Chiêu Nguyên Đế dặn dò xong, tựa như có chút mệt mỏi: “Hôm nay như vậy đi, nếu các ái khanh còn chuyện quan trọng muốn trình lên thì đến Văn Đức điện gặp trẫm.”
Nói xong, ông đứng dậy, được nội thị dẫn đi ra khỏi đại điện.
Hiện giờ Trình Sưởng được phong làm thế tử, là thân vương kế nhiệm chính thức. Hắn có xuất thân cao quý, trước đây ngu dốt bất tài, bây giờ xem ra, xét về tài năng, xét về nhân cách, hơn hẳn Lăng Vương và Vận Vương, quần thần cả triều rộn ràng chúc mừng hắn.
Vệ Giới rời khỏi Kim Loan điện, vốn muốn đi tìm Trình Sưởng tính sổ, thấy hắn bị bao vây kín kẽ nên hỏi Vân Hy bên cạnh: “Ta về Hoàng Thành Ty, ngươi đi đâu?”
Vân Hy đang định trả lời, một nội thị quan lớn tuổi đi ra từ phía sau điện, vái chào Vệ Giới: “Vệ đại nhân, bệ hạ cho mời.”
Sau đó nói với Vân Hy, “Chúc mừng Vân tướng quân thăng chức. Bệ hạ vừa mới dặn dò, lát nữa sẽ đích thân soạn chỉ cho Vân tướng quân, xin tướng quân đến Binh Bộ chờ một chút. Tạp gia được ân chỉ sẽ đưa tới ngay lập tức.”
Vân Hy nhận ra nội thị này, họ Ngô, đã phụng dưỡng đế vương hai triều, hiện giờ là nội thị quan chưởng bút của Chiêu Nguyên Đế. Lần trước nàng quỳ ở cổng Tuy Cung để minh oan cho Vân Lạc, chính ông đã tới truyền lời của Chiêu Nguyên Đế.
Vân Hy gật đầu: “Đa tạ Ngô công công.”
Vân Hy rời đi, Vệ Giới được Ngô Mão dẫn tới Văn Đức điện.
Văn Đức điện là ngự thư phòng của hoàng đế, chia làm nội điện và ngoại điện. Chiêu Nguyên Đế thật sự mệt mỏi, không phê duyệt tấu chương trước ngự án mà nhắm mắt nghỉ ngơi trên giường ở nội điện.
Nghe báo Vệ Giới đã tới, ông từ từ mở mắt và hỏi: “Ngươi dẫn Sưởng Nhi đến chùa Minh Ẩn phải không?”
Vệ Giới chắp tay vái chào ông, thành thật đáp: “Bẩm bệ hạ, Tam công tử nói rằng có nhân chứng bị giam giữ trong chùa Minh Ẩn, có lẽ biết sự thật về chuyện Trung Dũng Hầu hy sinh và cái chết của cố Thái Tử, thần cảm thấy là việc quan trọng nên đưa hắn đi.”
“Việc quan trọng?” Chiêu Nguyên Đế thản nhiên nói, “Đã biết là việc quan trọng, vì sao không bẩm trước với trẫm?”
Vệ Giới quỳ xuống: “Thần quá đột ngột, xin bệ hạ hãy trị tội.”
Chiêu Nguyên Đế nhàn nhạt nhìn chằm chằm hắn, một lúc sau mới nói: “Thôi.” Lại hỏi, “Lần trước trẫm cho ngươi đi tìm Húc Nhi, ngươi tìm thế nào?”
Vệ Giới nói: “Bẩm bệ hạ, chưa tìm được tung tích của Ngũ điện hạ, nhưng thần biết được, 6 năm trước trong trận chiến ở Tái Bắc, sở dĩ Thái Tử điện hạ tiến cử Trung Dũng Hầu xuất chinh đến Tái Bắc, hình như có liên quan tới Ngũ điện hạ. Vài ngày nữa, thủ hạ cũ của Trung Dũng Hầu sẽ trở lại Kim Lăng, thần định tìm bọn họ hỏi vài câu, xem thử có manh mối của Ngũ điện hạ hay không.”
