Điểm Hoa Đăng Nơi Đuôi Lông Mày Của Nàng

Chương 128



Khi Vân Hy tới Hình Bộ, Điền Trạch đang chờ nàng ở ngoại nha của Hình Bộ.

Đã qua giờ thân, phần lớn quan viên đã tan việc, trong nha thự không có nhiều người.

Điền Trạch nhìn thấy Vân Hy, bước tới nói: “Tướng quân.”

Vân Hy hỏi: “Ngươi có tin tức kẻ đã trộm bản đồ phòng thủ à?”

Hai người quen biết, gặp riêng bỏ bớt rất nhiều nghi thức xã giao, Điền Trạch vừa dẫn Vân Hy vào phòng trực vừa nói: “Đã tìm được, phụ cận Tuy Cung, chưởng quầy của Vạn Thọ Đường cung cấp manh mối.”

Tuy rằng kẻ trộm bản đồ phòng thủ thần thông quảng đại, nhưng hắn lấy một địch nhiều, trong lúc đang trốn thoát thì bị bổ một đao vào ngực, bị thương.

Điền Trạch lợi dụng điểm này, kể từ đầu tháng hai đã sai người đến các y quán lớn ở Kim Lăng để điều tra nghe ngóng, bảo bọn họ lưu ý những người đến khám vết thương hoặc mua thuốc trị thương. Trong đó Vạn Thọ Đường, Bảo Hòa Quán, Hồi Xuân Đường và chín y quán khác đều nói đã gặp qua người mua thuốc khả nghi.

“Bởi vì người khả nghi đến Vạn Thọ Đường mua thuốc hôm đầu tháng là một nữ tử nên ta không để ý. Tuy nhiên để đề phòng, ta đưa cho chưởng quầy của y quán này một chai hoa hồng cao, bảo ông bán cho những người sau lại đến mua thuốc trị thương. Không ngờ đại khái sáu bảy ngày trước, có một kẻ khả nghi đến Vạn Thọ Đường mua thuốc trị thương.”

Hoa hồng cao mà Điền Trạch đề cập là do Thái Y Viện đặc chế, mùi thuốc mỡ bình thường đối với người, nhưng đối với chó trong cung thì cực kỳ hăng. Nếu có người dùng hoa hồng cao, chó trong cung có thể dựa vào mùi để tìm ra tung tích người này.

“Ta đã mời chưởng quầy của Vạn Thọ Đường đến nha thự, tướng quân có thể đích thân hỏi ông ta.”

Điền Trạch nói xong, đẩy cửa phòng trực ra, quả nhiên có một người thấp béo mặc áo gấm đang chờ bên trong.

Người này thấy Vân Hy, vội vàng hành lễ: “Đại nhân.”

Vân Hy miễn ông hành lễ rồi hỏi: “Vạn Thọ Đường là y quán lớn, mỗi ngày có vô số người đến chỗ ngươi để khám vết thương, làm sao ngươi biết người đến tiệm của ngươi mua thuốc hôm trước là kẻ cắp mà chúng ta đang tìm?”

“Bẩm đại nhân, tiểu nhân không chắc người nọ có phải là kẻ cắp hay không. Tuy nhiên đầu tháng khi Điền đại nhân điều tra kẻ cắp, có một nữ tử khả nghi đã tới y quán của tiểu nhân, nàng gần như mua tất cả tam thất và nhụy hoa thạch trong tiệm tiểu nhân. Tiểu nhân cho rằng có người bị thương nặng mới dùng rất nhiều dược liệu như vậy, cho nên cẩn thận để ý. Không ngờ đại khái sáu bảy ngày trước, lại có một nam tử cầm toa thuốc tương tự đến tiệm của tiểu nhân để mua thuốc trị thương. Vì chữ viết trên hai toa thuốc giống nhau, tiểu nhân nghi ngờ là cùng một người, bởi vậy nghĩ cách bán cho hắn hoa hồng cao mà Điền đại nhân để lại.”

Vân Hy hỏi: “Ngươi còn nhớ bộ dạng của người này không?”

“Nhìn không rõ, dùng đấu lạp che mặt.” Chưởng quầy nói, ngẫm nghĩ, “Ồ, cánh tay phải của hắn có lẽ bị thương, tiểu nhân thấy hắn lấy thuốc và lấy bạc đều dùng tay trái.”

Cánh tay phải bị thương?

Vân Hy nghe vậy, trầm ngâm, đột nhiên, trong đầu hiện lên lời của Chu Tài Anh ngày nàng và Trình Sưởng chạy về Kim Lăng —— “Khi hắn đánh nhau với người khác, chỉ dùng tay trái, tay áo phải, hình như, hình như trống rỗng.”

