“Này cô, tôi nói nhé, cô tông vào xe của tôi gây nên tổn thương tinh thần rất nghiêm trọng cho tôi. Cô phải bồi thường cho tôi nhưng bảo hiểm lại không thể bồi thường được kiểu này”.
Khóe miệng Koichiro Watanabe hơi nhếch lên.
Mặc dù miệng hắn thì nói bị tổn thương tinh thần nhưng Lâm Nhã Hiên không thấy vẻ bị tổn thương tinh thần nào trên mặt hắn cả.
Ngược lại hắn rõ ràng đang rất đắc ý.
Lâm Nhã Hiên cười gượng nói: “Vậy anh nói xem tổn thương tinh thần phải bồi thường thế nào?”
“Thật ra bồi thường tổn thương tinh thần này rất đơn giản”, Koichiro Watanabe cười nói: “Chỉ cần cô Lâm ngủ với tôi một đêm là có thể bỏ qua hết”.
Ngay sau đó, Lâm Nhã Hiên phản ứng lại nhíu mày nói: “Anh biết tôi là ai sao?”
“Tất nhiên!”, Koichiro Watanabe gật đầu nói: “Tổng giám đốc tập đoàn Thiên Thành, Lâm Nhã Hiên, người xinh đẹp nhất Sở Dương!”
“Nghe nói lấy phải một thằng chồng vô dụng đến ở rể!”
“Tổng giám đốc Lâm, vị này là con trai của tổng giám đốc tập đoàn Chu Thức khu vực phía Nam, Koichiro Watanabe!”, lúc này Dương Vỹ cũng đi đến nói với Lâm Nhã Hiên: “Cậu chủ Watanabe để ý đến cô là vinh hạnh của cô đấy!”
“Dương Vỹ?”, Lâm Nhã Hiên lập tức đanh mặt lại, không vui nói: “Các anh theo dõi tôi à?”
“Tôi hiểu rồi, vốn dĩ chẳng có vụ tai nạn tông vào đuôi xe gì cả mà là các anh cố ý làm vậy!”
“Phải, tôi cố ý đấy, cô có thể làm gì được tôi?”, Koichiro Watanabe ngạo nghễ nói.
“Các anh lái xe nguy hiểm như vậy, tôi phải báo cảnh sát để cảnh sát giao thông đến bắt”, Lâm Nhã Hiên tức giận nói.
Cô lấy điện thoại ra định bấm số gọi cảnh sát.
“Vậy cô gọi đi”, Koichiro Watanabe lại bày ra bộ dạng không quan tâm.
Không lâu sau, Lâm Nhã Hiên bấm gọi cho cảnh sát.
Một cảnh sát giao thông lái moto đến.
Vừa thấy hiện trường vụ tai nạn, cảnh sát giao thông nhận định Koichiro Watanabe phải chịu trách nhiệm.
Lúc cảnh sát đang định xử phạt Koichiro Watanabe thì hắn lại ra hiệu cho Dương Vỹ.
Dương Vỹ cũng lấy điện thoại ra.
Một lát sau có một cảnh sát giao thông khác vội vã chạy đến.
Nói nhỏ vào tai cảnh sát giao thông đang xử phạt Koichiro Watanabe: “Cậu điên rồi, đây là Koichiro Watanabe – con trai của tổng giám đốc tập đoàn Chu Thức ở khu vực phía Nam, cậu dám lập biên bản cậu ta không?”
“Hả?”, cảnh sát đó hoảng sợ vội hỏi: “Đội trưởng, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?”
Hiển nhiên cảnh sát này cũng biết đến cái tên Koichiro Watanabe.
Cậu chủ nước ngoài này dựa vào thân phận đặc biệt của mình mà tung hoành khắp phía Nam.
Nhiều lúc làm sai phạm tội đều có thể đút lót bằng đủ loại quan hệ, chẳng bao lâu đã được thả ra.
Vì liên quan đến bên ngoại giao nên rất nhiều cơ quan thực thi pháp luật rất đau đầu với Koichiro Watanabe, nhưng họ cũng chỉ có thể nhắm mắt cho qua.
Điều này cũng khiến Koichiro Watanabe ngày càng ngạo nghễ.
Chẳng hạn như chuyện vi phạm quy định giao thông này, quả thật chỉ như chuyện ăn cơm thường ngày.
“Xin lỗi cậu ta, nói với người phụ nữ đó đừng làm lớn chuyện”, đội trưởng dặn dò.
“Nhưng người phụ nữ đó đi chiếc Mercedes-Benz S-Class, địa vị thân phận chắc hẳn cũng không thấp”, cảnh sát giao thông nói.
“Địa vị thân phận của cô ta có cao đi chăng nữa thì liệu có cao hơn tập đoàn Chu Thức hay không?”, đội trưởng phản bác.
Cảnh sát giao thông gật đầu nói: “Cũng phải!”
Nghe cảnh sát giao thông xử lý như vậy, Lâm Nhã Hiên không đồng ý.
