—— “Một ngày nào đó, ta nhất định sẽ dẫn nàng đi xem non sông vạn dặm và phong cảnh tươi đẹp.”
Phương Phù Lan nghe vậy, hơi ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của Lăng Vương.
Một đôi mắt đa tình nhàn nhạt mỉm cười.
Nhớ mang máng, mấy năm trước, hình như hắn cũng nói những lời tương tự.
Nàng không đáp, cụp mắt, yên lặng uống hết thuốc.
Thuốc có tác dụng mạnh, Phương Phù Lan uống xong, trong đầu cảm giác mệt mỏi, Lăng Vương giúp nàng kéo chăn, canh chừng nàng một lúc, thấy nàng đã ngủ say mới nhẹ nhàng ra ngoài.
Mưa lại rơi, kèm theo tiếng sấm mơ hồ, xẹt qua mái hiên.
Lăng Vương nhớ rõ, lần đầu gặp Phương Phù Lan cũng là một ngày mưa.
Lúc ấy là đêm trước tiết thanh minh, hắn nhận lệnh, đến Từ Nguyên Cung gặp Hoàng Hậu.
Tuy hắn là hoàng tử, nhưng ở trong cung nổi tiếng là bị Chiêu Nguyên Đế ghét bỏ. Lúc đầu được nuôi dưới danh nghĩa của Hoàng quý phi còn đỡ một chút, khi lớn lên, ở cung riêng, Hoàng quý phi miễn cho hắn thưa hầu sớm tối, mười ngày nửa tháng cũng khó có thể gặp Hoàng quý phi, huống chi là Hoàng Hậu.
Bởi vậy nếu không phải là tiết thanh minh, hắn hiếm khi đến Từ Nguyên Cung.
Trên đường bị chậm trễ một hồi, hắn bước nhanh, đi đến chỗ rẽ, bất ngờ đụng phải một nữ tử.
Nữ tử đang ôm mấy quyển kinh văn, va chạm như vậy, toàn bộ kinh văn bị rơi xuống đất, dính ướt nước mưa nên nhòe mực.
Lăng Vương ngẩn người, nhìn thoáng qua kinh văn dưới đất, rồi nhìn người trước mặt.
Nữ tử trước mắt mặc một bộ váy lụa màu đỏ hải đường, đôi mắt hoa đào xinh đẹp long lanh như nước, ánh mắt đối diện với hắn cũng sững sờ một chút, tựa như không biết xưng hô như thế nào.
Ngược lại tiểu thái giám đi theo phía sau nàng phản ứng trước, vội vàng nói: “Do nô tỳ không có mắt, không mở đường cho Phương đại tiểu thư, đáng tiếc tiểu thư đã vất vả chép kinh văn mấy đêm.”
Hóa ra là tiểu thư của Phương phủ, hắn đã nghe nói.
Đệ nhất mỹ nhân của Kim Lăng, thơ văn đầy bụng, tài đức vẹn toàn.
Lăng Vương trầm mặc một chút, nói: “Xin lỗi.”
Sau đó vén áo ngồi xổm xuống, cùng nàng nhặt kinh văn trên mặt đất.
Năm ấy Phương phủ phô trương cỡ nào. Không đề cập tới chuyện Phương Viễn Sơn được Chiêu Nguyên Đế ưu ái, Phương Phù Lan nổi tiếng ở Kim Lăng, được Hoàng Hậu yêu thích, sau này mặc dù không phải là Thái Tử Phi, cũng sẽ là Tứ vương phi. Còn Tam điện hạ nổi tiếng không được yêu thương, xét về địa vị, còn không bằng quận vương của dòng phụ. Nô tài trong cung giỏi nhất là xem thường người thấp, vì muốn lấy lòng Phương Phù Lan, tiểu thái giám lạnh giọng nói: “Chắc Tam điện hạ không biết, tiểu thư của Phương gia đặc biệt chép toàn bộ kinh văn này cho Hoàng Hậu nương nương, bây giờ đã bị bẩn, chút nữa Tam điện hạ tới Từ Nguyên Cung, cần phải cẩn thận giải thích với Hoàng Hậu nương nương.”