Kẻ trộm bản đồ phòng thủ có thể trốn thoát dưới mũi của trăm ngàn cấm vệ, bản lĩnh tất nhiên không nhỏ, người bí ẩn đã cứu Chu Tài Anh ngày ấy cũng có bản lĩnh siêu phàm tương tự.



Người như vậy, rất khó tìm trong toàn bộ Kim Lăng thành, e rằng không phải là một sự trùng hợp.

“Hắn bị thương trên cánh tay phải hay là không có tay phải?” Vân Hy hỏi.

“Cái này…… Lúc người nọ tới mua thuốc, nửa người trên được trùm kín bằng áo khoác màu nâu, nói vậy…… cũng có thể không có tay phải.”

Quả nhiên.

Vân Hy nói với Điền Trạch: “Vọng An, Hình Bộ có họa sĩ không?”

“Tướng quân muốn vẽ ai?” Điền Trạch hỏi, “Ta có thể vẽ.”

Vân Hy sửng sốt: “Ngươi biết vẽ? Sao trước đây không nghe ngươi đề cập?”

Điền Trạch bước tới bàn, cầm bút chấm mực nước, cụp mắt nói: “Mẫu thân quá cố vẽ tranh rất giỏi lúc còn sống, Vọng An đã học được một chút từ mẫu thân khi còn nhỏ.”

Vân Hy lại sửng sốt, nàng quen biết Điền Trạch và Điền Tứ nhiều năm, đây là lần đầu tiên nghe Điền Trạch nói về mẫu thân của hắn.

Nhưng nàng không để ý lắm đến vấn đề này, chỉ nói: “Vẽ A Cửu.”

“Tần hộ vệ?”

“Ừ.” Vân Hy gật đầu, “Ta muốn chân dung của nàng.”

Trước đây A Cửu trộm huyết thư mà Lý chủ sự để lại lúc lâm chung, Vân Hy nghi ngờ bản đồ phòng thủ bị mất của Binh Bộ có liên quan đến A Cửu và hai người bạn của nàng. Bây giờ nghe chưởng quầy của Vạn Thọ Đường nói rằng người đến đó mua thuốc trị thương hôm đầu tháng là một nữ tử, sự nghi ngờ trong lòng càng gia tăng.

Trong giây lát, một bức chân dung của A Cửu đã được hoàn thành trên giấy.

Vân Hy cầm lên, đưa cho chưởng quầy của Vạn Thọ Đường: “Trịnh chưởng quầy xem thử, vị nữ tử này đến y quán của ngươi mua thuốc hôm đầu tháng phải không?”

Trịnh chưởng quầy nhìn kỹ, gật đầu: “Vâng, đúng là nàng, vóc dáng cao cao.”

Vân Hy hỏi: “Ngươi còn nhớ là ngày nào, giờ nào tới mua thuốc không?”

“Mùng 4 tháng 2…… Không đúng, mùng 3 tháng 2, giờ mùi buổi trưa.”

Đúng rồi.

Mùng 2 tháng 2, bản đồ phòng thủ của Binh Bộ bị trộm.

Đêm đó, Vân Hy ở doanh trại Tây Sơn nhận được tin tức, mang theo A Cửu và Điền Tứ chạy về Xu Mật Viện.

Sáng sớm hôm sau, chính là mùng 3 tháng 2, A Cửu đột nhiên nói rằng có việc riêng cần làm, xin Vân Hy cho nghỉ, bảy tám ngày không thấy tung tích. Mãi cho đến bảy tám ngày sau đó mới xuất hiện lần nữa, khi nàng chạy tới Dương Châu, đánh cắp huyết thư mà Lý chủ sự để lại lúc lâm chung.

Hóa ra cái gọi là việc riêng lúc ấy của A Cửu là nghe nói kẻ đánh cắp bản đồ phòng thủ bị thương, đi mua thuốc trị thương cho hắn.

Theo như lời của Trịnh chưởng quầy, mấy ngày nay ngoài A Cửu từng mua thuốc trị thương, còn có một người một tay cũng mua thuốc trị thương tương tự.

Nói cách khác, kẻ đã đánh cắp bản đồ phòng thủ nhất định có liên quan đến A Cửu và người một tay này.

Vân Hy hỏi: “Người một tay kia đã đến Vạn Thọ Đường mua thuốc sáu bảy ngày trước, sao Trịnh chưởng quầy không báo cho Hình Bộ sớm chút, mà chờ đến hôm nay mới nói?”

Trịnh chưởng quầy nghe vậy lại do dự.

Ngược lại Điền Trạch nói: “Chắc tướng quân không biết, tại hạ lén dặn bán hoa hồng cao cho người khả nghi. Người ở Hình Bộ và tam ty không biết, trước đây tại hạ cũng nhờ chưởng quầy các tiệm thuốc tới bẩm báo với tại hạ nếu phát hiện ra người khả nghi. Thực ra Trịnh chưởng quầy đã tới Hình Bộ từ sớm, nhưng hai ngày đó tình cờ tại hạ không ở đây, bởi vậy mới trì hoãn tới hôm nay.”

