Điềm Nhập Tâm Phi

Chương 34



Bàn tay to lớn ấm áp của Phó Tư Nghiên ôm trọn bàn tay cô. Hắn cầm ngón trỏ của cô chạm vào giữa cằm mình, xoa lên xoa xuống.

Đôi mắt người đàn ông đó đang ngắm nhìn ngắm cô.

Bốn mắt nhìn nhau, Nguyễn Hân cảm thấy cảm giác mơ hồ huyền ảo lại xâm chiến trái tim mình, bản thân cô cũng không giải thích được đó là loại cảm giác gì, Phó Tư Nghiên vẫn cầm tay cô vuốt ve cằm hắn, dường như muốn để cô nghiện cảm giác này.

“Được rồi.”

Nguyễn Hân thu tay về.

Phó Tư Nghiên hạ thấp giọng, nói: “Sau này muốn vuốt ve chỗ nào cứ nói với tôi, tôi sẽ phối hợp với em.”

Mặt Nguyễn Hân đỏ bừng, lườm hắn một cái, chuyển chủ đề: “Đừng nói lung tung, không phải anh mệt sao, còn không mau đi ngủ, quầng thâm mắt càng ngày càng rõ rồi kìa.”

Cô nhảy xuống khỏi người Phó Tư Nghiên, lần này hắn không ngăn cô lại, nhưng hắn đã chủ ý muốn nói rõ ràng quan hệ của hai người, không định dễ dàng để cô đi như thế, hắn đứng dậy, nhìn cô, trịnh trọng nói lại một lần nữa: “Nguyễn Hân, không nhận được câu trả lời của em, tôi rất căng thẳng, tôi muốn theo đuổi em, mong em hãy suy nghĩ thật kỹ, cho tôi một cơ hội.”

Những lời mà Phó Tư Nghiên nói hôm nay đã vượt ra khỏi những gì mà Nguyễn Hân biết về hắn.

Cô bị thái độ nghiêm túc giống như đang tuyên thệ của Phó Tư Nghiên khiến cho không biết phải làm gì, đầu óc choáng váng, từ trước đến giờ cô chưa bao giờ nghĩ đến việc Phó Tư Nghiên sẽ thích cô.

Hai người họ rõ ràng là hai kiểu người khác nhau, hắn trưởng thành đứng đắn, từ nhỏ đã được Phó lão gia nuôi dạy làm người kế nhiệm mình, trên thương trường hô mưa gọi gió, kinh nghiệm dày dặn.

Còn cô mặc dù là người thừa kế của tập đoàn Đại Hành, nhưng với tư cách là người con gái độc nhất của nhà họ Nguyễn, là viên minh châu của cả nhà, cả bố cả mẹ đều rất yêu thương chiều chuộng cô. Có lẽ hai người đã sớm có ý định ly hôn, cho nên họ cố gắng bù đắp tình yêu thương cho đứa con độc nhất của mình, trước giờ chưa từng yêu cầu cô nhất định phải làm thế này thế kia. Vì thế từ nhỏ đến lớn cô sống rất thoải mái, ung dung, tính tình cũng có chút kiêu kỳ.

Cô cho rằng hắn sẽ thích kiểu con gái nữ cường, mạnh mẽ, tương đồng với hắn.

Nhưng hắn lại nói thích cô.

Hắn hỏi cô có muốn sinh con không cô lại còn nghĩ rằng hắn nói thế chỉ để khiến ông nội vui lòng. Nhưng với tính cách của hắn sẽ không vì chuyện lừa cô sinh con mà nói thích cô.

Trong đầu cô lại nhớ đến chuyện trước đây hắn hỏi cô có đồng ý thử làm vợ chồng với hắn không, rồi hôn cô ôm vào lòng.

Khi hắn đi làm, hỏi cô có nhớ hắn không.

Thậm chí đến việc chỉ vì cô gửi tin nhắn hỏi hắn có phải có độc không nhưng hắn lại không hiểu ý cô, hiểu nhầm thành sức khỏe cô không ổn, bỏ mặc cả một hội đồng quản trị công ty chạy về nhà xem cô thế nào rồi sau đó lại vội vã quay về công ty.

Lúc đó cô còn cảm thấy kỳ lạ.

Bây giờ cô đã hiểu rồi, là hắn quan tâm đến cô.

Mà cô dường như cũng không từ chối nụ hôn của hắn.

Tim cô đập dữ dội, nhìn ánh mắt của hắn cảm thấy hơi hoảng, cô cúi đầu, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, nói: “Vậy để tôi suy nghĩ.”

Cô vừa nói dứt lời, hai tai lại nóng bừng lên.

Khóe miệng Phó Tư Nghiên cong lên, đi về phía cô nhưng Nguyễn Hân lại đưa tay ra chặn lại trước ngực, nói: “Tôi vẫn đang suy nghĩ chứ chưa đồng ý, trước khi tôi chính thức nhận lời, anh không được tùy tiện động tay động chân với tôi.”

Phó Tư Nghiên nhìn cô, chủ động lùi lại phía sau một bước, sảng khoái nói: “Được”.

Nguyễn Hân nghĩ ngợi rồi nói: “Nếu đã như vậy thì việc chúng ta tiếp tục ngủ chung một giường phải chăng là không hợp lý cho lắm?”

Phó Tư Nghiên biết cô đang băn khoăn chuyện gì liền nói: “Hiện giờ về cơ bản là ngày nào dì Hoàng cũng báo cáo chuyện tình cảm của hai chúng ta cho ông nội, nếu chuyện chúng ta không ngủ chung giường bị bà ấy phát hiện, bà ấy sẽ nói lại với ông nội.”

Sức khỏe của ông không tốt, bây giờ tâm nguyện duy nhất giúp ông cố gắng chống đỡ bệnh tật chính là được ôm chắt của mình, nếu để ông biết được cháu trai cháu dâu ngoài miệng nói đang cố gắng nhưng thực ra lại không ngủ chung phòng thì không biết ông sẽ đau lòng như thế nào.

Nghĩ đến tốc độ truyền tin của dì Hoàng, Nguyễn Hân đồng ý với lời nói của Phó Tư Nghiên.

“Vậy làm thế nào?”