Điểm Hoa Đăng Nơi Đuôi Lông Mày Của Nàng

Chương 125



Tôi tớ bên cạnh bước tới thu dọn giấy bút, dâng trà và bánh hoa đào.

Phương Phù Lan ngồi xuống bàn đá, thấy sự mệt mỏi trong mắt Lăng Vương nên hỏi: “Ta nghe nói, gần đây Tam công tử lại gây rắc rối cho ngài phải không?”

Lăng Vương “Ừ”, “Hắn vừa trở về là tìm việc từ trong ra ngoài không ngừng nghỉ. Lần trước truyền Bùi Minh tới thẩm vấn, vài ngày nay lại tìm La Phục Vưu của Xu Mật Viện hỏi chuyện. Có lẽ ý thức được ta đã lợi dụng La Xu để lừa hắn đến chùa Minh Ẩn, trong lòng bất bình.”

Phương Phù Lan nói: “Xu Nhi muội muội vốn đã bàn bạc một cuộc hôn nhân năm ngoái, gần đây không hiểu sao lại không được.”

“Nàng ta không muốn gả.” Lăng Vương nói, “La Phục Vưu coi trọng con đường làm quan hơn mạng sống của mình. Trong mắt ông ta, con gái chỉ là một quân cờ mà thôi, cuộc hôn nhân này của La Xu không có lợi cho tương lai của ông ta, nàng không muốn gả, La Phục Vưu theo ý nàng.”

Phương Phù Lan nghe vậy, trong lòng nhất thời buồn bã.

Lăng Vương thấy vẻ mặt ủ rũ của nàng, bước tới xoa vai nàng, nhẹ nhàng nói: “Phù Lan, ta đã mua một tòa nhà ở thành bắc cho nàng.”

Phương Phù Lan sửng sốt, lắc đầu nói: “Không cần đâu điện hạ.”

“Cũng không hẳn là cho nàng,” Lăng Vương mỉm cười, “Là cho người của Phương gia.”

“Có nhớ lời hứa của ta với nàng bảy năm trước không?”

—— “Một ngày nào đó, ta sẽ giúp nàng tìm lại toàn bộ thân nhân thất lạc.”

Nghe vậy, Phương Phù Lan ngước mắt nhìn Lăng Vương: “Điện hạ đã phái người đi tìm bọn họ à?”

Lăng Vương ngồi xuống đối diện nàng: “Năm ngoái đã phái người đi tìm, vốn định chờ bọn họ đến Kim Lăng để tạo bất ngờ cho nàng. Nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy nên nói trước cho nàng biết, như vậy nàng có thể vui hơn.”

Năm đó Phương phủ bị xét nhà, người trong phủ lần lượt bị lưu đày, mấy năm nay không bệnh thì chết, chỉ còn sống lẻ tẻ.

Lăng Vương nói: “Đáng tiếc ta đã cố hết sức tìm kiếm, chỉ tìm được bảy tám người, trong đó ngoài hai di nương của nàng, còn có quản sự đáng tin nhất của phụ thân nàng năm đó. Bọn họ hiện đang trên đường đến kinh thành, ước chừng hơn một tháng nữa sẽ đến.”

Phương Phù Lan nghe vậy, đang định hỏi về tình hình gần đây của hai thứ đệ, lúc này, Tiết đại phu đột nhiên dẫn Tào giáo úy tới.

Tào Nguyên vừa thấy Lăng Vương, vội vàng vái chào: “Điện hạ, không xong rồi, Sài đại nhân đã xảy ra chuyện!”

“Sài Bình xảy ra chuyện?” Lăng Vương kinh ngạc.

Bảy tám ngày trước hắn đến Đại Lý Tự, chẳng phải Sài Bình vẫn còn tốt hay sao?

“Vâng, giống như bị điên, buổi sáng bên Đại Lý Tự làm ầm ĩ, Tam công tử đã qua đó.”

“Bị điên? Điên như thế nào?”

