Điểm Hoa Đăng Nơi Đuôi Lông Mày Của Nàng

Chương 62



Trời đã về đêm, Dư đại phu bắt mạch cho Du tỷ nhi xong rồi đi ra, chưa kịp đến khu trại thì thấy một người lao ra từ chỗ tối, giơ tay cản trước mặt ông: “Đứng lại. Tiểu vương gia ra lệnh cho ngươi đi qua kia.”

Dư đại phu hoảng sợ, nhìn kỹ mới nhận ra người cao lớn thô kệch trước mặt là gã sai vặt thường đi theo bên cạnh Tam công tử, Trương Đại Hổ.

Dư đại phu chắp tay nói: “Xin hỏi Trương tiểu gia, Tam công tử có gì dặn bảo?”

Trương Đại Hổ nói: “Làm sao ta biết? Tiểu vương gia kêu ngươi đi gặp ngài ấy thì ngươi phải đi.”

Nói xong, không thèm phân trần, nắm cùi chỏ của Dư đại phu, đưa ông tới trước phòng Trình Sưởng và bẩm: “Tiểu vương gia, đã đưa người tới rồi.” Sau đó đẩy cửa ra.

Dư đại phu liếc nhìn xung quanh, thấy ngoài Trình Sưởng, chỉ có hai gã sai vặt trong phòng, thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nói: “Xin hỏi Tam công tử, ngài có chuyện gì dặn dò thảo dân làm?”

Ông nghe nói Tam công tử của Tông Thân Vương phủ là người hồ đồ, nếu đã hồ đồ, như vậy hẳn là không nhìn ra manh mối gì.

Trình Sưởng hỏi: “Du tỷ nhi có bị đau bụng thật không?”

“Bẩm Tam công tử, có bị.” Dư đại phu nói, ông là y quan đi theo Lưu phủ doãn, mỗi khi gia quyến trong phủ của Lưu phủ doãn bị bệnh, ông sẽ qua phủ bắt mạch, người trong Lưu phủ bị bệnh gì, ông đều biết.

“Rất nghiêm trọng?”

“Cái này…… cũng không hẳn nghiêm trọng. Chắc Tam công tử không biết, bệnh như vậy, nữ tử thường có ít nhiều, có liên quan đến thân thể của họ, khó chịu một chút, nhưng không quan trọng lắm, 2-3 ngày là hết.”

Trình Sưởng nói: “Nói như vậy, đây là chuyện thường xuyên?”

“Vâng, tuy cơ địa mỗi người mỗi khác, nhưng Du cô nương tháng nào cũng bệnh. Mỗi lần đau bụng, triệu chứng có lúc nhẹ, có lúc nặng, không lần nào giống lần nào, ví dụ như lần này,” Dư đại phu nói, “Lần này Du cô nương đau bụng nhiều, phải tạm ở lại dịch trạm, còn làm phiền Vân giáo úy trông nom.”

Dư đại phu nói một loạt lý do y khoa, nhưng vừa dứt lời, bên kia một lúc lâu cũng không lên tiếng.

Dư đại phu khó hiểu, ngước mắt nhìn Trình Sưởng, ông kinh hãi lên. Tam công tử cũng đang nhìn ông, thần sắc nhàn nhạt giống như thường, nhưng ánh mắt cực kỳ thanh tĩnh, tựa như có thể nhìn thấu tâm can.

Nào có nửa phần hồ đồ.

Dư đại phu vốn có quỷ trong lòng, bị Trình Sưởng nhìn vậy, đầu gối mềm nhũn, ráng không quỳ, đầu lưỡi xoắn lại: “Tam, Tam công tử.”

Trình Sưởng thấy ông không còn vờ vịt nữa, tất nhiên không cần biểu hiện thêm, nói thẳng: “Lưu phủ doãn dạy ngươi nói như vậy phải không?”

Dư đại phu cụp mắt, không hé răng.

Trình Sưởng lại nói: “Du tỷ nhi có bị đau bụng hay không, thực ra không nghiêm trọng như vậy.”