Lăng Vương nghe vậy, hai tay khựng lại.
Nhưng Phương Phù Lan lại nói: “Không liên quan đến Tam điện hạ.”
Nàng nhặt kinh văn xong, đứng dậy, hành lễ với Lăng Vương: “Do thần nữ không cẩn thận, đột ngột cắt ngang Tam điện hạ. Tam điện hạ đừng lo lắng chuyện giải thích giúp thần nữ, chút tới trước mặt Hoàng Hậu nương nương, thần nữ sẽ tự nhận lỗi với nương nương.”
Lăng Vương nói: “Kinh văn của cô thì sao?”
Phương Phù Lan mỉm cười: “Còn vài ngày nữa mới đến tiết thanh minh, những kinh văn này không cần dùng hôm nay, sau khi thần nữ về phủ sẽ chép lại.”
Nói xong, cúi người chào hắn, lui sang một bên.
Lăng Vương sửng sốt một chút, sau một lúc mới phản ứng kịp, hắn là hoàng tử, nàng là thần nữ, cho dù cùng đến cung của Hoàng Hậu, hắn nên đi trước.
Vì thế gật đầu với nàng, đi đến Từ Nguyên Cung.
Mưa rơi khắp cung lâu, nước cạn đọng lại dưới mái hiên của hành lang cách đó một thước.
Lăng Vương vừa đi phía trước, vừa nhìn về phía bãi nước, một bóng dáng hải đường đỏ phản chiếu vào trong nước, giống như một nhánh hoa sen trong veo đầu hè, mưa rơi xuống, trên hải đường đỏ nổi lên từng vòng gợn sóng.
Gợn sóng cũng xuất hiện trong lòng hắn.
……
Phương Phù Lan thường ngủ chập chờn, hôm nay có tiếng sấm sét mơ hồ, chưa được nửa canh giờ đã tỉnh lại, thấy sắc trời không còn sớm, uống thêm thuốc rồi trở lại Trung Dũng Hầu phủ.
Nàng rời đi, Lăng Vương cũng không ở lại nữa, võ vệ chuẩn bị xe ngựa cho hắn, chạy thẳng về Tuy Cung.
Chiếc xe ngựa bảo đỉnh rộng lớn chạy qua đường Chu Tước, tới gần Tuy Cung, Tào giáo úy của tuần tra ty đã chờ sẵn ngoài cửa cung, bước lên hành lễ: “Điện hạ.” Hắn nói, “Sáng nay bệ hạ thảo luận nửa chừng thì không khoẻ, về tẩm cung nghỉ ngơi, tấu chương chưa xem xong đã được đưa đến phòng trực của điện hạ ở Hộ Bộ, bây giờ điện hạ có muốn đến Hộ Bộ không?”
Lăng Vương “Ừm”.
Vì thế Tào giáo úy đi theo hắn vào cửa cung, thấy khắp nơi đều là thân tín, lúc này mới nói: “Buổi sáng lên triều xong, Bùi đại nhân của Công Bộ và La đại nhân của Xu Mật Viện đã tới Hộ Bộ chờ điện hạ.”
Lăng Vương nhàn nhạt hỏi: “Bọn họ có chuyện gì hay sao?”
“Chắc biết Tam công tử còn sống nên hơi lo lắng.” Tào giáo úy nói, hắn hạ giọng, “Sáng nay Tam công tử vừa vào cung, đám người bên Ngự Sử Đài gió chiều nào theo chiều ấy, có việc gì cũng xin chỉ thị của hắn. Tam công tử vốn là người của tam ty, hơn nữa Tông Thân Vương đứng giữa điều đình, Hình Bộ và Đại Lý Tự cũng bớt soi mói hắn. Riêng sáng nay đã thẩm vấn Sài đại nhân hai lần, nghe nói còn bị đánh. Tuy rằng không ra tay tàn nhẫn, nhưng không được tra tấn đại quan, như thế đã vi phạm quy tắc. Cũng may Sài đại nhân có căn cơ thâm hậu ở tam ty, cẩn thận sắp xếp, vẫn thấy được đại phu. Điện hạ muốn gặp Sài đại nhân không?”