“Tùy ngươi.” Chiêu Nguyên Đế nói, “Nhớ đừng để lộ tin tức.”
Ông xua tay: “Được rồi, trẫm mệt, ngươi đi xuống đi.”
Vệ Giới đáp lại, vái lạy Chiêu Nguyên Đế, đứng dậy, lui ra ngoài điện.
Nội điện có cửa sổ, Vệ Giới rời đi, Chiêu Nguyên Đế nhìn bóng dáng của hắn qua cánh cửa sổ, đợi hắn bước xuống bậc thang bạch ngọc, biến mất, thở dài thật mạnh: “Không thể dùng Vệ Giới được nữa.”
Toàn bộ nội thị hầu hạ trong nội điện cúi đầu cụp mắt, giống như mình không nghe thấy gì cả.
Chỉ có Ngô Mão bưng chén canh sâm bước tới: “Bệ hạ, uống chén canh sâm rồi nghỉ ngơi một chút đi.”
Chiêu Nguyên Đế nhận lấy, hớp vài ngụm, đặt canh sâm sang một bên rồi nói: “Sưởng Nhi thật nhanh trí.”
Hai câu của ông không rõ ràng, nhưng Ngô Mão lại hiểu.
Từ lúc Trình Sưởng phát hiện cái chết của cố Thái Tử có điều bị giấu giếm, đến quyết định tới chùa Minh Ẩn, cố ý dẫn Điện Tiền Ty mang về hai nhân chứng, lật lại oan tình của Trung Dũng Hầu ở Kim Loan điện, không nói tới chuyện dứt khoát và kiên quyết, chuẩn bị mọi thứ chỉ mất chưa đến hai ngày.
Quan trọng hơn là, hắn làm như vậy còn lôi kéo Vệ Giới bị liên lụy, buộc Vệ Giới trở thành trợ lực cho hắn.
Chiêu Nguyên Đế biết rõ, Vệ Giới không thích lão tam và lão tứ, bước đi này của Trình Sưởng chẳng khác nào trói Vệ Giới vào mạn thuyền của mình, tương lai Vệ Giới sẽ nhất định đứng về phía Trình Sưởng, giúp đỡ hắn, đây là điều không thể nghi ngờ.
Chiêu Nguyên Đế sai người chuẩn bị bút mực, tự mình viết thánh chỉ thăng chức cho Vân Hy, sắp sửa đặt bút xuống, ngẫm nghĩ, viết thêm hai câu, đưa cho Ngô Mão: “Cầm đi Binh Bộ truyền chỉ.”
Ngô Mão dẫn theo một tiểu thái giám ra khỏi Văn Đức điện, đi được một lúc, tiểu thái giám thấy xung quanh không có người, hạ giọng nói với Ngô Mão: “Sư phụ, hôm nay Tam công tử được phong làm vương thế tử, hiện đang ở Lễ Bộ để lãnh bổ phục và ngọc ấn. Binh Bộ và Lễ Bộ cách không xa, chúng ta vòng qua Lễ Bộ đi chúc mừng Tam công tử đi.”
Ngô Mão nhàn nhạt hỏi: “Chúc mừng Tam công tử làm gì?”
“Sư phụ, chẳng phải ngài thường nói vậy hay sao? Trong cung có gió, người như chúng ta chỉ có thể thuận theo chiều gió. Các đại nhân đã chúc mừng Tam công tử, chúng ta cũng không thể thiếu nha.”
“Đồ ngu xuẩn.” Ngô Mão cầm phất trần, liếc hắn, “Chưa rõ gió sẽ thổi đi đâu đã muốn đi theo?”
Ông nói: “Tạp gia hỏi ngươi, vì sao kim thượng phong Tam công tử làm thế tử? Vì sao phải chỉ hôn cho Tam công tử? Vì sao phái Vân thị nữ của Trung Dũng Hầu phủ đến Lĩnh Nam dẹp loạn?”
