Điếm Tiểu Nhị Cùng Nữ Ma Đầu

Chương 47: Tam Tặc Vương





"Nam Côn Luân, ta sẽ không buông tha Nguyệt Lạc sơn trang, chỉ cần ta còn sống, nhất định tự tay đập nát nó!"
************
Phó Vân Mặc nghỉ ngơi một ngày, sau khi được Nam Côn Luân vận công chữa thương, thương thế của nàng đã đỡ hơn nhiều, cơn đau cũng dần biến mất khá nhiều, cũng có thể xuống giường, liền lập tức đề nghị cùng Nam Côn Luân đi gặp Quái y một lần.

Gian nhà nhở ở trấn Bắc vẫn tràn ngập mùi vị thảo dược giống như trước, mà hai người vừa tới, liền thấy Quái y ở trước cửa nhà mình đang đút chó mèo lang thang ăn gì đó, khóe miệng còn mang theo ý cười ôn nhu, cái này thực sự không phải Quái y mà Nam Côn Luân từng gặp qua.

Phó Vân Mặc cùng Nam Côn Luân hai mặt nhìn nhau, người này không giống như Quái y thấy chết mà không cứu lắm nha!
Tựa như nghe thấy được âm thanh, Quái y thu lại ý cười ôn nhu khi nãy kia, lãnh đạm nói: "Ai?"
Nam Côn Luân đang muốn mở miệng nói gì đó, Phó Vân Mặc lại mở miệng trước: "Đa tạ ân cứu mạng của Quái y."
Lời này vừa nói ra, Quái y liền biểu lộ vẻ mặt hiểu rõ, nói: "Là các ngươi."
Quái y đứng lên, mà đám chó mèo lang thang cũng lập tức rời khỏi gian nhà nhỏ.

Phó Vân Mặc cười nói: "Ta biết giữa Nam Côn Luân và Quái y cô nương...."
Phó Vân Mặc còn chưa nói xong, Quái y liền nói: "Ngươi muốn cầu xin?"
Khóe miệng Quái y vung lên một nụ cười lạnh, tựa hồ tất cả mọi thứ đều nằm ở trong lòng bàn tay củ nàng, mà Phó Vân Mặc sững sỡ đứng tại chỗ....Quả nhiên là mắt mù tâm không mù a....Tâm tư này quả nhiên vô cùng nhạy bén.

"Phải, vậy ta cũng không vòng vò, chuyện đi Lạc Hoa lĩnh này đi và về mất ít nhất hai mươi ngày, nếu trên đường đi có gì trở ngại, vậy căn bản là không kịp trở về."
Quái y sau khi nghe xong, xoay người đi đến đùa nghịch thảo dược đang phơi ở trong viện.

"Đó là chuyện của các ngươi."

Dầu muốn không ăn! Phó Vân Mặc nhíu mày, đang muốn nói gì thêm, Quái y lại nói: "Các ngươi tự mình tìm cách giảm bớt độc tính đi, không tiếp."
Nói xong, Quái y xoay người, sờ tường, đi vào trong phòng, đóng cửa lại.

Trong đầu Phó Vân Mặc vẫn luôn nghĩ đến câu nói cuối cùng kia của Quái y....!
"Nam Côn Luân."
"Tiểu Mặc tỷ."
Hai người đồng thời mở miệng, sau đó nhìn nhau cười...!
"Diêm Vương sầu có cách..."
Đúng vậy, chỉ cần tìm được Diêm Vương sầu, cho dù hắn không giải được độc này, thì cũng có cách để giảm bớt độc tình này?
"Mặc kệ thế nào, chúng ta lập tức lên đường!"
Phó Vân Mặc nói xong, bỗng nhiên nhớ tới hai con ngựa kia của mình đã chạy mất, hiện tại nếu lấy bạc còn lại mua ngựa, thì trên đường phải ăn cỏ rồi....!
"Trên đường ngươi chữa thương cho ta, chờ sau khi thương thể ta khỏi hoàn toàn, trực tiếp sử dụng [Như diều gặp gió] mà lên đường thôi!"
Phó Vân Mặc chỉ có thể nghĩ được như vậy, dù sau túi tiền eo hẹp, bất đắc dĩ phải dùng khinh công mới được, nhìn nữ ma đầu và Mạc Ly Hề cũng không thường cưỡi ngựa, chắc là khinh công cũng dùng được.

