“Nhịp tim 61/phút; huyết áp 70/120…… Đây là một hay là hai?”
Bác sĩ Trương đưa tay ra so sánh một con số trước mặt Trình Sưởng.
Trình Sưởng: “…… Bốn.”
“Báo số ID của anh.”
“3301……”
“Được rồi.” Bác sĩ Trương tháo ống nghe, “Hết thảy đều bình thường. Không có vấn đề về trí nhớ và khả năng hiểu.”
Trình Sưởng nói: “Cám ơn bác sĩ Trương.”
“Cảm ơn cái gì? Mạng anh lớn đó. Nếu không phải do anh lên cơn đau tim đột ngột vào đêm đó, anh chàng giao cơm hộp tới cửa đúng lúc, giúp anh kêu xe cấp cứu, lần này có cứu được hay không lại là chuyện khác.”
Rồi dặn dò, “Còn trẻ thì đừng liều mạng trong công việc. Mấy ngày nữa xuất viện, thương lượng với công ty xem thử có vị trí nào khác hay không. Tốt nhất không nên làm công việc với cường độ như vậy.”
Trình Sưởng gật đầu: “Được.”
Khu chăm sóc đặc biệt nồng nặc mùi thuốc khử trùng, đầu giường có một giỏ trái cây, không biết ai gửi đến. Bác sĩ Trương là con dao giỏi nhất của khoa phẫu thuật lồng ngực ở bệnh viện Nhân Dân, là bác sĩ chính của hắn. Lúc này trong phòng bệnh, ngoại trừ chị, còn có hai y tá, hắn…… đều đã thấy trong giấc mơ.
Viết xong lời dặn dò, bác sĩ Trương nói tiếp: “Sau khi đặt máy tạo nhịp tim ba buồng, khả năng thích ứng tốt, dựa vào số liệu có thể xuất viện, nhưng anh vừa mới tỉnh từ cơn hôn mê sâu, quan sát thêm hai ngày nữa, xác định không có vấn đề rồi mới rời đi.”
Trình Sưởng lại nói: “Được.”
“Tới đây kiểm tra lại sau khi xuất viện một tháng. Tuổi thọ của máy tạo nhịp tim này khoảng 4 đến 5 năm, nếu hết điện sẽ báo động trước, đến lúc đó tới bệnh viện để làm thủ thuật xâm lấn tối thiểu và thay pin.”
“Vâng.”
Lúc này đang là buổi sáng ồn ào náo động, ánh nắng chiếu qua cửa sổ làm cho sắc mặt tái nhợt của Trình Sưởng gần như trong suốt. Hắn mặc đồng phục của bệnh viện, nhưng không che giấu được khí chất, đôi tay thon dài tựa ngọc đặt trên chăn. Có lẽ do mới tỉnh lại, gương mặt xinh đẹp lộ ra dấu vết mỏi mệt, trong mắt hiện lên tia nước trong veo, có chút mơ màng, nhưng rất tỉnh táo.
Thảo nào các cô y tá trong bệnh viện tranh nhau chăm sóc hắn.
Bác sĩ Trương đóng lại hồ sơ bệnh án, cười nói: “Đã gọi điện thoại kêu anh trai của anh tới, nhưng anh ấy tạm thời đang họp, không tới được, đổi lại là bạn đại học, nói rằng đang trên đường. Tôi chỉ có thể nói trước những tình huống cơ bản một lần, nghe nói anh sống một mình, không tốt lắm đâu, sau khi xuất viện thì thuê người đi.”
Trình Sưởng gật đầu: “Vâng.”
Bác sĩ Trương rời đi, hai y tá kiểm tra thuốc và IV cũng đi, một trong số đó sợ Trình Sưởng buồn chán nên mở TV cho hắn, đặt điều khiển từ xa ở đầu giường.
Đây là bệnh viện, âm lượng của TV rất nhỏ, Trình Sưởng không định xem. Khi y tá đóng cửa lại, hắn nhắm mắt, dựa vào giường.
