Điểm Hoa Đăng Nơi Đuôi Lông Mày Của Nàng

Chương 108



Dùng xong bữa tối, Lưu phủ doãn dẫn Trình Diệp và Điền Tứ tới chỗ nghỉ tạm, áy náy nói: “Sáng nay triều đình gửi thông điệp khẩn cấp, nhưng không nói rằng tiểu quận vương cũng tới Dương Châu, bởi vậy hạ quan chỉ chuẩn bị chỗ ở cho Điền giáo úy. Hạ quan vừa ra lệnh cho người hầu thu dọn sương phòng của chủ viện, tiểu quận vương tạm chờ một chút, dọn dẹp xong thì hạ quan sẽ dẫn ngài qua đó.”

Trình Diệp nói: “Lưu đại nhân không cần bận tâm, ta và Điền giáo úy ở một phòng là được.”

Hắn là người binh nghiệp, không quan tâm đến chi tiết nhỏ nhặt, hơn nữa hắn và Điền Trạch là bạn tri kỉ, đương nhiên thường liên lạc với Điền Tứ. Năm đó huynh đệ Điền thị vào kinh, kết bạn với hắn trên đường, lúc đó cuộc sống kham khổ, bọn họ lấy trời làm màn che, lấy đất làm ghế, màn trời chiếu đất cùng nhau một thời gian.

Điền Tứ quen chăm sóc cho Điền Trạch thường ngày, hiện giờ Trình Diệp ở cùng phòng với hắn, hắn không chịu ngồi yên, thu dọn giường, trải chăn, đi ra ngoài múc nước đưa cho Trình Diệp rửa mặt.

Làm xong hết thảy, trời đã tối, nhưng Điền Tứ cũng không nghỉ ngơi, thỉnh thoảng ra khỏi phòng nhìn xung quanh, trở vô phòng cũng ngồi sát cửa sổ, nhìn chằm chằm vào cửa viện tối om.

Trình Diệp biết hắn đang đợi Vân Hy, do dự một lúc lâu mới nói: “Điền đại ca, ta…… có chuyện muốn hỏi huynh.”

Điền Tứ nói: “Ngài, ngài cứ hỏi.”

“Có phải huynh cũng thích…… Vân Hy hay không?”

Điền Tứ nghe vậy, hoảng sợ: “Ngài ngài ngài đừng đừng đừng đừng đừng nói bừa!”

“Ta ta ta ta và nàng, chỉ, chỉ là, chỉ là bạn.”

Trình Diệp thấy bộ dạng quẫn bách của hắn, có chút không tin: “Nhưng ta cảm thấy, huynh đối với nàng không giống như là bạn bè bình thường.”

Điền Tứ là người thật thà, nhưng không thể gọi là người hiền lành, hắn rất cẩn thận, thường không can thiệp vào chuyện người khác, chỉ có Vân Hy là ngoại lệ.

Nếu nói mấy năm nay, ngoài Điền Trạch, người mà Điền Tứ móc tim móc phổi đối xử tốt chỉ có một mình Vân Hy.

Một năm trước, trước khi Điền Trạch tham gia kỳ thi mùa xuân, Vân Hy xuất chinh đến Lĩnh Nam, thế mà Điền Tứ không ở lại Kim Lăng để chăm cho Điền Trạch thi cử, ngược lại đi theo bảo vệ cho sự an toàn của Vân Hy.

Nay Điền Trạch vào Hình Bộ, Điền Tứ làm giáo úy, hoàn cảnh của Điền gia rất tốt, ngoại trừ vài người làm việc vặt trong dinh thự, hai người không thuê tôi tớ. Gần đây Tuy Cung bị trộm, xảy ra vụ án lớn như vậy, Điền Trạch bận tối mày tối mặt cả ngày, theo lẽ Điền Tứ nên ở nhà chăm sóc hắn, nhưng Điền Tứ lại theo tới Dương Châu để bảo vệ Vân Hy.

Quan tâm như vậy, chỉ là bạn bè thôi sao?

