Điểm Hoa Đăng Nơi Đuôi Lông Mày Của Nàng

Chương 73



Chiêu Nguyên Đế nói: “Tuy hoàng tổ mẫu nói rằng không cần quà mừng thọ, nhưng tôn nhi nghĩ tới nghĩ lui vẫn chuẩn bị một phần. Hoàng tổ mẫu không thích phô trương, không phải năm nào cũng tổ chức đại thọ, sau này nghĩ về cuộc sống này cũng có kỷ niệm.”

Nói xong, ông vỗ tay, vài cung nhân khiêng một cây san hô đỏ như máu cao năm thước, rộng ba thước vào.

Loại san hô này rất hiếm thấy, mọi người đang ngồi nhìn thấy đều tấm tắc.

Hoàng quý phi cầm khăn lụa che miệng, lộ vẻ kinh ngạc: “Bệ hạ tặng cho hoàng tổ mẫu cây san hô có hình dạng giống như sừng hươu, có ý tốt lành, hoàng tổ mẫu trường thọ vẫn khỏe mạnh, nhận cây san hô này đương nhiên sẽ sống lâu hơn Bồ Tát đến trăm tuổi.”

Thái Hoàng Thái Hậu bật cười, giơ tay chỉ Hoàng quý phi: “Ngươi khéo miệng.”

Bà mỉm cười, nhìn chung quanh rồi ngồi xuống, không hiểu sao có chút buồn: “Mấy năm nay người trong cung càng ít hơn, Hoàng Hậu nhân từ, đã sớm ra đi. Sau đó là Dương nhi, Thái Tử tốt biết bao, nho nhã, nhân đức, chăm lo cho dân sinh, là Bồ Tát đầu thai vào nhưng cũng bị trời xanh bắt đi. Các ngươi hiếu thuận, chúc thọ và chuẩn bị quà mừng thọ cho ta, ta hiểu phần tâm ý này nhưng ta già rồi, chỉ có một ước nguyện, mong con cháu trong cung được thịnh vượng.”

Đây là ngày đại thọ, nói như vậy khó tránh khỏi không may mắn.

Chiêu Nguyên Đế nghe Thái Hoàng Thái Hậu nhắc tới cố Thái Tử Trình Dương, nhất thời chạm đến sự đau đớn tận đáy lòng, chậm rãi đặt chén rượu xuống.

Tông Thân Vương nói: “Hoàng tổ mẫu đừng vội, phúc thọ của ngài lâu dài, mấy chắt trai đều có, ngày tháng thịnh vượng vẫn còn phía sau.”

Thái Hoàng Thái Hậu nghe vậy, gật đầu, cười nói: “Ừ, xem ta nói này, hôm nay là ngày vui, vậy mà đánh tan hứng thú của các ngươi, còn chọc hoàng đế không thoải mái.”

Chiêu Nguyên Đế nói: “Hoàng tổ mẫu nói đùa, hôm nay là ngày đại thọ của ngài, tôn nhi chỉ vui thôi.”

“Thái hoàng tổ mẫu.” Lúc này, Vận Vương đột nhiên rời bàn, cúi lạy chỗ cao nhất và nói, “Tuy Thái hoàng tổ mẫu luôn căn dặn không cần chuẩn bị quà mừng thọ, nhưng chắt trai bất đắc dĩ, cũng chuẩn bị một phần giống phụ hoàng.”

Thái Hoàng Thái Hậu nghe vậy, trước tiên sửng sốt một chút, sau đó nhíu mày cười nói: “Còn bất đắc dĩ? Con nói xem, đến tột cùng là bất đắc dĩ thế nào?”

“Để món quà lớn này tự mình tới.” Vận Vương cũng cười.

Hắn rất anh tuấn, cặp chân mày dài trên đôi mắt phượng, khóe môi còn điểm một nốt ruồi, cười rộ lên trông có chút xinh đẹp.

Hắn vẫy tay với Vận Vương phi: “A Phất, lại đây.”

