Diêm Vương Tuyển Vợ

Chương 20: Nhóc không thích tôi thật sao?



Từ Hiên Nghi như hóa đá trước hắn, gì đây sao hắn lại yếu xìu và mệt mỏi như vậy, cô khó khăn trả lời

"Không tôi với ngài chỉ gặp nhau lần đầu sao tôi có tình cảm với ngài được "

Hắn nhìn cô trả lời quyết đoán và chắc chắn, hắn lẵng lặng cúi đầu câu trả lời của cô đã làm xuất hiện biểu hiện buồn bã trên gương mặt của hắn, khẽ thở dài

" Thôi được rồi, tôi biết rồi cảm ơn nhóc đã trả lời câu hỏi của tôi "

Hắn rời khỏi giường xoay đầu lại nói vài điều với cô

" Nhóc con, đi ăn sáng đi nảy giờ nhóc cũng đói rồi, tôi đi đây gặp chuyện gì nguy hiểm thì hãy gọi tên tôi có biết chưa " Bộ dạng nghiêm nghị lạnh lùng không 1 chút cảm xúc của hắn đã trở lại chấp 2 tay đằng sau dặn dò cô đủ thứ.

" Tôi biết rồi, cảm ơn ngài đã quan tâm tôi " Cô trả lời nhưng không ngước nhìn lên nhìn hắn, cô đang rất khó xử

Hắn thấy nhưng cũng không làm gì khác " Được rồi, tôi đi đây nhớ những lời tôi dặn và ăn uống cho đầy đủ bảo bối của tôi "

Dạ Nguyệt Thần hắn tiến lại xoa đầu cô, nhanh chóng rời đi, cảm nhận được tóc mình có lực tác động cô ngước lên định nói vài câu với hắn nhưng cô chưa kịp nói hắn đã biến mất để lại cô giữa không gian tĩnh lặng và muôn ngàn cảm xúc lẫn lộn đang cáu xé bên trong, cô mệt mỏi bước xuống giường nhìn đồng hồ đã hơn 8 giờ, từ từ đi lại mở cánh cửa phòng nhanh chóng bước xuống nhà không biết ba mẹ cô có ở nhà không hay là đã đi làm

" Bảo bối nhỏ của tôi, em không yêu tôi, tôi sẽ khiến em yêu tôi trở thành vợ của tôi và mẹ của các con tôi, tôi sẽ không cho em rời xa tôi đâu nhóc con "

Hắn vẫn chưa rời khỏi chỉ là biến mất để trả lại không gian yên tĩnh cho cô, sau khi cô ra khỏi phòng hắn đã đứng trước cửa và quan sát, cô lại không biết hắn vẫn chưa đi nhìn cô bước xuống hắn liền lên tiếng và hiển nhiên mọi lời hắn nói cô sẽ không thể nghe được

Nói xong hắn liền rời ik, phía cô vừa xuống nhà, cô đi thẳng vào nhà bếp thấy ba mẹ đang dọn đồ ăn ra bàn cô bước lại định làm gì đó, mẹ cô thấy và hiểu cô định làm gì bà đã ngăn cô lại

" Con ngồi vào bàn ăn luôn đi, ba mẹ dọn xong cả rồi không cần phụ nữa "

Mẹ cô vừa dứt lời ba mẹ cô cùng ngồi xuống, cô thấy nên nghe theo lời mẹ ngồi xuống và bắt đầu buổi sáng, trong buổi ăn đó mẹ cô vừa ăn vừa chất vấn cô

" Hiên Nghi, mẹ hỏi con con làm gì cả buổi sáng mẹ gõ cửa phòng kêu con không được, ba kêu con cũng không nghe ba mẹ mở cửa cũng không được con làm gì mà không nghe ba mẹ gọi "



Sáng nay mẹ cô vừa thức dậy vệ sinh cá nhân xong liền sang phòng gọi cô dậy nhưng bà gọi không được nên mẹ cô phải nhờ ba cô gọi thay cuối cùng cũng vô ích gọi mãi không thấy phản hồi từ cô, 2 người đành dùng cách cuối mở cửa phòng cô dùng đến chìa khóa vẫn không được.

Ba mẹ cô bất lực đi xuống nhà để làm đồ ăn sáng nghe tới đây cô ngớ người ra. Rõ ràng lúc cô ở trong phòng cô không nghe thấy tiếng gọi hoặc tiếng mở cửa của ba mẹ, cô dậy lúc 6 giờ từ lúc đó cô chỉ ngồi đối đáp với hắn sau đó mới xuống nhà cả buổi sáng cô chỉ ở trong phòng không thể nào không nghe ba mẹ cô gọi

" Ba mẹ gọi con lúc mấy giờ "

Cô muốn hỏi xem có khi lúc ba mẹ cô gọi không chừng cô đã vào nhà tắm chắc không nghe được, còn việc dùng chìa khóa để mở cửa thì cô không biết phải làm sao, thôi thì hỏi việc này trước sau đó cô tính sau.

" Mẹ gọi con lúc 6 giờ, ba gọi con lúc 6 giờ 15 có gì sao. Sau đó ba mẹ mở cửa phòng như không được nên thôi mà con trong đó có sao không " Nhà cô không thiếu đồng hồ phòng cô ở cuối dãy nên trên tường ở ngoài phòng có 1 chiếc đồng hồ khi mẹ và ba cô gọi, mẹ cô nhìn lên xem đã mấy giờ nên mới biết chính xác giờ gọi cô dậy

Bây giờ là cô đứng hình luôn cô không biết phải giải thích ra sao với ba mẹ cô, trong khi cô dậy lúc 6 giờ trùng với giờ mẹ cô gọi, cô đi vào nhà tắm lúc 6 giờ 30 cô ở trong phòng với hắn cả 2 chỉ ngồi đối chất với nhau cô nhưng cô không hề nghe được 1 tiếng gọi của ba mẹ thật vô lí, mệt thật chỉ đành trả lời lại 1 cách bối rối

" Dạ..... dạ con không sao nhưng.. "

" Thôi ăn đi đồ ăn nguội cả rồi dù gì con cũng không sao là được rồi, ăn đi đừng nghỉ ngợi về nó " Mẹ cô nhìn cô chết trân tại chỗ, trả lời lắp bắp nên nói như vậy để làm tan đi những suy nghĩ trong đầu cô

" Vâng con biết rồi, cô dậy lúc 6 giờ và lúc đó con cũng ở trong phòng con không đi đâu cả, con không có nghe ba mẹ kêu, cũng hoàn toàn không thấy 2 người mở cửa " Cô chỉ muốn giải thích cho ba mẹ hiểu rằng mình hoàn toàn không nghe thấy gì, mẹ cô nghe xong không biết nói gì khác ngoài.

...***************...

...----------------...

Chờ tiếp chap 21. Xin cảm ơn

* Thông báo nhỏ

Do tôi bận việc nên không thường xuyên ra truyện cho các độc giả xem tôi thành thật xin lỗi tôi mong các độc giả sẽ không bỏ rơi tôi và tôi sẽ cố gắng ra sớm hơn để không phụ lòng của các độc giả hơn thế nữa tôi rất cảm ơn các độc giả đã đồng hành cùng tôi 1 chặn đường không ngắn cũng không dài. Chân thành Cảm ơn tất cả các độc giả