Điền Tứ thấy bộ dạng Trình Diệp nửa tin nửa ngờ mới giải thích: “Ta, ta, coi A Đinh, như em, em ruột.”

“Thật sự.” Hắn nói, “Trung Dũng Hầu phủ, Trung Dũng Hầu phủ có ơn đối với ta, và Vọng An.”



Trình Diệp đã nghe Điền Trạch đề cập vấn đề này.

Năm đó hai huynh đệ tới Kim Lăng, Điền Tứ đến Kinh Triệu phủ tìm việc, nếu không nhờ Vân Hy nhận hắn làm thủ hạ với chức vị nha sai, e rằng hai huynh đệ không có chỗ dừng chân. Sau đó Vân Hy nghe nói Điền Trạch muốn học hành để thi khoa cử, còn đem sách vở bút mực ở hầu phủ tặng cho hắn.

Nhưng chỉ thế này mà thôi, có đáng để Điền Tứ đền ơn đáp nghĩa cỡ này không? Thậm chí đôi khi coi Vân Hy còn quan trọng hơn Vọng An?

“Phụ thân, và huynh, huynh trưởng, của A Đinh không còn. Nàng là một, cô nương quá tốt. Ta và Vọng An cảm thấy, vào lúc chúng ta gặp khó khăn nhất, Trung Dũng Hầu phủ, giúp —— giúp chúng ta, vì vậy chúng ta, nhất định phải đền đáp. Mấy năm nay, mấy năm nay thân thiết, như người một nhà.”

Điền Tứ nói xong, nhận ra chút bí ẩn từ lời nói của Trình Diệp, không khỏi hỏi: “Vì sao ngài hỏi, ngài cũng thích nàng? Ngài, ngài thích, A Đinh à?”

Trình Diệp im lặng, gật đầu nói: “Ừ, ta thích nàng.”

“Thật ra trước đây ta chỉ nghe nói về nàng, nhưng chưa từng gặp mặt. Sau này có lần nàng tới Nam An vương phủ, chỉ nhìn thoáng qua, lòng ta đã có nàng.”

Điền Tứ sững sờ: “Sao ta, ta vẫn, không nhìn ra.”

Trình Diệp nói: “Không lạ khi Điền đại ca không nhìn ra. Năm nay ta có rất nhiều việc, luôn chạy ngược chạy xuôi, vẫn chưa ló mặt ra trước mắt nàng nhiều lắm.”

Hắn mỉm cười: “Nói nữa cũng không sợ huynh chê cười. Lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng, ta là thống lĩnh thất phẩm ở kinh phòng. Huynh cũng biết hoàn cảnh của Nam An vương phủ khi đó, ta sợ mình không xứng với nàng nên luôn giữ kín, không nói với nàng.”

Trung Dũng Hầu phủ từng có tiếng tăm lừng lẫy, nhưng Nam An vương phủ thì không. Nam An vương bị giáng xuống rồi sau đó được gọi trở lại, là nhánh phụ của hoàng thất bị quản thúc dưới chân thiên tử, cúi đầu khom lưng đã lâu, không quyền không thế, các gia đình quyền thế đều không coi trọng.

“Một năm nay ta nam chinh bắc chiến, lập được rất nhiều công lao, không hoàn toàn vì nàng, nhưng trong lòng muốn xứng với nàng. Nhưng hiện giờ, chức vụ và quân hàm của nàng còn cao hơn ta.”

Nàng là Minh Uy tướng quân tứ phẩm, hắn là Ninh Viễn tướng quân ngũ phẩm.

Nhưng chức vụ và quân hàm thật ra cũng không quan trọng, hắn quản lý Dực Vệ Ty bên cạnh Chiêu Nguyên Đế, đã là vinh hoa vô tận.

Điền Tứ nghe Trình Diệp nói xong, hiểu rõ: “Thảo nào ngài, vẫn chưa lập gia đình.”

“Vậy ngài chuẩn, chuẩn bị làm gì?” Hắn hỏi, “Con người của A Đinh, không nói đến bề ngoài, thực ra, rất có chủ ý của mình. Hiện giờ, có, rất nhiều người đến hầu phủ cầu hôn, nàng đều từ chối. Không đi tìm, tìm Tam công tử, thì, trốn đến doanh trại Tây Sơn.”