Dư đại phu vẫn im lặng, nhưng đầu vai đang run lên.

“Hỏi ngươi đó!” Tôn Hải Bình thấy Dư đại phu kín như hũ nút, quát lên, “Có biết xúc phạm tiểu vương gia chúng ta sẽ có kết cục thế nào không? Nhẹ nhất là lột da của ngươi!” Nói xong xắn tay áo lên, muốn bước tới dạy ông ta một bài học.

Chưa kịp chạm tay vào đầu Dư đại phu, ông lập tức quỳ: “Tam, Tam công tử tha mạng, không phải thảo dân cố ý lừa gạt Tam công tử, là do, là do ——” Ông cắn răng, không quan tâm tình nghĩa chủ tớ với Lưu phủ doãn, thầm nghĩ rằng bảo vệ mạng sống quan trọng hơn nên nói thật, “Là do Lưu phủ doãn dặn thảo dân nói với Tam công tử như vậy.”

“Tam công tử thật sáng suốt, Du cô nương hiện tại không ở trong giai đoạn đó, cơ thể rất khỏe mạnh. Sở dĩ nói dối bị đau bụng là để giữ Vân giáo úy ở lại dịch trạm, khiến nàng không thể hộ tống xa giá của ngài về kinh.”

Lời này vừa dứt, Tôn Hải Bình và Trương Đại Hổ nhìn nhau.

Giữ Vân Hy ở lại dịch trạm, không cho nàng về kinh, vì sao?

Dư đại phu thấy Trình Sưởng vẫn không hé răng, nơm nớp khai ra: “Là sự thật, Tam công tử. Phủ doãn đại nhân dặn Du cô nương làm như vậy, ông ta còn bảo tiểu nhân giúp lừa gạt. Vì vậy lúc Vân giáo úy thấy sắc mặt Du cô nương không tốt, cũng là vì uống thuốc do tiểu nhân kê toa.”

“Phủ doãn đại nhân nói, nếu Vân giáo úy đi theo xa giá của Tam công tử về kinh, ông ta sẽ không vớt được công lao hạng nhất hộ tống tiểu vương gia của Tông Thân Vương phủ.”

Trình Sưởng là do Vân Hy hao hết trăm cay ngàn đắng tìm ra, không ai có thể cướp công lao này của nàng. Nhưng tìm người là một chuyện, sau khi tìm được, hộ tống về kinh an toàn lại là một chuyện khác. Nếu Vân Hy đi theo Trình Sưởng về kinh, không ai có công lao nhiều hơn nàng. Đối với kim thượng, Tông Thân Vương, thậm chí Thái Hoàng Thái Hậu, người được yêu thích sẽ là Vân Hy. Nhưng nếu Vân Hy bị trì hoãn trên đường vì sự cố khác, công việc quan trọng là hộ tống Tam công tử về kinh sẽ rơi vào tay Lưu phủ doãn, ông ta được xuất hiện trước mặt kim thượng thì mọi chuyện sẽ khác.

Phong thưởng là thứ yếu, quan trọng là tương lai. Nhờ chuyện này, các chủ tử trong cung sẽ nhớ tới ông, sau này các nha môn lớn có chức quan béo bở nào đó sẽ nghĩ đến ông ta trước.

Đây chính là cơ hội rất tốt để bay lên trời cao, cho dù thủ đoạn hơi đê tiện, ông cũng phải nắm lấy.

Trương Đại Hổ nghe Dư đại phu nói vậy, sửng sốt một lúc lâu mới phản ứng được: “Các ngươi gài bẫy Vân giáo úy?”

Hắn không có lòng dạ uyển chuyển giống Tôn Hải Bình, làm gì cũng phải tính toán đầu đuôi, hắn là đầu gỗ. Trước đây, trong mắt hắn không có Vân Hy, chỉ biết trung thành với tiểu vương gia, sau đó tiểu vương gia mất tích, Vân Hy dẫn hắn đi tìm, hắn hoàn toàn phục nàng.