“Cái này……” Tiểu thái giám hơi do dự rồi đáp: “Phong Tam công tử làm thế tử là vì Tam công tử đã tới tuổi. Năm ngoái sau khi rơi xuống nước, đổi tính, hiện giờ đã tiến bộ; chỉ hôn cho Tam công tử, có lẽ vì không muốn thấy Tam công tử và Vân thị nữ quá thân thiết, sợ phiền phức, cũng bởi vì Tam công tử tố giác Vận Vương điện hạ, mất mặt kim thượng. Kim thượng thấy hắn có ý với Vân thị nữ, vì vậy muốn chỉ hôn cho hắn với người khác, không cho hắn được như ý; về phần phái Vân thị nữ đi dẹp loạn, là để đẩy nàng đi xa.”
“Bùn không đỡ được tường.” Ngô Mão đổi tay cầm phất trần, đuôi phất trần quét qua, đánh vào mặt tiểu thái giám, “Kim thượng và Tông Thân Vương trải qua một đoạn đường mưa gió trước đây, tình huynh đệ rất bền chặt. Cho dù con trai của thân vương và hoàng tử ngầm tranh đấu thế nào, đều được coi là trò đùa của bọn trẻ con, chỉ cần không xảy ra chuyện gì, qua đi thì thôi, nhưng hiện tại phong Tam công tử làm thế tử, ý nghĩa đã khác, ngươi hiểu không?”
Tiểu thái giám gật đầu, lại lắc đầu.
Ngô Mão thở dài, hỏi: “Ta hỏi ngươi, trên đời này, làm người nào là khó nhất?”
“Đồ nhi biết, hoàng đế.”
“Còn khó hơn làm hoàng đế?”
Ngô Mão thấy tiểu thái giám vẫn mơ hồ, đáp thay hắn: “Là thân vương, huynh đệ của hoàng đế.”
“Thân phận của thân vương, nhìn thì cao quý, trên thực tế bất kể quyền lực và địa vị đều do hoàng đế ban cho, sống chết hay tôn ti phụ thuộc vào lời nói của hoàng đế. Tướng quân canh giữ biên cương còn nắm binh quyền một cõi, có vốn liếng an cư lạc nghiệp. Còn thân vương thì sao? Ngoài vạn hộ thực ấp, các món đồ vàng vàng trắng trắng nhiều hơn người thường một chút, còn gì nữa? Hoàng đế yếu thì không sao, nhưng gặp người mạnh thì dễ bị nghi ngờ. Sau khi kim thượng lên ngôi, mất vài năm thu thập quyền lực, tiên đế có không ít nhi tử, ngươi tính xem, hiện giờ còn sống, ngoại trừ một hai người bị biếm xuống làm dân thường, chỉ còn một mình Tông Thân Vương. Nay ngài ban ân chỉ, phong Tam công tử làm thân vương kế tiếp, ngươi cảm thấy là đang nâng đỡ hắn à?”
“Theo như lời sư phụ, kim thượng phong Tam công tử làm thế tử, ngoài mặt là nâng đỡ hắn, nhưng sau này Tam công tử làm gì, không thể nói rằng đó là trò đùa để cho qua, kim thượng cho Tam công tử thân phận là vương thế tử vì muốn lấy thân phận này trói buộc hắn.”
Ngô Mão nhẹ nhàng gật đầu: “Ngươi trả lời xem, vì sao kim thượng chỉ hôn cho Tam công tử với người khác?”
Tiểu thái giám vô cùng do dự, ông vừa nói Tam công tử có ý với Vân thị nữ, nhưng hôm nay hắn làm kim thượng mất mặt, kim thượng không muốn để hắn được như ý, nhưng hiện tại tiểu thái giám không chắc chắn.
Ngô Mão nói: “Kim thượng là thiên tử. Trong lòng thiên tử có quá nhiều sự việc, sao có thời gian để ý tới chuyện tình cảm vụn vặt như vậy?”
Ông nhìn cung điện nguy nga, chậm rãi nói: “Kim thượng đang bị yếu thế.”
“Yếu thế?” Tiểu thái giám sửng sốt.