“Ta biết.” Trình Diệp gật đầu, “Ta đã nghe nói, cho nên ta muốn chờ về Kim Lăng, tìm một ngày để hỏi ý nàng.”

“Cũng, cũng tốt.” Điền Tứ nói, “Từ, từ lúc Tam công tử rời đi, A Đinh…… rất buồn, có người sẵn lòng đối xử tốt với nàng cả, cả đời, sau này ta, ta và Vọng An rời đi, cũng có thể yên tâm.”

“Rời đi?” Trình Diệp sửng sốt, “Điền đại ca và Vọng An không định ở lại Kim Lăng?”

Điền Tứ nhất thời trầm mặc, sau một lúc lâu mới gật đầu: “Ừm, không —— ở lại Kim Lăng. Ta và Vọng An, muốn làm vài việc ở Kim Lăng, làm xong, chúng ta —— sẽ đi.”

Trình Diệp vô cùng kinh ngạc, hắn và Điền Trạch chơi rất thân, tại sao Điền Trạch chưa bao giờ đề cập những lời này với hắn?

Hắn còn muốn hỏi tiếp, chợt nghe một tiếng vang nhỏ ở cửa viện, Điền Tứ đột ngột đứng dậy, cầm giá cắm nến, bước ra viện hỏi: “A Đinh, ngài về, về rồi à?”

Đêm rất sâu, rất tối, giọng của Vân Hy xuyên qua màn đêm mênh mông: “Đã trở về.”

“Thế, thế nào?”

Bên kia nhất thời không đáp.

Đêm xuân thăm thẳm, từ chỗ Điền Tứ nhìn qua, Vân Hy chỉ có một bóng dáng mơ hồ.

Nàng chậm rãi khép lại bức tranh, lặng lẽ lắc đầu.



Điền Tứ an ủi: “Không, không sao đâu, A Đinh.”

Vân Hy “Ừ” rồi nói: “Đúng vậy, không sao. Chúng ta còn ở Dương Châu hai ngày nữa. Hai ngày sau là kinh trập, Dương Châu sẽ cúng Sơn Thần, hôm đó sẽ có nhiều người, ta lại đi hỏi thăm.”

Nói xong, nàng không nói gì nữa, đóng cửa viện, trở về phòng mình.

Vân Hi không nghỉ ngơi ngay, nàng ngồi yên lặng trong phòng một lúc, thắp nến, mở bức tranh được cuộn tròn ở trên bàn ra, lấy một cây bút lông đuôi chuột trong hành lý, phủi bụi dính trên gương mặt hắn, cuộn bức tranh lại, đặt vào ống trúc. Sau đó gỡ cây trâm ngọc trên búi tóc, bỏ vào hộp mềm.

Nàng rất quý cây trâm ngọc này, nàng chỉ mang mỗi khi đi tìm hắn.

Ngay cả bộ váy màu xanh biếc này cũng được đặc biệt lựa chọn chất liệu vải và đặt thợ may làm để phù hợp với cây trâm ngọc.

Trước đây nàng chưa bao giờ chọn vải cho mình.

Vân Hy rửa mặt xong, nằm lên giường, nhất thời không ngủ được.

Nàng rất buồn, nhưng cảm thấy không nên nhụt chí, thế gian rộng lớn, cả đời khó có thể đi khắp núi sông.

Hắn nhất định đang sống ở đâu đó trên thế gian này.

Còn rất nhiều nơi nàng chưa tìm.

Trước khi ngủ, Vân Hy lập kế hoạch cho mấy ngày tới.

Lần này nàng tới Dương Châu, chủ yếu là trấn giữ trước, không cần điều tra vụ án. Nàng là phòng Quảng Tây của Xu Mật Viện, chức trách là bắt trộm cướp, nếu có thể tìm thấy manh mối của tên trộm hoàng cung ở Dương Châu thì quá tốt, không tìm thấy thì nhanh chóng về lại Kim Lăng, dù sao cái chết của Lý chủ sự, Hình Bộ và Binh Bộ sẽ phái người tới điều tra.

