Điểm Hoa Đăng Nơi Đuôi Lông Mày Của Nàng

Chương 70



Vân Hy đi ra khỏi võ nhã đường, một quan chủ sự lập tức tới nói: “Vân giáo úy, ngài đã xong việc à?” Lại thêm, “Tam công tử đợi ngài một lúc rồi.”

Vân Hy sửng sốt: “Tam công tử đang đợi ta?”

“Vâng. Tam công tử đến trước buổi trưa, nói rằng có việc tìm ngài. Mấy người làm việc bên ngoài vốn muốn thông báo cho ngài ngay lập tức, nhưng Tam công tử ngăn lại không cho, nói là không muốn làm chậm trễ công việc của ngài. À không, hiện tại đã đợi ngài hơn một canh giờ.”

Vân Hy nhìn trái nhìn phải: “Tam công tử đâu?”

“Còn ở bên ngoài.” Quan chủ sự đáp, “Hạ quan muốn mời ngài ấy vào bên trong, ngài ấy nói không cần.”

Nói xong, dẫn Vân Hy đi ra ngoài.

Ai ngờ vừa đến gian tiếp đón bên ngoài, Trình Sưởng lại không có ở đó, tiểu lại canh gác nói: “Tam công tử đã rời đi nửa canh giờ trước, không nói đi đâu, tiểu nhân cũng không dám hỏi.”

Hoàng Thành Ty là cận vệ của thiên tử, nha thự rất lớn, chỉ riêng bên ngoài đã có bảy tám diễn võ trường, không biết nên tìm Trình Sưởng chỗ nào. Nếu hắn rời đi vì không chờ được thì thôi, sợ là vẫn còn bên trong. Hắn tới tìm Vân Hy, hắn không đi, Vân Hy không thể đi. Một ngày lạnh giá thế này mà mọi người bị mắc kẹt ở đây.

Quan chủ sự khó xử: “Làm phiền Vân giáo úy chờ một lát, hạ quan sẽ phái người đi tìm Tam công tử.”

Vân Hy gật đầu: “Làm phiền đại nhân.”

Nàng ngồi trong gian tiếp đón. Tiểu lại pha trà cho nàng, nhưng trời quá lạnh, chẳng mấy chốc chén trà đã lạnh ngắt, không giữ ấm tay được một khắc. Vân Hy đặt trà xuống, hôm nay nàng vội vã ra ngoài, không đoán được sẽ có tuyết, chỉ mặc trang phục giáo úy bình thường. Vốn hồi báo tình huống ở Binh Bộ xong sẽ trở về hầu phủ, ai ngờ nửa đường gặp phải người của Vệ Giới truyền nàng đến Hoàng Thành Ty. Chậm trễ lâu như vậy, bên ngoài tuyết đã dày, không nói đến chuyện lạnh, chút nữa đường về phủ sẽ rất khó đi.



Tuy nhiên, những việc này không quan trọng.

Vân Hy cảm thấy mình đại khái có thể đoán được vì sao Trình Sưởng tới tìm nàng. Lúc sáng ở Binh Bộ, nàng nghe người ta nói Tam công tử đến nhà lao của Hình Bộ để thẩm vấn La Xu, như vậy Tam công tử nhất định biết manh mối liên quan đến “quý nhân” nên mới vội vàng tới thảo luận với nàng.

Vân Hy hơi rầu rĩ, nàng biết rõ Chiêu Nguyên Đế chỉ giả vờ phái Hoàng Thành Ty đến điều tra oan tình của Trung Dũng Hầu, nhưng trong lòng vẫn hy vọng, mong phụ thân nhân cơ hội này được giải tội. Lúc tướng quân của võ nhã đường hỏi tình hình trước khi Vân Thư Quảng xuất chinh năm đó, nàng sợ bỏ sót nên đã lặp đi lặp lại vài lời. Thực ra nàng có thể ra sớm một chút.

Ra sớm hơn, Tam công tử sẽ không đến đây uổng công, sẽ không chờ nàng lâu như vậy; ra sớm một chút thì nàng có thể nhìn thấy Tam công tử.