“Hôm nay ở trên điện, Tam công tử và Vân thị nữ, một người đưa ra bằng chứng, một người tố giác, khiến cho kim thượng bất đắc dĩ, đành phải hạ lệnh điều tra Vận Vương kỹ lưỡng. Sau đó, kim thượng lập tức hạ lệnh chỉ hôn cho Tam công tử, phái Vân thị nữ đi Lĩnh Nam, có phải ngươi cảm thấy kim thượng vội vàng hay không? Vội vã tách bọn họ ra vì phòng ngừa một vương thế tử dính tới tướng lĩnh, thậm chí có chút lỗ mãng?”
“Vâng.” Tiểu thái giám thấp giọng đáp.
“Ngươi nghĩ lại đi, ngay cả ngươi còn nhìn ra, chẳng lẽ đại quan cả triều lại không thấy?”
“Nhưng bọn họ sẽ nghĩ thế nào?” Lão thái giám nói, “Bọn họ sẽ cảm thấy những lời của Tam công tử hôm nay ép kim thượng hoảng hốt không có đường đi, trong lòng bọn họ, tất nhiên là sợ Tam công tử. Nay trước mặt các chúng thần, kim thượng thể hiện sự luống cuống, chính là muốn cho các đại quan sợ Tam công tử.”
“Các đại thần này thậm chí sẽ cho rằng, hôm nay Tam công tử chỉ chống đối kim thượng ở Kim Loan điện mà thôi. Một ngày nào đó, nếu bệ hạ bức bách Tam công tử, với bản lĩnh của Tam công tử, hơn nữa hắn hiện giờ đã được phong làm vương thế tử, có thể phản lại phải không? Có thể mang binh ép vua thoái vị?”
“Hiện giờ là thời đại thái bình, không ai mong muốn thật sự bị rung chuyển, đều hy vọng hoàng quyền có thể được thay đổi một cách bình an, có người yên ổn kế vị.”
“Thiên hạ chưa đổi chủ, không phải không có chính thống, kim thượng gieo trong lòng chúng thần khả năng ‘Tam công tử có thể phản lại’, ngươi nói xem những đại thần đó có đề phòng hắn hay không?”
“Nhưng trên thực tế, Tam công tử thật sự có thể phản lại hay sao? Hắn có căn cơ yếu ớt trên triều, thanh danh tệ hại lúc trước, tuy rằng cả năm nay có thay đổi tốt hơn, nhưng không đủ để xoay chuyển ấn tượng của triều thần đối với hắn. Cho dù có Vệ Giới và Vân thị giúp hắn, so với thiên hạ rộng lớn này, vẫn còn yếu lắm, hơn nữa hắn còn mang thân phận ‘vương thế tử’, nhìn có vẻ cao quý, thật ra là một gánh nặng.”
“Vì vậy, kim thượng trông có vẻ lỗ mãng, bước đầu yếu thế, là để quần thần kiêng kị Tam công tử, kiêng kị thân vương tương lai; phong hắn làm thế tử để kiềm chế hắn; hai thứ này kết hợp lại chính là muốn phong sát hắn.”
“Ngươi phải nhớ kỹ, kim thượng là thiên tử. Nếu là thiên tử, chính mình thế nào không quan trọng, đối thủ thế nào cũng không quan trọng, ngài muốn quan tâm các triều thần đến tột cùng sẵn sàng ủng hộ ai làm vua, không so sánh được ai thích hợp hơn, như vậy hãy so sánh ai không thích hợp. Đế vương vĩnh viễn sẽ tính đến nhân tâm.”
Tiểu thái giám nghe Ngô Mão nói xong, không khỏi thở dài: “Tông Thân Vương cẩn thận cả đời, không ngờ tới hôm nay, tương lai của ông và Tam công tử vẫn chưa xác định, đồ nhi nghe nói ——” hắn dừng lại, nhìn xung quanh, hạ giọng cực kỳ thấp, “Đồ nhi nghe nói, năm đó kim thượng lên ngôi, ngài và Tông Thân Vương thực ra ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan. Nếu tiên đế chọn người khác, e rằng sẽ không rơi vào tình trạng như hôm nay.”
Ngô Mão phớt lờ lời của hắn.
Ông nghĩ thầm, chưa chắc là thế.