Vân Hy nghe vậy, có chút kinh ngạc, không rõ vì sao Điền Trạch không nói cách truy tìm kẻ trộm với các đồng liêu khác.



Nhưng nàng không nghĩ nhiều, hiện giờ Tam công tử đang đấu với Lăng Vương kịch liệt ở trong cung, chúng thần đều có con đường sinh tồn của mình. Vụ án hoàng cung bị trộm là vụ án lớn, ai biết nước bên trong sâu bao nhiêu, Điền Trạch cẩn thận vẫn hơn.

Cũng may hắn hành động bí mật, không ngờ cuối cùng thật sự tìm ra A Cửu trong vụ án này.

Vân Hy nói với Trịnh chưởng quầy: “Làm phiền chưởng quầy, sau khi trở về đừng nói với bất cứ ai về chuyện ngài tới Hình Bộ hôm nay.”

“Tiểu nhân hiểu rõ trong lòng, xin đại nhân yên tâm.”

Trịnh chưởng quầy nói xong, được một lại mục là thủ hạ của Điền Trạch dẫn rời khỏi Hình Bộ.

Vân Hy hỏi Điền Trạch: “Ngươi đã phái người lần theo mùi hoa hồng cao để tìm tung tích của đạo tặc hay sao?”

“Vâng, tìm được một căn nhà hoang.” Điền Trạch nói.

Vân Hy tức khắc nói: “Đi, đi xem thử.”

Hoàng hôn đang xuống, căn nhà hoang mà Điền Trạch tìm thấy ở phụ cận Vạn Thọ Đường, cách Tuy Cung không xa.

Trông như đã có người ở trong nhà này mấy ngày trước, các phòng phủ đầy bụi bặm, nhưng giường tre và mặt bàn trong phòng chính lại rất sạch sẽ.

Tuy nhiên người ở trong căn nhà hoang này trước đây dường như cảm thấy được điều gì đó không ổn, đã rời đi mấy ngày trước, thậm chí không mang theo chai hoa hồng cao.

Vân Hy ra lệnh cho các thân vệ đi theo nàng: “Nhìn xung quanh thử.”

Thân vệ nhận lệnh, lập tức lục soát khắp căn nhà.

Điền Trạch và Vân Hy ở trong phòng chính để tìm manh mối, một lúc sau, Điền Trạch nói: “Tướng quân, ngài tới xem.”

Vân Hy nhìn qua, bước tới một cây cột trong góc, phát hiện hai hàng chữ ở chỗ thấp nhất dưới cây cột.

Đây là…… tiếng lóng mà chỉ những người cấp giáo úy trở lên của Trung Dũng quân cũ mới hiểu?!

Tuy nhiên năm ngoái, thủ hạ cũ của Trung Dũng Hầu từ Tái Bắc trở về, từ cấp giáo úy trở lên chỉ có tổng cộng bảy người, ngoài A Cửu, những người này đều ở trong doanh trại Tây Sơn.

Trước đây A Cửu ở Dương Châu, tiếng lóng này tất nhiên là viết cho A Cửu đọc. Như vậy ai đã viết tiếng lóng này?

Chẳng lẽ hai người bạn của A Cửu từ Tái Bắc trở về cùng nàng đều là người của Trung Dũng quân cũ?

Điền Trạch hỏi: “Tướng quân, ngài có hiểu tiếng lóng này không?”

Vân Hy cẩn thận xác định mới nói: “Tiếng lóng này đã được cải tiến, chắc người của Trung Dũng quân cũ đã điều chỉnh mấy năm gần đây, ta chỉ hiểu ý đại khái, nói là án binh bất động, bọn họ…… đi về phía thành tây.”

Điền Trạch “Ừm”, sau đó bảo người chuẩn bị giấy bút, định ghi nhớ tiếng lóng này.

Trong khi hắn đang sao chép, bên ngoài đột nhiên có một võ vệ tới bẩm báo với Vân Hy bẩm: “Tướng quân, Thôi hộ vệ đã tới.”

Hình như Thôi Dụ có chuyện quan trọng, đi thẳng vào nhà chính, “Tướng quân, không ổn rồi, thiếu phu nhân ——”

Chưa dứt lời, đột nhiên nhìn thấy Điền Trạch cũng ở đây, lập tức ngừng nói, chắp tay vái chào Điền Trạch: “Điền đại nhân.”

Điền Trạch biết hắn có việc riêng muốn bẩm, sao chép tiếng lóng xong, gật đầu với Vân Hy, rời khỏi nhà chính, đi ra ngoài tìm manh mối.