Vân Hy nhìn ra ngoài cửa sổ, không thấy bóng dáng của quan chủ sự đi tìm Trình Sưởng.

Nàng hơi hụt hẫng, nghĩ thầm, có lẽ Tam công tử không đợi được, đã rời đi từ lâu rồi.

Vân Hy thở dài, đứng dậy, nói với tiểu lại bên cạnh: “Ta đi ra ngoài một chút.”

Bên ngoài là diễn võ trường rộng lớn, trong sân có đấu trường, trống, cờ. Vân Hy nhìn một hồi, không qua đó, nàng không thể đi xa, chỉ dám đi dạo quanh phụ cận, đi tới đi lui dọc hành lang. Cách đó không xa, có người bất ngờ gọi nàng.

“Vân Hy”

Âm thanh mát lạnh.

Vân Hy quay qua nhìn, Trình Sưởng cầm dù, đứng đó trong một ngày đầy gió và tuyết.

Áo choàng nhung trên người hắn màu trắng trà, cây trâm ngọc trên tóc màu xanh lam rất nhạt, rõ ràng đứng bên cạnh binh đao, nhưng khí chất lạnh lùng có thể lấn át binh khí, khói báo động của diễn võ trường bị tuyết bao phủ, hóa thành cảnh núi thủy mặc, rất hợp với người lạnh lùng thanh cao bên cạnh, đúng là một phong cảnh đẹp.

Vân Hy nhìn thấy Trình Sưởng, nhất thời không quan tâm đến tuyết lớn, bước nhanh về phía hắn, chắp tay nói: “Tam công tử.” Sau đó hỏi, “Tam công tử tìm ti chức có việc à?”

Trình Sưởng che dù trên đầu nàng và hỏi: “Cô làm xong việc chưa?”

“Xong rồi.”

Trình Sưởng “Ừm”, đưa lò sưởi tay ấm áp cho Vân Hy rồi nói: “Vậy đi thôi.”

Thực ra vừa rồi hắn không đi đâu cả, chẳng qua chờ lâu quá nên ra ngoài đi dạo, sau đó phát hiện lò sưởi tay đã lạnh, muốn tìm phòng chứa củi để thêm than nóng, tìm một đỗi thành ra đi xa.

Lò sưởi tay nóng hổi, hơi ấm xuyên qua lòng bàn tay và các ngón tay của nàng thấm vào mạch máu, lập tức xua tan khí lạnh cả người nàng.

Vân Hy vốn tưởng rằng Trình Sưởng đưa lò sưởi tay cho mình cầm vì có chuyện gì cần làm, thấy hắn cầm dù chờ mình đi cùng, nàng mới đuổi theo. Hai người đi ngang qua gian tiếp đón, Trình Sưởng chào tiểu lại trước mới rời Hoàng Thành Ty cùng Vân Hy.

Không có lầu các che gió chắn tuyết, cả đất trời lạnh thấu xương.

Vân Hy thấy đốt ngón tay cầm dù của Trình Sưởng hơi đỏ lên, nghĩ rằng hắn lạnh nên muốn trả lại lò sưởi tay cho hắn: “Tam công tử, để ti chức cầm dù đi.”

Nhưng Trình Sưởng không đáp lại, hắn liếc nhìn nàng và nói: “Ngày đó sau khi về kinh, ta vốn muốn đợi xong việc sẽ đưa cô về hầu phủ, sau đó lại nghe cô đã đi rồi.”

Nghe nói quản gia của vương phủ chẳng hề giữ nàng lại để ăn bữa cơm, chỉ đãi một chén trà, đưa muỗng cà phê vàng rồi đuổi đi.

“Không sao.” Vân Hy nói, nàng cười, “Tam công tử sống sót sau tai nạn, thật khó khăn mới trở về vương phủ, đương nhiên nên dành thời gian cho Vương gia và Vương phi điện hạ, hơn nữa ti chức đã đi hơn hai tháng, cũng rất muốn về hầu phủ gặp a tẩu.”

