Thôn trang của Trình Sưởng ở phía đông bắc của Kim Lăng, gần núi, đánh xe tới đó mất một thời gian.
Trước khi Vân Hy rời đi, chào hỏi thân vệ xung quanh, dặn bọn họ đừng tới tìm.
Thôn trang có một cái tên tao nhã, gọi là Vọng Sơn Cư. Đây là lần đầu tiên Trình Sưởng đến, được chưởng sự của thôn trang dẫn vào, nghe hắn nói: “Tiểu vương gia hiếm khi tới đây, bởi vậy chỉ thu dọn vài gian sương phòng của chính viện. Ngoại trừ chính viện, đông tây nam bắc còn có mấy khu vườn, hiện giờ không có nhiều người hầu trong thôn trang, đều ở trong phòng che phía sau.”
Mấy khu vườn có đặc điểm riêng, đình đài lầu các, cỏ cây thấp thoáng, hòn non bộ, những tảng đá kỳ lạ, bởi vì thôn trang này được xây gần núi, phía nam còn có lầu các được xây trên sườn núi.
Lâm chưởng sự dẫn Trình Sưởng và Vân Hy qua đó, “Lúc vừa xây khu vườn này, tiểu vương gia thích lầu các trên sườn núi nhất, tự đặt tên là Phù Phong Trai. Ngài còn để lại một mảnh đất trống thật lớn, nói rằng muốn đào một cái hồ, xây một tòa tháp trên nước.”
Bên ngoài Phù Phong Trai, thác nước đổ xuống núi, chặn đường phía trước.
Vân Hy đang tự hỏi, phía trước không có đường, bãi đất trống ở đâu? Nào biết Lâm chưởng sự đang dẫn đường phía trước cua qua, dẫn bọn họ vào một con đường mòn sau thác nước —— hóa ra là con đường nhỏ bằng gỗ treo trên vách núi.
Cuối con đường gỗ là khoảng đất trống.
Phong cảnh nơi đây tuyệt sắc, núi non xanh biếc, tươi thắm, tiếng thác nước kèm theo tiếng chim hót, yên tĩnh giữa ồn ào náo nhiệt, phảng phất như ở ngoại giới.
Lâm chưởng sự nói: “Sau đó Vương gia đã tức giận khi biết việc sửa thôn trang của tiểu vương gia, vì vậy gác lại vấn đề xây tòa tháp trên nước. Hôm nay tiểu vương gia đã tới, ngài xem thử có muốn xây lại không?”
Trình Sưởng nghe vậy, hỏi Vân Hy đang nhìn xung quanh: “Xây tòa tháp không?”
Vân Hy sửng sốt, nói: “Đây là thôn trang của Tam công tử, đương nhiên do Tam công tử quyết định.”
Trình Sưởng lại hỏi: “Nàng thích nơi này chứ?”
“Thích.” Vân Hy cười, “Phong cảnh rất đẹp.”
Trình Sưởng gật đầu, nói với Lâm chưởng sự: “Không xây tòa tháp, làm Diễn Võ Trường đi.”
Lâm chưởng sự đáp vâng, “Sáng mai tiểu nhân sẽ kêu thợ tới khảo sát, phác thảo xong sẽ đưa đến vương phủ cho tiểu vương gia xem.”
Trình Sưởng “Ừm”, sau đó được hắn dẫn đi dọc theo con đường gỗ đến cái đình nhỏ dưới chân núi.
Vân Hy đuổi theo vài bước: “Tam công tử muốn xây Diễn Võ Trường à?”
Nàng nói: “Ta biết luyện binh, nếu Tam công tử muốn nuôi dưỡng nhiều võ vệ hơn, ta có thể giúp Tam công tử.”
Nàng là tướng quân tứ phẩm đương triều, nàng hiểu rõ tình hình hiện tại trong cung —— Trình Sưởng và Lăng Vương bề ngoài gió êm sóng lặng, nhưng đã ngầm như nước với lửa từ lâu.
Trình Sưởng liếc nhìn nàng, “Không cần, vương phủ có chỗ để nuôi dưỡng võ vệ.”
Hắn nói: “Diễn Võ Trường là xây cho nàng.”
Vân Hy không hiểu, dừng tại chỗ một lúc mới đuổi theo: “Xây cho ta?”