Vân Hi nghĩ như vậy, nhất thời cơn buồn ngủ ập đến, nhắm mắt, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Từ lúc Trình Sưởng mất tích, nàng vẫn ngủ không sâu, giờ ở trong phủ nha của Dương Châu, càng hơi lạ chỗ, ngủ không lâu lắm. Lúc mở mắt, trời vừa tờ mờ sáng, chỗ công đường ở tiền viện mơ hồ truyền đến tiếng khóc nức nở.

Vân Hy sửng sốt, vội vàng mặc quần áo, rửa mặt sơ qua, cầm kiếm chạy đến công đường.

Công đường được thắp sáng trưng, Lưu phủ doãn ngồi ở chính giữa, cầm khăn lau nước mắt, vừa lau vừa nói: “Cả đêm ta căn bản ngủ không ngon, liên tục gặp ác mộng. Nghĩ đến chuyện Lý chủ sự bị hại, dứt khoát đến đây để xem hồ sơ vụ án, sớm ngày đưa hung thủ ra trước công lý. Ai ngờ…… Ai ngờ đến chuyện này?”

Điền Tứ và Trình Diệp đã đến công đường, vừa thấy Vân Hy tới, giải thích với nàng: “Nhà kho của phủ nha vừa bị trộm, huyết thư mà Lý chủ sự để lại trong lúc lâm chung đã bị trộm.”

Vân Hy ngạc nhiên: “Không phải hồ sơ và huyết thư trong vụ án Lý chủ sự treo cổ được mười nha sai có võ công cao canh giữ hay sao? Như vậy cũng bị trộm?”

“Trộm chỗ nào?” Lưu phủ doãn mới lau nước mắt xong lại rơi tiếp, “Kẻ kia rõ ràng tới cướp. Không biết luyện thế nào mà hơn mười người cũng không đánh lại một mình hắn, cầm huyết thư bỏ chạy. Đến lúc triều đình hỏi thì ta sẽ giải thích thế nào? Đây là thật sự muốn mạng của ta!”

Vân Hy hỏi sư gia bên cạnh: “Đã phái người đuổi theo chưa?”

“Bẩm tướng quân, đã phái rồi.” Sư gia nói, “Vương bộ đầu đích thân dẫn người đuổi theo, chuyện này xảy ra nửa canh giờ trước, vừa rồi lúc tiểu quận vương tới đã ra lệnh truy lùng toàn thành.”

Vân Hy gật đầu, nghĩ đến vụ trộm ở nhà kho Binh Bộ, người giữ kho cũng nói kẻ trộm có võ công cực kỳ giỏi, đang định hỏi chi tiết, xem thử hai vụ án có liên quan hay không, chợt thấy một nha sai từ ngoài bước vào, chào nàng: “Vân tướng quân, bên ngoài có một người nói là thủ hạ của ngài, muốn gặp ngài.”

“Thủ hạ của ta?” Vân Hy sửng sốt.

Nàng có thủ hạ nào ở Dương Châu?

Không đợi nàng suy nghĩ kỹ thì thấy một bóng dáng áo xanh cao gầy sải bước vào công đường, đôi mắt hình trăng lưỡi liềm, dung mạo xinh xắn: “A Đinh!”



Vân Hy sửng sốt: “A Cửu? Sao ngươi tới Dương Châu?”

Trước đây nàng xin nghỉ, bảy tám ngày không thấy bóng người đâu cả, sao đột nhiên xuất hiện ở Dương Châu?

“Ngươi còn nói nữa!” A Cửu tùy tiện ngồi xuống ghế bên cạnh, cầm ấm trà, uống vài ngụm ngay vòi ấm, giơ tay áo lau miệng, “Đêm qua ta về doanh trại Tây Sơn tìm ngươi, hỏi mới biết ngươi tới Hàng Châu làm việc một mình. Ngươi không có ta bảo vệ thì sao được? Ta chạy tới đây cả đêm để giúp ngươi.”