"Được!"
- -------------
Sau khi hai người trở lại y quán từ biệt lão y sư, liền tiếp tục lên đường, chỉ là dọc theo đường đi, Phó Vân Mặc lại có chút rầu rĩ không vui.

"Làm sao vậy Tiểu Mặc tỷ?"
Nam Côn Luân đã nhận ra sự khác thường của Phó Vân Mặc, ngày thường, nàng luôn cùng mình nói chuyện một đường, hiện giờ cái gì cũng đều không nói, ngay từ đầu Nam Côn Luân nghĩ ra Phó Vân Mặc đang bị thương nên kiệm lời, nhưng hôm nay nhìn nàng nhíu chặt mày, liền cảm thấy không phải như vậy.

"Nam Côn Luân, chúng ta phải nhanh chóng luyện võ công cho xong."
Sau chuyện này, Phó Vân Mặc rốt cuộc cũng đã nhận ra giang hồ trong tưởng tượng của mình còn hiểm ác hơn nhiều, không phải lần nào, đều sẽ có người ra tay giúp mình.

"Tiểu Mặc tỷ, đệ dạy cho tỷ [Quỷ kiếm] nhé?"
Nam Côn Luân nhớ tới cảnh Phó Vân Mặc thiếu chút nữa bị Nhạc Văn Quân hôn kia, trong lòng vẫn sợ hãi như cũ, thậm chí là cảnh gương mặt nhỏ của Phó Vân Mặc mất đi huyết sắc kia, cũng làm bản thân sợ hãi, hắn không muốn mất đi Phó Vân Mặc, Phó Vân Mặc đã được hắn xem như người thân cuối cùng trên đời của hắn rồi.

"Đó là gia truyền của các ngươi..."
Phó Vân Mặc còn chưa nói xong, Nam Côn Luân liền ngắt lời nói: "Cho dù là kiếm pháp gia truyền, nếu không có người học, không có người sử dụng, cũng chỉ là giấy vụng, cho nên Tiểu Mặc tỷ, đệ dạy cho tỷ nhé?"
"Được."
Phó Vân Mặc hạ quyết tâm, phải học giỏi võ công, nếu đã vào giang hồ, nếu bản thân có thù oán với Nguyệt Lạc sơn trang, như vậy....!
Nàng nhất định phải đòi lại gấp mười lần.

"Nam Côn Luân, ta sẽ không buông tha Nguyệt Lạc sơn trang, chỉ cần ta còn sống, nhất định tự tay đập nát nó!"
Phó Vân Mặc nắm chặt hai tay, nàng quá yếu ớt, thế cho nên mới bị đám chó mèo đó đều có thể khi dễ mình, đặc biệt là khi Nhạc Văn Quân kề sát vào mình, loại vũ nhục này...!
"Được! Tiểu Mặc tỷ! Đệ cũng không bỏ qua cho hắn!"
Có lẽ rất lâu về sau, trước khi Nhạc Văn Quân chết, cũng sẽ rất hối hận lúc trước làm sao lại không thể giết chết hai người, vì thế cho nên để lại mầm tai họa lớn như vậy.

Sau đó Phó Vân Mặc liền lập ra bảng giờ giấc luyện công, buổi sáng cùng Nam Côn Luân luyện ngoại công nửa canh giờ, nghỉ trưa luyện nội công một canh giờ, buổi tối trước khi ngủ luyện ngoại công một canh giờ, sau đó luyện nội công cho đến khi đi vào giấc ngủ, thời gian còn lại lên đường.

Thời gian lên đường ngẫu nhiên mệt mỏi, Phó Vân Mặc cũng sẽ dùng thời gian nghỉ ngơi ngồi xếp bằng để tu luyện nội công, mà Nam Côn Luân sẽ hộ pháp giúp nàng, không cho những người khác quấy rầy, chờ đến khi Nam Côn Luân luyện công, liền đến phiên Phó Vân Mặc thay hắn hộ pháp.


Cứ như vậy, năm ngày trôi qua, Phó Vân Mặc cảm giác công lực của bản thân quả thực tăng lên không ít, thậm chi bởi vì cùng Nam Côn Luân luyện ngoại công, một số chiêu thức võ công cũng ngày càng thuần thục, cùng Nam Côn Luân đối luyện cũng tiếp thu được không ít kinh nghiệm thực chiến.