Lăng Vương ngẫm nghĩ, không đáp, chỉ nói: “Bổn vương nghe nói, chuyện Lý chủ sự của Binh Bộ, ngươi không làm sạch sẽ?”
“Vâng.” Tào giáo úy nói, “Thuộc hạ phái sát thủ ép hỏi Lý chủ sự bản đồ phòng thủ ở đâu, không hiểu sao, bị một thương nhân họ Phùng nghe được. Thuộc hạ vốn định phái người giết thương nhân họ Phùng này, nhưng hắn đã nộp lời chứng trước, hiện giờ lời chứng được Tam công tử, Vân tướng quân, và phủ doãn của Dương Châu mỗi người giữ một bản. Sáng hôm nay, Tam công tử đã sai người sao chép một bản đưa đến Hình Bộ, giết người cũng vô nghĩa. Thuộc hạ đã không làm tròn trách nhiệm, xin điện hạ trị tội.”
Lăng Vương trầm ngâm một lát mới nói: “Ngươi đi thu xếp, ba ngày sau, bổn vương muốn gặp Sài Bình.”
“Vâng.”
Lăng Vương hơi dừng một chút: “Còn một chuyện nữa.”
“Xin điện hạ dặn bảo.”
“Tần Lâu,” Lăng Vương nói, “Nàng ta trộm huyết thư mà Lý chủ sự để lại lúc lâm chung?”
“Hình như là vậy.” Tào giáo úy nói, “Lúc thuộc hạ đi theo Sài đại nhân đến Dương Châu, tìm thấy một bộ đồ đen trong ao gần phủ nha của Dương Châu, vô cùng có khả năng là nàng ta đã mặc đồ này hôm trộm huyết thư. Tuy nhiên sau đó Tam công tử nói rằng, Tần hộ vệ được Vân tướng quân phái đến Dương Châu để bảo vệ hắn từ lâu, không có thời gian để phạm tội, bởi vậy không biết có phải Tần hộ vệ trộm huyết thư hay không.”
Lăng Vương cười lạnh: “Không thể nào, Minh Anh khai man.”
“Sao điện hạ biết?”
“Nếu Vân Hy biết hắn ở Dương Châu từ lâu thì đã tự mình đến đó, cần gì chờ đến khi Sài Bình xuất hiện?”
“Theo lời điện hạ, không thể nghi ngờ là Tần hộ vệ đã trộm huyết thư.” Tào giáo úy cân nhắc, lại chắp tay, “Dù sao thuộc hạ cũng có chứng cứ, xin hỏi điện hạ, cần ra lệnh truy bắt Tần hộ vệ ngay lập tức không?”
“Không cần.” Lăng Vương nói chầm chậm, “Bổn vương nghe nói, nhiều thế hệ của Tần gia nguyện trung thành với Vân thị, thật sự rất trung thành. Tần Lâu chỉ ở cùng hai người, một là Vân Hy, người khác là Vân Lạc. Nếu không có người chỉ đạo, một hộ vệ như nàng, làm sao có gan trộm huyết thư mà mệnh quan triều đình đã để lại lúc lâm chung?”
“Ý của điện hạ là, sở dĩ Tần hộ vệ trộm huyết thư, là bị Vân tướng quân chỉ đạo?”
“Không phải Vân Hy.” Lăng Vương nói, hắn suy nghĩ một chút, bật cười, “Xem ra bổn vương bị đột ngột như vậy, e rằng những thủ hạ cũ của Trung Dũng quân từ Tái Bắc trở về không hề đơn giản.”
“Đi tra thử, những người nào từ Tái Bắc trở về năm ngoái. Ngoài ra phái người theo dõi Tần Lâu, xem nàng ta tiếp xúc với những ai ngoài Vân Hy.”
“Vâng.”
“Nhớ tìm người có võ công cao nhất, tra được manh mối chân chính thì ra tay với Tần Lâu, dụ rắn ra khỏi hang cũng không muộn.”