Tình thế hôm nay do vị trí của từng người khác nhau, nếu kim thượng và thân vương hoán đổi cho nhau, chật vật đi cùng nhau, có lẽ cũng không chịu nổi.
Tiểu thái giám hỏi: “Sư phụ, sau này Tông Thân Vương phủ sẽ mặc cho kim thượng nghi kỵ và bị xuống dốc hay sao?”
Một con muỗi bay qua trước mặt, lão thái giám giơ tay chụp nhưng bị hụt.
Ông rút tay lại nói: “Lúc này đang ở đâu? Đừng nhìn thấy Kim Lăng thành im ắng, cẩn thận múc lên, chỗ nào cũng là nước, rất lầy lội, ai biết ở trong đó có cá hay không? Có trứng hay không? Trên mặt không sóng gió, phía dưới có dòng nước ngầm, sức khỏe của kim thượng bây giờ không ổn, tôm tép như chúng ta cứ giữ hơi, trốn trong khe đá mà thở.”
Tiểu thái giám nói: “Sư phụ, ngài không phải là tôm tép, ngài là cá chép!”
Hai người nói chuyện, thấy đã tới Binh Bộ, cả hai im bặt. Ngô Mão vào Binh Bộ, bày ra vẻ mặt vui vẻ, đọc ân chỉ, nói với Vân Hy: “Tạp gia xin chúc mừng Vân tướng quân, kim thượng quan tâm, không những thăng tướng quân cho ngài, còn nói rõ, sau khi Hình Bộ, Đại Lý Tự và Ngự Sử Đài lập hồ sơ cho trận chiến ở Tái Bắc của Trung Dũng Hầu, ngài có thể đến bộ nha hỏi bất cứ lúc nào.”
Vân Hy mở thánh chỉ ra nhìn, quả nhiên Chiêu Nguyên Đế thêm điều này vào trong thánh chỉ.
Cuối cùng còn nói, nếu Trung Dũng Hầu thật sự bị oan, cho Tuyên Uy nhận tước vị Trung Dũng Hầu ngay lập tức.
Vân Hy vui mừng khôn xiết, cảm tạ Ngô Mão, nhận áo giáp tướng quân và thanh kiếm từ tiểu lại của Binh Bộ.
Hiện giờ nàng là tướng quân ngũ phẩm, có hơn vạn binh mã dưới quyền, đương nhiên không giống trước đây, tới cửa cung, có võ vệ lập tức dắt ngựa tới cho nàng, cung kính nói: “Vân tướng quân đi từ từ.”
Vân Hy cưỡi ngựa về thẳng Trung Dũng Hầu phủ, Triệu Ngũ chào đón: “Đại tiểu thư, ngài đã trở lại.”
Vân Hy “Ừm”, dừng ngựa, bước nhanh đến chính viện, thấy A Cửu dựa vào ghế tre dài, uể oải chơi ném bóng với Dơ Dơ, Phương Phù Lan ngồi ở chính đường, cầm khung thêu và kim, đang cẩn thận thêu mẫu.
A Cửu nhìn thấy Vân Hy, ném quả bóng mà Dơ Dơ nhặt được ra xa, đứng dậy, không vui: “Nói đi hai ngày thật sự đúng là đi hai ngày, nếu không về thì ta sẽ ra ngoài tìm ngươi.”
Vân Hy đi đến trước mặt nàng, nhét thánh chỉ vào ngực nàng, cười nói: “Đọc đi!”
“Cái gì?” A Cửu vừa mở thánh chỉ, vừa sốt ruột nói, “Ngươi biết ta ghét đọc chữ nhất, ta ——”
Nhưng khi nàng đọc được một nửa, đột nhiên dừng lại.
Ánh mắt dời đến hàng chữ đầu tiên bên phải thánh chỉ, cẩn thận đọc lại từ đầu.
A Cửu quả thật không thích nhìn những thứ có chữ.
Năm đó ở thảo nguyên, có rất nhiều người không biết chữ trong doanh trại, A Cửu biết đọc là do Vân Lạc dạy Vân Hy và nàng. Nàng không tập trung vào sách vở, học rất chậm, nếu Vân Lạc dạy Vân Hy một lần, phải dạy A Cửu ba lần, dạy Vân Hy ba lần thì phải dạy A Cửu mười lần.
