“Cậu có thể yên tâm tới tham dự đám cưới của tôi, không cần phải sợ nhà họ Mục ở thủ đô”, Mục Hàn tự tin nói: “Có tôi ở đây, nhà họ Mục ở thủ đô chẳng có gì đáng sợ, bọn họ không dám động vào cậu đâu”.
“Tôi nói như này cho cậu dễ hiểu nhé, ai dám động vào cậu thì tôi sẽ giết người đó ngay lập tức!”
Với tư cách là đại thống soái, Mục Hàn hoàn toàn có thực lực này.
Dù là Mục Sảng hay Mục Thịnh Uy thì Mục Hàn cũng không hề sợ hãi.
Thế nhưng, Ngô Giang Hào không hề biết.
“Anh Hàn, anh với chị dâu tổ chức lễ phục hôn, là anh em, em cũng rất muốn tham gia”, Ngô Giang Hào lo lắng nói: “Có điều em lại không dám đi!”
“Anh không biết đâu, tên Mục Sảng đã nhắm vào em rồi, chỉ cần em có bất kỳ động tĩnh gì là hắn có thể ra tay với em bất cứ lúc nào, khiến cho nhà họ Ngô của em tan cửa nát nhà!”
“Em nghĩ chắc anh còn hiểu rõ về sự độc ác của Mục Sảng hơn cả em, hắn là một người tuyệt đối không thể động vào.
Hơn nữa, em còn nghe đồn rằng Mục Sảng muốn đích thân đối phó với anh.
Em hy vọng anh Hàn có thể chuẩn bị sớm, tránh để bi kịch của sáu năm trước lặp lại”.
Ngô Giang Hào không dám nói nhiều với Mục Hàn, sau khi dặn dò kỹ lưỡng thì cúp điện thoại luôn.
Mục Hàn buông điện thoại xuống, không khỏi cảm thấy hơi lạc lõng.
Mục Hàn không ngờ chỉ một nhà họ Mục ở thủ đô thôi mà có thể khiến cho Ngô Giang Hào sợ tới mức độ này.
Có điều, Mục Hàn suy nghĩ lại thì cảm thấy cũng đúng, dù gì nhà họ Mục ở thủ đô cũng là thế gia hạng nhất Hoa Hạ, có thực lực vô cùng lớn mạnh, Ngô Giang Hào sợ hãi cũng là chuyện hết sức bình thường.
Giữa Mục Hàn và tính mạng của gia tộc, Ngô Giang Hào lựa chọn vế sau.
Mục Hàn không trách Ngô Giang Hào.
Lúc này, Hoàng Điểu lại tra được một thông tin: “Đại ca, tôi vừa nhận được thông tin từ phía thủ đô, Mục Sảng đưa ra lời đe doạ với bên ngoài, nói rằng sẽ không bỏ qua cho bất cứ kẻ nào có quan hệ với anh!”
“Mục Sảng đang định xoá sổ tất cả những người có quan hệ với anh!”
Lúc này, Mục Hàn cũng hiểu ra tại sao Ngô Giang Hào lại sợ hãi như thế.
“Không ngờ mấy năm không gặp mà tên khốn Mục Sảng lại còn ngông cuồng hơn cả lúc trước”, sự lạnh lùng loé lên trong mắt Mục Hàn: “Dám dùng phương thức này để đối phó với tôi, Mục Sảng rõ ràng đang tự đào hố chôn mình!”
“Anh ta cho rằng dùng thủ đoạn này là có thể cô lập tôi sao?”
Mục Hàn lạnh lùng hừ một tiếng, hỏi Hoàng Điểu: “Có thể lấy được số điện thoại của Mục Sảng không?”
“Tôi đã tìm được rồi thưa đại ca”, Hoàng Điểu cung kính trả lời.
Mục Hàn không chút do dự, lập tức gọi đi.
Ngay lập tức, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói của Mục Sảng: “Ai?”
Mục Sảng cũng vô cùng hoài nghi trước số điện thoại lạ đột nhiên gọi tới này.
“Mục Sảng đúng không?”, Mục Hàn nói: “Tôi là Mục Hàn!”
Sau khi Mục Hàn tự nói tên mình thì đầu dây bên kia đột nhiên xuất hiện sự trầm mặc ngắn ngủi.
Rất rõ ràng, Mục Sảng hoàn toàn không ngờ Mục Hàn sẽ gọi điện thoại cho mình.
Ngay cả bác sĩ riêng của nhà họ Mục ở thủ đô cũng gọi đây là một kỳ tích của y học, ca ngợi điều này là điểm mạnh mẽ của sự kết hợp gen tuyệt vời giữa thế gia số một và thế gia số hai Hoa Hạ.
Vậy nên, không có bất cứ ai dám động đến Mục Sảng.
“Mục Hàn, so với tao thì thân phận của mẹ mày thật sự quá thấp kém, dù trong người mày có dòng máu của bố tao đi chăng nữa thì mày cũng chỉ là thằng con hoang hèn hạ mà thôi!”
“Mày định cạnh tranh với tao kiểu gì đây?”
- -----------------.