Vận Vương phi gật đầu, bước tới bên cạnh Vận Vương, hai người cùng nhau hành lễ với Thái Hoàng Thái Hậu trước, rồi hành lễ với Chiêu Nguyên Đế: “Bẩm thái hoàng tổ mẫu, bẩm phụ hoàng, A Phất đã có thai gần ba tháng.”

Lời này vừa nói ra, mọi người đều bị sốc.

Thiên gia có con cháu, đây là niềm vui cỡ nào?

Vân Hy đang để ý bụng Vận Vương phi, chợt nghe một âm thanh giòn tan bên cạnh.

Nàng quay qua nhìn, Phương Phù Lan khẽ nhướng mày, chăm chú nhìn Thái Hoàng Thái Hậu, cái muỗng trên tay rơi vào chén canh, vẻ mặt không vui như những người khác.

Vân Hy hỏi: “A tẩu không khỏe hay sao?”

Phương Phù Lan nhìn chỗ khác, lắc đầu, cười nói: “Không có, hơi ngạc nhiên thôi.”

Nàng nói ngạc nhiên là không phải không có nguyên nhân, Vận Vương và Vận Vương phi đã mâu thuẫn nhiều năm. Mọi người ở Kim Lăng thành đều biết, trong phủ của Vận Vương nuôi hơn mười cơ thiếp có danh phận hoặc không danh phận. Nghe nói nếu hai người không cùng làm việc trong triều đình, có thể mười ngày hoặc nửa tháng cũng chưa gặp mặt.

Chiêu Nguyên Đế cũng ngạc nhiên: “Chuyện khi nào, sao trẫm không biết?”

“Bẩm phụ hoàng, lâu nay A Phất không khoẻ, nhưng mấy ngày gần đây mới cảm giác được. Đại phu của vương phủ đã khám, cẩn thận điều dưỡng cho A Phất một trận. Thai này đến không dễ dàng gì, nhi thần chỉ dám chờ thai ổn định mới bẩm lên, xin phụ hoàng tha thứ.”

Chiêu Nguyên Đế khẽ cười: “Không sao.”

Ngay sau đó phất tay, ra hiệu nội thị quan bên cạnh đi gọi thái y.

Chiêu Nguyên Đế luôn luôn ít nói ít cười, ông lộ ra cử chỉ này có lẽ vì thật sự vui vẻ.

Không có gì phải ngạc nhiên. Kể từ thời Chiêu Nguyên Đế, thiên gia hiếm con nối dõi. Sau khi Thái Tử qua đời, chỉ còn hai hoàng tử trưởng thành là Lăng Vương và Vận Vương, nhưng Vận Vương và Vận Vương phi không hoà thuận, Lăng Vương phi gầy yếu và thường bị bệnh, ngoài một thứ nữ mà Vận Vương có khi còn trẻ, mấy đứa cháu cũng không có con. Đây là chuyện tốt, cuối cùng thiên gia có người kế vị.

Thái y bắt mạch cho Vận Vương phi xong, quỳ xuống đất chúc mừng: “Bẩm bệ hạ, bẩm Thái Hoàng Thái Hậu, thai nhi của Vận Vương phi đã ổn, mạch đập trầm và mạnh, nhìn như là thai nam.”

Chiêu Nguyên Đế nhướng mày, lập tức cười to: “Thưởng!”

Thái Hoàng Thái Hậu gọi Vận Vương phi tới bên cạnh, vỗ tay nàng dặn dò: “Ngươi đã có hoàng tự, nên từ chức ở Hình Bộ đi. Thái nãi nãi biết ngươi có chí hướng, bình thường không muốn để tài năng bị lãng phí, nhưng hiện tại không phải là thời điểm chịu dày vò. Ngươi dưỡng thai kỹ càng, cẩn thận sinh hắn ra, như vậy mới là điều quan trọng nhất đối với giang sơn xã tắc.” Nói xong, bà liếc Vận Vương, “Sau này hắn dám lơ là ngươi, ngươi nói cho thái nãi nãi biết, thái nãi nãi sẽ mắng hắn giùm ngươi!”