Hai người đi đến cái đình nhỏ ở chân núi, Lâm chưởng sự nói rằng muốn đi lấy chút đồ ngọt, lui xuống trước, Trình Sưởng hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Hôm nay nàng có về doanh trại Tây Sơn không?”
Vân Hy nhìn sắc trời, lắc đầu: “Quá muộn rồi, đi không kịp, đêm nay về hầu phủ.”
Trình Sưởng nhấc ấm trà trong đình, rót một chén cho nàng, sau đó nhìn Tôn Hải Bình đang chờ bên ngoài đình. Tôn Hải Bình hiểu ý, lập tức lấy chìa khóa đồng của thôn trang đặt trên bàn đá, sau đó túm Trương Đại Hổ lui rất xa.
Trình Sưởng đẩy chìa khóa đồng đến trước mặt Vân Hy: “Thôn trang này là của nàng. Nàng cầm chìa khóa trước, hôm nay ta không mang khế đất, ngày khác sẽ bảo người chuyển sang tên nàng.”
Vân Hy ngẩn người một lúc lâu: “Sao được?”
Nàng không phải là người cứng nhắc, nếu đã hứa với hắn cả đời, bình thường nhận chút trang sức châu ngọc cũng không sao, nhưng Vọng Sơn Cư này phải xây cả vạn lượng, làm sao nàng nhận được?
Vân Hy nói: “Đây là thôn trang của Tam công tử, ta không thể nhận.”
Trình Sưởng đoán trước được nàng sẽ nói như vậy, ngồi xuống ghế hành lang bên đình, “Ta đã nói chuyện về quê nhà của ta cho nàng biết chưa?”
“Ở chỗ chúng ta, muốn cưới một cô nương, nếu có đủ khả năng tài chính, việc mua nhà và mua xe cho nàng là rất phổ biến.”
Vân Hy ngạc nhiên, nàng chưa bao giờ nghe nói về phong tục như vậy.
“Quê nhà của Tam công tử ở đâu?”
Trình Sưởng nói: “Để ta ngẫm nghĩ nên nói như thế nào.”
Hắn nhìn thác nước cách đó không xa, sau một lúc lâu mới nói: “Ta và nàng, thật ra không phải là người cùng thời gian và không gian.”
“Trình độ văn minh ở nơi này tương đương với Tống triều ở chỗ chúng ta một ngàn năm trước, nhưng trong lịch sử của chúng ta không có nhà Tuy. Địa lý có rất nhiều chỗ tương tự, có thể là trong quá trình văn minh, một nút lịch sử nào đó đi qua lối rẽ, mới dẫn đến sự phát triển của một triều đại.”
Vân Hy nửa hiểu nửa không, nghe một lúc lâu mới hỏi: “Ý của Tam công tử là, ngài là người của một ngàn năm sau?”
“Ừ, nàng hiểu như vậy cũng đúng.” Trình Sưởng nói, “Hai năm trước, lần đầu tiên ta tới đây, là tỉnh lại sau khi rơi xuống nước ở Tần Hoài.”
“Tam công tử chân chính rơi xuống nước đã không còn.”
“Ta và hắn cùng tên họ, ngoại hình cũng giống nhau, nhưng ta không phải là hắn.”
Vân Hy ngơ ngác nhìn Trình Sưởng.
Ánh chiều tà buông xuống, chiếu vào người hắn, vẻ mặt hắn thản nhiên, rất bình tĩnh.
Nàng biết Tam công tử của trước kia, làm xằng làm bậy, ngang ngược, tuyệt đối không phải là người trước mặt.
Vân Hy cảm thấy mình nghe những lời khó có thể tưởng tượng này thì nên kinh ngạc, không thể tiếp nhận, nhưng nàng lại không có. Có lẽ bởi vì đã chứng kiến hắn quá khác biệt, đã vô số lần nghĩ hắn tới từ đâu, nàng thản nhiên tiếp nhận hắn một cách đáng kinh ngạc, sau một lúc lâu còn muốn giải thích: “Thật ra ta không quen biết với Tam công tử của trước đây, ta từ đầu đến cuối, chỉ đối với một mình Tam công tử……”
Nàng mím môi, thật sự khó nói câu tiếp theo.
“Ta biết.” Trình Sưởng cười, “Ta đã nhận ra từ lâu.”