“Nghe nói rằng đưa vào mấy tử tù, bộ dạng hơi giống phụ thân và các huynh đệ đã chết năm đó của Sài đại nhân. Đại Lý Tự nhốt đám tử tù chung chỗ với Sài đại nhân, Sài đại nhân không chịu nổi nên nổi điên.”

Lăng Vương nghe nói là tử tù, lập tức nhận ra.

Khi hắn đến Đại Lý Tự gặp Sài Bình, tận mắt nhìn thấy Hình Bộ đưa tới vài tử tù. Lúc ấy hắn vốn cảm thấy không ổn, muốn hỏi thêm nhưng bị chuyện Trình Sưởng truyền Bùi Minh tới thẩm vấn cắt ngang.

Lăng Vương đứng dậy, đi ra ngoài viện, ra lệnh: “Chuẩn bị xe ngựa, đến Đại Lý Tự.”

Trên đường đi, hắn hỏi Tào Nguyên: “Sài Bình gặp chuyện thường bình tĩnh, cho dù có tâm bệnh cũng sẽ nghĩ cách khắc phục, mới bảy tám ngày, tại sao bị điên nhanh như vậy? Minh Anh cho người âm thầm bỏ thuốc cho y hay sao?”

“Bẩm điện hạ, Tam công tử chưa từng cho uống thuốc.” Tào Nguyên nói, “Nhưng thuộc hạ nghe nói, Tam công tử gần như không cho Sài đại nhân ngủ, mỗi ngày chỉ cho Sài đại nhân uống một muỗng nước.”

Lăng Vương nhíu mày: “Hắn làm vậy có ý gì?”

“Bẩm điện hạ,” Tiết đại phu đi theo phía sau nói, “Một khi thiếu ngủ, tinh thần dễ dàng suy sụp, thiếu nước đến một mức độ nhất định sẽ dễ sinh ra ảo giác. Nếu mấy tử tù kia là điểm mấu chốt của Sài đại nhân, trong hoàn cảnh cực kỳ sợ hãi, cộng thêm mệt mỏi và khát nước, trụ được bảy tám ngày không hề dễ dàng.”

Tào giáo úy nói: “Nghe nói nhiều ngày nay, Sài đại nhân đã tìm chết mấy lần, nhưng Tam công tử đã phòng ngừa, sai người ngăn cản. Ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng Sài đại nhân có chút sợ hãi Tam công tử, thậm chí còn tìm danh y để chữa vết thương trên cánh tay phải.”

“Đã tìm chết mấy lần?” Giọng Lăng Vương đầy tức giận, “Dù gì Sài Bình cũng là ngự sử trung thừa, tại sao Kế Luân không báo sớm hơn?”



“Kế đại nhân vốn định bẩm báo chuyện này với điện hạ và Trung Thư lúc sáng sớm, nhưng ngày đó đến Trung Thư, điện hạ đang gặp hai vị đại nhân Bùi và La, Kế đại nhân thấy ngài bận rộn, không dám quấy rầy. Mãi cho đến hôm nay không thể giấu giếm được nữa mới vội vàng phái người tới báo.”

Lăng Vương nghe vậy thì dừng lại.

Thảo nào.

Ngày đó còn tự hỏi tại sao Trình Sưởng gây phiền phức cho Bùi Minh và La Phục Vưu một cách tốn công vô ích như vậy, hóa ra là vì dương đông kích tây.

“Trước đây Tam công tử sai người dùng roi quất Sài đại nhân, bệ hạ mở một mắt nhắm một mắt. Hiện giờ hắn sắp ép chết Sài đại nhân nhưng tay vẫn sạch sẽ. Cho dù có nói, chẳng qua chỉ cho uống ít nước, không để Sài đại nhân nghỉ ngơi, không ai làm gì được hắn. Điện hạ, ngài nhất định phải nghĩ cách cứu Sài đại nhân!”

Lăng Vương nghe Tào Nguyên nói vậy, sắc mặt càng ngày càng khó coi. Hắn không nói lời nào, lên xe ngựa, thúc giục người đánh xe chạy nhanh tới Đại Lý Tự.

