Nếu Mục Hàn nói ra những lời này trước ngày hôm nay, chắc chắn Tiêu Doanh Doanh sẽ cho rằng Mục Hàn đang khoác lác và sẽ coi thường.
Nhưng bây giờ thì không ai dám hoài nghi Mục Hàn.
Có thể khiến hai vị phó thống đốc và các lãnh đạo chủ chốt như chủ tịch tỉnh Sở Bắc cúi đầu, cộng thêm tứ đại chiến thần đồng thời xuất hiện, thân phận của Mục Hàn đã rất rõ ràng.
Đó là người duy nhất được trao tặng quân hàm “đại thống soái” từ khi Hoa Hạ dựng nước đến nay!
Tiêu Doanh Doanh chợt cảm thấy mình vô cùng nực cười.
Mình cố gắng như vậy, gả cho Fukuda - cậu chủ tập đoàn Chu Thức, vốn cho rằng mình đã đạt đến đỉnh cao của đời người, có thể sỉ nhục Mục Hàn một phen. Thế nhưng cô ta không thể nào ngờ được, người ta đã đạt đến cấp bậc cao hơn mình gấp nhiều lần từ lâu.
Cho dù là gia tộc giàu có hạng nhất ở tỉnh mới có thể sở hữu tài sản năm mươi tỷ tệ, nhưng trong mắt Mục Hàn, đó cũng chỉ là tiền tiêu vặt của hai, ba ngày mà thôi.
Năm mươi tỷ với tập đoàn Chu Thức mà nói cũng là một khoản tiền lớn.
Người đàn ông này mua sợi dây chuyền Ánh Sao Sông Danube với giá năm mươi tỷ mà như thể tiện tay tiêu năm trăm tệ để mua một chiếc dây chuyền bình thường.
Sau đó lại tiện tay tặng cho mình.
Từ giây phút này, Tiêu Doanh Doanh mới hiểu ra, mình và Mục Hàn không ở cùng một đẳng cấp.
Sắc mặt của Tiêu Chí Cương và Lý Linh càng trắng bệch.
Cuối cùng bọn họ cũng hiểu vì sao hai vị phó thống đốc lại có mặt đông đủ, chủ tịch tỉnh Sở Bắc còn dẫn theo tất cả lãnh đạo chủ chốt của chính quyền thành phố đến tham gia lễ cưới của con gái mình. Hóa ra không phải vì nể mặt tập đoàn Chu Thức.
Với vai trò là người đứng đầu chính quyền thành phố, bọn họ cần nể mặt tập đoàn Chu Thức sao?
Bọn họ lần lượt đến chúc mừng đám cưới chỉ vì một người.
Đó chính là Mục Hàn.
Người có thể khiến tứ đại chiến thần tụ hội cũng chỉ có thể là người duy nhất được trao tặng quân hàm “đại thống soái” từ khi Hoa Hạ dựng nước tới nay.
Đương nhiên Mục Hàn chính là người đó!
Lúc này Tiêu Chí Cương và Lý Linh mới hiểu vì sao từ khi cả nhà Mục Nam Phi vào cửa đã luôn tỏ ra xem thường nhà họ Tiêu.
Với thân phận bây giờ của Mục Hàn thì đừng nói là nhà họ Tiêu mà ngay cả tập đoàn Chu Thức cũng phải ngước nhìn.
Tiêu Doanh Doanh đã muốn khóc tới nơi.
Cô ta vốn nghĩ rằng mình đã có được chốn về tốt nhất.
Nhưng lại chưa từng nghĩ tới, hóa ra mình đã đánh mất một chốn về còn tốt hơn.
Bầu không khí nhất thời trở nên ngượng ngùng.
Chủ tịch tỉnh Sở Bắc là người đầu tiên phá vỡ tình thế bế tắc, cười thật tươi nói: “Ông Tiêu, khách quý đến cửa chúc mừng đám cưới, lẽ nào ông định để khách quý đứng mãi vậy sao?”
“A?”, Tiêu Chí Cương và Lý Linh lập tức phản ứng lại, vội vàng cung kính nói: “Đại thống soái, mời ngồi!”
“Không cần”, Mục Hàn lắc đầu đáp: “Nếu tôi ở lại đây, các ông sẽ không được tự nhiên”.
“Hôm nay tôi đến đây chủ yếu là để chúc mừng em gái Doanh Doanh, chúc mừng cô ấy đã tìm được chốn về tốt nhất đời mình, ngày tháng sau này hòa thuận vui vẻ!”
Nghe Mục Hàn nói, trong lòng Tiêu Doanh Doanh cảm thấy cay đắng không thôi.
Trải qua chuyện ngày hôm nay, sau này cô ta còn hòa thuận vui vẻ được sao?
Mặc dù Fukuda ở trước mắt cũng rất ưu tú, nhưng so với Mục Hàn thì đúng là muối bỏ biển, không đáng nhắc tới.
“Đúng rồi, Doanh Doanh, cô có thích món quà tôi tặng không?”, Mục Hàn lại hỏi.
“Chỉ cần là quà anh tặng, tôi đều thích”, Tiêu Doanh Doanh gật đầu.
Ngay lúc này, giá trị của sợi dây chuyền Ánh Sao Sông Danube ở trong lòng Tiêu Doanh Doanh đã vượt quá năm mươi tỷ tệ.
