ĐIỆN CHỦ Ở RỂ

Chương 458: Chiến hữu họp mặt



Nhưng Mục Hàn lại bỏ hết năm trăm tỷ tệ ra chẳng giữ lại gì chỉ để vực dậy nền kinh tế của tỉnh.

Vừa nghĩ đến đây, Thống đốc trở nên nghiêm túc hẳn.

Ông ta thầm nghĩ không hổ là đại thống soái, chỉ riêng phần tính cách cao thượng xem tiền như rác này đủ khiến ông ta kính trọng.

Đồng thời Thống đốc cũng vô cùng vui mừng vì đại thống soái đã đến tỉnh này tạm giữ chức phó.

Đó là phúc của người dân tỉnh này.

Có điều vừa nghĩ tới vấn đề phân chia năm trăm tỷ, Thống đốc lại đau đầu không thôi.

Thống đốc nghĩ ngợi một lúc rồi đề nghị Mục Hàn: “Đại thống soái, năm trăm tỷ này là cậu bỏ ra, nên tôi nghĩ những công việc cụ thể trong buổi đấu thầu đầu tư vẫn nên do cậu đích thân phụ trách thì hơn!”

Mục Hàn cũng đoán được đại khái nỗi băn khoăn của Thống đốc.

Dù sao trước kia tập đoàn Chu Thức muốn độc chiếm một trăm tỷ của Tưởng Đỉnh Thiên, chính phủ tỉnh cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.

Không còn cách nào khác, mặc dù những nhà tư bản đó đã lấy đi rất nhiều tiền, nhưng doanh nghiệp của bọn họ cũng đã đóng góp rất nhiều cho GDP của tỉnh, đương nhiên chính quyền tỉnh không tiện trở mặt với bọn họ.

Trong mấy chuyện liên quan đến tranh chấp lợi ích, chính quyền tỉnh cũng không tiện ra mặt truy cứu.

Nếu để cho Mục Hàn đích thân phụ trách thì sẽ tránh được việc số tiền này bị người khác kiếm lời trung gian.

“Được thôi”, Mục Hàn đồng ý: “Dù sao cũng là dốc sức vì sự phát triển kinh tế của tỉnh, một người giữ chức phó ở Sở Bắc như tôi không thể chối từ, tôi cũng nên nghe theo sự sắp xếp của người đứng đầu tỉnh như ông đây!”

“Đại thống soái, cậu quá lời rồi”, Thống đốc vội nói.

Sau khi bàn bạc với Thống đốc xong, Mục Hàn bắt tay vào chuẩn bị cho buổi đấu thầu đầu tư.

Biết được tỉnh này muốn phân chia năm trăm tỷ tệ cho các doanh nghiệp ưu tú để phát triển kinh tế của tỉnh, cả giới kinh doanh phía Nam lập tức xáo động không thôi. Trừ các doanh nghiệp ở tỉnh này, các doanh nghiệp ở tỉnh ngoài cũng lần lượt ngước cổ chờ mong, tranh thủ giành được tư cách tham gia buổi đấu thầu đầu tư.

Nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc cũng tham gia vào.

Đặc biệt là nhà họ Tần ở Sở Bắc còn bỏ ra mười triệu tệ đút lót cho hiệp hội kinh doanh ở tỉnh, hi vọng có thể được chia một phần.

Cho dù chỉ lấy được một trăm triệu tiền đầu tư cũng có thể giúp nhà họ Tần ở Sở Bắc lời to.

Dù sao thì cũng không phải mình bỏ tiền ra, với bọn họ mà nói đó là sự mua bán không bỏ vốn mà lại có lời.

Ai cũng muốn chen chân vào.

Thanh thế lớn nhất đến từ nhà họ Sở - vương tộc ở Đông Hải.

Vì trong tỉnh đã ra thông báo năm trăm tỷ tệ là do đại thống soái bỏ vốn, nên trong lòng bọn họ rõ hơn ai hết, số tiền năm trăm tỷ này từ đâu mà có.

Một trăm tỷ tệ trong số đó thuộc về nhà họ Sở ở Đông Hải.

Thế nên, nhà họ Sở ở Đông Hải hạ quyết tâm không những phải lấy lại một trăm tỷ tệ thuộc về mình ở buổi đấu thầu đầu tư, mà còn phải tiện thể lấy luôn bốn trăm tỷ tệ còn lại.

Với tư cách là vương tộc ở Đông Hải, nhà họ Sở tin rằng mình có năng lực này.

Ngoại trừ buổi đấu thầu đầu tư ra, còn một chuyện khác thu hút sự chú ý của Mục Hàn.

Đó là Vương Chung Quy - tổng tư lệnh quân đoàn 88 của quân khu biên giới Nam Cương đột nhiên tuyên bố với bên ngoài, vì vết thương cũ tái phát nên phải trở về quê ở tỉnh này chữa trị, không có thời hạn.

Lúc này, ở biên giới Nam Cương có hai nước nhỏ đang xảy ra chiến tranh với quy mô lớn.

Người sáng suốt vừa nhìn đã biết một nước trong đó rõ ràng là bị nước Chiến Ưng xúi giục. Bề ngoài thì khiêu chiến với một nước khác, nhưng thực tế lại đang thách thức Hoa Hạ.

Dùng việc đó để thăm dò phản ứng của nước Hoa Hạ với trận chiến này.