Bên ngoài phủ nha của Đại Lý Tự còn ổn, bên trong phủ nha đã hỗn loạn, rất nhiều quan viên đứng khắp nơi, nhưng phần lớn là người của tam ty.

Người của tam ty hầu như đều nghe lệnh Trình Sưởng, hắn không căn dặn thì không ai dám can thiệp vào vụ án của Sài Bình.

Lăng Vương không để ý tới những người này chào hỏi, được Đại Lý Tự Khanh Kế Luân dẫn thẳng xuống nhà lao.

Hành lang của nhà lao rất ẩm thấp, có mùi mốc meo đã lâu không thấy ánh mặt trời, nhưng phòng giam cuối cùng lại sáng trưng, bốn vách tường có thắp đuốc, hắt bóng thật sâu lên những bức tường loang lổ.

Trong phòng giam, ngoại trừ quan lại lớn nhỏ của Hình Bộ và Đại Lý Tự cùng với quản ngục, còn có một người cao lớn đứng giữa.

Trình Sưởng nghe thấy động tĩnh, quay đầu, mỉm cười: “Đường huynh đã tới rồi à?”

Hôm nay hắn mặc một bộ gấm có hoa văn mây trắng bạc, cài trâm ngọc tỏa sáng rực rỡ, cả người như sương như tuyết.

Sài Bình nhìn thấy Lăng Vương, muốn nhào tới nhưng bị nha sai phía sau giữ chặt, đành phải kêu: “Điện hạ, điện hạ……”

Đầu tóc y bù xù, cả người lấm lem, hai mắt thâm quầng, trong khi nói chuyện thì nước mắt và nước mũi chảy ròng ròng, đáng sợ nhất là cánh tay phải của y bê bết máu, được quấn trong một miếng vải treo trên cổ.

Đây đâu còn là ngự sử trung thừa với gương mặt hiền từ luôn luôn tỉnh táo và bình tĩnh?

Đồng tử của Lăng Vương đột nhiên khép lại, lập tức ra lệnh: “Người đâu, đưa Sài Bình đến Trung Thư Tỉnh, lập tức mời thái y tới chữa trị ——”

“Đường huynh chớ có quên.” Hắn vừa nói xong, Trình Sưởng đã nhàn nhạt lên tiếng, “Người này còn thiếu bổn vương một cái mạng, tội danh không rõ ràng, không ai có thể đưa y đi.”

“Ngươi cầm tù y như vậy, y càng thêm điên khùng.” Lăng Vương nói.

“Làm cho y phát điên thì có ích lợi gì cho ngươi?”

Lời này của Lăng Vương có hai ý nghĩa, nhằm nhắc nhở Trình Sưởng, nếu Sài Bình bị điên, sẽ khó moi nhược điểm của hắn từ miệng của y.

Ai sẽ tin lời nói của một kẻ điên?

Trình Sưởng nghe rõ ràng nhưng không thèm để ý.

“Không có chỗ tốt.” Hắn cười, “Nhưng ta không quan tâm.”

“Chỉ cần nhìn hắn sống không bằng chết là ta vui vẻ.” Trình Sưởng nói.

Lăng Vương nghe vậy, không khỏi ớn lạnh trong lòng.

Hắn lạnh lùng nói: “Sài Bình là đại quan tứ phẩm đương triều, làm sao ngươi có thể tùy ý tra tấn!”

“Ta tra tấn y à?” Trình Sưởng nói, “Chính y không muốn sống nữa.”

Khóe môi hắn có chút giễu cợt: “Nhân dịp y còn chút ý thức, nếu đường huynh không tin, ngươi cứ hỏi y.”

Lăng Vương nhìn Sài Bình, không nói lời nào.

“Đường huynh không muốn hỏi, vậy để ta hỏi.”

Trình Sưởng thong thả sửa tay áo, đến gần Sài Bình một bước, cúi người nhìn chằm chằm y: “Ngươi còn muốn sống hay không?”

Sài Bình hoảng sợ nhìn Trình Sưởng.