Vân Hy hỏi: “Chuyện gì? A tẩu sao vậy?”

“Vừa rồi tướng quân rời hầu phủ không bao lâu, Tần hộ vệ cũng rời hầu phủ. Sau đó gã sai vặt của Hòa Xuân Đường dường như có việc gấp nên tới phủ tìm thiếu phu nhân, thiếu phu nhân cũng rời hầu phủ. Thuộc hạ nhìn hướng thiếu phu nhân rời đi, có vẻ là…… đuổi theo Tần hộ vệ.”

Vân Hy nghe vậy, một suy nghĩ cực kỳ xấu xuất hiện trong đầu.



Những năm gần đây Phương Phù Lan chưa bao giờ rời khỏi hầu phủ mà không báo trước, hơn nữa đã gần đến đêm mà vội vàng đuổi theo A Cửu, đến tột cùng là vì sao?

Vân Hy đã nghi ngờ từ lâu, không, bây giờ phải nói rằng, chắc chắn Phương Phù Lan là nội ứng của Lăng Vương.

Lăng Vương tàn nhẫn độc ác, ngay cả vương thế tử cũng dám giết, sợ gì mà không dám lấy mạng của một hộ vệ?

“Còn một chuyện nữa, hy vọng tướng quân đừng trách.” Thôi Dụ do dự một chút mới nói.

“Ngươi nói đi.”

“Căn nhà hoang này…… Tần hộ vệ đã tới trước đây.”

“Nàng đã tới?” Vân Hy hỏi, “Sao không nghe ngươi nói?”

“Tướng quân anh minh, ba ngày trước, Tần hộ vệ cùng với tiểu quận vương và Điền giáo úy từ Dương Châu về Kim Lăng. Sau khi ba người tách ra, Tần hộ vệ đi quanh ngôi nhà hoang này, dừng lại chưa đến nửa chén trà nhỏ rồi về Trung Dũng Hầu phủ. Lúc ấy thủ hạ của thuộc hạ kiểm tra căn nhà hoang này, không phát hiện chỗ khả nghi, cho rằng Tần hộ vệ bị thương và kiệt sức nên nghỉ chân tại đây, vì vậy không báo cho thuộc hạ. Mãi cho đến vừa rồi thuộc hạ phát hiện thiếu phu nhân có hành động khác thường, vào cung đến Hình Bộ tìm tướng quân, người ở Hình Bộ nói rằng tướng quân và Điền đại nhân tới căn nhà hoang này, thủ hạ của thuộc hạ mới đề cập việc này.”

Vân Hy nghe vậy, không khỏi sửng sốt.

Nàng cho rằng với tính cách của A Cửu, từ Dương Châu trở về Kim Lăng đã nhiều ngày, sao lại thành thật ở trong hầu phủ mà không hề bước chân ra tới cửa?

Hóa ra nàng đã tới căn nhà hoang này, phát hiện mệnh lệnh “Án binh bất động” mới trở lại hầu phủ, không đi đâu cả.

Hôm nay…… nàng nhất định đã nghe nói gì đó hoặc là phát hiện cái gì đó, nên mới vội vã rời phủ, tìm hai người bạn kia của nàng.

Vân Hy hỏi: “A Cửu đi về phía thành tây hay sao?”

“Bẩm tướng quân, Tần hộ vệ có vẻ cảnh giác, dẫn người của thuộc hạ đi lòng vòng trong thành, không bao lâu sau người của thuộc hạ đã mất dấu, nhưng thiếu phu nhân đúng là đi về phía thành tây.”

Lúc ấy Sài Bình chỉ biết A Cửu trộm huyết thư mà Lý chủ sự để lại lúc lâm chung nên mang theo hai trăm người của tuần tra ty tới Dương Châu truy lùng nàng, với hy vọng giết được nàng.

Hiện giờ nếu Lăng Vương biết chính A Cửu và hai người bạn của nàng trộm bản đồ phòng thủ của Binh Bộ, cớ gì nhẹ tay bỏ qua?

Tim Vân Hy đập thình thịch, “Chúng ta hiện tại có thể triệu tập bao nhiêu binh mã?”

“Tướng quân muốn triệu tập binh mã à?” Thôi Dụ sửng sốt, “Không có thánh mệnh, lén triệu tập binh mã sẽ là tội lớn bị tru di cửu tộc, tuy rằng tướng quân có người trong doanh trại Tây Sơn, nhưng không thể dùng những người này nếu không có sự hỗn loạn.”

“Vậy lấy danh nghĩa bắt trộm.” Vân Hy nói xong, nàng tháo lệnh bài bên hông, ném cho Thôi Dụ, “Ngươi dẫn người lập tức triệu tập người của phòng Quảng Tây của Xu Mật Viện, đi cùng ta đến thành tây!”
— QUẢNG CÁO —