Vách núi Bạch Vân lại hiện ra trong đáy mắt, cánh tay hắn bị thương, sát thủ từng bước tới gần ở phía sau, bốn võ vệ bảo vệ hắn đã chết, tim hắn đau đột ngột, quỳ gối bên một gốc cây du già, hoàng hôn xa xôi thê lương như máu, đáy vách núi là sương mù bạc phơ, hắn không chịu đựng nổi nữa, ngã xuống, lúc tỉnh lại…… là ở đây.
Giống như mới tỉnh dậy từ một giấc mơ lớn.
Trình Sưởng ngồi im lặng, không rõ những gì hắn đã trải qua ở Đại Tuy hơn nửa năm nay có phải chỉ là một giấc mơ hay không.
Tuy nhiên, giấc mơ của con người sẽ có đứt gãy, sẽ dần dần phai nhạt khi thức tỉnh, cuối cùng bị lãng quên.
Nhưng giờ phút này hắn nghĩ về Kim Lăng, nghĩ về Tông Thân Vương phủ, mọi thứ rõ ràng như hôm qua, mạch lạc mượt mà, hắn nhớ rõ từng người mình gặp, dáng vẻ, giọng nói, thậm chí cả thói quen.
Hắn vốn không tin ma quỷ hay thần thánh, hoàn toàn là người theo chủ nghĩa duy vật.
Sau khi xuyên đến Đại Tuy, hắn có thể dùng thế giới quan song song của thuyết tương đối để thuyết phục bản thân.
Nhưng lúc này trở về thế kỷ 21, hắn bị bệnh tim đột ngột chỉ hơn 2 tuần, nên giải thích như thế nào?
Trình Sưởng không biết.
Sự giáo dục của chủ nghĩa duy vật nói với hắn, tất cả các lý thuyết phải dựa trên cơ sở thực hành, không thể phỏng đoán, phải tìm ra bằng chứng.
Hắn không có bằng chứng.
Âm lượng TV lúc to lúc nhỏ, hết quảng cáo này đến quảng cáo khác, một bộ phim truyền hình được phát. Trình Sưởng ít khi xem phim truyền hành hay theo dõi các chương trình tạp kỹ, hắn cảm thấy nó hơi ồn ào nên lấy điều khiển từ xa ở đầu giường, muốn tắt TV.
Ngón cái đã đặt trên nút chuyển đổi, không thể không dừng lại.
Phim truyền hình là một bộ phim cổ trang, có một cô gái mặc đồ đỏ và cầm kiếm.
Thoạt nhìn thấy giống Vân Hy.
Nhưng không phải là Vân Hy.
Kỹ năng diễn xuất của các diễn viên thế hệ mới cần được cải thiện, cố gắng vào vai một hiệp nữ giang hồ cứng cỏi, nhẫn nhịn và nhân hậu, nhưng cử chỉ luôn có chút lúng túng, kỹ năng thoại cũng không được.
Thật ra cứng cỏi là một loại khí chất.
Tựa như Vân Hy, sự cứng cỏi toát ra từ trong xương cốt, ngày thường rất dễ hòa đồng, còn tiểu hoa đán này diễn quá gồng.
Trình Sưởng vừa trào phúng trong lòng, vừa không nhịn được lại tiếp tục xem.
Hắn không để tâm đến cốt truyện, ánh mắt cứ dõi theo hiệp nữ áo đỏ cho đến khi hết phân cảnh của cô ta mới cầm điều khiển từ xa định nhảy qua, nhưng phát hiện TV này không phải là TV kỹ thuật số, nó là đồ cổ để cho người bệnh giết thời gian, đài truyền hình có tiết mục gì thì chiếu tiết mục đó, thậm chí không có nút tua nhanh.
Trình Sưởng đành phải ngồi ngẩn người trên giường, chờ hiệp nữ áo đỏ xuất hiện.