Đôi mắt như trăng như sao kia vốn nên dịu dàng, quạnh quẽ, nhưng giờ phút này đáy mắt toàn là lệ khí đen kịt lượn lờ.

Y dường như nhìn thấy ánh mắt cuối cùng tràn ngập hận thù của Trình Sưởng trong ngọn lửa thiêu đốt sáng rực ở Hoàng Thành Ty ngày ấy trước khi y sai người đóng cửa phòng chứa củi.

Y cực kỳ sợ ngọn lửa kia, cực kỳ sợ hắn.

“Không sống, không sống ——” Sài Bình liên tục lắc đầu, “Ta trả mạng sống cho ngài, cho ngài tất cả, cầu xin ngài giết ta đi……”

“Không được.” Trình Sưởng đứng thẳng dậy, nhàn nhạt nói, “Chủ tử của ngươi nói rằng ngươi là đại quan tứ phẩm đương triều, muốn chết cũng không dễ dàng như vậy.”

Hắn nói với Lăng Vương: “Biết vì sao ta cho người trói y không?”

Hắn khẽ phất tay áo, “Buông y ra.”

Nha sai trói Sài Bình nhận lệnh, thả lỏng tay.

Sài Bình ngã xuống đất, y sợ hãi nhìn xung quanh, phớt lờ cơn đau, luống cuống tháo miếng vải quanh cổ.

Dường như y rất ngứa, mất sự trói buộc nên đưa tay cào cánh tay bị thương.

Vết thương cháy xém vốn chưa lành, bị hắn liều mạng cào mấy ngày không biết đau, máu thịt bên trong đã bị tổn thương, mơ hồ có thể nhìn thấy một khúc xương trắng dày đặc.

Lăng Vương rốt cuộc không nhịn được, hỏi Trình Sưởng: “Ngươi đến tột cùng muốn làm gì?!”

“Ta muốn làm gì? Chẳng lẽ đường huynh không nhìn ra?” Trình Sưởng nói.



Hắn chắp tay sau lưng, tới gần Lăng Vương một bước: “Chẳng phải ngươi giỏi chuyện mượn đao giết người nhất hay sao?”

“Lúc trước ở nhà thuỷ tạ của Bùi phủ, không phải ngươi đã tiết lộ tin tức giả cho Vận Vương, nói rằng ta đang điều tra vụ án hắn tham ô binh lương của Trung Dũng Hầu, buộc hắn ra tay với ta?”

“Ngươi và Phương Phù Lan liên thủ giết Diêu Tố Tố, đổ oan cho La Xu, lợi dụng La Xu lừa ta đến chùa Bạch Vân, để cho ám vệ của Vận Vương đuổi giết ta rơi xuống vách núi, không phải là ngươi làm à?”

“Ngươi biết ta mất trí nhớ, lợi dụng Chu Tài Anh dụ ta tới Hoàng Thành Ty, sau đó phái Sài Bình ép ta đến phòng chứa củi của Hoàng Thành Ty, nhốt ta trong biển lửa, hiện tại còn ở trước mặt ta làm bộ làm tịch?”

“Ngươi mượn đao cũng không sao cả.” Trình Sưởng nói, “Bất kể trên tay ngươi có bao nhiêu thanh đao, ta đều có thể dỡ từng thanh một.”

“Người này,” hắn chỉ vào Sài Bình trên mặt đất, “Con dao sắc bén nhất trên tay ngươi, điều đầu tiên ta muốn là mạng của y.”

“Ta muốn y chết!”

Chữ “chết” vừa phát ra, mọi người xung quanh hoảng hốt trong lòng, lần lượt quỳ xuống đất.

Trình Sưởng đứng ở giữa với trang phục lụa là và trâm ngọc, rõ ràng vô cùng tao nhã và cao quý, có lẽ là phản chiếu ánh lửa rực rỡ, thế nhưng có vẻ lành lạnh quỷ dị.