Nói xong, nàng nhớ hôm nay Trình Sưởng tới tìm nàng có lẽ là vì chuyện của La Xu nên hỏi: “Tam công tử đã đến Hình Bộ để thẩm vấn La Xu phải không?”

“Ừm.”

“Vậy……” Vân Hy hơi do dự, “Có phải nàng là nội ứng của Trung Dũng Hầu phủ không?”

Trình Sưởng nhất thời trầm mặc, một lúc sau, hắn nói: “Không phải.”

Vân Hy giật mình, sau đó “Ồ”, không nói gì nữa.

Nàng hơi buồn, cho tới nay, nàng luôn hy vọng nội ứng của hầu phủ là La Xu.

Nàng không còn người ruột thịt nào, chỉ còn một mình a tẩu là người thân nhất trên thế gian này, vì vậy nàng coi mọi người trong Trung Dũng Hầu phủ như người nhà của mình.

Nàng hiểu mỗi người trong số họ, mọi người đều đối xử với nàng rất tốt, nếu muốn điều tra từng người một, chắc chắn mỗi lần điều tra sẽ để lại một vết sẹo trong lòng nàng.

Trong lòng Vân Hy thê lương, nhưng nàng gật đầu rất nhanh và nói: “Vậy được, mấy ngày gần đây ta sẽ chú ý nhiều hơn, nhất định tìm ra người này.”

Nàng ngẫm nghĩ rồi nói: “Về người có vết sẹo, trước khi ta rời khỏi Kim Lăng có dặn dò Kha Dũng, nhờ hắn phân công người theo dõi giúp ta. Hôm qua Kha Dũng nói với ta, người của hắn phát hiện tung tích của người có vết sẹo một tháng trước ở Kim Lăng, nhưng mà, hôm đó đúng lúc các vũ nữ Tây Vực vào kinh chúc thọ Thái Hoàng Thái Hậu nên bị mất dấu.”

“Ta nghĩ,” Vân Hy mím môi, “Nếu có thể tìm được người có vết sẹo sớm, tìm được…… nội ứng của hầu phủ, chúng ta sẽ tìm ra ‘quý nhân’ hại Tam công tử đến tột cùng là ai.”

Trình Sưởng nghe nàng nói thế nhưng không trả lời.

Hắn liếc nhìn Vân Hy, thấy vẻ mặt nàng ảm đạm, có chút thất thố nên không nhắc lại chuyện nội ứng, ngửa đầu nhìn bầu trời đầy tuyết, cười nói: “Tuyết ở Kim Lăng đẹp thật, hiếm thấy trận tuyết lớn đến như vậy ở quê nhà của ta.”

Vân Hy hơi khó hiểu khi nghe vậy.

Nàng muốn hỏi, quê nhà của Tam công tử không phải là Kim Lăng hay sao?

Nhưng lời nói tới miệng lại cảm thấy không đúng.

Cho tới nay, Vân Hy đều có một trực giác nực cười rằng Tam công tử trước mặt mình không giống như người của nơi này.

Không giống như người Kim Lăng, thậm chí không giống như người Đại Tuy.

Nhưng nơi nào mới có thể sinh ra một Tam công tử không giống người thường như vậy?

Vì thế nàng hỏi: “Quê nhà của Tam công tử ở đâu?”

Quê nhà ở đâu?

Ý cười trên khóe môi Trình Sưởng hơi nhạt đi.

Nếu muốn nói, hắn là người Hàng Châu, sau đó đi học và làm việc ở Thượng Hải. Hai thành phố này rất ít khi có tuyết vào mùa đông, cho dù tuyết rơi cũng khó chất đống, thỉnh thoảng mặt đất phủ một lớp trắng mỏng, xe cộ chạy qua tạo ra vết bánh xe chằng chịt.

Cố hương của hắn có xe cộ qua lại như nước chảy, có nhà cao tầng và biệt thự nối tiếp nhau, có những ngọn đèn rực rỡ không bao giờ tắt trong đêm.

Đủ sáng để có thể che khuất ánh sáng của trăng sao.