Vân Hy gật đầu.

Nàng thấy Lưu phủ doãn đang cầm khăn tay, trố mắt nhìn A Cửu, vì thế giới thiệu: “Lưu đại nhân, đây là hộ vệ của ta, Tần Lâu.” Rồi nói, “A Cửu, vị này là phủ doãn của Dương Châu, Lưu Cần, Lưu đại nhân.”

Lưu phủ doãn cầm khăn tay chào: “Tần hộ vệ.”

A Cửu gật đầu: “Xin chào Lưu đại nhân.”

Lúc này, Vương bộ đầu đuổi theo kẻ trộm cũng trở lại nha môn.

Bên ngoài trời đã sáng choang, Vương bộ đầu và cả đám nha sai mệt đến nổi mồ hôi đầy đầu, chắp tay xin lỗi Lưu phủ doãn: “Xin đại nhân hãy trị tội, thuộc hạ bất tài, không đuổi kịp kẻ trộm.”

“Không đuổi kịp?” Lưu phủ doãn ngẩn ngơ.

Đuổi theo nửa canh giờ cũng không đuổi kịp?

“Bẩm phủ doãn đại nhân, kẻ trộm quá xảo trá, dẫn thuộc hạ đi lòng vòng, đến khi thuộc hạ choáng váng thì chạy mất nhanh như chớp.” Vương bộ đầu nói, “Thuộc hạ nhìn thấy hắn lần cuối là ở ngõ Hóa Lan phụ cận nha môn, thuộc hạ đã tìm khắp vùng này nhưng không tìm thấy.”

Lưu phủ doãn nghe vậy, ngẫm nghĩ, hỏi A Cửu: “Trên đường Tần hộ vệ tới phủ nha có gặp người nào đáng ngờ không?”

Ấm trà hình như đã cạn, A Cửu đang mở nắp ra xem, nghe Lưu phủ doãn hỏi, sửng sốt: “Hả? Người đáng nghi? Không có, nhìn thấy mấy người giao đồ ăn và rượu, là người mà mọi người muốn tìm hay sao?”

Lưu phủ doãn nghe vậy, sắc mặt tái nhợt, ngồi phịch xuống ghế: “Xong rồi, xong rồi, coi như xong rồi.”

“Lý chủ sự chết còn chưa tra ra cái đinh gì, huyết thư mà ông ta để lại lúc lâm chung thì bị mất, vài ngày nữa triều đình tới hỏi, ta nên báo cáo như thế nào?” Ông cầm khăn tay, bắt đầu lau nước mắt, “Mấy ngày nay ta không ngủ, không uống trà, không muốn ăn cơm, dốc hết tâm huyết để điều tra, lại gặp phải xui xẻo, ông trời thật sự muốn ta chết mà. Thôi, hai ngày nữa đến kinh trập cúng Sơn Thần, coi như là thành tích cuối cùng của ta. Sau khi ta dẫn dân chúng cúng núi cúng thần xong, nhân tiện tìm một cái cây cổ thụ rắn chắc treo cổ cho rồi, cúng bản thân mình cho các vị thần luôn……”

Sư gia nghe ông nói vậy, không khỏi an ủi: “Kẻ trộm kia giỏi võ công nhưng chỉ có một mình, chúng ta chỉ cần tìm kỹ trong thành, hắn sẽ không thoát khỏi Dương Châu được. Đại nhân đừng quá lo lắng, chưa chắc không có cách cứu vãn.”

“Cứu vãn thế nào? Ngươi nói cho ta biết cứu vãn ra sao?” Lưu phủ doãn khóc đến nổi nước mắt nước mũi tèm lem, “Đang êm đẹp, đầu tiên là Lý chủ sự chết ở địa phận của ta, giờ lại có trộm đến cướp huyết thư. Trừ phi giống lần trước, Tam công tử từ trên trời rơi xuống, đập vào mặt ta, để ta lấy công chuộc tội, cái mạng già của ta e là sẽ chết oan nơi đây……”
— QUẢNG CÁO —