ĐIỆN CHỦ Ở RỂ

Chương 433: Tập kết các chiến khu lớn, bảo vệ đại thống soái



Phải biết rằng Hoa Hạ vô cùng nghiêm khắc đối với việc quản lý súng ống.

Người dân bình thường hoàn toàn không có khả năng có súng.

Cho dù là cấp bậc ông trùm thế giới ngầm như Tưởng Đỉnh Thiên, lúc bắn giết nhau với đối thủ vẫn dùng vũ khí lạnh là chính.

Suy cho cùng, với bọn họ mà nói súng cũng là vật xa xỉ.

Mà Vu Văn Long không chỉ có súng lục.

Một nghìn tên Hộ Long Vệ dưới trướng hắn cũng được trang bị súng ống.

Khác biệt giữa có súng và không có súng rất lớn.

Vương Thần không hề sợ hãi, nhà họ Vu ở Đông Hải có súng ống cỡ lớn như thế chẳng trách lại dám tự xưng là vương pháp.

“Sợ rồi à?”, thấy đám người Vương Thần lộ ra vẻ mặt kinh hãi, Vu Văn Long đắc ý: “Nhóc con, tao cho mày một cơ hội cuối cùng, giao Mục Hàn ra đây!”

“Nếu không, bọn tao sẽ giẫm lên xác bọn mày để đi vào!”

“Các người có súng, chúng tôi cũng có!”, Vương Thần không chút e dè.

Sau đó lấy súng ra.

Đám người Lý Mãn, Lưu Thiếu Hoa ở phía sau cũng lần lượt vang lên tiếng kéo cò súng.

“Ông nội, không phải bọn họ là binh sĩ thật chứ?”, nhìn thấy đám người Vương Thần vậy mà cũng có súng, khí thế không hề giảm xuống, Vu Văn Long hơi thiếu tự tin, cẩn thận dè dặt xin chỉ thị Vu Trấn Quốc: “Chúng ta có nên cứng rắn chiến tiếp không ạ?”

“Đám người này không đơn giản!”, Vu Trấn Quốc suy nghĩ, nói: “Cho dù chúng là người thế nào, một nghìn tên Hộ Long Vệ của nhà họ Vu chúng ta đã điều động, quyết không thể thất bại quay về!”

“Có chuyện gì thì giải quyết tên Mục Hàn kia trước rồi nói!”

Lúc này, lại có mấy người đi ra từ trong khu nhà cũ nát.

Lần lượt là Chúc Long, Hoàng Điểu, Quỳ Ngưu và Thao Thiết.

Mục Hàn đi giữa bọn họ.

“Ông nội, ông xem!”, Vu Văn Long vội vàng giơ tay chỉ vào Mục Hàn: “Là tên vô dụng ở rể đó!”

“Ô, quả nhiên bối cảnh nhà họ Vu ở Đông Hải thật hùng hậu, lại tự mình đào tạo một đám Hộ Long Vệ lên đến một nghìn người, hơn nữa người còn trang bị cả súng, sắp xếp này đủ để tạo thành một doanh trại đấy”.

Cảnh tượng gươm súng sẵn sàng như thế, nhưng mặt Mục Hàn vẫn thong thả: “Trước đây ông cụ Vu từng nói nhà họ Vu các người chính là vương pháp, thì ra đây mới là điểm sức mạnh của ông!”

“Mục Hàn, cậu đến đúng lúc lắm!”, Vu Trấn Quốc bực bội hừ một tiếng: “Hôm nay, tôi nhất định phải bắt sống cậu, áp giải cậu về nhà họ Vu ở Đông Hải, rửa nhục cho tôi!”

Vu Trấn Quốc không biết, vào lúc cụ ta dẫn đầu một nghìn tên Hộ Long Vệ đến Sở Dương, các chiến khu lớn đều nhận được một thông báo khẩn rằng có cá nhân trang bị vũ khí ý đồ tập kích đại thống soái, bảo bọn họ mau chóng hành động.

“Cái gì?”, tư lệnh chiến khu phía Đông tức giận đập bàn: “Kẻ nào to gan như vậy, dám động đến đại thống soái?”

“Nhất định phải bảo vệ đại thống soái an toàn!”, Trương Hùng - tư lệnh chiến khu Sở Bắc ra lệnh.

“Bất kể đối phương là ai, có bối cảnh lớn cỡ nào, tiêu diệt tất cả!”, tư lệnh chiến khu phía Nam lại càng nóng nảy.

Chớp mắt, các quân đội chiến khu lớn nhanh chóng bắt đầu hành động theo thứ tự.

“Đại đội đặc chủng chiến khu Sở Bắc tập kết xong, lập tức tới Sở Dương, bảo vệ đại thống soái!”

“Chiến đội thủy quân chiến khu phía Đông tập kết xong, lập tức tới Sở Dương, bảo vệ đại thống soái!”

“Quân đội lính nhảy dù chiến khu phía Bắc tập kết xong, lập tức tới Sở Dương, bảo vệ đại thống soái!”

“…”

Trong thời gian ngắn, quân đội các chiến khu lớn tập hợp lại từ bốn phương tám hướng.

Trong lúc một nghìn tên Hộ Long Vệ chuẩn bị ra tay, thì từ ngoài mấy dặm truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Ngoài âm thanh này ra, tiếng ầm vang xe quân sự cũng vang lên liên tục.

“Bọn chúng có viện binh sao?”, Vu Văn Long hơi căng thẳng.

Mặt Vu Trấn Quốc cũng đầy vẻ nghi ngờ.