"Nam Côn Luân, đường rẽ thế này hẳn là đi đường bên trái nhỉ?"
Phó Vân Mặc nhìn đường rẽ ở trước mắt, có chút phiền não, nàng làm sao nghĩ đến, vẫn luôn đi một con đường duy nhất, đột nhiên lại xuất hiện một đường rẽ chứ, nàng chỉ thấy đau đầu thôi.

Nam Côn Luân lấy bản đồ ra, nhìn xem, sau đó nói: "Dựa theo con đường bên tay trái mà đi, chắc là đúng rồi."
Nam Côn Luân thu lại bản đồ, sau đó khi cùng Phó Vân Mặc đang chuẩn bị tiếp tục lên đường, lại gặp người ở giữa đường.

"Đường này là ta mở, cây này là ta trồng, muốn đi qua đây, phải để lại tiền mãi lộ!"
Phó Vân Mặc chỉ cảm thấy ó gió lạnh thổi qua...Kịch bản cũ kỹ như vậy cư nhiên thật sự xuất hiện rồi...!
Nam Côn Luân nhìn ba người ở chắn ở con đường phía trước, hóa trang cũng mười phần giống sơn tặc, chỉ là thần kinh của Phó Vân Mặc đang chuyên chú, nghiêm túc cảm thụ hơi thở của ba người này...!
Võ công của ba người này thế mà đều không thấp.

"Tiểu tử, nha đầu, nghe qua danh hào Tam tặc vương của chúng ta chưa, vậy thì ngoan ngoãn để lại tiền bạc đi."
Tên đứng ở giữa kia, vóc dáng cao, mắt nhỏ miệng nhỏ, hào quang đạo tặc, đích xác thật sự là sơn tặc đích thực...!
Tam tặc vương? Phó Vân Mặc suy nghĩ một lần, cũng không nghĩ ra ba người này là ai...!
"Lão đại lão đại, huynh nhìn kìa, nha đầu kia lớn lên khá xinh đẹp, hay là lão đại bắt về là áp trại phu nhân đi?"
"Đúng vậy đúng vậy lão đại."
Mở miệng chính là tên lùn đứng bên phải tên cao lớn.

Tên mập mạp bên trái tên cao lớn cũng mở miệng, tên cao lớn kia nhìn nhìn mình, cười nói: "Qu ả thực không tệ, vậy thì bắt về đi!"
"Nói còn nhiều còn hơn ta."
Phó Vân Mặc cười khẽ, Vân Trung Tiên trong tay đã tra ra khỏi vỏ, ngân quang lấp lánh.

Tam tặc vương kia vừa thấy, liền biết kiếm trong tay Phó Vân Mặc là vật phi phàm, nếu cướp được đem bán đi...!
Ánh mắt ba người kia càng trở nên tham lam hơn...!
"Ba vị đại ca, thật trùng hợp nha, các ngươi là đạo tặc, chúng ta cũng vậy."
Nam Côn Luân lúc này mở miệng, Phó Vân Mặc nhìn hắn một cái, cố nhịn cười, lộ ra một bộ dạng nghiêm túc.

"Các ngươi là Tam tặc vương, chúng ta là thư hùng đạo thánh*, không biết ba vị có nghe qua chưa?"
*雌雄盗圣 – Thư hùng đạo thánh: thánh trộm đực cái (nam nữ)
Phó Vân Mặc có chút không nhịn được, thư hùng đạo thánh là cái quỷ gì....!
Ba người kia vừa nghe, nhíu chặt mày, tên cao lớn nói: "Thư hùng đạo thánh, nghe cũng chưa từng nghe qua..."
"Vậy càng trùng hợp..."
Phó Vân Mặc lúc này mở miệng, rồi nói tiếp: "Tam tặc vương, chúng ta cũng là nghe cũng chưa từng nghe qua..."
"Tiểu nha đầu, dám giỡn mặt với lão tử! Đều lên cho ta!"
Tên cao lớn tức đến đỏ mặt, tên mập cùng tên lùn lập tức cầm theo đao vọt lên, võ công của hai tên này không tính là cao, cao nhất chính là tên cao lớn kia.

Phó Vân Mặc nhíu mày, mũi chân bật lên, lui về phía sau bốn thước, Vân Trung Tiên trong tay hóa thành dạng xòe ô, dưới ánh nắng mặt tời, tản ra ngân quang, mà Phó Vân Mặc cầm Vân Trung Tiên trong tay xoay tròn, ngân quang càng chói mắt hơn.