Trương Đại Hổ đã phục ai sẽ theo người đó.

Hắn xắn tay áo: “Ngươi, tiểu gia ta ——”

“Ngươi đi ra ngoài đi.” Trước khi nắm đấm của Trương Đại Hổ rơi xuống mặt Dư đại phu, Trình Sưởng nhàn nhạt ra lệnh.

“Tiểu vương gia?” Trương Đại Hổ nóng nảy, cảm thấy giờ không đánh thì đợi khi nào? Nhìn thoáng qua, hắn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Trình Sưởng.

Cơn giận bùng phát.

Từ lúc tiểu vương gia rơi xuống nước, cho dù ít lời một chút nhưng luôn hiền hoà, đã bao nhiêu lần thấy hắn tức giận?

Trương Đại Hổ chưa kịp phản ứng đã nghe Trình Sưởng lạnh lùng nói: “Ngươi đi nói với Lưu phủ doãn, bảo ông ta dẫn toàn bộ quan sai dưới quyền cút hết trước rạng sáng ngày mai.”

Dư đại phu nghe xong, liên tục đáp “Vâng”, cầm hòm thuốc lồm cồm bò ra khỏi phòng.

Tôn Hải Bình liếc nhìn sắc mặt Trình Sưởng qua khóe mắt, một lát sau, thấy hắn hơi bình tĩnh lại mới thận trọng hỏi: “Tiểu vương gia, sao ngài nhìn ra mánh khóe của gã quan tép riu kia?”

Trình Sưởng được nuôi dạy rất tốt, không giận chó đánh mèo, hắn trả lời: “Lúc trở về dịch trạm, phản ứng của ông ta có chút kỳ lạ.”

Không cho hắn dò hỏi “bệnh” của Vân Hy, nóng lòng mời hắn vào dịch trạm. Vừa vào dịch trạm thì vội vàng xin lỗi, thậm chí còn quỳ xuống với Du tỷ nhi.

Lúc ấy Trình Sưởng thấy lạ, chẳng qua là bị đau bụng, đâu đến nỗi nghiêm trọng như vậy?

Thế mới nghĩ rằng có lẽ ông ta có tật giật mình.

Quyết định về dịch trạm rõ ràng là do một mình Trình Sưởng đưa ra, trên đường bị trì hoãn cũng là ý của Trình Sưởng, vì sao Lưu phủ doãn lại nói ông ta sợ Du tỷ nhi làm chậm trễ hành trình.

Cảm thấy điểm này bất ổn, suy nghĩ kỹ lại sẽ rõ rất nhiều chi tiết.

Du tỷ nhi bị đau bụng, vì sao Lưu phủ doãn không để lại đại phu nào? Có nhiều quan sai đi theo Lưu phủ doãn, trong đó nhất định phải có người ông ta tin cậy, vì sao Lưu phủ doãn không để lại vài kẻ đáng tin để bảo vệ mà cố tình làm phiền một người ngoài như Vân Hy?

Theo lời Dư đại phu, Du tỷ nhi bị đau bụng là chuyện bình thường, nguyệt sự mỗi tháng đều gặp phải, tức là không thể đi đường xa. Nếu đã như vậy, trước khi đoàn người khởi hành, Lưu phủ doãn nên nghĩ đến điều này, cho dù không nghĩ tới, Du tỷ nhi cũng sẽ báo cho Lưu phủ doãn. Nếu ông ta đã biết, vì sao còn muốn Du tỷ nhi đi theo xe ngựa? Chính là vì giữ chân Vân Hy giữa chừng.

Tôn Hải Bình nói: “Tiểu vương gia, ngài nói, chỉ trong thời gian ngắn, ngài đã nhìn ra Lưu phủ doãn tính kế Vân giáo úy? Vân giáo úy chăm sóc Du tỷ nhi cả buổi trưa, nàng có nhìn ra không?”

Trình Sưởng không lên tiếng.