Nhưng hiện tại, A Cửu đọc thánh chỉ dày đặc chữ từ đầu tới cuối ba lần.
Nàng ngẩng đầu, hỏi Vân Hy: “Đây là thật à?”
“Hoàng đế lão nhân thật sự muốn thăng ngươi làm tướng quân? Để ngươi dẫn binh xuất chinh trong tháng hai?”
Vân Hy gật đầu.
“Ông ta còn muốn điều tra triệt để sự thật về trận chiến ở Tái Bắc năm đó, trả lại sự trong sạch cho hầu gia?”
“Sau đó còn để cho tiểu tử Vân Lạc nhận tước vị?”
Vân Hy lại gật đầu.
“A Đinh.” Phương Phù Lan nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, đi tới cửa chính đường gọi Vân Hy.
Vân Hy lấy thánh chỉ từ A Cửu, đưa cho Phương Phù Lan: “A tẩu, hôm nay bệ hạ ——”
“Ta đã nghe rồi.” Phương Phù Lan gật đầu.
Nàng như trút được gánh nặng, trong mắt hiện lên niềm vui dịu dàng, cười nói: “Muội vất vả mấy năm nay, cuối cùng ngày này cũng tới.”
Vân Hy lắc đầu nói: “Ta không vất vả, a tẩu mới vất vả.”
Phương Phù Lan tinh tế hơn A Cửu, nhìn thấy Vân Hy đang cầm áo giáp tướng quân lãnh từ Binh Bộ nên nói: “Muội đã là tướng quân, sau này càng cần thể diện, đưa áo giáp cho ta đi, ta sẽ lau khô cho muội rồi treo lên giá gỗ.”
Vân Hy nói: “A tẩu, sức khỏe của tẩu không tốt, để Triệu Ngũ hoặc Minh Thúy lau cho ta cũng được.”
“Đây là đại sự, ta sợ người khác không đủ cẩn thận.” Phương Phù Lan nói, nàng biết Vân Hy luôn muốn dẫn binh, muốn làm tướng quân, nay được đền bù như tâm nguyện, nên cẩn thận mới được.
Nàng lại vô chính đường, thu dọn đồ thêu, nhẹ nhàng nói: “Giờ là đầu xuân, ta định đợi đến tháng ba sẽ may bộ đồ xuân cho muội, bây giờ muội phải đi trong tháng hai, mấy ngày nay phải gấp một chút.”
Nói xong, nàng gọi Minh Thúy, cùng nhau thu thập áo giáp của Vân Hy.
Vân Hy trở lại viện, nhìn xung quanh, không thấy A Cửu đâu cả, nàng sửng sốt, vòng ra tiền viện tìm, thấy A Cửu đã cởi ngựa mà nàng cột ở cửa phủ.
Vân Hy ngạc nhiên: “A Cửu, ngươi đi đâu đó?”
A Cửu dừng lại, xoay người, gãi đầu: “À, lúc trước ta đã nói với ngươi rồi đó. Ta quen một người bạn trên đường tới Kim Lăng, hắn biết ta ở dưới quyền của Trung Dũng Hầu ở doanh trại Tái Bắc, hôm nay được tin tốt, ta rất vui, đi ra ngoài chơi, nhân tiện nói cho hắn biết, để hắn cũng vui lây.”
Nàng nói xong, lại giải thích: “Lần trước ta muốn đi tìm hắn, ngươi bảo ta ở nhà với a tẩu của ngươi, không cho ta đi, hắn đã đợi ta mấy ngày rồi!”
Vân Hy gật đầu: “Ừ, ngươi đi đi.”
A Cửu ngẫm nghĩ, đột nhiên cột ngựa vô cọc gỗ lại, bước tới khoác vai Vân Hy, cùng nàng trở về tiểu viện: “Thôi, ta sẽ không đi! Ngươi được thăng làm tướng quân, đã làm một việc giỏi giang to tác như vậy mà không gây tiếng vang! Hôm nay ở nhà với ngươi!”