Hắn lại nói: “Ở chỗ của chúng ta, nếu gặp cô nương mà mình thích, thông thường sẽ theo đuổi trước. Được rồi thì bắt đầu yêu đương. Nếu thích hợp sẽ bàn chuyện cưới hỏi. Nếu không thích hợp thì tách ra, sau đó thử với một người khác.”
Vân Hy hỏi: “Yêu đương là gì?”
Trình Sưởng nhìn nàng, chạng vạng đã đến, ráng màu bao phủ y phục đỏ của nàng khiến nàng cực kỳ sáng sủa xinh đẹp, rõ ràng có chút hoa lệ, nhưng đôi mắt vô cùng trong sạch.
Một cô nương quá tốt.
Trình Sưởng rung động, hắn nói: “Lại đây.”
Sau đó nắm tay nàng, để nàng ngồi bên cạnh mình.
Hắn đặt một tay lên ghế hành lang, tựa như muốn bao bọc nàng, sau đó nhìn vào mắt nàng, từ từ cúi xuống. Hắn có thể cảm nhận được sự căng thẳng của nàng, hơi thở của nàng trở nên dồn dập, bàn tay đang cuộn tròn trong lòng bàn tay hắn khẽ giật, tựa như muốn gập ngón tay lại, nhưng cố gắng mở chúng ra.
Hắn cười thầm, nhích đến thật gần, có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, đột nhiên hơi ra xa một tấc, nhìn vào mắt nàng, nghiêm trang giải thích: “Giống như chúng ta, đó là yêu đương.”
Vân Hy bắt gặp ánh mắt hắn, ngẩn người, hơi luống cuống quay mặt sang chỗ khác.
Qua một lát mới hỏi: “Lúc Tam công tử ở quê nhà, có yêu đương rồi phải không?”
“Ừ, đã từng.”
“Có…… bàn chuyện cưới hỏi không?”
Trình Sưởng nhẹ nhàng: “Không có.”
Hắn cụp mắt nói: “Ta không thể ở cùng người khác.”
“Vì sao?”
“Ta bị bệnh tim.” Trình Sưởng nói, “Là bệnh tim bẩm sinh, vừa sinh ra đã có vấn đề.”
“Rối loạn nhịp tim, tắc nghẽn tim mạch, lắp máy điều hòa nhịp tim từ khi rất nhỏ, phẫu thuật bắc cầu năm 17 tuổi, lần trước còn thay máy điều hòa nhịp tim ba buồng.”
Vân Hy nghe Trình Sưởng nói, tuy rằng không hiểu rõ lắm, nhưng cũng biết hắn có bệnh.
Tuy nhiên, nếu vừa sinh ra đã bị bệnh, làm sao có thể bình an sống sót?
“Có phải nàng muốn hỏi ta, làm sao sống được và trưởng thành hay không?” Trình Sưởng nói.
“Ở chỗ chúng ta, y học phát triển lắm, tuy rằng không thể hồi sinh người chết nhưng vẫn chữa được loại bệnh này. Nếu tim mạch bị tắc, sẽ được nối với mạch máu khác để máu lưu thông. Nếu nhịp tim không đều sẽ đặt máy vào, nó sẽ làm tim đập đều đặn.”
Hắn nắm tay Vân Hy, xoa ngực mình, “Ngay tại chỗ này, mổ ra, cắt lớp da ngoài cùng của trái tim, cấy máy vào dưới da.”
Lồng ngực dưới lòng bàn tay rắn chắc và ấm áp, Vân Hy không cách nào tưởng tượng nếu cắt nó ra, lại mổ tim ra sẽ đau đớn cỡ nào.
Nàng nhìn Trình Sưởng, lo lắng hỏi: “Đau không?”
“Trong lúc phẫu thuật không đau vì có gây mê, nhưng sau phẫu thuật thì rất đau.” Hắn dừng một chút, lại cười, “Nhưng ta quen rồi, cha mẹ ta cũng bị bệnh này, sau khi sinh ta ra không bao lâu thì họ qua đời.”
Họ đã chuẩn bị chu đáo, để lại cho hắn rất nhiều tiền và một ít tài sản, giao hắn cho viện trưởng nhận làm con nuôi.
Đáng tiếc vào năm hắn 13-14 tuổi, viện trưởng đột ngột qua đời.
Khi đó luật sư của Trình Sưởng hỏi hắn, có muốn tìm một gia đình khác nhận nuôi hay không.