Hắn có chút để ý chuyện này. Du tỷ nhi chỉ là một nha đầu 14-15 tuổi, không có bụng dạ gì, Lưu phủ doãn dặn nàng giả vờ bị bệnh, nàng có thể giấu Vân Hy một khắc, chưa chắc gạt được nàng.

Tôn Hải Bình nhìn sắc mặt Trình Sưởng, sau đó kêu oan giùm Vân Hy: “Quan tép riu họ Lưu kia là cái thứ gì? Chỉ đi cùng tiểu vương gia về Kim Lăng là muốn nhận công lao hạng nhất? Hai tháng nay, chúng ta đi theo Vân giáo úy lật tung từng tấc đất ở núi Bạch Vân, xốc lên từng cục đá ở Đông Hải mới tìm thấy tiểu vương gia, còn chưa nói muốn cướp công lao!”

“Đúng vậy.” Trương Đại Hổ thật lòng nghĩ cho Vân Hy, “Vân giáo úy là người thành thật, chỉ lo hoàn thành công việc, tiểu vương gia không để ý nàng thì thôi, nếu phong thưởng của triều đình lại bị cướp, nàng bị thiệt thòi nhiều.”

Trình Sưởng sửng sốt: “Ta không để ý tới nàng?”

Nhưng lời này vừa nói ra, hắn kịp phản ứng lại. Gần đây hắn không nói chuyện với nàng, nhưng không hoàn toàn là lỗi của hắn. Ban ngày phải lên đường, thỉnh thoảng dừng lại, nàng ở cách xa hắn, hắn không thể băng qua đám đông đến trò chuyện với nàng, như vậy các quan sai và cấm quân sẽ nhìn. Buổi tối, đa phần nàng ngủ trong lều, đêm khuya yên tĩnh, hắn không thể quấy rầy nàng.

Hơn nữa, nếu là trước đây thì thôi, bây giờ Trình Sưởng đã biết tiểu vương gia kia làm những chuyện vi phạm pháp lệnh, hắn lo lắng mình không có phép tắc sẽ khiến người ta cảm thấy bị xúc phạm.

Trương Đại Hổ nói: “Không phải sao, Vân giáo úy lo lắng tìm ngài, ngài chẳng cảm tạ nàng.”

Vừa nghe những lời này, Trình Sưởng trở nên trầm mặc.

Không bao lâu sau, hắn đột ngột đứng dậy và nói: “Ta đi ra ngoài một chút.”

……

Tuy đã về đêm, nhưng các quan sai mới vừa dựng trại xong, tụ tập nhóm ba nhóm năm để ăn lương khô, thỉnh thoảng truyền đến một trận ầm ĩ, Vân Hy ngồi bên cửa sổ lắng nghe.

Tối nay nàng không ngủ lều mà ở trong dịch trạm, hơn nữa cả ngày chỉ đi nửa buổi, cũng không mệt lắm, đến giờ này vẫn chưa buồn ngủ.

Vân Hy đang nghĩ tìm chút chuyện để giết thời gian, chợt nghe tiếng gõ cửa bên ngoài.

Điền Tứ hỏi: “Vân, Vân giáo úy, ngài ngủ chưa?”

“Chưa đâu.” Vân Hy đáp, đi ra mở cửa, “Có việc gì à?”

Điền Tứ gật đầu, vào phòng, nghĩ đến sự khác biệt nam nữ, chỉ khép hờ cửa, xoay người nói: “Vân giáo úy, ta, ta muốn nói, nói chuyện này với ngài.”

Vân Hy rót chén nước đưa cho hắn: “Nói đi.”

“Vân giáo úy, ngài không, không nhìn ra sao?” Điền Tứ cầm chén nước, ngồi xuống bàn bên cạnh, “Lưu phủ doãn kia, ông ta —— gài bẫy ngài.”

“Vừa rồi, ta, ta tới đây, nhìn thấy Du tỷ nhi, như người không có việc gì, đi ra khỏi phòng, hình như Dư đại phu có, có chuyện quan trọng, tìm nàng, và Lưu phủ doãn. Nàng, nàng căn bản không bị bệnh.”

