Sưởng, cô in danh sách chi phí của anh ra và nói: “Tất cả chi phí đã được khấu trừ từ thẻ ngân hàng mà anh để lại ở đây, bệnh viện sẽ gửi danh sách tương tự vào hộp thư của anh, và nhắn tin trên di động. Nếu có vấn đề gì thì gọi số điện thoại dưới cùng để được tư vấn, sau khi ra viện nhớ uống thuốc đúng giờ.”

Trình Sưởng gật đầu cảm ơn và hỏi: “Ngày tôi mới nhập viện, có một lão hòa thượng tới thăm tôi, chị biết thông tin liên lạc của ông ta không?”

“Người thần bí lải nhải kia phải không? Đi từ lâu rồi, không để lại bất kỳ thông tin liên lạc nào.”

“Cảnh sát đưa tôi đến bệnh viện thì sao?”

“Có, anh ấy để lại tên họ và địa chỉ đơn vị, tôi để trong văn phòng, chờ chút, tôi đưa cho anh.”

Y tá trưởng nói xong, dặn dò hai cô ý tá trẻ bên cạnh đôi câu, bước nhanh tới văn phòng.

Lúc này vừa xế trưa, khu nội trú có rất nhiều người tới thăm. Trình Sưởng chờ ở trạm y tá, hắn mặc áo len màu xám nhạt, quần sẫm màu, mơ hồ có thể thấy được xương quai xanh nơi cổ áo hơi mở, ánh mắt rõ ràng sạch như nước, không biết đã trải qua chuyện gì, giữa chân mày lại có sương gió lạnh buốt.

Hắn lẳng lặng đứng đó, cả người nhẹ nhàng nhưng sắc bén, cực kỳ tuấn tú, tất cả mọi người đi qua không khỏi quay đầu nhìn hắn.

Một y tá trẻ lấy hết can đảm bước tới hỏi: “Anh ơi, có thể thêm WeChat không?”

Trình Sưởng liếc nhìn cô, không nói chuyện, nhìn chỗ khác.

Đúng lúc này y tá trưởng trở lại, cô đưa địa chỉ của đơn vị cảnh sát cho Trình Sưởng, cho rằng hắn muốn tới cảm ơn nên nói: “Lúc anh hôn mê, bác sĩ Trương ở Thượng Hải, bác sĩ điều trị của anh ở bệnh viện Trung Sơn, tới Hàng Châu công tác, đã đặc biệt tới thăm anh, anh có thể gọi điện thoại cho chị ấy.”

Trình Sưởng nói: “Vâng.”

Bão cuồng phong đã đi qua, thời tiết ấm lên một chút, buổi chiều gió rất mạnh. Trình Sưởng đi đến bãi đậu xe, ngồi trong xe gửi tin nhắn cảm ơn bác sĩ Trương. Vừa lái xe đến cổng bệnh viện đã nhìn thấy Liêu Trác chạy qua đường.

Cô nhìn thấy WeChat của Trình Sưởng nên trở về gấp, gõ cửa kính xe, dùng cử chỉ hỏi hắn đi đâu.

Cô đã vào núi tìm hắn trong cơn bão, cuối cùng đã cứu sống hắn.

Trình Sưởng ấn cửa kính xe xuống, nói thật: “Anh đến đồn cảnh sát.”

Liêu Trác nói: “Em đi với anh.”

Trình Sưởng suy nghĩ một chút: “Sau đó anh còn có chút việc.”

“Em biết, em sẽ không chậm trễ anh, em thực sự muốn đến đồn cảnh sát.” Liêu Trác nói, dường như cô hơi khó mở miệng, dừng một lúc mới nói, “Là chuyện của cậu em.”

Trình Sưởng gật đầu: “Được, lên xe đi.”

Liêu Trác đến đồn cảnh sát để hỏi về khoản vay nặng lãi của cậu cô, chưa tới giờ tan sở nên không bị tắc đường ở Hàng Châu. Một lúc sau tới đồn cảnh sát Thành Tây, cảnh sát nghe chuyện của Liêu Trác xong mới nói: “Chuyện của cô thuộc về tranh chấp dân sự, đối phương không có hành vi phạm tội, cô cũng không có bằng chứng phạm tội, vì vậy nó không cấu thành tội phạm thật sự. Chúng tôi không dễ lập hồ sơ, thường chủ trương thương lượng và giải quyết, thương lượng không được thì tìm luật sư đại diện, cũng có giao cho trọng tài, tóm lại phải xem tình huống. À, có một quy định hình như là, khoản vay vượt quá…… bao nhiêu phần trăm……”



“24%.” Trình Sưởng nói, “Phần của khoản vay với lãi suất hàng năm vượt quá 24% không được pháp luật bảo vệ, không phải hoàn trả.”

Đây là điều khoản do toà án tối cao ban hành để ngăn chặn lãi suất cho vay tư nhân quá cao, hắn làm công việc kiểm soát rủi ro nên biết một chút.

