ĐIỆN CHỦ Ở RỂ

Chương 563: Đại thống soái đến chưa?



Ngay cả thủ lĩnh Hồng Anh Xã - Hồng Chân Long và tứ đại Kim Cang cũng đến ư?

Hội trường lại cảm thấy kinh hãi một lần nữa.

Mọi người trong gia tộc Sở Thị kinh ngạc đến ngây người.

Nên biết rằng Hồng Anh Xã được mệnh danh là đoàn thể lớn nhất ở phía Nam Hoa Hạ, thủ lĩnh Hồng Chân Long là nhân vật rất có sức ảnh hưởng, ngang hàng với Mộ Dung Vô Địch đứng đầu các vương tộc ở Đông Hải.

Trải qua sự việc hội con ông cháu cha Đông Hải và tất cả vương tộc ở Đông Hải đều quỳ gối trước Mục Hàn, lần này ánh mắt của các thành viên trong gia tộc Sở Thị đều tập trung về phía anh.

Không cần phải hỏi, đám người Hồng Chân Long chắc chắn cũng đến vì Mục Hàn.

Quả nhiên, Hồng Chân Long vừa dẫn theo tứ đại Kim Cang vào cửa đã đi thẳng về phía anh.

Hồng Chân Long quỳ xuống trước mặt Mục Hàn, cung kính lên tiếng: “Hồng Chân Long, thủ lĩnh của Hồng Anh Xã và tứ đại Kim Cang xin kính chào chủ nhân!”

Tứ đại Kim Cang cùng nhau quỳ xuống, hô lên: “Chúng tôi xin kính chào chủ nhân!”

Cái gì?

Ngay cả Hồng Anh Xã cũng nhận Mục Hàn là chủ nhân sao?

Chuyện này đã làm thay đổi nhận thức của Sở Quy Thiên hoàn toàn.

Với vai trò là người cao tuổi nhất trong gia tộc Sở Thị, Sở Quy Thiên cũng xem như đã trải qua đủ loại thăng trầm, chuyện gì mà chưa từng chứng kiến chứ. Nhưng cụ ta sống lâu như vậy, hôm nay vẫn là lần đầu tiên cụ ta nhìn thấy chuyện khiến mình thay đổi nhận thức như thế này.

Không phải đã nói Mục Hàn bị nhà họ Mục ở thủ đô ruồng bỏ sao?

Không phải đã nói Mục Hàn chỉ là thằng ở rể vô dụng ai cũng xem thường sao?

Nhưng bây giờ là chuyện gì đây?

Hội con ông cháu cha Đông Hải gọi cậu ta là chủ nhân.

Mấy trăm nhà giàu có vương tộc Đông Hải gọi cậu ta là chủ nhân.



Bây giờ, ngay cả Hồng Anh Xã cũng gọi cậu ta là chủ nhân.

Một nhân tài chấn động thiên địa, khiến quỷ thần khiếp sợ như vậy mà tên Sở Nhậm Hành có mắt không tròng kia lại chán ghét người ta?

Thân phận bây giờ của Mục Hàn còn cao quý hơn toàn bộ gia tộc Sở Thị cộng lại nhiều.

Nực cười là Sở Nhậm Hành còn đặt ra ba điều kiện để Mục Hàn được vào nhà họ Sở ở Đông Hải.

Với thân phận của Mục Hàn hiện giờ còn cần đến ba điều kiện đó à?

Người ta vốn dĩ chẳng muốn vào nhà họ Sở ở Đông Hải ấy chứ.

Với thân phận địa vị của Mục Hàn, nếu nhà họ Sở ở Đông Hải thông minh một chút, chủ động hạ mình thì chẳng phải bây giờ Mục Hàn đã là người của nhà họ Sở rồi hay sao?

Hội con ông cháu cha Đông Hải, mấy trăm nhà giàu có vương tộc Đông Hải và cả Hồng Anh Xã sau lưng anh không phải đều quỳ rạp dưới chân gia tộc Sở Thị hay sao?