Vân Hy im lặng một chút, sau đó gật đầu: “Ta biết.”

“Ngài —— biết?”

“Biết.”

Thật ra lúc chiều, khi Du tỷ nhi đang ôm bộc đồng, đột nhiên kéo Vân Hy với lý do mệt rã rời, Vân Hy đoán được mình đại khái bị nàng lừa. Vì vậy nàng ra khỏi phòng, ngồi một mình ở cửa dịch trạm, lười nhìn Du tỷ nhi và hai nha hoàn đóng kịch trước mặt mình.

“Ngài, ngài biết, vì sao nàng, muốn gạt ngài không?” Điền Tứ thấy Vân Hy giống như người không có chuyện gì, không khỏi sốt ruột giùm nàng, “Nàng muốn, giúp phụ thân của nàng, cướp, cướp công lao của ngài. Muốn ở, ở trước mặt bệ hạ, Tông Thân Vương, có mặt mũi.”

Vân Hy cười, lại gật đầu nói: “Ta biết.”

Một trận ầm ĩ truyền đến từ cửa sổ, Vân Hy quay mặt qua chỗ khác, nhàn nhạt nói: “Muốn cướp thì cứ cướp, ta vốn không quan tâm chuyện này.”

Bên ngoài quá ồn, có quan sai trẻ xô đẩy nhau chơi đùa, tiếng ồn ào huyên náo khiến nàng nhớ tới lúc ở trong quân.

Bên ngoài thật sự quá ồn, Vân Hy chỉ lo nhìn ngoài cửa sổ, không để ý bên ngoài cửa khép hờ có tiếng bước chân dừng lại đột ngột, người cũng đột ngột dừng lại.

“Ngài, ngài không quan tâm?” Điền Tứ nói, “Nhưng ngài đã lo lắng đi tìm Tam công tử. Tìm được rồi, đây là công —— công lao lớn, ngày sau ngài thăng chức, cầm binh, kim thượng sẽ coi trọng ngài hơn bởi vì công lao này.”

Cho nên mới có người hao tâm tốn sức để cướp từ tay nàng.

Vân Hy lại nói: “Ừ, không quan tâm.”

Nàng tới tìm hắn, chỉ đơn giản là muốn tìm được hắn, hiện giờ hắn đã ổn, coi như nàng công đức viên mãn.

Hơn nữa, trong lòng nàng không muốn nhận công lao bậc nhất này, nàng không muốn Tam công tử cảm thấy mình bôn ba ngàn dặm xa xôi đi tìm hắn là vì lập công cho triều đình, vì tính toán cho tương lai của mình.

Vì vậy nếu có người muốn cướp công lao của nàng, cứ để hắn cướp.

Nhưng đây đều tâm tư mà nàng ẩn giấu rất sâu, không cần cho ai biết, bởi vậy nàng không đề cập tới.

Điền Tứ tiếc nuối: “Thật đáng tiếc.”

“Có gì mà tiếc.” Vân Hy lại cười, nửa đùa nửa thật, “Mặc dù ta không quan tâm đến công lao này, nhưng nếu có ai dám tranh quân công với ta, ta có thể đánh hắn rụng răng đầy đất! Thật sự cho rằng ta không biết giận à?”

Ngoài phòng, Trình Sưởng âm thầm nở nụ cười khi nghe những lời này.

Điền Tứ nói: “Khi không, khi không bỏ lỡ một cơ hội, được thăng làm tướng quân.”

“Công lao của ta không ở nơi này.” Vân Hy lắc đầu.

Nàng ngồi xuống trước cửa sổ, nhìn ánh đèn lấp lánh trong trại, nghe tiếng người ồn ào, nàng nói: “Ta muốn giống phụ thân và ca ca, một ngày nào đó, bằng chính bản lĩnh thật sự của mình, đi ra chiến trường, lập công, chống 8000 quân địch, canh giữ biên cương vạn dặm, như vậy mới oai phong.”
— QUẢNG CÁO —