ĐIỆN CHỦ Ở RỂ

Chương 363: Hoàng Tiểu Minh đi mật báo



Sau khi ra khỏi phòng họp, Hoàng Tiểu Minh vẫn giữ thái độ tức giận, cảm thấy Mục Hàn đang cắt đứt đường tài chính của anh ta.

“Chết tiệt!”, Hoàng Tiểu Minh tập hợp Lư Vy, nam phụ Đoàn Lãng, nữ phụ Tào Tử Kỳ, nữ phụ Vương Mỹ Kỳ lại, chỉ trích Mục Hàn: “Mục Hàn chẳng qua chỉ là đội trưởng đội bảo vệ của Tập đoàn Phi Long, nói trắng ra thì là một tên bảo vệ quèn, biết cái thá gì nội tình bên trong chứ!”

“Đám người Lâm Nhã Hiên còn tin tưởng anh ta, không thèm động não nghĩ xem tập đoàn Chu Thức là gì, một tập đoàn quốc tế lớn cho dù có thực sự nuốt chửng tài sản một trăm tỷ của Tưởng Đỉnh Thiên thì chuyện lớn như vậy, có thể để đám người bình thường như chúng ta biết được sao?”

“Đúng vậy!”, Đoàn Lãng, Tào Tử Kỳ và Vương Mỹ Kỳ gật đầu đồng ý.

Chỉ có Lư Vy là phản đối: “Anh Mục sẽ hại chúng ta sao?”

“Nếu anh ấy thật sự muốn cắt đứt đường tài chính của chúng ta thì lúc đó anh ấy đã không cần phải chọn chúng ta, còn đưa chúng ta vào tập đoàn Thiên Thành”.

“Cô tưởng thằng Mục Hàn đó là thứ tốt đẹp sao?”, Hoàng Tiểu Minh chế nhạo, vẻ mặt kinh thường: “Tôi nói cho cô biết, lúc đó anh ta chọn chúng ta, chẳng qua là muốn lợi dụng chúng ta kiếm tiền mà thôi”.

“Bây giờ thấy chúng ta nổi tiếng rồi, sợ không khống chế nổi nên mới cố chèn ép chúng ta!”

“Ngay trước cuộc họp, tôi đã cãi nhau với Mục Hàn. Theo tôi thấy, nhất định là Mục Hàn đang trả thù!”, Hoàng Tiểu Minh nói với Đoàn Lãng, Tào Tử Kỳ và Vương Mỹ Kỳ: “Nếu không tin thì mọi người hỏi Lư Vy đi, xem có phải lúc nãy tôi với Mục Hàn xảy ra mâu thuẫn hay không?”

“Đúng là anh và anh Mục xảy ra mâu thuẫn, nhưng vấn đề là...”, Lư Vy đang định giải thích thì Hoàng Tiểu Minh chen vào: “Mọi người đều nghe thấy rồi chứ?”

Đoàn Lãng, Tào Tử Kỳ và Vương Mỹ Kỳ gật đầu.

Lư Vy nhất thời không biết nói gì.

Hoàng Tiểu Minh rõ ràng là đang cắt câu lấy nghĩa!

Vừa nghĩ đến số tiền một triệu nhận được đã không còn nhiều nữa, Hoàng Tiểu Minh thực sự càng nghĩ càng tức giận.

Hôm nay, lúc gặp Dương Vỹ, Dương Vỹ còn vỗ ngực đảm bảo chỉ cần Hoàng Tiểu Minh tham gia buổi biểu diễn từ thiện của tập đoàn Chu Thức thì sẽ trả một triệu tiền phí xuất hiện.

Chuyện tốt như vậy tìm ở đâu ra chứ?

“Mọi người, tôi có ý kiến này”, trong đầu Hoàng Tiểu Minh đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, liền nói với những người khác: “Nếu tập đoàn Thiên Thành cắt đứt đường tài chính của chúng ta thì hay là chúng ta tìm nhà đầu tư khác đi!”

“Ví dụ như tập đoàn Chu Thức!”

“Cái này không ổn lắm nhỉ?”, Hoàng Tiểu Minh vừa nói xong, mọi người đều kinh ngạc.

Dù sao trong suốt thời gian qua, bọn họ đều làm việc trong tập đoàn Thiên Thành.

Đặc biệt là sau khi năm bộ phim chiếu mạng trở nên nổi tiếng, mức lương của bọn họ đã tăng lên đáng kể.

Đây là thời điểm tốt nhất để phát triển sự nghiệp.

“Có gì không ổn chứ”, Hoàng Tiểu Minh khịt mũi nói: “Tôi là nam chính, đóng năm bộ phim chiếu mạng nổi tiếng, cát-sê tổng cộng chỉ có năm trăm nghìn tệ. Còn tham gia một buổi biểu diễn từ thiện ngôi sao của tập đoàn Chu Thức lại có thể kiếm được một triệu!”

“Lư Vy, ví dụ như cô”, Hoàng Tiểu Minh bắt đầu thuyết phục: “Cát-sê bằng tôi, nhưng cô đã từng nghĩ chưa, chúng ta đóng phim vất vả như vậy mà tiền còn không bằng người khác đến một buổi từ thiện”.

Sau đó, Hoàng tiểu Minh lần lượt nói đến Đoàn Lãng, Tào Tử Kỳ và Vương Mỹ Kỳ.

“Tiểu Minh, anh làm vậy là phản bội tập đoàn Thiên Thành đấy!”, Lư Vy lập tức phản bác.