Phó Vân Mặc ngay sau đó thu hồi dạng xòe ô, dùng chiêu [Như diều gặp gió], thân hình giống như du long vọt lên phía trước, mà Vân Trung Tiên trong tay càng nhanh hơn, vận khởi nội lực, Vân Trung Tiên đánh lên trên đao của hai người, thanh đao theo tiếng mà đứt gãy.


Thời điểm hai người kia còn chưa phục hồi tinh thần, Phó Vân Mặc dùng [Khoái Tự Quyết của [Qu ỷ kiếm], một người một kiếm đâm vào đầu vai của hai người kai, trong nháy mắt máu đổ như trút...!
Phó Vân Mặc thu hồi kiếm thế, lui về một chỗ, động tác quá nhanh, hai người kia căn bản không kịp phản ứng.

Võ công thiên hạ duy khoái bất phá*, thật là một đạo lý rất không tồi...!
*唯快不破 – Duy khoái bất phá: Mang ý nghĩa là, trong môn vàn võ công trong thiên hạ, chỉ có duy nhất một môn võ công "nhanh".

Khi tốc độ võ công đạt tới mới thuần thục, không cần di chuyển phức tạp, chỉ cần thủ thuật đơn giản, là có thể đánh bại đối thủ.

Hai người kia sợ tới mức ngã lộn nhào về phía sau tên cao lớn, lòng còn sợ hãi mà nhìn Phó Vân Mặc, nếu vừa rồi Phó Vân Mặc nổi lên sát tâm, e là bọn họ đã sớm đi uống trà cùng Diêm Vương gia rồi.

"Công phu giỏi a tiểu nha đầu."
"Công phu mèo ba chân mà thôi."
Xuất thủ, kiếm thế, tốc độ, giống như đều được nâng cao rất nhanh chóng, Nam Côn Luân cơ hồ sắp kinh ngạc cảm thán sự tiến bộ của Phó Vân Mặc, chỉ mới qua thời gian có năm ngày thôi...!
Ra tay không chút nào lôi thôi dai dẳng, nhanh như tia chớp, hơn nữa công phu [Như diều gặp gió] kia, phối hơp với kiếm chiêu càng vô cùng tốt...!
Tiểu Mặc tỷ, thiên tài a!
"Để tiền lại đi, ta sẽ không giết các ngươi."
Nam Côn Luân đích xác đối với tiền rất có hứng thú, đại hiệp cũng cần phải ăn cơm, không phải sao?
Nam Côn Luân ở một bên ôm ngực, Tu La ở trên tay hắn, rất có hứng thú mà nhìn Tam tặc vương.

"Để ta đến lĩnh giáo các ngươi."
Tên cao lớn thả lỏng gân cốt, khóe miệng mang theo ý cười, rút ra trường kiếm bên hông, đó là một Thanh Phong kiếm, theo lý thuyết, Thanh Phong kiếm nên là bội kiếm của đệ tử Thương Vân phái mới phải....!
"Ta..."
Nam Côn Luân còn chưa nói xong, Phó Vân Mặc liền mở miệng nói: "Nam Côn Luân, để ta, nếu ta đánh không lại, ngươi hãy ra tay, được không?"
Phó Vân Mặc nói xong, tên cao lớn nhíu mày, mắng: "Cái này không công bằng!"
"Trên giang hồ, ai nói công bằng với ngươi? Nắm đấm mới là đạo lý cứng nhất!"
Phó Vân Mặc nói xong, mũi chân bật lên, Vân Trung Tiên trong tay lao ra, ra tay cực nhanh chóng, phản ứng tên cao lớn cũng nhanh, lập tức dùng kiếm đỡ lấy, một chặn này, đem hai người đều bị chấn động lui lại vài bước.

Tên cao lớn nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ nói, nội lực của nha đầu này kỳ thật không cao, nhưng nội lực này lại thập phần tinh thuần hơn nữa còn bá đạo, tựa như là nội công thượng thừa nào đó, lúc nãy mới làm bản thân bị chấn động, chính là loại tâm pháp nội công này hắn lại chưa từng gặp qua.

Phó Vân Mặc cắn chặt răng, tên cao lớn này quả nhiên không đơn giản, hơn nữa kia lại là nội lực cương dương...!
Làm sao lại giống như nội công của Thương Vân phái?
Thanh Phong kiếm, Thương Vân tâm pháp, tên cao lớn này cùng Thương Vân phái e là có chút liên quan....!
--------Hết chương 47-------.