Còn nước Chiến Ưng sẽ chớp thời cơ, chuẩn bị phát động tấn công vào biên giới Hoa Hạ.

Vương Chung Quy là chủ lực canh phòng ở Nam Cương, lúc này lại tuyên bố về quê dưỡng bệnh đúng là khiến người ta phải suy nghĩ.

Lúc này, Lăng Sở Sở đến tìm Mục Hàn, hi vọng có thể xin nghỉ ba ngày. Bởi vì Vương Chung Quy rầm rộ tuyên bố về quê dưỡng bệnh, kéo theo việc không ít binh sĩ đã xuất ngũ của quân đoàn 88 Nam Cương trước kia cũng lần lượt đến tỉnh này gặp mặt vị lãnh đạo cũ của mình.

Binh sĩ xuất ngũ nhiều lên đương nhiên sẽ có không ít cuộc hội tụ chiến hữu.

Thế nên, Lăng Sở Sở cũng nhận được thông báo họp mặt chiến hữu.

Cho dù đã xuất ngũ nhưng trái tim của Lăng Sở Sở vẫn hướng về doanh trại.

Chiến hữu cũ đã lâu không gặp, tất nhiên Lăng Sở Sở cũng muốn tham gia.

“Được, tôi cho phép cô nghỉ ba ngày”, Mục Hàn mỉm cười, gật đầu nói: “Nhắc đến, tôi cũng nhận được thông báo họp mặt chiến hữu đây”.

“Đúng rồi, chiến hữu của cô họp mặt ở đâu?”

Dù sao Lâm Nhã Hiên cũng ở đây, Mục Hàn có thể cử người khác bảo vệ cô được.

Cho nên để Lăng Sở Sở nghỉ ba ngày cũng không có vấn đề gì.

“Ở khách sạn Thiên Đô”, Lăng Sở Sở đáp.

“Khách sạn Thiên Đô à?”, Mục Hàn ngạc nhiên hỏi: “Ồ, nhóm chiến hữu của tôi cũng họp mặt ở khách sạn Thiên Đô đấy!”

“Vừa hay, đến lúc đó tôi lái xe đưa cô đi”.

“Dù sao cũng tiện đường mà!”

Mấy ngày nhanh chóng trôi qua.

Chẳng mấy chốc đã đến ngày họp mặt chiến hữu.

Mục Hàn lái chiếc xe Geely của mình chở Lăng Sở Sở đến khách sạn Thiên Đô.

Lăng Sở Sở ngồi ở ghế phó lái cảm thấy vô cùng tự hào.

Mình chỉ là một lính đặc chủng đã xuất ngũ, thế mà có thể khiến đại thống soái dưới một người trên vạn người đích thân lái xe cho mình. Đây là niềm vinh dự có bao nhiêu tiền cũng không mua được!

Nhìn Lăng Sở Sở ngồi ở bên cạnh cười vui vẻ, Mục Hàn nói: “Có chuyện gì vui mà cười ngây ngốc thế, nước bọt cũng chảy ra luôn rồi”.

“Có… có à?”, Lăng Sở Sở vội vàng đưa tay lau khóe miệng.

Nhưng lại phát hiện Mục Hàn đang trêu mình mà thôi.

“Đến nơi rồi”, Mục Hàn dừng xe xong, nói với Lăng Sở Sở.

“Ừ”, Lăng Sở Sở gật đầu.

Hai người xuống xe, sau đó cùng đi vào khách sạn Thiên Đô.

Vì là chiến hữu họp mặt nên giờ này ở khách sạn Thiên Đô có rất nhiều binh sĩ xuất ngũ mặc quân phục ra vào.

Mặc dù đã xuất ngũ nhưng họ vẫn giữ nguyên trái tim hướng về doanh trại, tự động mặc lên bộ quân phục cũ đã không còn quân hàm từ lâu, để xoa dịu tâm tư hoài niệm về những ngày mình ở trong doanh trại.

“Ồ, Lăng Sở Sở, cuối cùng cô cũng đến rồi”.

“Những người khác đều đã đến đông đủ, chỉ đợi mình cô thôi”.

Mục Hàn và Lăng Sở Sở đến trước cửa một căn phòng, hai người đàn ông đứng ngoài cửa phòng lập tức nghênh đón đầy nhiệt tình: “Mấy năm không gặp, cô cởi bỏ quân phục trông có khí chất phụ nữ hơn trước kia đấy”.

“Anh biến đi!”, Lăng Sở Sở tươi cười đấm vào người hai người kia.

Có thể thấy quan hệ giữa Lăng Sở Sở với bọn họ không tồi.

Ngày xưa ở trong doanh trại, Lăng Sở Sở là một nhành hoa được các chiến hữu ưu ái.

Nhưng khổ nỗi tính tình Lăng Sở Sở cô độc, kiêu ngạo, chỉ chuyên tâm tập luyện, cuối cùng vào đại đội đặc chủng, cho nên chẳng được mấy người có thể chơi thân với Lăng Sở Sở.

“Ồ, kia không phải Mục Hàn sao?”

Lúc Mục Hàn chuẩn bị rời khỏi đây, đi tìm nhóm chiến hữu của mình.

Sau lưng bỗng vang lên một giọng nói.

“Ở đây có chiến hữu của mình sao?”, Mục Hàn cũng hơi bất ngờ.