Nhưng hắn hơi uể oải, cảm thấy số mạng khắc người thân và bạn bè, ở với người khác, không chừng sẽ hại người ta.
“Lúc ấy ta có một ý nghĩ rất buồn cười, cảm thấy nếu phải dựa vào máy móc để tim đập, liệu mình có được coi là một con người hoàn chỉnh hay không? Cho nên cũng bởi vì điều này, có lẽ muốn chứng minh bản thân, từ nhỏ đến lớn luôn luôn cố gắng, không dám chểnh mảng khoảnh khắc nào. Sau khi tốt nghiệp, bắt đầu đi làm, vốn muốn làm việc trong tập đoàn tài chính vài năm, tích lũy kinh nghiệm, ra ngoài để tự khởi nghiệp, kiếm được tiền cũng không nghĩ sẽ dùng như thế nào. Vốn dĩ chỉ có một mình, tiền là thứ khi sinh ra không mang theo tới, chết không mang theo đi, một ngày nào đó, thân thể của mình thật sự không được nữa sẽ quyên tặng cho xã hội, quyên tặng cho người cần nó. Không ngờ chưa sắp xếp xong thì đã tới nơi này.”
Vân Hy hỏi: “Trước đây Tam công tử rơi xuống vách núi, bị người đuổi giết ở Hoàng Thành Ty, đến tột cùng là đi đâu? Trở về quê nhà hay sao?”
Trình Sưởng nghe câu hỏi này, hơi nhíu mày, một lúc sau bình thường lại, nhưng không đáp.
Vân Hy thấy hắn có chút khó mở miệng nên không hỏi nữa.
Trình Sưởng liếc nhìn nàng, mỉm cười: “Vừa rồi nói đến chỗ nào rồi?”
“Tam công tử nói, chưa từng bàn chuyện cưới hỏi với bất cứ ai.”
“Ừ, không có.” Trình Sưởng nói, hắn nhìn Vân Hy, trong mắt nổi lên một tia gợn sóng, “Nàng là người đầu tiên, cũng là người duy nhất, ta muốn cưới nàng.”
“Vì vậy muốn đưa thôn trang này cho nàng, không phải vì lý do gì cả.”
“Ta chỉ hy vọng, có thể dốc hết sức, để người ta thích không bị chút khổ sở nào cả.”
Vân Hy cũng nhìn Trình Sưởng, trong mắt hắn hiện ra chút thâm tình khó thấy, nàng cụp mắt, khẽ cười, đáp: “Nơi này gần doanh trại Tây Sơn, sau này nếu ta không về hầu phủ kịp sẽ đến đây.”
Nàng vội nói thêm, “Nhưng không cần giao khế đất cho ta.”
“Ừ, chuyện khế đất, khi nào nàng gả cho ta lại nói.” Trình Sưởng nói, hắn nhìn sắc trời, sắp tối, đã muộn, ngay sau đó đứng dậy, “Đi thôi.”
Vân Hy gật đầu, đứng dậy theo hắn, vừa định ra khỏi đình, không đề phòng bị hắn kéo lại.
“A Đinh.” Hắn nhàn nhạt nói, trong giọng nói mang theo ý cười, “Hay là tiếp tục chuyện yêu đương đang dang dở?”
Vân Hy sửng sốt, chưa kịp phản ứng thì thấy hắn đã cúi người tới gần.
Gió núi phần phật ập đến, thổi tung y phục màu đỏ của nàng, nàng ăn mặc mỏng manh, dường như hơi lạnh, ngay cả lông mi dài cũng khẽ run.
Vì thế hắn choàng tay qua người nàng, nhốt nàng trong vòng tay mình.
Trình Sưởng vốn dĩ chỉ muốn lướt qua rồi ngừng, nhưng khi nhẹ nhàng chạm vào, lại mềm mại thơm ngọt hiếm thấy.
Nàng không lùi bước, thấy hắn do dự, nhớ lại bộ dạng vừa rồi của hắn, bắt chước liếm môi hắn.
Trình Sưởng dừng một chút, cảm thấy nàng thật sự không biết nông sâu.
Trên môi hơi tê tê ngưa ngứa men theo kẽ răng, truyền tới đầu lưỡi, lan xuống tận đáy lòng, như muốn đốt lên một ngọn lửa nhỏ sâu trong cơ thể hắn.