Không bao lâu sau, có người gõ cửa bên ngoài phòng bệnh.
Người đẩy cửa là Đoạn Minh Thành, bạn cùng phòng thời đại học thường tới ở bên cạnh Trình Sưởng.
“Ồ, tỉnh thật à?” Đoạn Minh Thành thở dài khi thấy Trình Sưởng đang ngồi, “Không dễ dàng chút nào.”
Anh cầm một cái túi lớn, bước vào phòng bệnh, ngồi xuống sô pha bên cạnh, nhìn chằm chằm Trình Sưởng nói: “Cậu nhớ tớ là ai không?”
“Lão Đoạn.” Trình Sưởng nói, “Đoạn Minh Thành.”
“Thứ mấy?”
“Thứ hai.” Anh hai, bạn cùng phòng thời đại học.
Đoạn Minh Thành gật đầu: “Tốt, bác sĩ Trương không gạt tớ, cậu không ngốc.”
Rồi hỏi, “Cậu có biết cậu hôn mê bao lâu không?”
“Nghe nói.” Trình Sưởng nói, “Hơn 2 tuần.” Sau đó nói với Đoạn Minh Thành, “Làm phiền cậu nhiều.”
“Này, sao cậu đột nhiên khách sáo với tớ? Chúng ta thường xuyên lui tới, tính cái gì?”
Vỗ cái túi lớn bên cạnh, “Đêm qua cậu đột nhiên co rút, đổ mồ hôi cả người, còn nói mê sảng, khiến cho tớ, anh trai của cậu và Liêu Trác hoảng sợ. Sau đó tình huống hơi ổn định một chút, tớ cho rằng cậu phải nằm viện lâu dài nên chạy đi mua quần áo và đồ vệ sinh cá nhân cho cậu. Nếu biết sớm, tớ nên gọi điện thoại cho bác sĩ Trương hỏi rõ ràng trước khi đến đây, mới vừa gặp chị ấy ở hành lang, chị nói rằng hai ngày nữa cậu có thể xuất viện. Cả túi đồ lớn coi như uổng phí.”
Trình Sưởng đã nghe bác sĩ Trương nhắc tới chuyện này.
Nói rằng nửa đêm hôm qua, hắn bị co giật đột ngột, nhưng không tìm ra nguyên nhân, nhịp tim và huyết áp không ổn định một thời gian, bệnh viện dự định nếu không được sẽ mở ngực để kiểm tra, nào ngờ tới gần sáng sớm, cả người hắn bỗng nhiên bình tĩnh lại, trở lại bình thường.
Trình Sưởng im lặng một hồi, cầm di động bên cạnh, hỏi Đoạn Minh Thành: “Bao nhiêu tiền, tớ sẽ chuyển cho cậu.”
Hắn để thẻ trong bệnh viện, tiền thuốc men đều trừ trực tiếp vào thẻ, nhưng Đoạn Minh Thành đi ra ngoài mua cho hắn túi đồ này, anh em ruột cũng phải tính rõ ràng, nên trả tiền lại.
“Còn chưa tính, để tớ tìm biên lai.”
Đoạn Minh Thành lấy biên lai ra, đưa cho Trình Sưởng. Trình Sưởng tính nhẩm đơn giản, tổng cộng khoảng 800, hắn trực tiếp chuyển cho Đoạn Minh Thành 1000.
Đoạn Minh Thành hỏi: “Cậu định làm gì tiếp theo? Sau khi xuất viện, tiếp tục trở lại công ty làm việc? Công ty đó của cậu rất tốt, một trong những tập đoàn hàng đầu thế giới, nhưng nói đến cùng, là làm công cho | nhà tư bản, không thể bán mạng sống.”
“Vẫn chưa nghĩ đến.” Trình Sưởng nói, “Tính sau đi.”
Hắn thật sự chưa nghĩ ra, trải nghiệm ở Đại Tuy đã dệt một cảnh sống khác trong tâm trí hắn, giờ trở lại quê hương, hắn có cảm giác không thực.