Sài Bình nhào tới lần nữa: “Tam công tử, Tam công tử, cầu xin ngài, ta trả mạng cho ngài, để ta rời khỏi nơi này……” Y chỉ vào mấy tử tù trong góc phía sau, “Ta không cần ở chung với những người này, ta không muốn gặp lại bọn họ, trước giờ ta không hại bọn họ, nhưng bọn họ lại hận ta……”

Trình Sưởng để mặc cho y nói, nhưng không hề để ý.

Sài Bình vô cùng sợ hãi trong lòng, trở nên bạo lực, lập tức cắn mạnh xuống gốc lưỡi.

Đáng tiếc Trình Sưởng phản ứng trước y một bước, đưa tay siết chặt cằm y, khiến hai hàm răng của y không thể khép lại, đẩy y về phía sau.

Vài nha sai lập tức bước tới trói Sài Bình lần nữa.

Lăng Vương không thể nhịn được nữa, lập tức ra lệnh: “Người đâu!”

Tào Nguyên lập tức mang theo hộ vệ đi lên, đáp: “Có mặt!”

“Mang Sài Bình đi!”

“Vâng!”

“Đại Lý Tự.” Trình Sưởng cũng nói.

“Có mặt!”

“Ai dám dẫn người đi thì giết ngay.”

“Vâng!” Võ vệ đứng ở cửa nhà lao lập tức lên tiếng, đồng thời rút đao ra khỏi vỏ.

Hai bên giằng co, Trình Sưởng lại bước tới trước mặt Sài Bình, cúi người nhìn y, thì thầm vào tai y: “Không phải ngươi muốn chết hay sao?”

“Bổn vương sẽ nói cho ngươi biết một bí mật trước khi chết.”

“Lúc trước, thực ra ta đã ‘chết’ trong biển lửa ở Hoàng Thành Ty.”

“Lúc ngươi sai người lấy khóa đồng, ta thật sự nhìn thấy, ta quá hận nên ngọn lửa từ phòng chứa củi lao ra, nuốt chửng toàn bộ thủ hạ của ngươi.”

“Nhưng ngươi có biết vì sao ngươi không bị lửa thiêu chết không?”

“Bởi vì lúc ấy ta nghĩ, nên dùng biện pháp gì mới có thể khiến ngươi chết đau đớn nhất.”

“Ta muốn nhìn ngươi chết theo cách mà ngươi sợ hãi nhất.”

“Ta rốt cuộc tìm được rồi.”

Hắn đứng dậy, chỉ vào mấy tử tù trong góc phòng giam, khẽ cười nói: “Ngươi nhìn đi, phụ thân và huynh đệ của ngươi hận ngươi biết bao nhiêu.”

“Nếu không phải do ngươi thi đậu và có công danh, làm sao bọn họ bị chết vì ngươi?”

“Phụ thân của ngươi đã 60 tuổi, tiểu đệ nhỏ nhất mới 15 tuổi, ngây thơ làm sao.”

“Đáng tiếc ngươi thật vất vả mới nhặt được cái mạng nhưng không biết ăn năn.”

“Lấy sát thương để ngăn chặn vết thương là một tội nặng, ngay cả âm phủ cũng không chịu nhận ngươi.”

“Trên tay ngươi dính nhiều mạng người, mấy năm nay ngươi sống mà không sợ hãi hay sao?”

“Có ngày nào ngươi không sống trong luyện ngục hay không? Không sống trong cơn ác mộng nước sôi lửa bỏng hay không?”

“Mỗi ngày đi ngủ, có ai đó hỏi đi hỏi lại ngươi trong giấc mơ hay không.”

“Vì sao lúc trước người chết không phải là ngươi?”

“Vì sao ngươi không chết?”

Sao người chết không phải là ngươi?

Vì sao không phải là ngươi?

Người đáng chết nhất chính là ngươi! Ngươi đáng chết!!

Sài Bình nghe Trình Sưởng nói, càng nghe càng run rẩy, sự hoảng loạn và sợ hãi trong lòng càng lúc càng sâu, khi nó bùng nổ, y đột nhiên hét thảm thiết, vùng vẫy thoát khỏi nha sai đang kiềm chế y, ngửa đầu lao tới lưỡi đao của võ vệ đang đứng ở cửa nhà lao.