“Thích thì tốt”, Mục Hàn cười nói: “Tôi thấy hôn lễ cũng sắp bắt đầu rồi. Hai vị phó thống đốc, chủ tịch tỉnh Sở Bắc và lãnh đạo chủ chốt, tư lệnh chiến khu Sở Bắc và đội trưởng đại đội đặc chủng, tứ đại chiến thần và cả đại thống soái là tôi đều đích thân đến hiện trường, có lẽ đây cũng là bữa tiệc cưới có quy cách cao nhất từ khi Hoa Hạ dựng nước đến nay nhỉ?”
Mọi người đồng loạt gật đầu tán thành.
Lúc này Tiêu Doanh Doanh cũng đã hiểu, lần trước gặp mặt ở cuộc đàm phán, Mục Hàn nói muốn tặng cho cô ta một món quà lớn nghĩa là gì.
Chính là Ánh Sao Sông Danube trị giá năm mươi tỷ tệ!
Chủ tịch tỉnh Sở Bắc và lãnh đạo chủ chốt, hai vị phó thống đốc, tư lệnh chiến khu Sở Bắc và đội trưởng đại đội đặc chủng, tứ đại chiến thần, cộng thêm đại thống soái Mục Hàn!
Mặc dù quy cách này chưa hẳn là sau này không có, nhưng chắc chắn là trước kia chưa từng có!
“Được rồi, quà đã tặng, chúc cũng đã chúc, tôi cũng nên đi rồi”, Mục Hàn nói tiếp.
Nói xong, Mục Hàn xoay người chuẩn bị rời đi.
“Đợi một chút!”, ngay khi Mục Hàn vừa bước một chân ra khỏi ngưỡng cửa, sau lưng bỗng truyền đến tiếng hô của Tiêu Doanh Doanh.
Tiêu Doanh Doanh mặc áo cưới màu trắng tinh, chạy bước nhỏ đến trước mặt Mục Hàn.
Cô ta dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Mục Hàn: “Mục Hàn, tôi có thể ôm anh một lát không?”
“Chỉ lần này thôi!”
Tiêu Doanh Doanh biết rất có thể lần này là lần cuối trong đời mình và Mục Hàn gặp nhau.
Cho nên, cô ta không muốn để lại bất cứ tiếc nuối nào.
Mục Hàn nhìn thật sâu vào mắt Tiêu Doanh Doanh, khẽ gật đầu bày tỏ đồng ý.
Được Mục Hàn cho phép, Tiêu Doanh Doanh ôm Mục Hàn từ phía sau.
Hưởng thụ sự vỗ về an ủi trong phút chốc.
Tiêu Doanh Doanh hiểu rõ chỉ có ở thời khắc này, Mục Hàn mới thuộc về cô ta.
Khi Mục Hàn bước qua khỏi cánh cửa này, về sau bọn họ sẽ là người của hai thế giới khác nhau.
Tiêu Doanh Doanh ôm lấy Mục Hàn tròn năm phút.
Điều này khiến Fukuda đứng bên cạnh có vẻ mặt vô cùng khó coi.
“Được rồi, sắp đến giờ rồi, tôi nên đi rồi”, Mục Hàn nhắc nhở.
Dù rất lưu luyến nhưng Tiêu Doanh Doanh không thể không buông tay.
Nhìn theo bóng dáng Mục Hàn rời đi, Tiêu Doanh Doanh lập tức rơi nước mắt như mưa.
Mục Hàn vừa đi, tứ đại chiến thần cũng theo sau.
Hai vị phó thống đốc, chủ tịch tỉnh Sở Bắc và lãnh đạo chủ chốt của chính quyền thành phố cũng theo sát phía sau.
Trước khi đi, hai vị phó thống đốc còn dặn dò mọi người ở đây phải giữ bí mật chuyện ngày hôm nay, nếu không họ sẽ bị Bộ An ninh Quốc gia theo dõi.
Tuy Fukuda là người Đảo Quốc, nhưng vì việc kinh doanh của tập đoàn Chu Thức ở Hoa Hạ rắc rối phức tạp nên hắn cũng phải tuân theo.
Nếu không, tập đoàn Chu Thức sẽ rơi vào tình cảnh cực kì nguy hiểm.
Đợi sau khi các ông lớn như Mục Hàn rời đi, Tiêu Doanh Doanh cũng đi đến trước mặt Fukuda, vẻ mặt áy náy nói: “Fukuda, hôm nay vốn là ngày vui của hai chúng ta, nhưng em vô cùng xin lỗi, em nghĩ, có lẽ em không thể thực hiện hôn ước với anh được”.
Nghe Tiêu Doanh Doanh nói vậy, Tiêu Chí Cương và Lý Linh trở nên sốt ruột: “Doanh Doanh, con điên rồi sao? Con nói bậy gì thế?”
Fukuda cũng lộ vẻ nghi ngờ: “Em hãy cho anh một lời giải thích hợp lý”.
“Fukuda, em biết làm như vậy rất không công bằng với anh, nhưng em không vượt qua được vết hằn trong tâm trí này”, khuôn mặt Tiêu Doanh Doanh lộ vẻ kiên định, quả quyết nói: “Từ hôm nay trở đi, Tiêu Doanh Doanh em sẽ vì Mục Hàn mà cả đời không kết hôn!”
“Cái gì?”
Nghe quyết định của Tiêu Doanh Doanh, Tiêu Chí Cương và Lý Linh đều kinh ngạc trợn tròn mắt.
Tuy không với tới được Mục Hàn, nhưng Fukuda cũng không kém mà.
Dường như Fukuda rất hiểu tâm trạng của Tiêu Doanh Doanh, hắn im lặng trong chốc lát rồi gật đầu đáp: “Anh tôn trọng quyết định của em!”