Dù tính cách của Lâm Nhã Hiên khá nhu nhược nhưng cũng không phải thuộc dạng nhát gan sợ chuyện.
Huống gì Koichiro Watanabe vô lý với cô đến mức đó.
Rõ ràng là cố ý làm khó cô.
Lâm Nhã Hiên lập tức gọi cho Mục Hàn nói rõ tình hình.
Vừa nghe Lâm Nhã Hiên bị người ta tông vào đuôi xe, Mục Hàn vội vã chạy đến.
“Tôi tuyệt đối không đồng ý với cách giải quyết này!”, sau khi xem bản ý kiến xử lý của cảnh sát, Mục Hàn quả quyết không đồng ý.
“Người anh em, người ta là người nước ngoài, nhường nhịn một chút xem như thân thiện với người nước ngoài”, đội trưởng vươn tay vỗ vai Mục Hàn, có lòng tốt khuyên anh: “Con trai của tập đoàn Chu Thức đấy, anh không chọc vào nổi đâu”.
“Dựa vào đâu chứ?”, Mục Hàn không hề cảm kích, lập tức lớn tiếng phản bác: “Một người nước ngoài mà khinh thường luật pháp Hoa Hạ ngay trên lãnh thổ của Hoa Hạ, tại sao chúng ta phải nhường nhịn họ?”
“Nếu là người nước ngoài đáng để chúng ta tôn trọng, muốn tôi lịch sự khiêm nhường chút cũng không phải không được”.
“Nhưng Koichiro Watanabe này đã làm rất nhiều hành vi xấu xa, bị dư luận khiển trách từ lâu. Anh ta là khách nước ngoài cái quái gì chứ?”
“Chính vì có quá nhiều người sính ngoại sùng bái nước ngoài mù quáng như anh mới có nhiều người nước ngoài đến Hoa Hạ đều nghĩ mình rất thượng đẳng, rất xem thường người dân Hoa Hạ!”
Mục Hàn càng nói, giọng càng lớn.
Ngay lập tức thu hút không ít người qua đường.
Thật ra phẩm chất của nhiều người nước ngoài đến Hoa Hạ chẳng ra làm sao, hơn nữa phần lớn đều nhập cư trái phép, thậm chí chẳng có đến một thân phận chính thức mà còn tự xem mình là chủ trên đất của Hoa Hạ. Những người qua đường đến hóng chuyện ít nhiều gì cũng từng bị người nước ngoài bắt nạt, thế nên vừa nghe Mục Hàn nói vậy, họ đều thấy được đồng cảm.
Mục Hàn vừa dứt lời, tiếng vỗ tay vang lên như sấm rền.
“Người anh em, anh nói như vậy là đang tranh cãi, đang phá rối việc thi hành pháp luật”, đội trưởng hổ thẹn không thôi.
“Anh bênh vực cho kẻ vi phạm pháp luật mà còn chỉ trích tôi phá rối thực thi pháp luật à?”, Mục Hàn tức giận: “Tôi muốn cục trưởng của các anh đích thân đến đây, xem thử người dưới quyền của ông ta làm ăn thế nào”.
Thấy Mục Hàn thật sự lấy điện thoại ra định gọi đi.
Đội trưởng cười nói: “Người anh em, anh đừng gây thêm rắc rối nữa”.
“Chỉ lái một chiếc xe rách nát mà tự xem mình thành nhân vật tầm cỡ à? Cục trưởng của chúng tôi là người mà anh có thể tùy tiện gọi đến sao?”
Mục Hàn chỉ liếc nhìn đội trưởng.
Anh bấm gọi thẳng đến số của chủ tịch tỉnh Sở Bắc: “Alo, tôi là Mục Hàn! Xe của vợ tôi bị một chiếc Toyota tông vào đuôi xe ở ngay đèn tín hiệu đường Hoàng Long, bảo cục trưởng tự đến đây xử lý đi”.
Dứt lời, Mục Hàn không đợi chủ tịch tỉnh trả lời mà cúp máy luôn.
Chủ tịch tỉnh nghe xong khiếp sợ toát cả mồ hôi lạnh.
Vợ của vị đó bị người ta tông vào đuôi xe ư?
Lớn chuyện rồi đây!
Chủ tịch tỉnh lập tức liên lạc với cục trưởng Cục Giao thông vận tải.
Người hai không dám chậm trễ một giây, cấp tốc lao đến hiện trường.
Thấy cục trưởng thế mà lại đến thật, hơn nữa chủ tịch tỉnh cũng đến.
Đội trưởng không khỏi giật thót tim, nghi ngờ nghĩ thầm: Cục trưởng là do người này gọi đến à?
Không không! Tuyệt đối không thể nào! Nhất định là cục trưởng và chủ tịch tỉnh biết được đương sự là Koichiro Watanabe nên mới đích thân đến.
Nghĩ tới đây, đội trưởng vươn tay chỉ vào Mục Hàn, nói với cục trưởng: “Cục trưởng, chính là tên này, anh ta tông vào xe của cậu chủ Watanabe, còn không chịu bồi thường!”