Suy cho cùng, Vu Trấn Quốc hiểu biết sâu rộng, nghe được tiếng bước chân này, trừ bộ đội hành quân ra thì không có ai có thể bắt chước được.

Không lâu sau, từng chiếc xe quân sự nối đuôi nhau chạy tới.

Từ trong buồng xe có vô số binh lính súng đạn sẵn sàng nhảy xuống.

Phân tán ra khắp nơi, bao vây xung quanh một nghìn tên Hộ Long Vệ của Vu Trấn Quốc.

“Vù…”

“Vù…”

Mà vào lúc này, trên bầu trời vang lên tiếng vù vù.

“Ông nội, mau nhìn xem!”, Vu Văn Long kêu lên: “Rất nhiều máy bay đến!”

Vu Trấn Quốc ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên bầu trời có không ít trực thăng luẩn quẩn ở tầng trời thấp.

Mỗi cửa buồng của trực thăng được mở ra, tay súng bắn tỉa ngồi đó tay cầm súng AK47.

Có lẽ Vu Trấn Quốc đã tính toán được, số lượng trực thăng ước chừng có hơn trăm chiếc.

Ngay cả trực thăng quân dụng cùng đã điều động?

Vốn dĩ Vu Trấn Quốc cho rằng, một nghìn tên Hộ Long Vệ của mình đã đủ dũng mãnh vô địch rồi, nhưng ở trước mặt ba binh chủng lớn như hải quân, lục quân, không quân này thì thực lực của ông ta hoàn toàn không chịu nổi một đòn.

“Chúng tôi phụng mệnh đến, bảo vệ đại thống soái!”

Lúc này, nhưng binh sĩ cất cao giọng gào lên.

“Đại thống soái?”, sắc mặt Vu Trấn Quốc lộ ra vẻ kinh ngạc.

Vô thức nhìn sang Mục Hàn.

“Cụ Vu, để cụ thất vọng rồi”, Mục Hàn nở nụ cười dịu dàng, nói: “Một nghìn tên Hộ Long Vệ của cụ, tôi ăn chắc rồi!”

Lúc này Vu Trấn Quốc đã bị dọa đến ngu người!

Cả người đều tê liệt tại chỗ trên xe lăn.

Vu Trấn Quốc cảm thấy mình vô cùng nực cười, ở trước mặt đại thống soái – người dưới một người trên vạn người vậy mà dám tự xưng là vương pháp!

So với đại thống soái, cụ ta được coi là vương pháp rác rưởi!

Cái gì mà gia chủ nhà Vu ở Đông Hải, cái gì mà hội trưởng hiệp hội kinh doanh Đông Hải, trong mắt đối phương, thật sự không đáng giá một đồng.

Vu Văn Long cũng không khá hơn chút nào.

Một nghìn tên Hộ Long Vệ mà Vu Trấn Quốc dùng để ra oai, sớm đã bị cảnh tượng khí thế hùng dũng này dọa hai chân mềm nhũn, ai nấy đều như điện giật vứt súng trong tay đi, lần lượt quỳ xuống đất, dập đầu cầu xin.

“Kể từ hôm nay, nhà họ Vu không cần thiết phải tồn tại nữa.

Câu nói này của Mục Hàn đã trực tiếp quyết định sự sống chết của nhà họ Vu.



“Không hay rồi, không hay rồi!”

“Nghe nói hôm qua nhà họ Vu ở Đông Hải tụ tập một nghìn người, rầm rộ chạy đến Sở Dương, đi tìm Mục Hàn!”

Sáng ngày hôm sau.

Lâm Long từ bên ngoài trở về nhà họ Lâm, ngay lập tức lớn tiếng kêu la.

Đám người nhà họ Lâm rối rít tụ tập.

Ai nấy đều bàn tán không ngừng.

“Tôi cũng nghe nói rồi, nghe đâu là một nghìn tên Hộ Long Vệ của nhà họ Vu, được gọi là đòn sát thủ nhà họ Vu ở Đông Hải, lần đầu điều động!”

“Trận thế lớn vậy à? Xem ra Mục Hàn chết chắc rồi!”

“Ai nói không phải chứ! Có lời đồn đại rằng nơi mà Hộ Long Vệ đến thì cỏ cũng không mọc nổi. Mọi người cho rằng Vu Trấn Quốc khống chế hiệp hội kinh doanh Đông Hải lâu này đều dựa vào một nghìn tên Hộ Long Vệ này đấy!”

“Tiêu rồi tiêu rồi!”

“Nhà họ Vu giải quyết Mục Hàn, tiếp theo chắc chắn sẽ trút cơn giận lên người chúng ta”.

“Chúng ta phải làm sao đây?”

“…”

Đang lúc mọi người bàn tán sôi nổi, cửa nhà họ Lâm ‘cót két’ một tiếng rồi mở toang ra.

Mục Hàn đi vào, mặt đầy vẻ nghi ngờ: “Mọi người đang thảo luận gì đấy?”

“A…”

“Có ma!”

Không may, Lâm Phi Yến vừa hay đứng cạnh cửa, thần kinh căng thẳng nghe đám người nhà họ Lâm bàn tán, đột nhiên thấy Mục Hàn đẩy cửa đi vào, lập tức giật nảy mình, không chịu được mà hét ầm lên sợ hãi.

Đám người nhà họ Lâm lần lượt đưa ánh mắt nhìn về phía Mục Hàn.

“Mày là người hay ma?”, Lâm Long hơi sợ hãi hỏi.