Vận Vương phi hơi do dự, gật đầu đáp: “Vâng.”

Thiên gia có con nối dõi, mọi người ngồi ghế trên đều vui vẻ, trong lòng mỗi người như gương sáng. Trước đây Lăng Vương và Vận Vương đều không có gì, hai người kẻ tám lạng người nửa cân, nhưng Lăng Vương nhỉnh hơn một chút. Bây giờ Vận Vương đã có, ý nghĩa sẽ khác, trữ vị ở Tuy Cung treo bao nhiêu năm, nếu muốn nói đến người sẽ ngồi lên đó, hiện tại nên lấy Vận Vương làm đầu.

Đột nhiên nhạc vang lên, nội thị trong cung nhân dịp náo nhiệt truyền rượu và thức ăn, hát vang: “Mở tiệc, mời ca múa, tấu nhạc ——”

Cùng với tiếng trống, hàng chục vũ công Tây Vực từ phía tây tiến vào Côn Ngọc Uyển, bọn họ đội mũ nỉ, đeo mạng che nửa mặt, ăn mặc rất hở hang. Váy của nữ tử tách ra khỏi áo, để lộ một phần bụng trơn bóng, nam tử mặc áo một tay, một cánh tay giấu trong tay áo rộng, cánh tay còn lại để trần bên ngoài, kỳ lạ và quyến rũ.

Nhưng mà Thái Hoàng Thái Hậu vinh quý cả đời, có cái gì chưa thấy? Cho dù các vũ công được Chiêu Nguyên Đế hạ chỉ mời từ Tây Vực đến, sở dĩ giờ phút này bà thấy thoải mái là vì “món quà lớn” mà Vận Vương vừa mới kính tặng.

Mọi người đang nâng ly cạn chén trong tiếng nhạc, Vân Hy có chút thất thần, nàng nhìn các vũ công Tây Vực nhảy múa điên cuồng trong hoa viên, vô cớ nhớ tới một chuyện —— sau khi về Kim Lăng, tai mắt của Kha Dũng nói rằng, hơn một tháng trước, bọn họ từng thấy tung tích của người có vết sẹo ở Kim Lăng, đáng tiếc hôm đó đúng lúc các vũ công Tây Vực vào kinh nên bị mất dấu.

Không biết người có vết sẹo hiện giờ ở đâu, Vân Hy nghĩ, nếu tìm được hắn, có thể tìm ra manh mối của “quý nhân” làm hại Tam công tử.

Bài hát kết thúc, các vũ công Tây Vực vái chào, rồi đứng lên, tung ra một nắm kẹo chúc thọ từ dưới khăn che mặt mỏng, mọi người lập tức trầm trồ khen ngợi.

Nhạc lại bắt đầu, vũ công tiếp tục đánh trống, phát kẹo mừng thọ bắt đầu từ Thái Hoàng Thái Hậu, đến Chiêu Nguyên Đế, Tông Thân Vương, Tam công tử, cho đến người ngồi bàn giữa.

Một vũ công mặc áo một tay đi tới chỗ của Vân Hy, đưa kẹo, Vân Hy chuẩn bị nhận lấy nhưng hắn rút tay lại.

Hắn dừng tại chỗ, ngay sau đó quỳ một gối xuống đất, ngửa tay, đưa kẹo cho Vân Hy lần nữa.

Mỗi vũ công đưa kẹo mừng thọ đều phải làm chút trò, Vân Hy không thấy lạ, nhưng khi nàng lấy kẹo thì đột nhiên sững cả người.

Lòng bàn tay của vũ công Tây Vực trước mặt có một vết sẹo cực dài và sâu.

Nàng ngước mắt nhìn, đúng là người có vết sẹo mà nàng tìm bấy lâu nay!

Đêm thăm thẳm, khăn che mặt mờ ảo, ánh đèn hỗn loạn, cho nên vừa rồi lúc hắn nhảy múa trong hoa viên, nàng không thể nhận ra hắn.