“Theo ý tớ, cậu nên bỏ công việc đó đi. Với năng lực của cậu, làm cái gì cũng tốt, tìm công việc gì chẳng được, cớ gì bận tâm?” Đoạn Minh Thành nói, “Còn nữa, tớ đã bàn bạc với anh trai của cậu, cảm thấy cậu không thể ở một mình như vậy, cần phải thuê chăm sóc đặc biệt 24/24 trong nhà. Lần này thật sự may mắn, lúc cậu phát bệnh, cửa không có đóng kín, anh chàng giao cơm hộp nhìn thấy kịp thời, nhưng cậu không thể dựa vào may mắn mãi đúng không?”
Nói xong, anh nhìn Trình Sưởng, hỏi thật thận trọng: “Cậu hôn mê mười ngày nay, Liêu Trác tới đây vài lần, cậu có biết không?”
Liêu Trác là bạn gái cũ của Trình Sưởng.
Là người đã đi du lịch Nhật Bản trước đây, mang ngự thủ cho hắn.
“Lần này cô ấy rất tận tâm. Nói thật, tớ và anh trai cậu đều bận rộn với công việc, cứ cắm đầu ở trong công ty. Cậu hôn mê đợt này, cô ấy đến đây ở bên cạnh cậu hơn phân nửa thời gian. Cô ấy sợ thuê người trông coi không tận tâm, còn thức trắng vài đêm để theo dõi từng chút một. Cô ấy cũng giúp cậu xin nghỉ phép ở công ty.”
Trình Sưởng gật đầu: “Sau này sẽ tìm cơ hội cảm ơn cô ấy.”
“Cảm ơn thế nào? Mời cô ấy một bữa ăn hay là mua quà tặng?”
“Bữa ăn.” Cùng lắm thì chọn nhà hàng cao cấp, mua quà tặng, lỡ như cô ấy đáp lễ, cứ tặng qua tặng lại hoài, Trình Sưởng nghĩ như vậy nên nói, “Đến lúc đó cậu cũng tới nhé.”
Đoạn Minh Thành cười: “Cậu không thông suốt hay sao? Liêu Trác thiếu một bữa ăn à? Cô ấy chăm sóc cậu như người giúp việc, cậu không nhìn ra ý của người ta?”
Trình Sưởng không nói gì.
Hắn nhìn ra được, nhưng hắn cảm thấy không cần thiết.
Sau khi tập một của bộ phim truyền hình kết thúc, bài hát cuối đang phát, hiệp nữ áo đỏ là nữ chính, lại xuất hiện trong bài hát kết thúc. Đây là một cảnh đã bị cắt, nhưng trông giống Vân Hy hơn trong phim.
Trình Sưởng lại xoay qua xem TV.
“Con người của Liêu Trác…… hơi vật chất một chút, nhưng mà, anh ba à,” Đoạn Minh Thành dừng lại, “Tớ nói thật, mấy năm nay, hầu như không còn cô gái nào mà không vật chất, muốn kết hôn phải mua xe và mua nhà làm lễ hỏi, cậu lại không thiếu tiền. Hơn nữa cậu cứ ở một mình như vậy khiến đám bạn như chúng tớ không yên tâm, với điều kiện của cậu, tùy tiện tìm cũng được, nhưng ai biết đó là cái quái gì. Dù sao chúng ta cũng hiểu rõ Liêu Trác. Cô ấy biết cậu có bệnh này, nay đã nghĩ thông suốt, còn sẵn sàng quay lại với cậu, chăm sóc cậu, không dễ dàng đúng không? Tuy nói ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ, nhưng cũng cần lưu ý đến hoàn cảnh đặc biệt phải không?”
