Diêm Long Quân

Chương 7



Chương 7

Nhưng muốn giữ được vị trí này thì phải đánh mất phẩm giá của mình.

Suy nghĩ hồi lâu, nhân phẩm vẫn thua vị trí quản lý, Vương Đức Thủy khuỵu xuống nói với Lục Thần: “Xin lỗi cậu, tôi sai rồi. Tôi không nên coi thường người khác.”

“Cậu thanh niên, vậy được chưa?”, An Kình Tông chờ đợi nói.

Lục Thần hờ hững đáp: “Cũng tạm!”

“Được!”, An Kình Tông như trút được gánh nặng, ông ta sợ anh sẽ không chịu nói chuyện.

Trong một văn phòng sang trọng của khách sạn Ngân Thiên, người phục vụ xinh đẹp rót cho Lục Thần một tách Thiết Quan Âm, An Kình Tông tự mình châm một điếu thuốc cho anh.

Lục Thần hít một hơi thật sâu điếu thuốc, sau đó nhàn nhạt nói: “Chủ tịch An, tôi thích người vào thẳng vấn đề”.

“Ừm!”, An Kình Tông nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Kỳ thật gần đây tôi có chút phiền phức. Có người muốn tính mạng của tôi, cho nên…”

“Cho nên, ông muốn mời tôi làm vệ sĩ?”, Lục Thần nhìn chằm chằm An Kình Tông.

Lục Thần, người nhiều năm chinh chiến, có đôi mắt sắc bén như chim ưng, người bình thường khi nhìn thấy cũng sẽ rùng mình.

An Kình Tông có cảm giác như đang giữa trời đông giá lạnh, sau lưng đổ mồ hôi, nhưng vẫn gật đầu.

Im lặng!

Trong bầu không khí kỳ quái, An Kình Tông có vẻ khó chịu, có lẽ ba mươi giây này là khoảng thời gian khó khăn nhất trong cuộc đời ông ta.

Đột nhiên, một nụ cười nở trên khuôn mặt Lục Thần.

“Được thôi! Tôi đồng ý!”

Muốn hạ bệ nhà họ Lục, cần có một chỗ dựa như An Kình Tông, ngoài ra, vệ sĩ cũng là một vị trí tốt để che giấu thân phận, đây là việc nhất tiễn song điêu.

Nghe vậy, An Kình Tông có chút phấn khích.

“Cậu thanh niên, cậu tự ra giá lương đi!”

Lục Thần cười nhẹ, anh không thiếu tiền, chỉ tùy ý đáp: “Năm ngàn thế nào?”

“Năm ngàn?”, An Kình Tông tưởng mình nghe lầm.

“Sao thế, tôi ra giá cao quá à?”, Lục Thần nhả khói.

“Không phải!”, An Kình Tông xoa mắt, ổn định tinh thần, ông ta giơ năm ngón tay ra: “Tôi trả cậu năm mươi ngàn!”

“Ok!”, Lục Thần gật đầu: “Được, có điều mai tôi có việc, ngày kia tôi báo lại được không?”

“Được!”

Ông ta sảng khoái đáp: “Ngày kia tới Ngân Thiên báo danh, cậu có thể ở đâu tùy thích”.

Bên ngoài khách sạn Ngân Thiên, một người đàn ông mặc áo ngắn tay màu đen và trên tay có chạm trổ rồng và phượng đang đi lại.

“Chắc chắn tên đó đi vào đây chứ?”

Hoàng Mao vỗ ngực nói: “Tôi tận mắt chứng kiến, không thể lầm được!”

Hoàng Mao sau khi lên xe lúc đó cũng không lái xe bao xa, mà là quay đầu đi theo Lục Thần phía sau.

“Mẹ nó! Rắc rối rồi đây, lời của cậu chủ không thể làm trái, khách sạn Ngân Thiên cũng không phải chỗ tùy tiện gây sự”, gã mập cảm thấy tiến thoái lưỡng nan.