Sau khi phát kẹo xong, các vũ công Tây Vực tụ lại giữa hoa viên, cúi lạy Thái Hoàng Thái Hậu, nói bằng tiếng phổ thông trúc trắc: “Cung chúc Thái Hoàng Thái Hậu phúc như Đông Hải, trường thọ vô biên.”

Thái Hoàng Thái Hậu cười gật đầu: “Thưởng ——”

Cung nhân bưng tới vài cái khay, vũ công lần lượt nhận ban thưởng, rút lui dọc theo con đường phía tây của Côn Ngọc Uyển.

Bọn họ vừa đi, Trình Sưởng đứng dậy ngay lập tức. Tiếng ca hát quá lớn, Vân Hy không nghe rõ hắn nói gì, chỉ nhìn thấy hắn chắp tay với Thái Hoàng Thái Hậu, sau đó cũng đi về phía tây.

Bọn họ đang tìm người có vết sẹo, “quý nhân” muốn giết người có vết sẹo để diệt khẩu. Trải qua kinh nghiệm trong tiết thu lần trước, Vân Hy không dám chậm trễ khắc nào. Nàng nhìn thoáng qua, thấy có rất nhiều người đi lại khắp nơi để kính rượu nên nói với Phương Phù Lan: “A tẩu, ta đi dạo một chút.”

Tối nay Phương Phù Lan luôn có chút thất thần, nghe nàng nói vậy, gật đầu đáp “Ừ”.

Vì Duyên Phúc Cung là một cung độc lập bên ngoài Tuy Cung, ngày thường nếu không có cung yến thì Chiêu Nguyên Đế sẽ không đến, bởi vậy trường hợp như tối nay, Điện Tiền Ty, Hoàng Thành Ty chỉ bố trí cấm vệ ở Côn Ngọc Uyển, những nơi còn lại do kinh phòng của Xu Mật Viện phân công người canh gác, phòng thủ tương đối lỏng lẻo.

Vân Hy dọc theo con đường phía tây đi ra Côn Ngọc Uyển, mới đầu còn gặp tốp năm tốp ba cung nhân, càng đi càng vắng người.

Nàng lo lắng trong lòng, thứ nhất là sợ “quý nhân” ra tay trước, giết người có vết sẹo để diệt khẩu, thứ hai càng sợ Tam công tử đi theo một mình sẽ gặp nguy hiểm.

Vòng qua một tảng đá giả làm hòn non bộ, phía trước truyền đến âm thanh đánh nhau mơ hồ, Vân Hy thầm rùng mình, nhìn qua đó, nhưng trước mặt là một rừng cây rậm rạp, không nhìn rõ gì cả.

Nàng bước nhanh hơn ra khỏi rừng cây, thấy Trình Sưởng chắp tay đứng bên bờ hồ, cách đó không xa, vài võ vệ đang đánh nhau với mấy gã hắc y che mặt, người có vết sẹo nghiễm nhiên đang ở giữa.

“Tam công tử!” Vân Hy nhìn thấy cảnh này thì hiểu ngay, Trình Sưởng không tới một mình, hắn đã giấu võ vệ trong Duyên Phúc Cung.

“Tam công tử đã biết người có vết sẹo trốn trong Duyên Phúc Cung?”

“Ta đoán thôi.” Trình Sưởng nói.

“Quý nhân” có quyền thế ngập trời, tai mắt dày đặc trong Kim Lăng thành, muốn giết một người để diệt khẩu đâu có khó như vậy? Người có vết sẹo trốn đông trốn tây ở Kim Lăng một thời gian trước, thỉnh thoảng lộ chút tung tích, ngày các vũ công Tây Vực vào kinh, vì sao lại đột nhiên biến mất không thấy bóng dáng đâu cả?

Bây giờ nghĩ lại, nguyên nhân rất có thể là, hắn đã trà trộn vào đội vũ công Tây Vực.

Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, cũng là nơi người bình thường khó nghĩ đến nhất.