“Lùi lại một vạn bước, cho dù, tớ đang nói là cho dù, cô ấy có chút tham tiền của cậu, nhưng xã hội vật chất chú ý trao đổi bình đẳng, cậu thuê người chăm sóc đặc biệt cũng phải trả tiền. Giá cả ở Thượng Hải, một tháng cao cấp tốn mấy vạn, Liêu Trác tiêu được bao nhiêu tiền của cậu? E rằng chỉ khoảng mấy vạn. Cậu học tài chính, đầu óc thông minh, có thể dùng các phương tiện hợp pháp để bảo vệ bản thân, không thiệt thòi gì. Tuổi thanh xuân của con gái cũng đáng tiền.”
Trình Sưởng hiểu cái gọi là các phương tiện hợp pháp.
Nhờ luật sư lập di chúc, công chứng tài sản.
Không phải hắn vì cái này mà không chấp nhận Liêu Trác, hắn không quan tâm chút tiền ấy, hắn chỉ…… không có tình cảm đối với cô.
Hắn không biết có phải là do giấc mơ về quá khứ hơn nửa năm hay không, trở lại thế kỷ 21, không hiểu sao, hắn trở nên kén chọn về mặt tình cảm, không muốn để người khác tùy tiện xen vào cuộc sống của hắn, đặc biệt là, lấy danh nghĩa của tình cảm.
Bài hát kết thúc của bộ phim truyền hình đã hết, lại bắt đầu quảng cáo.
Trình Sưởng sửng sốt, trong lòng hơi mờ mịt, một lúc sau, hắn quay đầu hỏi Đoạn Minh Thành: “Vừa nãy cậu có xem TV không, tên gì vậy?”
Đoạn Minh Thành cũng sửng sốt: “Đề tài của cậu được xoay quá cứng.”
Anh nói thêm: “Cậu đừng phủ nhận, tớ biết thật ra cậu còn thương nhớ Liêu Trác, nếu không tớ cũng sẽ không khuyên cậu như vậy. Nửa đêm hôm qua, cậu đột nhiên lên cơn co giật, còn hàm hồ hét lên ‘bùa bình an’, bảo người ta giúp cậu tìm bùa bình an. Mấy năm nay, cả đám đàn ông chúng ta làm bạn với nhau, có ai đã đưa cho cậu bùa bình an? Sau đó tớ suy nghĩ kỹ, mới nhớ tới hai ba năm trước, ngay trước khi cậu và Liêu Trác chia tay, cô ấy đến Nhật Bản và mang về cho cậu một lá bùa bình an. Lúc đó cô ấy gọi lá bùa bình an đó là…… à, ngự thủ.”
Bùa bình an……
Trình Sưởng nhất thời thất thần.
Nhưng hắn biết rõ, lá bùa bình an mà hắn muốn tìm không phải là ngự thủ mà Đoạn Minh Thành đã nói.
“Sau đó ——” Đoạn Minh Thành nói, tựa nhớ tới gì đó, sờ túi quần, lấy ra một thứ, “Sáng nay hộ lý lau tay cho cậu, tìm thấy cái này trong lòng bàn tay của cậu.”
Trình Sưởng sững người khi thấy thứ mà Đoạn Minh Thành đưa tới.
Đoạn Minh Thành là người đàn ông thô kệch, không phân biệt được bùa bình an và ngự thủ, nhưng hắn rất rõ.
Đây không phải là ngự thủ, là một lá bùa bình an rất cổ xưa.
Bùa bình an được gấp thành hình tam giác, một đầu để hở, bên trong…… có nhét một tờ giấy.
Lá bùa mà Vân Hy đưa cho hắn đã bị hắn đánh rơi ở vách đá, còn lá bùa này là do hắn xin cho Vân Hy ở trong miếu Quan Âm của chùa Bạch Vân.
Hòa thượng trong miếu đã đưa cho hắn tờ giấy, yêu cầu hắn viết tên họ của người được phù hộ.
Hòa thượng còn nói: “Thí chủ có lòng, người được phù hộ nhất định sẽ bình an.”
Trình Sưởng ngơ ngác cầm lá bùa bình an, lấy ra tờ giấy gấp bên trong.