Mọi việc xảy ra quá nhanh, cho đến khi một nửa cổ họng bị cắt ra, máu phun “phụt” ra tung toé, mọi người cũng chưa phản ứng kịp.

Máu nóng tưới lên người Lăng Vương, cũng tưới lên người Trình Sưởng.



Toàn bộ nhà lao yên tĩnh trong nháy mắt, chỉ nghe thấy tiếng cháy của cây đuốc.

Mọi người nhìn thi thể của Sài Bình, ánh mắt tràn ngập hãi hùng và kinh ngạc, bao gồm cả Lăng Vương.

Chỉ có ánh mắt Trình Sưởng bình tĩnh không xúc động, hắn nhàn nhạt nhìn người đã mất tiếng động dưới đất, đưa tay sửa tay áo của mình.

Một lát sau, Đại Lý Tự Khanh nơm nớp gọi: “Hai, hai vị điện hạ.”

Lăng Vương nhìn chằm chằm Trình Sưởng, một lúc lâu mới phất tay áo, dẫn người rời khỏi nhà lao của Đại Lý Tự mà không nói lời nào.

Động tác phất tay áo cuối cùng của hắn có ý kêu nhặt xác, nhưng Trình Sưởng không lên tiếng, người phía dưới không dám động.

Bọn họ vừa rồi đều thấy.

Vị vương thế tử điện hạ này chỉ nói mấy câu đã bức tử một đại quan tứ phẩm đương triều.

Tuy rằng xiêm y dính máu, nhưng trên tay vẫn sạch sẽ.

Sau khi Tam công tử rơi xuống nước, chúng thần chỉ biết hắn có bản lĩnh hơn trước, không ngờ lại có thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn như vậy.

Một lúc sau, Đại Lý Tự Khanh run như cầy sấy hỏi: “Thế tử điện hạ, muốn, muốn nhặt xác không?”

Ánh mắt Trình Sưởng yên tĩnh, không có biểu tình gì trên mặt, hắn liếc nhìn thi thể dưới đất, nhàn nhạt nói: “Nhặt đi.” Sau đó rời khỏi nhà lao.

Trình Sưởng đi từng bước ra ngoài.

Cuối hành lang, hoàng hôn tối tăm.

Hoàng hôn.

Hắn đi về phía ánh sáng, đột nhiên cười nhẹ.

Người xung quanh nghe thấy tiếng cười đều khiếp sợ, quỳ xuống khắp nơi.

Lúc trước rơi xuống vách núi tan xương nát thịt, thân thể bị lửa thiêu thành mảnh vụn, tuy rằng sống lại nhưng hắn đã nếm được những nỗi đau đó.

Hắn đối xử tốt với mọi người và không tranh đua với đời, nhưng đủ loại đau nhức đều đặt lên người hắn. Hắn đã làm sai điều gì?

Trình Sưởng bước đến cửa hành lang, ánh hoàng hôn vàng sẫm rơi lên người hắn, chiếu sáng vết máu trên người hắn.

Hoàng hôn, thời khắc của ma quỷ.

Dung mạo trời sinh giống như thần tiên cực kỳ kiều diễm, nốt ruồi nhạt trên má vốn không dễ thấy, nhưng bởi vì dính máu nên xinh đẹp chói mắt.

Trình Sưởng cong khóe miệng, một lát sau, lại cong lên.

Rốt cuộc không kìm được, cất tiếng cười to.

Đây là cảm giác trả thù hay sao?

Thật sự quá khoan khoái!

Một mình hắn trong ánh tà dương, cười không kiểm soát.

Nhưng tiếng cười lại thê lương và hoang vắng.

Hắn đứng nơi đó, áo gấm nhuốm máu, là một vị vương có quyền thế ngập trời, cũng là người trần tục bị ma nhập.

Hắn không phải là Bồ Tát.

Là người phàm tục không trốn thoát được lưới đời.
— QUẢNG CÁO —