Đối với người có vết sẹo, hắn trốn trong cung gần như tương đương với việc chọn một “ngõ cụt”, bởi vì “quý nhân” muốn giết hắn là người trong cung.

Trình Sưởng suy nghĩ cẩn thận điểm này, vốn định tới Duyên Phúc Cung tìm người có vết sẹo ngay lập tức, nhưng hắn lại cân nhắc, Duyên Phúc Cung quá lớn, sau khi người có vết sẹo đi theo vũ công Tây Vực tiến vào, chưa chắc vẫn còn trộn lẫn trong đó. Sắp tới tiệc mừng thọ, nếu hắn tốn nhiều thời gian tìm kiếm, gây ra động tĩnh khiến “quý nhân” biết, chẳng khác nào làm không công cho người khác?

Nếu người có vết sẹo muốn sống sót, sẽ tìm mọi cách tới gặp hắn, không bằng giấu vài võ vệ ở trong cung trước, nếu nhất thời có biến cũng dễ đối phó.

Mấy hắc y nhân nghiễm nhiên là người của “quý nhân”, không màng võ vệ cản trở, chiêu nào chiêu nấy trực tiếp lấy mạng của hắc y nhân, võ nghệ của bọn họ cực cao, ra chiêu tàn nhẫn, tuy địch lại chúng, nhưng người có vết sẹo không thoát ra được.

Vân Hy thấy Trình Sưởng có võ vệ bảo vệ, nói với hắn: “Ta đi giúp hắn!” Ngay sau đó vội chạy qua.

Vài hắc y nhân tựa hồ rất kiêng kị Vân Hy, thấy nàng tới, âm thầm hô “Giết”, đổi chiêu, đồng thời buông lỏng phòng bị. Trước khi Vân Hi chạy tới nơi, hai gã nghiêng người cản lại, chặn thanh kiếm của võ vệ đâm tới, mấy người còn lại giơ dao găm về phía người có vết sẹo.

Người có vết sẹo chạy trốn đã nhiều ngày, vết thương cũ chưa lành, chém giết một hồi như vậy, thể lực đã cạn kiệt, mặc dù võ vệ cố hết sức để bảo vệ hắn, nhưng dao găm của một hắc y nhân cũng tìm thấy kẻ hở, đâm vào bụng hắn.

Dao găm đâm vào rút ra, lôi ra một khúc ruột dài cả tấc.

Máu phun ào ạt, người có vết sẹo không chịu đựng nổi nữa, ngã xuống đất.

Hắc y nhân thấy đã thành công, giơ dao găm quẹt qua cổ với tốc độ sét đánh, tất cả đều tự sát.

Vân Hy ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, nàng đã hành động rất nhanh, không ngờ vẫn chậm một bước.

Trình Sưởng cũng chạy đến, nửa ngồi xổm xuống, thấy người có vết sẹo vẫn còn sống, giơ tay che vết thương trên bụng hắn, nói một cách nghiêm túc: “Ngươi ráng một chút, ta phái người đi tìm đại phu!”

“Không cần.” Người có vết sẹo đáp, hắn nói yếu ớt, “Ta không sống nổi.”

“Về chuyện……‘quý nhân’ kia, sở dĩ hắn muốn giết Tam công tử, là bởi vì Tam công tử biết chuyện đó, vì vậy hắn…… muốn giết ngài diệt khẩu.”

“Chuyện nào?” Trình Sưởng hỏi.

“Chuyện……” Người có vết sẹo ho khan vài tiếng, khóe miệng trào máu, “Tam công tử, ngài không nhớ hay sao?”

“Không nhớ.” Trình Sưởng nói.

Hắn dừng một chút, đột nhiên nói: “Ngươi ráng một chút, nói cho ta biết là chuyện gì. Ta không nhớ gì cả, cho tới nay, cái gì —— cũng không biết!”

Lời này vừa dứt, Vân Hy không khỏi sửng sốt.

Nàng ngước nhìn Trình Sưởng.