“Phản bội?”, Hoàng Tiểu Minh tỏ vẻ khinh thường: “Chim khôn biết chọn cây để đậu, cô cho rằng đây là hai quân đánh nhau đấy à! Tôi cảm thấy tập đoàn Thiên Thành thích hợp thì tôi ở lại, tôi thấy không hợp thì tôi đi, đơn giản vậy thôi!”

“Như vậy là vi phạm hợp đồng!”, Lư Vy nói.

“Vi phạm hợp đồng ư?”, Hoàng Tiểu Minh cười: “Lúc ký hợp đồng, Lâm Nhã Hiên mềm lòng, không hạn chế hành vi cá nhân của chúng ta quá mức, nếu không cô nghĩ tôi có thể ra ngoài tham gia hoạt động mỗi ngày sao?”

“Số tiền kiếm được khi tham gia các hoạt động ngoài này còn hơn cả cát-sê đóng phim mà tập đoàn Thiên Thành trả cho tôi!”

“Muốn đi thì anh tự đi đi, dù thế nào tôi cũng sẽ không đi”, Lư Vy tức giận nói.

“Mỗi người một chí, tôi cũng không ép cô”, Hoàng Tiểu Minh lại nhìn Đoàn Lãng, Tào Tử Kỳ và Vương Mỹ Kỳ: “Mọi người thì sao?”

“Chúng tôi sẽ suy nghĩ”, Đoàn Lãng, Tào Tử Kỳ và Vương Mỹ Kỳ trả lời.

Mặc dù tập đoàn Chu Thức rất hấp dẫn, nhưng hiện tại có vài người đang trong thời kỳ phát triển sự nghiệp, đối với họ mà nói, vẫn có một số chuyện rất khó lựa chọn.

“Được thôi!”, Hoàng Tiểu Minh gật đầu: “Tôi cho mọi người suy nghĩ một đêm”.

“Dù sao thì ngày mai anh Dương Vỹ của tập đoàn Chu Thức sẽ lại đến, mọi người suy nghĩ kỹ đi, xem có muốn tham gia cùng tôi hay không?”

Sau khi Hoàng Tiểu Minh rời khỏi tập đoàn Thiên Thành, anh ta đi thẳng đến tập đoàn Chu Thức.

Hoàng Tiểu Minh đột nhiên đến, khiến Dương Vỹ khá bất ngờ.

Sau đó, Dương Vỹ nhiệt tình tiếp đón anh ta.

“Anh Dương, tôi mạo muội đến đây là có việc quan trọng muốn báo với anh”, Hoàng Tiểu Minh nghiêm túc nói.

“Mời nói”, Dương Vỹ tỏ vẻ tò mò.

“Là thế này, sau khi anh và Lâm Nhã Hiên đàm phán xong, rời khỏi tập đoàn Thiên Thành, Lâm Nhã Hiên đã triệu tập khẩn cấp lãnh đạo cấp cao của tập đoàn và mấy người diễn viên chúng tôi, đưa ra quyết định từ chối hợp tác với tập đoàn Chu Thức, nói cách khác, ngày mai anh đến tập đoàn Thiên Thành để ký kết hợp đồng người đại diện với chúng tôi e là không được rồi!”

Hoàng Tiểu Minh nói tiếp: “Nguyên nhân chính là do Mục Hàn - chồng của Lâm Nhã Hiên đã nói với chúng tôi rằng tập đoàn Chu Thức đã nuốt chửng một trăm tỷ tài sản của Tưởng Đỉnh Thiên chỉ với một trăm triệu, còn muốn lấy tiền của người dân Hoa Hạ, gây dựng danh tiếng tốt ở Hoa Hạ, nhưng gần như là hút máu người!”

Nghe Hoàng Tiểu Minh nói xong Dương Vỹ liền bật cười.

Nhìn Hoàng Tiểu Minh với vẻ khó lường.

“Không ngờ Lâm Nhã Hiên lại nghe lời vu khống mà trở mặt”, Dương Vỹ nhìn chằm chằm Hoàng Tiểu Minh: “Cậu Hoàng, vậy cậu cho rằng việc tập đoàn Chu Thức nuốt chửng một trăm tỷ tài sản của Tưởng Đỉnh Thiên chỉ với một trăm triệu có thực tế không?”

“Theo quan điểm cá nhân của tôi, một tập đoàn quốc tế lớn như tập đoàn Chu Thức tuyệt đối sẽ không làm những chuyện như vậy. Nếu tôi tin lời nói vớ vẩn của anh ta thì tôi đã không đến đây tìm anh Dương rồi!”

Hoàng Tiểu Minh tức giận nói: “Đây là sự sỉ nhục lớn của Mục Hàn đối với tập đoàn Chu Thức và anh Dương!”

“Cảm ơn cậu Hoàng đã tin tưởng vào công ty và tôi”, Dương Vỹ mỉm cười, đột nhiên cúi xuống nhìn Hoàng Tiểu Minh, khóe miệng nhếch lên: “Nhưng nếu tôi nói cho cậu biết, chuyện này là thật thì sao?”

“Thật... thật sao?”, Hoàng Tiểu Minh giật mình.

Nuốt chửng tài sản trị giá một trăm tỷ chỉ với số tiền một trăm triệu, đây là hành vi phạm tội kinh tế nghiêm trọng!

Nhìn vào đôi mắt khó thăm dò của Dương Vỹ, Hoàng Tiểu Minh đột nhiên cảm thấy kinh hãi.