“Đúng vậy, 24%.” Cảnh sát gật đầu, “Nếu cậu của cô thật sự không được, nên trả phần cần trả trước. Chúng tôi trước đây từng gặp một trường hợp, chờ chút, tôi giúp cô xem thử.”

“Vâng, cảm ơn đồng chí cảnh sát.” Liêu Trác nói.

Trình Sưởng thấy cô phải ở đây một lúc, hắn quay lại sảnh tiếp tân trước, tìm một cảnh sát trẻ hỏi thăm văn phòng của cảnh sát Từ đã vào núi cứu hắn ngày đó, gặp cảnh sát Từ cảm ơn, nhân tiện hỏi số di động của lão hòa thượng.

Cảnh sát Từ lấy sổ ghi chép ra, đưa số điện thoại của lão hòa thượng cho Trình Sưởng, khuyên hắn: “Hòa thượng này trông hơi thần bí, nhưng tôi thấy không phải là người xấu. Ngày đó anh xảy ra chuyện, ông ấy còn xuống núi tìm anh. Bạn gái của anh vừa báo cảnh sát, ông ấy gọi điện thoại cho chúng tôi ngay sau đó. Oan gia nên giải không nên kết, anh đừng trách ông ấy, cứ từ từ nói chuyện.”

Trình Sưởng nói: “Tôi biết, tôi tìm ông ấy để hỏi chút chuyện.”

Ra khỏi đồn cảnh sát, Trình Sưởng đứng ở cổng, gọi di động của lão hòa thượng, reng ba tiếng, đầu bên kia nhận.

“A lô?”

“Là tôi.” Trình Sưởng nói, “Tôi tỉnh rồi.”

“……”

“Bụp”, hình như di động rơi xuống đất, một lát sau, có tiếng sột soạt nhặt di động.

Lão hòa thượng run rẩy nhặt điện thoại ở dưới đất lên, vừa định cúp, Trình Sưởng ở đầu dây bên kia kịp thời nói: “Đừng cúp, tôi có chuyện muốn hỏi thầy.”

“…… Anh hỏi đi.”

“Thầy lại gọi hồn phải không?”

“…… Chết tiệt! Không phải lúc ấy anh đang hôn mê à? Thật sự có thể nhìn thấy mọi thứ?”

“Thầy trả lời câu hỏi của tôi trước đã, ngoại trừ cái đêm tôi vừa nhập viện, thầy đã gọi hồn một lần, sau đó lại gọi nữa hay sao?”

“Không có, tôi đâu dám, tôi chỉ gọi một lần đêm đó thôi, xuýt nữa sợ chết khiếp. Sau đó sư phụ tôi nói, không thể tùy tiện gọi hồn đối với người có số mạng như anh, hình như sẽ ảnh hưởng…… một mạng khác? Hơn nữa cũng không dễ gọi trở lại.”

Trình Sưởng nghe vậy đã trầm ngâm.

Nếu thế, sở dĩ lần này hắn có thể trở về, hoàn toàn là do bên bờ vực tuyệt vọng.

“Thầy còn ở Hàng Châu không? Chúng ta gặp mặt đi.”

“Không gặp.” Lão hòa thượng kiên định nói, “Vấn đề của anh quá lớn, cả đời này tôi không muốn gặp lại anh.”

“Tôi hiện đang ở cổng đồn cảnh sát.”

“……”



“Tôi báo cảnh sát nhé?”

“……”

“Trong lúc bão cuồng phong, thầy đuổi tôi xuống núi, cố ý gây thương tổn?”

“……”

“Mới vừa mua bùa bình an của thầy, tôi bị tai nạn xe cộ ngay lập tức, gian lận tiêu thụ?”

“……”

“Nửa đêm ở bên ngoài nhà xác của bệnh viện để gọi hồn, phong kiến mê tín?”

“…… Anh không thể như vậy, bùa bình an là do anh tự nguyện mua, lúc tôi đuổi anh xuống núi, tôi không biết anh có bệnh tim, có thể xảy ra tai nạn xe cộ!”

“Tôi biết.” Trình Sưởng nói, “Nhưng tôi vẫn có thể thuê luật sư, thiết lập quan hệ nhân quả hợp pháp cho tất cả hành động của thầy.”

“……”

“Hơn nữa căn cứ vào sự thật lúc trước, thầy thấy chết mà không cứu, cùng với video giám sát về chuyện thầy gọi hồn ở sân sau của bệnh viện, cảnh sát nhất định sẽ tới thẩm vấn thầy.”

“……”

“Vậy, thầy muốn tự đến gặp tôi, hay là nhờ chú cảnh sát đưa thầy tới gặp tôi?”

“……”

Một giờ sau, lão hòa thượng xách túi, xuất hiện ở cổng đồn cảnh sát, hét lên: “Lưu manh không đáng sợ, chỉ sợ lưu manh có văn hóa!”

Tác giả có lời muốn nói:

Nói chính xác, phần có lãi suất hằng năm vượt quá 36% không cần phải hoàn trả, có thể thương lượng việc hoàn trả trong khoảng 24% – 36%, nhưng phần vượt quá 24% thì không được pháp luật bảo vệ.
— QUẢNG CÁO —