Dưới ánh lửa và ánh trăng, trong mắt Trình Sưởng tràn ngập khẩn trương và bất đắc dĩ.

Từ khi rơi xuống nước, Tam công tử luôn bình tĩnh thản nhiên, có bao giờ lo âu hoảng sợ như vậy?

Ngoài ra ——

Hắn nói hắn không nhớ gì cả, nàng có thể hiểu được.

Nhưng, hắn nói hắn không biết gì cả —— đây là ý gì?

Người có vết sẹo nhìn Trình Sưởng với vẻ mặt phức tạp, nhưng đã quá muộn để hỏi hắn tường tận, hắn thở một cách khó khăn và nói: “Ta không biết đến tột cùng là chuyện gì…… Sau khi Tam công tử rơi xuống nước, ‘quý nhân’ bảo ta…… bắt và thẩm vấn mấy nữ tử trên thuyền hoa hôm đó, rồi…… diệt khẩu toàn bộ.”

“Có một chuyện, ta chưa nói với ai để bảo vệ tính mạng.”

“Một nữ tử trên thuyền hoa nói với ta, trước khi Tam công tử…… rơi xuống nước đã từng khoe với nàng, rằng ngài biết một bí mật động trời.”

“Bí mật động trời?” Trình Sưởng hỏi.

“Vâng, là một…… bí mật có thể khuấy động sự hỗn loạn trong thiên hạ.”

“Lúc ấy, nàng cho rằng ngài chỉ nói đùa, từng hỏi ngài là bí mật gì, nhưng ngài say bí tỉ, lảo đảo chỉ vào một chỗ cho nàng biết.”

“Ngài chỉ, Giáng Vân lâu…… bên sông Tần Hoài.”

Lời này vừa nói ra, Vân Hy cả kinh.

Nàng vội hỏi: “Ngươi nói cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa?!”

Nhưng người có vết sẹo đã không chịu nổi nữa, dường như không nghe thấy gì, dùng chút sức lực cuối cùng nói: “Ta tên…… tên là Mao Cửu. Tam công tử, nếu ngài có thể đâm ‘quý nhân’ bằng chính tay ngài, nhớ nói cho…… ta biết.”

Vừa dứt lời, hắn nhắm mắt lại, cả người mềm nhũn.

Trình Sưởng nhìn người trên mặt đất không còn sự sống, ánh mắt rơi vào Vân Hy, không khỏi hỏi: “Cô sao vậy?”

Vân Hy hơi thất thần, một lát sau, nàng mím môi, nói rất khó khăn: “Hắn nói, trước khi Tam công tử rơi xuống nước, ngài chỉ vào Giáng Vân lâu bên bờ sông Tần Hoài.”

“Tam công tử có biết, lúc ấy, ta đang ở trên Giáng Vân lâu không?”

Đó là đêm hội hoa triều, dân chúng về nhà muộn, nhưng Giáng Vân lâu đóng cửa đúng giờ, sau giờ Hợi chỉ chừa một cửa nhỏ trong góc cho Vân Hy ra vào —— Giáng Vân lâu cao, Vân Hy muốn lên tầng cao nhất để canh chừng tiểu vương gia đang uống rượu trên thuyền hoa, đề phòng hắn gây ra chuyện.

Tiểu vương gia biết điều này, bởi vì mười lần uống rượu thì hắn gây chuyện hết tám lần, đều do Vân Hy dẫn theo nha sai giúp hắn thu dọn cục diện rối rắm.

Hắn thậm chí còn nhìn nàng đi từ Giáng Vân lâu xuống.

Theo như lời của người có vết sẹo, trước khi Trình Sưởng rơi xuống nước bên sông Tần Hoài, một nữ tử trên thuyền hoa nói rằng hắn biết một “bí mật động trời có thể khuấy động thiên hạ”, sau đó chỉ vào Giáng Vân lâu.

Nói cách khác, lúc ấy hắn chỉ vào…… nàng?
— QUẢNG CÁO —