Bây giờ Sở Quy Thiên nghĩ lại, cảm thấy Sở Nhậm Hành đúng là một kẻ ngu ngốc.

Đẩy một kỳ tài xuất chúng thế này ra xa bên ngoài.

Sở Quy Thiên thật sự chỉ muốn tát chết Sở Nhậm Hành.

Đám người Sở Nhậm Hòa cũng lộ ra vẻ mặt giễu cợt Sở Nhậm Hành.

Còn người nhà họ Sở ở Đông Hải của Sở Nhậm Hành thì run lẩy bẩy.

Vì sao Tiêu Ngũ Nhạc đến tỉnh lại bị đánh tàn phế?

Vì sao hội con ông cháu cha Đông Hải đều bị phế bỏ tay chân?

Vì sao Phàn Thành Vương ở đảo Trùng Minh lại thất bại?

Vì sao vua sát thủ Châu Âu là Henry cũng thất bại?



Trước kia đám người Sở Nhậm Hành còn tưởng là vì đại thống soái, bây giờ xem ra hoàn toàn là Mục Hàn làm.

Bởi vì không cần đại thống soái ra tay, tự Mục Hàn cũng có thể giải quyết những người này.

Ở hội trường.

Mục Hàn khẽ gật đầu, nói: “Đứng dậy hết đi”.

“Cảm ơn chủ nhân!”, Hồng Chân Long và tứ đại Kim Cang, cả đám người Mộ Dung Vô Địch lần lượt đứng hai bên trái phải của Mục Hàn, vào tư thế vây xung quanh Mục Hàn.

Trong đám người nhà họ Sở, Sở Anh nhìn sang con gái Sở Chiêu Quân của mình bằng ánh mắt không thể tin nổi.

“Đúng là khiến người ta không tưởng tượng được!”, Sở Anh ghé đến bên tai Sở Chiêu Quân, nhỏ giọng hỏi: “Con gái, có phải con biết nội tình trong đó hay không, mau nói cho bố biết!”

“Con làm gì biết nội tình trong đó chứ”, Sở Chiêu Quân lắc đầu đáp: “Con chỉ biết anh Mục Hàn chắc chắn sẽ tỏa sáng ở đây, anh ấy chắc chắn không phải kẻ vô dụng như gia chủ nói”.

“Đâu chỉ không phải kẻ vô dụng”, Sở Anh cảm khái nói: “Bây giờ thân phận địa vị của Mục Hàn có thể giết chết cả gia tộc Sở Thị chúng ta trong chớp mắt đấy!”

“Hôm nay tôi bị làm sao thế nhỉ, sao lại quên mất đại thống soái chứ?”, Sở Nhậm Hành tỏ vẻ đắc ý, nói với Mục Hàn: “Cậu đừng đắc ý như vậy, sau lưng nhà họ Sở chúng tôi còn có đại thống soái nữa”.

“Cậu mạnh thì mạnh nhưng có mạnh bằng đại thống soái không?”

“Ha ha ha ha ha!”

Dường như Sở Nhậm Hành có thể nhìn thấy cảnh tượng sau khi đại thống soái đến, mình sẽ đè bẹp Mục Hàn rồi chà xát dưới đất.

Ngay cả cụ tổ Sở Quy Thiên cũng không khỏi gật đầu.

Dù sao chỉ cần đại thống soái đứng về phía họ, gia tộc Sở Thị sẽ lại tỏa sáng.

Sự chênh lệch giữa gia tộc Sở Thị và Mục Hàn hoàn toàn không đáng kể.

“Đúng rồi”, lúc này Sở Quy Thiên thắc mắc hỏi Sở Nhậm Hành: “Nhậm Hành, đại thống soái đến chưa? Buổi họp thường niên của nhà họ Sở chúng ta cũng đã bắt đầu rồi”.

Lúc này, Sở Quy Thiên rất cần đại thống soái cứu nguy.