Vân Hy thấy Trình Sưởng thật lâu không nói gì, nhớ tới một chuyện, cười nói: “Thật ra lúc ấy không tìm thấy Tam công tử, ta tự an ủi mình rằng có lẽ Tam công tử chỉ về quê nhà, có lẽ chỉ đến một nơi rất xa rất xa, khi nào hắn ở đó đủ lâu sẽ trở về.”

Lời này vừa dứt, Trình Sưởng đột ngột dừng chân.

Bàn tay cầm dù hơi siết chặt, hắn không khỏi quay mặt lại nhìn Vân Hy.

Nụ cười trên khóe môi nàng rất nhợt nhạt, đôi mắt trong trẻo, sáng ngời giống mùa xuân ấm áp, nhưng hẳn là nàng không cảm thấy ấm, tuyết rơi phủ đầy trời, trang phục giáo úy quá mỏng manh, tuy cầm lò sưởi tay nhưng chóp mũi và đôi tai đã đỏ rực vì lạnh.

“Lạnh không?” Trình Sưởng hỏi.

Vân Hy sửng sốt, lắc đầu nói: “Không lạnh.”

Trình Sưởng đưa dù cho nàng: “Cầm cho ta.”

Sau đó hắn cởi áo choàng nhung, giũ áo, khoác lên vai nàng.

Vân Hy cầm dù, đứng ngẩn ngơ trong tuyết, không dám nhúc nhích, trơ mắt nhìn hắn mặc áo choàng nhung và cột dây cho nàng.

Một cơn gió nổi lên, hạt tuyết quét qua dù, một mảnh dính vào lông mi dài của hắn, Vân Hy ngước mắt nhìn, dưới hàng mi dài là non sông tươi đẹp, ánh mắt như có nước. Hình như hắn cảm nhận được, hai tay dừng lại, khẽ ngước mắt, ánh mắt như nước đụng phải nàng.

Tim Vân Hy lỡ nhịp, cuống quít quay nhìn chỗ khác.

Trình Sưởng không nói gì, cụp mắt, từ tốn thắt dây cho nàng: “Xong rồi.” Sau đó cầm lấy dù từ tay nàng.

Nơi này không xa cổng chính của Chu Tước, hai người đi cạnh nhau, không ai nói lời nào nữa.

Vân Hy biết mình không nên nhận áo choàng của Trình Sưởng, thậm chí nên trả lại lò sưởi tay ấm áp cho hắn. Hắn là người của thiên gia, nàng chỉ là giáo úy, nếu nói một cách chính xác, hắn là quân, nàng là thần.

Nhưng lòng nàng hiện giờ quá rối loạn, nàng không biết hành động vừa rồi của Trình Sưởng có ý nghĩa gì, là cảm ơn nàng đã cứu mạng? Hay là chứa ẩn ý khác.

Nàng thậm chí không biết vì sao hắn tới Hoàng Thành Ty tìm nàng hôm nay.

Đến tột cùng là vì chuyện của La Xu, hay là nhìn thấy tuyết rơi nên tới đưa lò sưởi tay và che dù cho nàng.

Nhưng suy nghĩ này vừa xuất hiện, nàng lại cuống quít nhắc nhở bản thân phải dừng ngay.

Không phải không hy vọng, nhưng nếu hy vọng này quá viển vông, viễn cảnh lại phi thực tế, e rằng cả đời này nàng sẽ tiếc nuối.

Cũng may đoạn đường còn lại không dài, rất nhanh sẽ ra khỏi cửa phụ của Tuy Cung.

Tôn Hải Bình đang chờ ngoài cửa Tuy Cung, nhìn thấy Trình Sưởng không những đi ra cùng với Vân Hy, mà ngay cả áo choàng nhung và lò sưởi tay đều ở trên người Vân Hy, hắn kinh ngạc nói “Tiểu vương gia, sao ngài……”

Nhưng chưa kịp nói xong, hắn lại nghĩ tới một chuyện, vội vàng nói, “Tiểu vương gia, Vương gia điện hạ đang chờ ngài.”

Vừa dứt lời, phía sau vang lên một giọng nói uy nghiêm: “Minh Anh.”
— QUẢNG CÁO —